QUÂN MÔN SỦNG HÔN

Cùng miếng cá hấp trong chén đấu tranh, khiến ăn xong một bữa cơm cũng hơn một giờ, cơm nước xong, lúc từ phòng ăn đi ra, trên hành lang lầu hai, Dịch Khiêm cùng với vài người tinh an trong giới kinh doanh cũng vừa vặn từ trên lầu đi xuống, trên cầu thang bằng gỗ truyền tới một hồi bước chân ủ dột.

Từ khúc quanh cầu thang đi lên hiển nhiên sẽ nhìn thấy được bọn họ, bước chân Dịch Khiêm dừng một chút, từ trên cao nhìn xuống hai bóng người đứng trong sân, trên gương mặt chứa đựng nụ cười yếu ớt, vẫn lạnh lùng ưu nhã trước sau như một.

Dần người đi xuống, Đường Minh Lân cũng nhìn thấy bọn họ, bước chân dừng lại nhìn cô gái bên cạnh một chút, lúc nãy mới tươi cười đi tới chào hỏi, “Dịch thiếu cũng ở dây à, trùng hợp như thế?”

“Thật khéo! Đúng lúc tôi cùng với bạn tới dùng cơm, không ngờ cũng gặp anh ở đây, đến dùng cơm trưa sao?”

“Cũng đến giờ rồi, làm sao có thể không ăn!” khẽ cười một tiếng, Đường Minh Lân cúi đầu nhìn thời gian, “Ân Ân cũng sắp đến giờ làm việc rồi, tôi đưa cô ấy về công ty trước, hôm nào chúng ta lại gặp.”

Không đổi sắc mặt gật đầu một cái, Dịch Khiêm dời tầm mắt nhìn về cô gái phía sau hắn, đáp nhẹ, “Tốt, hôm nào lại gặp!”

Bốn chữ phía sau giống như nói cho cô gái phía sau hắn nghe, bên trong giọng nói lại đậm thêm vài phần dịu dàng.

Giống như muốn thị uy với người trước mắt, Đường Minh Lân xoay người dắt tay Úc Tử Ân, mang cô đi ra ngoài, lại không ngờ Úc Tử Ân cơ bản không nể mặt, lạnh mặt đẩy tay hắn ra, trừng liếc hắn một cái, xoay người đi ra ngoài.

Lúc đi qua bên cạnh Dịch Khiêm, cô không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, một khắc kia, cô đột nhiên có loại cảm giác rối rắm khó hiểu.

Sau lưng, Dịch Khiêm nhàn nhạt nâng khóe môi, dẫn theo đoàn người bên cạnh đi về hướng khác.

Xe chậm rãi khởi động, ngồi ở ghế cạnh tài xế, Úc Tử Ân nhìn phong cảnh đang lao vun vút ở bên ngoài, vẻ mặt không có gì mở miệng, “Về sau, không cần lấy tôi để tổn thương Dịch thiếu.”

Tay cầm lái bỗng căng thẳng, Đường Minh Lân quay đầu lạnh lùng lườm cô, gương mặt lo lắng cuồn cuộn, lời nói ra tràn đầy châm chọc, “Thế nào, đau lòng sao? Cô cứ như vậy muốn che chở cho hắn?”

Giọng nói hài hước lại có chút chói tai, Úc Tử Ân khẽ cười, ảnh ngược trong gương chiếu hậu là gương mặt an tĩnh mệt mỏi, “Không phải đau lòng, mà thủ đoạn như vậy của anh trong mắt anh ấy, quá mức ngây thơ, dạng người như anh ấy chắc chắc sẽ không so đo với anh, người cùng anh so đo là tôi…tôi không thích bị người lợi dụng.”

“…” trong xe thoáng chốc trầm mặc lại, chận một hơi, ai cũng không nói gì thêm.

Một câu xin lỗi đã đến khóe miệng, lại vì tự ái của mình, vẫn không thể nói ra.

Lúc trở lại công ty, người ngồi ghế phụ đã ngủ, dừng xe lại, Đường Minh Lân nhìn cô, không đành lòng đánh thức cô dậy, đảo tay lái đưa xe vào bãi đỗ ngầm.

Dừng trong góc yên lặng, hắn mở điều hoa lớn một chút cho xe thoáng khí, cởi dây an toàn, nghiêng người nhìn gò má yên tĩnh của cô, hắn biết khi cô hoạt động đầu óc quá độ sẽ thích ngủ, một ngày ngủ 15 tiếng đồng hồ cũng không sao, nhưng mà hôm nay, hắn muốn nhìn cô ngủ cũng không thể rồi.

Khẽ thở dài một hơi, từ ngăn kéo hắn cầm ra một cái thảm mỏng, mới vừa đem đến bên người cô, người đnag ngủ say liền tỉnh lại, mở mắt nhìn gương mặt đang lại gần, trong mơ hồ khẽ sửng sốt một chút, tiếp theo liền ngồi thẳng cảnh giác nhìn hắn.

“Đã tỉnh rồi hả?” thu lại tấm thảm, hắn cười nhạt, nghiêng người thay cô cởi dây an toàn ra, “Đã đến công ty, cô muốn nghỉ ngơi một chút hay là trực tiếp đi lên?”

“Không cần, tôi trở về làm!” không đợi hắn bừng tỉnh, cô đã đẩy cửa xe đi xuống, để lại cho hắn một bóng lưng lạnh lùng.

Khẽ tựa vào trên ghế, Đường Minh Lân cười khổ, tay cầm tay lái bỗng cảm thấy có chút vô lực.

Có ít thứ từ lòng bàn tay trôi đi, thế nhưng hắn lại cảm thấy, cho dù có cố gắng thế nào cũng không giữ lại được.

Ân Ân, tôi nên làm gì với em mới phải?

__________

Cả một buổi chiều, liên tục diễn ra ba hội nghị, từ hai giờ đến hơn 5 giờ chiều, hội nghị kéo dài hơn 3 giờ, làm cho trưởng ban thư ký Văn Khâm không chịu nôi, quay đầu nhìn người đàn ông lạnh nhạt đnag ngồi ở ghế chủ tịch, khẽ thở dài, cúi đầu tiếp tục sửa lại tư liệu hội nghị.

Bất kể là ai cũng nhìn ra được, từ sau buổi trưa sắc mặt của boss đã không tốt, ra lệnh mở liên tiếp ba hội nghị trong một buổi chiều, càng xác định suy đoán của hắn, tâm tình hôm nay của boss không tốt, vào hội nghị, quản lý các ngành người người cảm thấy lo lắng, ai cũng không dám vào lúc này đụng vào trên họng súng.

Thân là thư ký, buổi cơm trưa đi theo bên cạnh Dịch Khiêm, tự nhiên rõ ràng tâm tình của boss không tốt là vì người nào.

Hội nghị vừa kết thúc, tất cả mọi người không hề nấn ná nhanh chóng rời khỏi phòng họp, trong chốc lát chỉ còn lại hai người Văn Khâm và Dịch Khiêm, sửa sang tài liệu trên bàn, Văn Khâm quay đầu liếc nhìn bóng dáng đứng bên cửa sổ, nhìn lên đồng hồ, “Boss, đã đến lúc tan tầm rồi, ngài cũng nên đi ăn chút gì.”

“Không cần, làm xong những việc này anh cũng về nhà đi.” Xoay người, anh đi về trước bàn hội nghị, nhìn điện thoại không có bất kỳ tin tức gì, cuối cùng thở dài bỏ vào trong túi.

Đang lúc anh thu thập xong tài liệu chuẩn bị trở về phòng làm việc, tiếng chuông điện thoại thanh thúy reo lên, tay đnag dọn dẹp bỗng dừng lại, anh lấy điện thoại ra nhìn, lúc nhìn thấy mã số điện thoại gọi tới, vội nhận máy, giọng nói mơ hồ có chút vội vàng: “Ân Ân?”

“Dịch thiếu, cha em bảo tối hôm nay muốn tự mình xuống bếp mời anh ăn cơm tối, là em qua đón anh hay là anh qua đón em đây?” bên kia điện thoại nhàn nhạt truyền đến âm thanh của Úc Tử Ân, nhẹ nhàng mềm mại rất là dễ nghe.

“Để anh đến! Em đang ở đâu?” "Em đang ở phòng làm việc cá nhân, đối diện ký túc xá của Tiểu Hạ."

"Được, anh biết rồi, anh sẽ nhanh qua, em chờ anh!" Cúp điện thoại, anh nhìn về phía Văn Khâm đang tươi cười: "Anh cũng tan việc đi, tôi đi trước!"

"Vâng!" gật đầu Văn Khâm tiễn anh rời đi, nhìn bóng dáng rời đi vội vã, hắn không thể nín được cười, đúng vẫn là vì một người con gái lại có thể khiến cho một thiên chi kiều tử như boss có đầy đủ các sắc thái hỉ nộ ái ố.

Nhưng khi nghĩ tới lá.

hắn nhớ tới lá thư điện tử vừa mới nhận, hắn lại không khỏi lo lắng, người phụ nữ kia trở lại, boss nên xử lý quan hệ giữa mọi người như thế nào.

hắn nhìn ra được, cô gái tên Úc Tử Ân này cũng với những người phụ nữ khác không giống nhau, ít nhất trong suy nghĩ của boss, địa vị của cô ấy không có người nào có thể thay thế được, cho dù là người phụ nữ kia cũng vậy, nhưng mà đối với đoạn tình cảm còn chưa kịp định hình này, đối mặt với một trận bão táp, chỉ sợ sẽ không phải dễ dàng tốt đẹp.

Công ty QM cách công ty của Hạ Ninh Huân cũng không xa, khoảng 10 phút lái xe, lúc đến cửa lớn, Dịch Khiêm gọi điện thoại cho người trên lầu, trong chốc lát liền nhìn thấy bóng dáng của cô xuất hiện bên cửa, lướt nhìn một lần, tìm được xe của anh liền bước tới.

Lên xe, Úc Tử Ân nhìn người ngồi bên tay lái, nhớ lại buổi trưa lúng túng, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, nói xong địa chỉ của nhà họ Úc liền quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ.

trên đường không ai nói gì, xe lái vào nhà xe biệt thự, Dịch Khiêm nghiêng người sang thay cô cởi dây an toàn, cũng không biết tại sao, bỗng nhiên anh lại đưa tay giữ chặt cổ cô, nụ hôn nóng rực cứ như vậy không hề báo trước đè ép tới.

Mang theo vài phần trừng phạt, mấy phần tức giận, anh báo đạo nhưng không mất đi dịu dàng ở môi cô trằn trọc tỉ mỉ vuốt ve, cho đến khi cô bừng tỉnh, đẩy anh ra anh mới chậm rãi ngừng lại, ghé vào mặt cô, khoảng cách rất gần nhìn cô, dưới đáy mắt tối tăm còn loáng thoáng lưu lại ngọn lửa chưa dứt, mắt sáng quắc, giống như thiêu đốt các giác quan của cô.

"Ân Ân, anh rất mất hứng..." giọng nói nỉ non đập lên má cô, khiến cho cô khẽ run lên.

Sững sờ nhìn anh, Úc Tử Ân đỏ mặt, khẩn trương không biết làm sao, một lúc lâu mới tìm về âm thanh của mình, "Tại sao mất hứng..."

Nhìn thẳng vào cô, trầm mặc một lúc, anh mới mở miệng, "Nhìn thấy em và chồng trước một chỗ, anh mất hứng. trên đường tới đây anh đã suy nghĩ, có phải nên đem em lừa gạt đến trên hộ khẩu của mình hay không, như vậy Đường Tam mới có thể chết tâm. Nêu có thể, anh không ngại tự mình làm cái mũ gắn danh hiệu Dịch phu nhân đội lên trên người em."

"..." cứng cổ, cô trừng mắt nhìn anh, đối với lời tỏ tình này của anh, cô vốn định cười hỏi anh có phải đang đùa hay không, nhưng nhìn vào ánh mắt nghiêm túc lại cố chấp thì cô lại không thể cười nổi.

"Như thế nào, đề nghị này của anh, em có nên suy tính một chút không? Hả?" giọng nói nam tính mang theo mùi vị dụ dỗ khiến cho người ta chết trong dịu dàng, cô đột nhiên cảm thấy sự dịu dàng này, với người đàn ông này, không có chỗ nào có thể trốn.

"Dịch thiếu..." hắng giọng, một lúc sau cô mới nghiêm chỉnh nói đến vấn đề của anh, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, ánh mắt sáng chói, "Chúng ta còn chưa nói yêu đâu đã trực tiếp nhảy đến cầu hôn kết hôn rồi, có phải là đối với em không quá công bằng hay không?"

"Anh nhớ là đã cho em thời gian suy nghĩ, em vẫn chưa cho anh đáp án, anh vẫn một mực chờ đợi, chờ được kết quả chính là nhiều thêm vài cái tình địch. Ân Ân, anh là thương nhân, hiểu được nắm chặt thời gian và cơ hội, em đã không muốn nói chuyện yêu đương, vậy chúng ta liền trực tiếp kết hôn là tốt nhất, sau kết hôn lại bàn chuyện yêu đương là được!" Dù sao đem cô thành người của anh, ưu thế sẽ tuyệt đối hơn, có nhiều thời gian đợi cô từ từ yêu anh.

"vậy không được, kết hôn xong mới bàn đến chuyện yêu rất không được, em còn hi vọng cứ làm theo trình tự bình thường, không muốn đi cửa sau đấy!"

"Nghe ý của em, là em đồng ý cùng với anh nói yêu đương rồi hả?" Đối với anh cách nào cũng không quan trọng, đạt được mục đích là được rồi.

"Có thể để cho em suy nghĩ một chút không?"

"không được, bây giờ liền nghĩ, nếu không em luôn làm đà điểu, trước kia anh cũng không bắt buộc em ra ngoài?" Loại chuyện này không thể nhượng bộ, cứ lui bước không biết lúc nào cô mới có thể gật đầu đồng ý mà trong khoảng thời gian này, nếu để cho người khác nhanh chân hơn, có thể anh sẽ khóc không ra nước mắt!

"Vậy em đồng ý với anh còn không được sao!" Đẩy gương mặt lại gần của anh, cô mở cửa xuống xe.

Ngồi ở ghế tài xế, người nào đó nhàn nhạt nhếch môi cười, mặt thỏa mãn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi