QUAN LỘ THƯƠNG ĐỒ

Tạ Vãn Tình tới tham dự tiệc do Cty Hải Thái tổ chức, bảo Hứa Tư đưa Chỉ Đồng tới đón Trương Khác, rồi ba người đi taxi tới Sa Điền.

- Nói thực, em hơi sợ em gái chị đấy.

Đi tới ngõ, Trương Khác quay đầu lại nói với Hứa Tư:

- Lúc này chắc chị Hứa Duy về nhà rồi, hay là chị dẫn Tiểu Đồng về thôi nhé?

Hứa Tư mìm miệng cười, Trương Khác có thể quay đám Chu Phục và Tống Bồi Mình vòng vòng, mà chẳng đối phó nổi với Hứa Duy.

Chỉ Đồng nghe Trương Khác nói thế, ra sức lắc tay y.

- Sao thế Tiểu Chỉ Đồng?

Trương Khác cúi xuống nhìn cô bé.

Chỉ Đông nắm chặt ngón tay Trương Khác và Hứa Tư đặt lên ngực, mở to đôi mắt ngây thơ nhìn y.

- Anh Tiểu Khác sao nỡ bỏ Chỉ Đồng lại chứ?

Hứa Tư cũng cúi xuống bẹo cái má bầu bầu của cô bé.

Cách nhà Hứa Tư còn một quãng đã nghe thấy tiếng mấy cô gái rít rít không ngừng, là giọng của Hứa Duy, Trần Phi Dung còn cả.. Hình như là Giang Đại Nhi, cô gái đáng yêu này cũng tới Hải Châu sao? Nhớ lại cái cảnh chảy máu mũi ở ký túc xá hôm đó, lòng Trương Khác không khỏi ngứa ngáy.

Ba cô gái đang ngồi nhặt rau trong sân, thấy có người đẩy cửa đi vào, Hứa Duy chỉ lếc nhìn Trương Khác một cái rồi ánh mắt dừng trên người Chỉ Đồng, reo lên:

- Cô bé thật xinh xắn, em là Chỉ Đồng phải không?

Giang Đại Nhi thấy Trương Khác thì có chút bối rồi, Trần Phi Dung đang tươi cười vừa nhìn thấy Trương Khác thì lập tức biến thành lạnh nhạt, ném rau trong tay vào rổ:

- Em về nhà trước đây.

- Hả?

Hứa Duy ngẩn ra, hết nhìn Trương Khác là nhìn Trần Phi Dung:

- Ồ, em cũng chú ý tới cậu ta quá đấy, về nhà thì làm gì có cơm ăn, mặc xác cậu ta là được.

- Dung Dung, mẹ em phẫu thuật ra sao rồi?

Hứa Tư dắt Chỉ Đồng vào sân:

- Gần đây chị bận quá, chẳng có thời gian tới bệnh viện thăm mẹ em.

Nhắc tới mẹ, vẻ mặt Trần Phi Dung khá phức tạp:

- Phẫu thuật rất thành công, bác sĩ nói hai ba tháng là có thể đi lại được, ngày mai sẽ đón mẹ em ra viện.

- Vội ra viện làm gì, còn ba tháng nữa mới đi lại được cơ mà.

Trần Kỳ bê cái nồi trong bếp ra lấy nước, chào mọi người rồi tiếp lời Hứa Tư:

- Nhà chú lấy đâu ra tiền để dì Phân cháu nằm viện? Giám đốc Chu đã nói, chi phí phẫu thuẫn là do khu chiếu cố đặc thù, sẽ trả hết, còn chi phí nằm viện thì nhà chú phải gánh một phần. Nằm viện hai tháng tốn mấy nghìn đồng, lại còn tiền đảm bảo cho nhà máy, không nộp là thành công nhân tạm thời, chẳng biết kiếm đâu ra đây. Ài, bao nhiêu chuyện phiền hà tới đúng vào lúc này, rời giường một hai ngày cũng chẳng khác gì.

Hứa Tư quay sang lườm Trương Khác, y làm ra vẻ rất vô tội như không liên quan gì tới mình, hậm hực trừng mắt một cái.

Trương Khác nghĩ:" Cha mẹ Hứa Tư rất coi trọng cuộc gặp này, còn mời cả cha Trần Phi Dung tới làm cơm.”

- Khác nhau chứ.

Lúc này cha Hứa Duy đi ra, nói:

- Lưu Phân phải nằm nhà hơn nửa năm rồi, cẩn thận một chút thì hơn. Cũng không thiếu bao nhiêu nữa, mọi người gom góp là giải quyết được thôi.

Gật đầu chào Trương Khác:

- Tiểu Khác và Chỉ Đồng tới rồi hả, Tiểu Duy còn để rau cho chị con nhặt, con chơi cùng hai đứa đi...

Lời này của Hứa Hải Sơn làm người ta nghe mà cảm động, Trương Khác cười khì khì, nhìn Hứa Duy rửa tay đi tới, tiếc là cô chẳng thèm nhìn y lấy một cái. Ngồi xuống nắm lấy tay Hứa Duy:

- Em có phải là Chỉ Đồng không, chị chơi với em nhé?

Chỉ Đồng cho Hứa Duy nắm tay, nhưng ngẩng đầu lên nhìn Trương Khác, do dự không biết có rút tay về không?

- Nào nào, hai anh em mình cùng đi nhặt rau.

Trương Khác biết Chỉ Đồng rất hứng thú với thứ chưa bao giờ được tiếp xúc, dắt tay cô bé ngồi xuống đối diện với Giang Đại Nhi:

- Đại Nhi về cùng chị Hứa Duy à, hay là để mai tôi bỏ thời gian ra đi dạo Hải Châu với mọi người?

Hứa Duy trừng mắt lên:

- Không biết lớn nhỏ gì cả, phải gọi là chị Đại Nhi.

Hứa Tư ngồi xuống nhặt rau, hỏi Trương Khác:

- Ngày mai không phải là họp phụ huynh học sinh à, cậu chuồn đi được sao?

Trần Kỳ ở bên ngạc nhiên:

- Nhất Trung họp phụ huynh? Sao không thấy Dung Dung nói?

- Họp phụ huynh học sinh mới, con có phải là học sinh mới đâu.

Trần Phi Dung rất vội vã tách bạch liên quan với Trương Khác.

"Cha đồng ý với Vương Viêm Bân đi dự họp, nói không chừng Đường Học Khiêm cũng bỏ thời gian tới tham gia, mình chuồn đi chơi không xong rồi." Trương Khác mặt mày nhăn nhó đau khổ.

- Thi tệ lắm à?

Hứa Duy thấy thế thì hả hê hỏi.

- Chị con dạy kèm Trương Khác, làm sao mà tệ được.

Hứa Hải Sơn bóc tỏi ở bên góp lời.

- Một môn thi trượt, lại còn một môn không tham gia thi...

Học sinh đỗ được vào Nhất Trung mà lại thi trượt giữa kỳ, thật là khó tin, Trần Phi Dung thấy Trương Khác mặt cúi gằm định lừa gạt cho qua chuyện, không hề lưu tình vạch trần ra.

Trương Khác nhe răng cười với Trần Phi Dung:" Cô bé này chẳng biết nể nhau gì cả, mình thi tốt hay không chẳng sao, nhưng nói ra ở đây, chẳng phải làm Hứa Tư khó xử sao?"

Nhưng y quên mất một điều, Trần Phi Dung tại sao lại biết thành tích của y, cô quan tâm tới việc này làm gì? Các cô gái là chúa nói lời trái lòng, tình cảm lại rắc rối đôi khi chính bản thân cũng chẳng hiểu.

Hứa Hải Sơn cười gượng:

- Thi thoảng thi không tốt một chút cũng không sao, Tiểu Tư, Tiểu Duy cũng thường thi không tốt lắm.

Hứa Duy vui mừng trên đau khổ của người khác:

- Con có tệ đến đâu cũng chưa bao giờ thi trượt.

Hứa Hải Sơn nghiêm khắc nhìn còn, để cô không nói lung tung nữa, kéo Hứa Tư qua một bên, hỏi nhỏ:

- Con dạy kèm Trương Khác kiểu gì thế, thi tệ thế này biết ăn nói với ba mẹ cậu ta ra sao?

Hứa Tư chẳng biết phải giải thích thế nào, cô đã triệt để hiểu ra, Trương khác căn bản không cần học cao trung, mà chắc cha mẹ y và cả chị Vãn Tình cũng hiểu điều này, cho nên mới dung túng cho y như thế.

Thấy Trương Khác đang len lén nhìn qua bên này cười trộm, Hứa Tư tức tối nhìn y, nghe cha tiếp tục cằn nhằn:

- Con đã nhận lời với cha mẹ người ta thì phải chịu trách nhiệm, thi thành thế nào sao mà được...

Trương Khác ngồi nhặt rau nói chuyện với Giang Đại Nhi, Trần Phi Dung vẫn ở trong sân, nhưng chỉ đứng làm việc khác, không tới gần.

Hứa Duy nhìn thấy Trương Khác cứ nhìn trộm Đại Nhi, y vốn ngồi đối diện với Giang Đại Nhi, lúc này đã ngồi sát bên cạnh rồi. Giang Đại Nhi thì cứ phải nhích sang bên, làm cô và Chỉ Đồng phải nhích nửa vòng, Giang Đại Nhi mặt cúi gằm, chỉ nhìn thấy tai đỏ dừ, không dám nhìn Trương Khác.

Hứa Duy vỗ trán, lòng cảm khái vạn phần:" Bọn trẻ con bây giờ sao thế nhỉ? Học sinh cao trung đi tán tỉnh bà chị học đại học."

Trương Khác ngồi lâu tê chân đứng dậy, Hứa Duy huých Giang Đại Nhi, nói nhỏ:

- Thằng nhóc con muốn tán tỉnh bạn, có vẻ bạn không từ chối hả?

Giang Đại Nhi nhéo hông Hứa Duy, mặt đỏ như máu, kiều diễm vô cùng. Hứa Duy thấy Giang Đại Nhi đỏ mặt, ngẩng đầu lên phát hiện Trương Khác đang híp mắt nhìn Giang Đại Nhi, liền phì cười.

Trương Khác thấy dáng vẻ thẹn thùng của Giang Đại Nhi, tâm hồn chao đảo, bắt gặp ánh mắt lãnh đạm của Trần Phi Dung từ đằng xa ném về phía này, nhún vai đi tới:

- Mình thấy mẹ bạn tốt nhất cứ nên nằm viện.

Trần Phi Dung thấy hết cảnh Trương Khác bám dính lấy Giang Đại Nhi, nam nữ 16, 17 tuổi thực sự tình cảm đơn thuần, rất ít khi manh nha tình đầu lại sinh hứng thú với người khác giới nào khác. Trương Khác ở trường cùng Đường Thanh quan hệ rất thân thiết, giờ lại bám lấy Giang Đại Nhi, để lại ấn tượng tốt với Trần Phi Dung mới là lạ.

Trần Phi Dung chẳng tránh Trương Khác, cắn môi nói:

- Mẹ tôi xót tiền nằm viện, dứt khoát muốn về nhà.

Nói xong mặt đầy ủy khuất chỉ muốn khóc, cô biết Trương Khác có cách giúp mình, chỉ là không nói ra được lời nhờ vả y, nói thế này đã là cực hạn rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi