QUAN LỘ THƯƠNG ĐỒ

Trên đường quốc lộ tới rừng mai, một chiếc Mercedes màu đen đang phóng như bay, Tạ Ý nhìn du khách ngoài cửa sổ, có vẻ đông hơn mọi khi nhiều, dù Hương Tuyết Hải là cảnh đẹp nổi tiếng của Huệ Sơn, nhưng thực sự vào mùa thu cũng chẳng có gì đẹp:

- Hương Tuyết Hải đoạt được Tiêu Vương, ngay cả rừng mai cũng thơm lây, buổi sáng con còn nghe có người nói, may là không để ai đó tặng Hương Tuyết Hải cho người Hàn Quốc.

Nghe giọng của hắn xem chừng cũng có bất mãn với ai đó.

"Ai đó" tất nhiên là chỉ Chu Cẩn Du.

- À, lần này Hương Tuyết Hải chiếm lấy vinh quang, thế nào chẳng có lời ra vào, suy nghĩ của thành phố khi đó cũng không có gì không ổn.

Tạ Hán Tĩnh tuy có ý kiến với Chu gia, song địa vị của ông không thể tùy tiện thể hiện ra ngoài, chưa nói hết thì di động vang lên, cầm lên xem ngạc nhiên nói:

- Lạ chưa, con bé đó mà lại nhớ tới ba này.

- Chắc là nó gặp chuyện gì khó khăn rồi.

Tạ Ý cười, nhưng thấy cha nhận điện thoại sắc mặt dần trở nên nặng nề, đợi cúp điện thoại rồi, lo lắng hỏi:

- Có chuyện gì vậy ba?

- Chúng ta đều dự liệu được Cẩm Hồ sẽ đưa Cao Khoa Khoa Vương vào kế hoạch, nhưng gạt Khoa Vương ra, song không ngờ tới mức này.

Tạ Hán Tính thở dài.

-...

Tạ Ý nghi hoặc, đâu nghiêm trọng thế, cùng lắm không tham thứ miễn phí này là được.

- Cao Khoa Khoa Vương sẽ được toàn bộ kỹ thuật của Cẩm Hồ.

Tạ Hán Tĩnh giải thích:

- Hơn nữa dưới sự đề xướng của Cầm Hồ, hành vi dán mác sẽ bị hạn chế, do Khoa Vương tiến vào trước, nên thành trường hợp đặc thù.

- Hả? Cẩm Hồ muốn gì, chế nhạo, trào phúng chúng ta sao?

Tạ Ý đương nhiên biết không có Cẩm Hồ, Cao Khoa Khoa Vương tuyệt đối không có ưu đãi này.

- Cao Khoa Khoa Vương còn thuê Lưu Minh Huy tự lập kênh tiêu thụ của mình...

Tạ Hán Tĩnh vỗ vai lái xe, bảo hắn dừng lại, ông ta và Tạ Ý đi trên con đường ven rừng mai tới trạch viện, vừa đi vừa nói:

- Trần gia muốn tiểu ma đầu chính thức đầu tư.

Tạ Ý thấy cha có vẻ khó xử, hỏi:

- Có gì không ổn ạ?

Trần Tĩnh và Tạ Tử Gia rất thân thiết, đây là chuyện thường thôi.

- Con nghĩ xem nếu để chú ba con và Chu gia biết chuyện sẽ có cảm tưởng gì?

Tạ Hán Tĩnh nhíu chặt mày.

Khoa Vương bị châm chọc đau đớn, Tạ Tử Gia lại chạy vào chia món lợi khổng lồ đó, dù ai cũng biết Tạ Tử Gia ngang bướng không ai cản được, nhưng dù sao thân sơ khác biệt, tâm tư cũng sẽ không giống nhau.

- Cơ hội như thế không thể bỏ được.

Tạ Ý trầm ngâm:

- Hôm nay nói thẳng luôn đi ba, chúng ta đâu có tính toán riêng gì, Tử Gia chưa bao giờ chịu người khác quản lý, ai chẳng biết.

- Nếu bọn họ đề xuất số tiền đó lấy từ quỹ gia tộc thì làm sao?

Tạ Hán Tĩnh hỏi:

- Lần này tài chính Cao Khoa Khoa Vương dùng chưa chắc là con số nhỏ, chút tiền của Tử Gia trong quỹ gia tộc sao đủ dùng?

Tạ Ý hoài nghi mình nói như thế có lòng riêng trong đó:

- Nếu lấy tiền từ quỹ gia tộc ra, Trần gia chưa chắc đã chấp nhận, có cơ hội này là do quan hệ riêng giữa Tử Gia và Trần Tĩnh, liên quan gì tới nhà mình.

- Bọn họ chưa chắc đã nghĩ như thế, nếu Cao Khoa Khoa Vương nhân cơ hội này vượt qua Khoa Vương, bọn họ càng có ý kiến, Hải Thái lại cho mượn kênh tiêu thụ, nói không chừng trong lòng bọn họ đã có khúc mắc rồi...

Tạ Hán Tĩnh lắc đầu:

- Ba hoài nghi kẻ đó tính tới được cái khó xử của chúng ta, nhưng miếng mồi lớn như vậy, con nói có nên đớp hay không?

-...

Tạ Ý nhún vai:

- Con vẫn nói câu đó, Tử Gia chưa bao giờ chịu người khác quản lý, ai chẳng biết.

- Con nghĩ thế thật à?

- Không thể để cho Chu gia bọn họ ép chúng ta làm gì thì chúng ta phải làm thế.

Tạ Ý tức tối nói:

- Chẳng phải thời gian qua Vãn Sơn rất gần gũi với bọn họ sao? Họ muốn ép buộc ba con mình.

Hai cha con Tạ Hán Tĩnh mất không ít thời gian mới tới nơi, trưa ăn cơm, ông ta vờ vô ý nói tới chuyện Tạ Tử Gia đầu tư vào Cao Khoa Khoa Vương, nhưng không hề nói tới chuyện ưu đãi.

Đúng như dự liệu, Tạ Hán Minh cau mày, tuy chỉ trong tích tắc, nhưng muốn thoát khỏi mắt của Tạ Hán Tĩnh là rất khó.

Tạ Hán Tĩnh trao đổi ánh mắt với Chu Cẩn Tỳ, bất kể nói thế nào Chính Thái và Đại Nhã đã bằng mặt không bằng lòng rồi, Trần gia chấp nhận Tạ Tử Gia lấy danh nghĩa cá nhân đầu tư, nhưng không chấp nhận Chính Thái, khác biệt rất rõ.

Tạ Hán Tĩnh vừa gắp thức ăn vừa thong thả nói:

- Tử Gia học đại học rồi, năm xưa Kiến Nam cũng sáng nghiệp khi học đại học, nên ủng hộ, em thấy có thể lấy thêm tiền trong quỹ gia tộc đặc biệt hỗ trợ nó.

- Ài, Tử Gia trước kia đầu cơ có chút tiền, có mấy trăm vạn thì phải, sớm bị nó lấy đi dùng rồi, lúc này mới thông báo một tiếng, làm người ta dở khóc dở cười mà chẳng làm gì nổi nó.

Tạ Ý nói lời hai cha con họ đã thương lượng trước:

- Chú ba, hay là chú giúp ba cháu quản giáo nó? Cứ để thế này nó không còn coi ai ra gì nữa.

Mặc kể sắc mặt người khác biển đổi cứ gắp thức ăn tự nhiên.

Tạ Hán Tĩnh cười khổ:

- Con nhóc đó, từ nhỏ đã thích tự quyết, chẳng biết có bị cha con Trần gia hợp nhau hãm hại không?

Chu Cẩn Tỳ không lên tiếng, dù thế nào cũng là chuyện của Tạ gia, đương nhiên ông ta không ngờ Cao Khoa Khoa Vương có địa vị đặc thù, thấy cha con Tạ Hán Tĩnh nói thành chuyện đã rồi, không muốn tranh chấp gì hêm, chả lẽ bảo Hải Thái bóp nghẹt đường tiêu thụ của Cao Khoa Khoa Vương.

Tạ Kiếm Nam có chút nghi vấn, nhưng hôm nay tụ họp là để thảo luận điều chỉnh chuyện ở Kim Sơn ra sao để tận dụng tốt nguồn lực của Samsung, nên giấu kín nghi vấn trong lòng.

~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~

Trương Khác vừa về tới Kiến Nghiệp thì bị Diêu Văn Thịnh lôi đi gặp La Quân, chưa tới văn phòng bí thư thành ủy thì nhận được điện thoại của Cao Chân, nói Lý Viễn Hồ muốn gặp y.

La Quân dù sao cũng phải tôn trọng Lý Viễn Hồ, nghe Trương Khác nói tình hình xong cũng không đắn đo gì, cùng Trương Khác tới chính phủ tỉnh.

Quyết định lớn gan của Cẩm Hồ chưa biết có ảnh hưởng ra sao với tương lai của chính Cẩm Hồ, nhưng với Kiến Nghiệp, với tỉnh Đông Hải thì đã thấy được hiệu quả tức thì, mấy ngày qua số xí nghiệp đăng ký vào khu cao tân không kể siết, thậm chí có xí nghiệp nóng vội đã bắt đầu đầu tư vào công ty đăng ký rồi.

Trước khi La Quân và Trương Khác tới, Lý Viễn Hồ chắp tay sau lưng nhìn bóng cây lay động bên ngoài.

Lý Viễn Hồ đã hiểu lựa chọn hợp tác với Cẩm Hồ mới phù hợp với tiền đồ chính trị của mình, lần này Cẩm Hồ lại gây oanh động lớn ở Bắc Kinh, thực sự làm người ta bất ngờ trong vui sướng.

Cao Chân gõ cửa đi vào nói xe của La Quân và Trương Khác đã tới bãi đỗ, Lục Văn Phu xuống nghênh đón, mặc dù Cao Chân rất ngứa mắt với Trương Khác, nhưng giờ đây không dám tùy tiện lộ ra chút bất mãn nào với Cẩm Hồ.

Hắn dựa vào cái gì mà bất mãn với Cẩm Hồ? Hai bên làm gì có nghiệp vụ qua lại, Lý Viễn Hồ đâu phải ngốc, dù trước khi nói có nghiền ngẫm kỹ cũng chưa chắc qua được mắt ông ta.

- Bộ ủy ban có không ít xí nghiệp ở Kiến Nghiệp, Cẩm Hồ làm một đống giấy chồng trước mặt tôi rồi, ài rồi cả xí nghiệp địa phương nữa tới xin xỏ suốt, nhưng tôi áp xuống hết, không thể để chuyện phiền toái này quấy nhiễu quyết sách của Cẩm Hồ.

La Quân và đi vừa nói với Trương Khác.

Lục Văn Phu cười thầm, nếu thực sự không muốn quấy nhiễu quyết sách của Cẩm Hồ thì cần gì nhắc tới chuyện này, chẳng lẽ đường đường bí thư thành ủy còn phải khoe công sao?

Trương Khác mỉm cười:

- Cũng không ảnh hưởng tới Cẩm Hồ, tất cả mọi việc giao cho ủy ban thẩm tra chấp hành, những chuyện này đợi gặp tỉnh trưởng Lý rồi sẽ giải thích tỉ mỉ, nói ở đây thế nào cũng mất cả tiếng...

Lý Viễn Hồ vẫn dùng văn phòng phó tỉnh trưởng cũ của mình, chỉ tấm biển ngoài là thay đổi, mời La Quân và Trương Khác ngồi xuống, hàn huyên qua loa rồi nói:

- Danh sách kỹ thuật Cẩm Hồ công bố tôi đã mời chuyên gia xem qua, bọn họ đều rất tán thưởng, tôi muốn biết Cẩm Hồ đã có phương án công khai kỹ thuật cụ thể chưa?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi