QUÂN MÔN SỦNG HÔN

Ông trời cũng cực kỳ yêu thương cô một lần, vào lúc suy nghĩ xem làm như thế nào để chạy trốn từ trước mắt bọn họ, cô nhìn thấy ở phía xa xa cách chỗ này một đoạn có cái dốc dựng đứng, một nhóm người chống gậy tuyết nhanh chóng trượt đi tới đây.

Mà chỗ cách nhóm người kia vài mét, có một bóng người khác đột nhiên từ bãi đất bên kia bay xuống, chứng kiến thấy người mặc áo khoác màu xanh đen thì cô hơi sửng sốt, trái tim nhảy lên, chống gậy tuyết, bằng tốc độ nhanh nhất, nhảy xuống từ chỗ cao, theo dốc đứng trượt xuống thật nhanh.

Năm người bừng tỉnh, cũng đuổi theo, lại không nghĩ rằng, cái dốc đứng này quá cao, mà chỗ trượt lại quá ngắn, thế cho nên tốc độ quá nhanh, năm người phịch xuống giống như sủi cảo luộc, ván trượt tuyết quá dài còn không kịp đứng vững đã bị nhào vào trong tuyết.

Có hai người kịp thời phản ứng, vẫn là xiêu xiêu vẹo vẹo đứng vững gót chân, chờ ngẩng đầu lên nhìn hướng trên đường trượt tuyết, nào còn bóng dáng của Úc Tử Ân!

Vào lúc bọn họ đang khẩn trương tuần tra bóng dáng Úc Tử Ân ở bốn phía, một nhóm người đông nghịt nhanh chóng trượt từ chung quanh tới, vây quanh bọn họ như nước chảy không lọt, còn chưa phản ứng kịp là chuyện gì xảy ra, trên đỉnh đầu một bóng đen nhanh chóng nhảy xuống từ chỗ cao, vững vàng ổn định thân thể ở trong đống tuyết nhanh chóng rời đi, giữa không khí trong lành loáng thoáng có thể nghe được âm thanh ra lệnh lạnh lẽo của người đàn ông: "Động thủ!"

Pằng pằng pằng mấy tiếng súng vang lên cùng âm thanh bóng đen rơi xuống đất hòa chung một chỗ, năm người đàn ông vừa nãy khí thế phách lối, tiếng người ngã xuống đất.

Trong đám người hai bóng đen thoát thân từ trong đám người, điều khiển gậy tuyết, nhanh chóng nhảy xuống từ chỗ cao.

Từ phía sau cây đi ra, Úc Tử Ân nhìn người đàn ông chậm rãi dừng bước ở trước mặt mình, khẽ mỉm cười, không khí lạnh lẽo thấm vào trong phổi, nhất thời khiến đầu óc tỉnh táo hơn rất nhiều!

Không đợi cô phản ứng kịp, người đàn ông trước mặt cũng đã buông lỏng gậy tuyết, vươn tay ra kéo cô tới, nụ hôn nóng rực cứ thế phủ tới ——

Nụ hôn nóng rực kèm theo hơi thở phái nam lạnh lẽo ập tới, Úc Tử Ân nghiêng đầu muốn tránh, lại bị anh ấn về, hôn cuồng nhiệt!

"Ưmh. . . . . ." Cô vung vẩy tay giãy giụa, làm thế nào cũng không tránh thoát được sức lực nặng nề áp tới.

Nụ hôn nóng rực hòa quyện với hơi thở quen thuộc, đầu lưỡi linh động đẩy hàm răng của cô ra, tùy ý xâm lấn, xâm thành chiếm đất.

Anh lại đột nhiên muốn nụ hôn này sâu hơn, nặng nề mút môi cô, khí thế kia, vừa bá đạo vừa điên cuồng, giống như Quân Vương không để cho cô kháng cự!

Nụ hôn nóng rực quấn vòng quanh môi lưỡi cô, hơi thở bá đạo xâm chiếm hô hấp của cô, lúc này cô mới thoáng cảm thấy khẩn trương từ trên người anh đến còn có hốt hoảng không dễ lộ ra ngoài!

Không biết nói sao, người đàn ông luôn tỉnh táo khắc chế thế nhưng cũng có lúc hốt hoảng, mà đối tượng khiến anh hốt hoảng lại là mình cô!

Có đồ vật gì đó trào lên từ trong đáy lòng, cô ngẩn người, chậm rãi buông lỏng tay, không có giãy giụa, mặc cho anh hung hăng cắn hôn môi cô. . . . . .

Sau lưng, Văn Khâm và vệ sỹ đuổi đến, ở chỗ cao xa xa nhìn thấy hai bóng dáng ôm hôn, gương mặt tuấn tú ở dưới kính đeo mắt đều là sững sờ, tiếp theo liếc nhìn lẫn nhau, thức thời chống gậy tuyết xoay người, an tĩnh đứng thành một gốc cây tùng.

Vào giờ phút này, có lẽ trong lòng họ đều biết, người phụ nữ này ở trong suy nghĩ của boss, đã không thể so với người phụ nữ bình thường được.

——《 quân môn sủng hôn 》——

Từ máy bay trực thăng thượng xuống, Úc Tử Ân liếc nhìn năm người cách đó không xa bị áp xuống từ trên máy bay trực thăng, hơi sững sờ, quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, "Bọn họ. . . . . ."

Làm như nhìn thấu nghi vấn của cô, Dịch Khiêm nhẹ nhàng thu hồi tầm mắt, đưa tay ôm cô vào trong ngực, thuận miệng giải thích: "Nơi này là sân bay nội địa Thụy Sĩ, chúng ta không thể phạm pháp, súng lục của bọn họ chính là đạn gây mê."

"Vậy bọn họ làm thế nào? Giao lại cho cảnh sát quốc tế hay cảnh sát Thụy Sĩ à?" Việc trải qua giống như đang đóng phim, cô có chút không thể tin mình có thể tìm được đường sống từ trong chỗ chết!

Nếu như không phải là bị anh hung hăng hôn, có thể cô sẽ cho là mình đang nằm mơ!

Nhớ tới anh mới vừa ôm cô thật chặt vào lòng, gọi từng lần tên cô, bộ dáng thận trọng, giống như cô là trân bảo ngàn vạn mất mà có lại được, cô không khỏi đỏ mặt, người đàn ông này, quả nhiên là nâng cô trong lòng bàn tay để thương yêu, mặc dù vừa nãy cô cố tình mạo hiểm, muốn dẫn đám người kia ra, anh vẫn bất chấp tất cả đuổi theo, căn bản quên an nguy của mình, một người đàn ông không để ý sống chết của mình còn muốn chu toàn cho cô, tại sao có thể không khiến cô cảm động.

"Do cảnh sát quốc tế bàn giao về trong nước, chờ trở về nước, em muốn xử trí bọn họ như thế nào đều được!" Lúc nói lời này, gương mặt tuấn tú ẩn nhẫn của người đàn ông nhiều hơn mấy phần ý lạnh.

"Thôi. . . . . . Em đại khái cũng đoán được là ai muốn dồn em vào chỗ chết, món nợ này em sẽ từ từ tính với cô ta. Về phần bọn họ. . . . . . Anh cứ làm theo trình tự quy tắc đi! Chớ làm cho không thể thu thập là tốt rồi! Dù sao mặc kệ nói thế nào, cũng là mạng người!" Quay đầu, vẻ mặt cô thành thật nhìn anh, nắm tay anh không tự chủ nắm chặt hơn: "Em không hy vọng tay anh sẽ nhuốm máu tươi."

Người đàn ông tôn quý ưu nhã giống như anh, đôi tay này trời sinh nên đứng ở trên cao chỉ huy thương trường, mà không phải là nhuốm máu tươi của người khác, như vậy sẽ làm cô cảm thấy, mình đã phá hủy người đàn ông cực kỳ xuất sắc.

Những năm này, cô và đồng đội chấp hành nhiệm vụ vinh quang quốc gia giao cho, mặc dù đã không để ý đến sống chết, nhưng chân chính động thủ giết người, cô thật sự chưa từng làm.

Ở trong đội ngũ, tất cả đồng đội đều chăm sóc cô, bọn họ tình nguyện tay của mình dính máu tươi phần tử phạm tội, cũng không chịu để cô nhiễm phải thứ đồ bẩn thỉu, những năm này cũng đều vậy, nếu là hy vọng của bọn họ, cô cũng không muốn làm cho mình dơ bẩn.

Nắm chặt tay hơi lạnh lẽo, tròng mắt an tĩnh của Dịch Khiêm nhìn cô, nghiêm túc gật đầu một cái, "Được, nghe lời em."

Xảy ra chuyện như vậy, hành trình bị gián đoạn, đoàn người vội vàng về nước.

Mới vừa trở lại trong nước không bao lâu, Úc Tử Ân còn chưa điều chỉnh chênh lệch giờ đã gọi tiểu Mễ tiểu Toa đến chỗ ở của mình.

"Cái gì? Lão đại, chị gặp tập kích hả? ! Là ai làm, chị thấy rõ không? !" Mới vừa nghe xong Úc Tử Ân nói lần này gặp nạn ở nước ngoài, tiểu Mễ đứng lên từ trên ghế salon, khẩn trương kiểm tra xem trên người cô có vết thương hay không.

"Ôi chao, đừng sờ loạn, chị không sao! Có chuyện thì sao có thể sống ở chỗ này được!" Vỗ nhẹ nhẹ tay tiểu Mễ, Úc Tử Ân nắm gối ôm bên cạnh qua, "Người đã bắt rồi, cảnh sát quốc tế đang làm thủ tục bàn giao trở về nước, ngày mai các em hãy đi điều tra xem ai thuê bọn họ, lôi cái người đứng phía sau màn ra!"

Ngồi ở đối diện, tiểu Toa khẽ nhíu lông mày suy nghĩ một chút, hỏi ra sự nghi ngờ của mình: "Lão đại, người có năng lực này xuống tay với chị cũng không nhiều lắm, có phải là Lâm Quân Dao hay không? Gần đây cô ta an phận đến mức không ai có thể tưởng tượng nổi!"

"Chị cũng hoài nghi là cô ta, nhưng chị lại không có chứng cớ, các em hãy âm thầm điều tra trước, có đáp án sẽ thông báo cho chị!"

"Dạ!"

Úc Tử Ân đứng lên, từ trong va li hành lí bên cạnh lấy quà tặng cho các cô, "Tiểu Mễ, dao găm Thụy Sĩ của em, tiểu Toa, Dior của em, chị hơn mệt mỏi, đi nghỉ trước, khi nào ăn tối thì các em hãy gọi chị dậy, chúng ta cùng đi ra ngoài ăn cơm."

"Dạ, lão đại!" Đưa mắt nhìn cô trở về phòng xong, tiểu Toa, tiểu Mễ bước vào thư phòng của Úc Tử Ân.

Làm cho các cô ngoài ý là, thời gian này, boss lại đang online, nhớ tới nhiệm vụ lão đại phân phó cùng mục đích lên đường lần này của bọn họ, tiểu Toa gửi tin mời chat webcam cho người đàn ông đầu kia, yên tĩnh chờ đợi hồi đáp.

Trong chốc lát, người đầu kia chấp nhận lời mời, rất nhanh trên màn hình ghiện lên hình ảnh chat webcam, nhìn hoàn cảnh đầu kia một chút, loáng thoáng có thể phân biệt là ở trong thư phòng, lúc này tiểu Toa mới chậm rãi mở miệng: "Boss, ngài không nghỉ ngơi sao?"

"Còn có chút việc phải làm, thế nào?" Đầu kia webcam truyền đến giọng nói hơi khàn khàn của Dịch Khiêm.

"Lần này gặp tập kích ở Tuyết Sơn, anh thấy thế nào? Lão đại bảo chúng em điều tra kỹ, chúng em chuẩn bị bắt tay điều tra từ Lâm Quân Dao."

"Nếu cô ấy muốn tra, vậy thì cứ tra đi! Tôi bảo Cận Vệ gửi tư liệu tra được cho cô, đã có người chịu bỏ ra số tiền lớn động thủ ở nước ngoài, trở lại trong nước, nguy hiểm cũng sẽ không ít, nhiệm vụ gần đây các cô đều không cần đi thi hành, bảo vệ tốt lão đại của các cô là được."

"Dạ!" Một mực cung kính đáp lại, tiểu Toa ngước mắt nhìn về phía gò má lạnh lùng bên đầu kia webcam, do dự chốc lát hỏi: "Boss, có một chuyện em không rõ."

"Nói."

"Nếu biết Lâm Quân Dao có uy hiếp đối với chúng ta, Tại sao còn phải giữ cô ta lại? Tùy tiện vạch trần hành vi phạm tội của cô ta với cơ quan công an, cũng đủ xử cô ta tù chung thân rồi, giữ lại cô ta lắc lư bên người chúng ta, cuối cùng là tai họa ngầm!”

Nhàn nhạt ngước mắt, Dịch Khiêm thổi nhẹ cà phê, ưu nhã mở miệng nói” Lâm Quỳnh Dao chỉ là con cờ, mục tiêu của tôi là người đánh cờ, nóng vội thì không thể nhổ cỏ tận gốc, hiểu chứ?”

“Dạ!” Hiểu được ý tứ của anh, tiểu Toa không dám nói thêm gì, gật đầu đáp một tiếng.

“Gần đây bên cạnh lão đại của cô sẽ có nhiều con chuột cắn người, hãy đi theo, đừng thọt cái sọt gì, xảy ra chuyện, tôi sẽ hỏi tội các cô!”

“Dạ! Chúng em sẽ bảo vệ tốt lão đại!” Cắt đứt chat webcam, tiểu Toa quay đầu liếc nhìn tiểu Mễ bên cạnh nghiêm túc, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mỗi lần cùng boss nói chuyện luôn luôn căng thẳng thần kinh, cảm giác lo lắng đề phòng thật không tốt.

Chuyển qua ghế ngồi, tiểu Mễ nhìn tiểu Toa, khó được nghiêm trang, “Chị, đây coi như là boss thích lão đại của chúng ta hả? Anh ấy là người luôn không có nhược điểm, hiện nay cũng có nhược điểm rồi.”

“Là người thì sẽ có nhược điểm, không có gì là ngạc nhiên, boss cũng là người không phải thần!”

Từ trong túi móc ra cái điện thoại vang lên, điện tới mã số xa lạ, nhưng mấy con số bọn họ biết rõ hơn nhớ, biết là ai, vội vàng tiếp, bên kia đầu điện thoại truyền đến giọng nói nhàn nhạt của Cận Vệ: “Tài liệu gửi vào hộp thư của cô rồi, xem xong nhớ tiêu hủy.”

“Dạ! Tôi biết rồi!” Cúp điện thoại, tiểu Toa mở hộp thư ra, tìm được tài liệu gửi đến, kế tiếp in ra.

“Chị, chị nói xem tại sao Lâm Quỳnh Dao muốn đối phó với lão đại? Chẳng lẽ chỉ bởi vì Đường Minh Lân thích lão đại? Em thấy không hẳn là vậy! Dù là thích, cô ta cũng không cần đưa người vào chỗ chết! Còn thuê sát thủ nữa! thật không có gặp qua người phụ nữ nào ác độc như vậy!”

“Sợ là cô ta đã biết chúng ta đang điều tra cô ta, người phụ nữ này không đơn giản, chúng ta phải cẩn thận một chút!”

“Biết! Em ngược lại hi vọng cô ta không đơn giản, nếu không bảo chúng ta đi đối phó với một người phụ nữ ngu xuẩn, em sẽ cảm thấy vụ nhục sự thông minh và khả năng của em!”

“Tốt lắm, em cũng đừng quá khinh địch, boss nói rồi, dễ dàng là vết thương trí mạng! Mau lên!”

Tuy nói là nghỉ đông, nhưng sau khi gặp chuyện như vậy, Úc Tử Ân cũng không còn tâm trạng tiếp tục ở trong nhà, quyết định về công ty làm.

Thấy cô trở lại, Hạ Khương Tuyết không muốn nhiều lời, chỉ dặn dò một câu, bảo cô bắt tay chuẩn bị cuộc thi thiết kế.

Mới vừa trở lại chỗ ngồi, điện thoại nội bộ liền vang lên, cũng không biết vì sao Lam Mộ Duy biết được tin cô đi làm lại, cúp điện thoại bảo cô đi vào phòng làm việc của anh ta.

Mặc dù anh ta là cấp trên của cô, nhưng cũng không phải là cấp trên trực thuộc, cô làm việc chỉ cần báo cáo với Hạ Khương Tuyết là được, không cần báo cáo với cấp Phó tổng, cứ ba ngày hai bữa là Lam Mộ Duy tìm cô, người khác nhìn vào, quan hệ như vậy thật sự làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi, phòng làm việc truyền bá các loại xì căng đan bát quái khắp nơi, gần đây cô thật sự bận, không có ý định dây dưa ở đỉnh xì căng đan.

Bước vào phòng làm việc của Phó tổng, Úc Tử Ân dừng lại bước chân ở trước bàn làm việc, nhíu mày nhìn về phía người đàn ông đang ngước mắt nhìn cô, “Phó tổng Lam, ngài tìm tôi?”

“Ân Ân, em trở lại?” thấy cô, Lam Mộ Duy đặt tài liệu trong tay xuống, mặt vui vẻ đứng lên từ trên ghế làm việc.

“Phó tổng Lam, về sau có chuyện gì xin bảo Tống giám Khương báo cho tôi biết! cô ấy mới là cấp trên trực thuộc của tôi, anh là cấp trên trực tiếp của cô ấy, anh đang vượt quyền làm việc. Nơi này là công ty, anh là Phó tổng, xin công tư rõ ràng!”

“Ân Ân… Anh biết em trở lại, chỉ muốn gặp em một lần mà thôi…” cô lạnh lùng giống như chậu nước lạnh, tưới tắt toàn bộ nhiệt tình mọc lên của anh ta.

Trong một tuần không thấy cô, thật ra thì trong lòng anh ta rất rõ ràng, cô và Dịch Khiêm ra khỏi nước, có vài thứ từ hốt hoảng dần dần diễn biến thành tan lòng nát dạ.

“Nếu như muốn gặp mặt, tan việc ra khỏi công ty sẽ có nhiều thời gian, bây giờ là giờ làm việc.” Dừng một chút, cô nhíu mày nhìn anh ta một cái, “Nếu như không có việc gì thì tôi đi trước!”

Đúng lúc ấy, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, không đợi Lam Mộ Duy mở miệng, người bên ngoài đã đẩy cửa đi vào, thấy hai người trong phòng làm việc, nụ cười trên mặt Diệp Tư Mẫn nhất thời lạnh xuống.

không nói gì thêm, Úc Tử Ân xoay người ra khỏi phòng làm việc, lúc lướt qua người Diệp Tư Mẫn, đập vào mặt là ghen tỵ và cảnh cáo, đâm vào khiến cô có chút đau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi