QUÂN MÔN NỊCH ÁI


Nhìn trên đài, Diệp Tích Văn tay nhỏ theo bản năng nắm thực chặt, cô thực khẩn trương, chỉ cần người đứng bên cạnh cô là có thể phát hiện.
Quái dị nhìn cô một cái, Hạ Lạc Du vẫn chưa nói chuyện.
Ký Thư Bạch cùng Cảnh Hữu Lam cũng quái dị nhìn cô một cái, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái.
Cô gái này nhìn qua, sao so với bọn họ cùng Mộc Lân còn muốn khẩn trương hơn; buổi sáng bọn họ liền chú ý tới, cô gái nhìn qua kiều kiều nhược nhược phi thường chủ động cùng Mộc Lân nói chuyện, còn có vừa mới cũng vậy.
Theo bản năng nở nụ cười nhẹ, đối với Mộc Lân đi đến chỗ nào đều được hoan nghênh bọn họ tương đương vừa lòng, không hổ là Mộc Lân.
Bất quá, bọn họ một chút đều không lo lắng Mộc Lân, bởi vì bọn họ đã từng kiến thức qua Mộc Lân "Bưu hãn", liền Lương tào kia, còn chưa đủ Mộc Lân tắc kẽ răng, hiện tại khoe khoang đúng không, bọn họ nhưng chờ một lát để xem bộ dáng cậu ta khóc, nhất định..

Tương đương có ý tứ.
Đặc biệt là Cảnh Hữu Lam, chính là hứng thú bừng bừng a; ai bảo giữa trưa tên này dám lấy canh tạt bọn họ.

Chậc chậc chậc..

Báo ứng khó chịu a!
* * *
Có lẽ là bị bộ dáng đạm mạc của Mộc Lân chọc giận, cũng có lẽ là muốn kết thúc trận đối chiên này sớm một chút, Lương tào hừ lạnh một tiếng lúc sau không chút do dự hướng về Mộc Lân tấn công tới, nhưng mà liền ở lúc cậu cho rằng chính mình tuyệt đối có thể đem Mộc Lân một kích đánh bại, trước mắt đột nhiên phảng phất như là một trận hoảng hốt, thân ảnh Mộc Lân tại đây một khắc từ trước mắt cậu ta biến mất.
Người đâu?
Đáy mắt kinh ngạc rõ ràng, ổn định thân mình, còn chưa kịp quay đầu lại, lại nghe thấy kia thanh âm thanh lãnh vang lên từ phía sau.
"Tiếp chiêu nga!" Giọng nói rơi xuống, cùng thời gian Lương tào nhanh chóng xoay người, còn chưa kịp ra tay, cổ liền bị bàn tay mảnh khảnh như ngọc chế trụ.

"Cậu thua"
Chỉ là một câu tự thuật thực bình đạm, lại làm trong lòng Lương tào giờ khắc này đã xảy ra thật lớn biến hóa cùng chênh lệch.
Cậu cư nhiên..

Thua? Như thế nào..

có khả năng!
Đồng tử hơi co lại, theo bản năng, Lương tào căn bản là không muốn tiếp thu sự thật này, chỉ tiếc sự thật vẫn là sự thật, vô luận cậu ta tiếp thu hay không, đều thua, trước mắt bao người, bại bởi một nữ binh mà cậu ta căn bản là coi thường..
Thậm chí, một chiêu cũng chưa qua, chuyện như vậy, trước nay liền chưa từng phát sinh quá.

* * *
"Vô luận cậu có tiếp thu hay không, cũng đã thua." Lạc Kỳ đi lên trước, sắc bén bình tĩnh nhìn Lương tào, "Nếu hiện tại không phải tỷ thí, mà là ở trên chiến trường hoặc là địa phương khác, cậu đã chết." Căn bản là không có chút đường sống nào.
Chẳng qua là trong nháy mắt, ở trước Mộc Lân, Lương tào căn bản quá không được một chiêu, cái này làm cho Lăng Khởi đồng dạng không dám tin tưởng.
Thật là..

Quá đáng tiếc, anh ta cái gì cũng chưa nhìn thấy được.
Thân thủ của Mộc Lân ở trong mắt Lăng Khởi như cũ quỷ dị, mau quỷ dị, liền tính anh ta ở dưới đài, lại thấy không rõ thân ảnh của cô.
Không ngừng là Lăng Khởi, cùng anh ta so sánh với, phía dưới tân binh kia mới gọi là khiếp sợ thêm chấn động, căn bản là không hồi thần được.
Vừa mới..

trước mắt đã xảy ra cái gì?
Tiết Kiến Binh kinh ngạc, Cảnh Hữu Lam khiếp sợ, bọn họ biết Mộc Lân thân thủ có lẽ thực tốt, nhưng là lại không có nghĩ tới thế nhưng tốt cực kỳ, tốt quỷ dị, tốt..


Các cậu cũng muốn học a!
Mộc Lân, cô không phải người đi!
Đây là tiếng lòng lúc này của các thiếu gia, cho rằng chính mình đã hoặc nhiều hoặc ít hiểu biết cùng quen thuộc Mộc Lân.
Mỗi một lần, giống như bọn họ cho rằng chính mình đã sờ thấu Mộc Lân, lại phát hiện, Mộc Lân giống như lại một lần trở nên càng thêm thần bí, trở nên..

Sâu không lường được.
Phảng phất như là nghe thấy được tiếng lòng của, Mộc Lân giương mắt nhìn về phía mấy người họ, khóe miệng khẽ nhếch, một mạt thanh thiển ý cười lập loè ở đáy mắt mọi người, dưới ánh mặt trời, phảng phất như thần linh lóa mắt.
Quả nhiên, không phải người a!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi