QUÂN MÔN SỦNG HÔN

Lành lạnh quét mắt "gian phu dâm phụ" ân ái không coi ai ra gì kia, Thẩm Bùi Bùi rất là khinh thường khẽ hừ một tiếng, quay đầu có bộ mặt phớt tỉnh nhìn Úc Tử Ân: "Cậu, mặc kệ tới mấy, cậu đều là chánh cung nương nương, chỉ cần cậu còn chưa thối vị nhượng hiền, họ tới một cậu giết một, tới hai cậu bắt cả đôi!"

"Thân yêu, cậu quên à, tớ đây chỉ là chánh cung nương nương trên danh nghĩa, ở giữa chánh cung cùng mối tình đầu, cậu cảm thấy lấy tính tình Đường Tam thiếu, anh ấy sẽ lựa chọn người nào?"

Khẽ cười một tiếng, cô nhàn nhạt quay đầu nhìn hai bóng người đã chú ý tới bên này, độ cong khóe miệng yếu ớt tùy ý giơ lên, "Không phải tớ không có lòng tin đối với mình, cũng không phải là sức quyến rũ của tớ không đủ, trong lòng anh ta rõ ràng, ai cũng không thay thế được, mà tớ, cũng không nghĩ muốn thay mặt."

"Haiz. . . . . . Các cậu! Nếu đã vậy, thay vì hành hạ lẫn nhau, còn không bằng ly hôn đi!" Khẽ thở dài một cái, Thẩm Bùi Bùi lắc đầu bất đắc dĩ, giữa bọn họ liên quan đến lợi ích buôn bán cô chắc chắn hiểu, nhất định có quá nhiều bất đắc dĩ mới có thể kiên quyết làm cho bọn họ dính dấp ở chung một chỗ.

Nếu như có thể, cô ngược lại hi vọng kỵ sĩ uy vũ đến, cứu vớt một công chúa bị lạc phương hướng, rời xa tòa thành hoa lệ, ra ngoài tòa thành, có lẽ sẽ có một bầu trời không đồng dạng.

"Ly hôn mặc dù là tớ quyết định, nhưng cậu cũng biết, trong này có rất nhiều bất đắc dĩ, không phải sao?" Kéo nhẹ khóe miệng, cô quay đầu nhìn về phía hai bóng người dừng lại bước chân trước mặt, tư thái lạnh nhạt tựa như có lẽ đã làm xong, chuẩn bị nghênh đón khiêu chiến.

Ở chỗ này thấy cô, Đường Minh Lân cũng có chút ngoài ý muốn, quay đầu liếc nhìn cô gái mềm mại bên cạnh, gương mặt tuấn tú nhàn nhạt xẹt qua một tia lúng túng, cuối cùng vẫn còn không chút để ý tay ôm vào ngang hông cô gái.

"Ân Ân, sao em ở chỗ này?" Quét mắt nhìn cô gái đứng bên cạnh cô, không khỏi nhíu mày, "Thẩm tiểu thư cũng ở đây, trùng hợp như thế? !"

"Đúng vậy, thật là đủ khéo đó! Tới chỗ nào đều có thể nhìn thấy Đường Tam thiếu ôm mỹ nhân trong ngực, phúc khí của Bổn cung thật tốt!"

Xì khẽ một tiếng, mặt Thẩm Bùi Bùi khinh thường nhìn về phía dáng vẻ kệch cỡm của cô gái bên cạnh anh ta, ánh mắt cố ý mang theo quan sát liếc trên dưới mấy lần, váy dài màu trắng viền tơ, bên tai có một hoa tai trứng gà, thanh thuần mềm mại giống em gái nhà bên cạnh, cô gái như vậy quả thật khiến đàn ông yêu thích.

Chau chau mày, Thẩm Bùi Bùi nhìn về phía Đường Minh Lân, giọng nói cợt nhã: "Lần này, Tam Thiếu đổi khẩu vị?"

". . . . . ." Đường Minh Lân liếc nhìn cô gái bên cạnh, lúng túng nhìn về phía Úc Tử Ân, đang muốn giới thiệu, Lâm Quân Dao vượt lên trước một bước: "Xin chào, tôi tên là Lâm Quân Dao, tôi là. . . . . ."

"Cô là ai không quan trọng, Bổn cung cũng không muốn biết cô!" Không khách khí cắt đứt Lâm Quân Dao tự giới thiệu mình, mặt Thẩm Bùi Bùi khinh thường, "Tam Thiếu có quá nhiều đàn bà, Bổn cung không có nhiều nhàn hạ thoải mái biết từng cái!"

"Ân Ân. . . . . . Anh vừa vặn đụng phải Quân Dao trên máy bay, cũng không phải như em nghĩ!" Đổi lại là quá khứ, anh chơi phụ nữ sẽ không phí tâm giải thích cùng cô, thậm chí không cần mở miệng, nhưng mà về phần Lâm Quân Dao, anh thế nhưng lại không thể không giải thích.

Thật ra thì anh cũng không biết thế nào, gần đây anh làm rất nhiều chuyện nằm ngoài dự đoán của anh, vào giờ phút này, anh thậm chí sợ cô sẽ hiểu lầm.

"Không phải như em nghĩ ư? Tam Thiếu cảm thấy em sẽ nghĩ thế nào?" Khẽ cười một tiếng, cô không chút để ý nhìn người đàn ông trước mặt, lại nhìn một chút cô gái như chim nhỏ nép vào bên cạnh anh, "Em không có nghĩ như thế nào, cũng sẽ không nghĩ nhiều. Tam Thiếu chơi gái là bình thường , không chơi gái mới không bình thường."

Dứt lời, ánh mắt của cô nhàn nhạt rơi vào trên mặt Đường Minh Lân, mặt đẹp xẹt qua khinh thường, "Không quấy rầy, chúng tôi đi trước! Bùi Bùi, chúng ta trở về đi thôi!"

"Tốt!" Khẽ hừ một tiếng, Thẩm Bùi Bùi tức giận trợn mắt nhìn Đường Minh Lân một cái, quay đầu kéo cánh tay Úc Tử Ân, lôi kéo hành lý tiêu sái đi ra khỏi phi trường.

"Ân Ân. . . . . ." Sau lưng, Đường Minh Lân gọi khẽ, đang muốn đuổi theo, cô gái bên cạnh lại kéo anh, "Minh Lân, đầu em hơi choáng váng. . . . . ."

"Hả? Sao thế?" Mới nghe âm thanh nhu nhược của Lâm Quân Dao, Đường Minh Lân chợt bừng tỉnh, vịn bóng dáng xiêu vẹo bên cạnh chỉ chực sụp đổ, "Dao Dao, em làm sao vậy?"

"Em không sao, có thể do chênh lệch giờ. . . . . ." Tựa vào trong ngực Đường Minh Lân, Lâm Quân Dao nghiêng đầu nhìn hai bóng dáng đi xa, khóe miệng khẽ giơ lên, tự tin mà hài lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi