QUAN MÔN

Đầu tháng sáu, thời tiết đã nóng lên.

Thời tiết chính trị trong kinh có dấu hiệu tan băng, điều khiến mọi người chú ý nhất là thường vụ cục chính trị, bí thư Ban bí thư Trần Chiêu Vũ bởi vì bệnh không thể tiếp tục công việc nên đề nghị trung ương xin thôi.

Trung ương rất nhanh phúc đáp ý kiến của Trần Chiêu Vũ, đánh giá ấy chục năm cống hiến của đồng chí Trần Chiêu Vũ, thăm hỏi động viên bệnh tình đồng chí Trần Chiêu Vũ, đồng ý cho ông ta rời khỏi cương vị thường vụ cục chính trị, bí thư ban bí thư.

Song song với việc này là chủ nhiệm ủy ban cố vấn trung ương – đồng chí Sở Phong, phó chủ nhiệm Hầu Đại Hải và Tôn Trạch Đào cùng kiến nghị với trung ương trước khi tổ chức đại hội đảng cuối năm nay sẽ hủy bỏ ủy ban cố vấn, cả một đám nguyên ủy viên trung ương và thường vụ triệt để rời khỏi cương vị lãnh đạo, an hưởng lúc tuổi già.

Đối với kiến nghị này, trung ương đã tiến hành ý kiến phúc đáp, cho rằng trong mười năm qua, các đồng chí trong ủy ban cố vấn đã tham mưu đắc lực cho sự nghiệp cải cách, giờ đã hoàn thành sứ mạng lịch sử, đồng ý hủy bỏ, tỏ lòng tôn trọng cao với các đồng chí cố vấn.

- Đại thế đã định.

Diệp Khai buông tờ báo trong tay xuống, nói với Chung Ly Dư một câu.

- Anh quan tâm thế tới đại sự quốc gia nhưng lại không hề nhìn xem công việc kinh doanh của mình?

Chung Ly Dư bỏ tấm khăn tắm mỏng, bôi kem chống nắng lên cặp chân dài, sau đó dùng rất nhiều thứ phức tạp mà Diệp Khai không biết tên để cố định.

- Làm ăn có em rồi.

Diệp Khai thản nhiên đáp.

Đối với Chung Ly Dư, Diệp Khai xác thực là buông tay cho nàng làm việc, mọi chuyện làm ăn lớn nhỏ cơ bản không hỏi đến, nhiều nhất là nắm phương hướng. Thỉnh thoảng nghe nàng nói phương hướng đầu tư gần đây liền đưa ra một số kiến nghị.

Thời gian gần đây, Chung Ly Dư đẩy mạn đầu tư bên Soviet. Cô cho từng đoàn xe vận chuyển qua đó hàng nhu yếu phẩm, sau đó chuyển về vật tư chiến lược cùng dầu thô. Nhờ nắm chặt thời gian Soviet sản xuất, đặc biệt thông qua quân đội để đảm bảo một phần năng lực vận tải nên coi như đạt được mục đích.

Trước đó vài ngày, Diệp Tử Bình cùng đồng chí Hồng Chính đã thảo luận qua sau này sẽ đặt một căn cứ đóng tàu cỡ lớn ở vùng Hoa Đông gần thành phố Minh Châu, có năng lực chế tạo tàu viễn dương, đồng thời cũng có nhiệm vụ đóng các tàu chừng trên dưới mấy ngàn tấn. Trước mắt, hai ngàn công nhân kỹ thuật cao và chuyên gia của nhà máy đóng tàu Hắc Hải đã ổn định ăn ở, đồng thời nhân tài đóng tàu từ khắp nơi trên cả nước cũng dồn về căn cứ, đang tiến hành chỉnh hợp.

- Lợi nhuận từ bên Soviet rất ổn, trên cơ bản đầu tư một trăm triệu đôla thì có thể thu về đến bốn trăm triệu đôla vật tư, hơn nữa không lo tìm người mua.

Chung Ly Dư hào hứng.

Chưa được bao lâu, một nữ tiến sĩ còn cho rằng cả đời bi kịch vì gia tộc gặp nạn lại đột nhiên thay đổi, trở thành nữ nhân đứng sau lưng người thừa kế thế hệ thứ ba của Diệp gia, khống chế tài sản mấy trăm triệu dollar, chẳng những có thể giao dịch xuyên quốc gia mà còn là chủ tịch nhà máy đóng tàu cỡ lớn Hoa Đông, thật sự khiến người ta khó tin.

Gần đây đã trao đổi với bên Soviet hai lần vật tư, trừ đi các khoản còn kiếm mấy trăm triệu đôla, tốc độ khiến Chung Ly Dư cảm thấy giật mình.

Đương nhiên, nàng cũng biết rõ, nếu như không có Diệp Khai với bối cảnh thâm hậu thì bên Soviet cũng không thể thoải mái hợp tác. Nhưng dù sao thì tốc độ kiếm tiền như vậy cũng thật hưởng thụ.

Đã có lượng tài chính như vậy, chuyện xây dựng nhà máy đóng tàu cỡ lớn Hoa Đông đã không còn là ảo tưởng mà thực sự có thể bắt tay vào làm quy mô.

Sửa soạn xong, Chung Ly Dư đổi lại một cái váy tím nhạt, lộ ra thân hình yểu điệu, vừa khẽ chuyển một cái đã dấy lên tà váy tha thướt.

- Sao đột nhiên mặc váy dài?

Diệp Khai nhìn thoáng qua, ngạc nhiên hỏi.

Đôi chân Chung Ly Dư rất dài, da thịt trắng nõn, bình thường mặc váy ngắn dạo phố khiến cả đám sắc lang chảy nước miếng, tuy nhiên có gan đụng vào rất ít vì bên cạnh nàng hiện giờ lúc nào cũng kè kè bốn nữ cận vệ, đeo súng có nhãn hiệu nổi tiếng.

Diệp Khai dĩ nhiên sẽ không làm loại chuyện lấy công vi tư, huống hồ những cận vệ này đều là hắn bỏ tiền ra nuôi, cũng không sợ ai nói gì. Về phần súng thì giờ có chú Lê, chỉ cần nói một câu sẽ dễ dàng.

- Một năm nay là váy dài, nếu như em mặc váy ngắn chẳng phải lạc mốt?

Chung Ly Dư đáp, cô rất thích bộ váy dài này.

- Một váy dài à.

Diệp Khai nghe Chung Ly Dư nói thì trầm ngâm, hồi lâu mới lên tiếng:

- Xem ra kinh tế năm nay không được tốt ah

- Mốt váy dài thì quan hệ gì đến kinh tế? Chung Ly Dư ngạc nhiên nói.

- Em chưa từng nghe nói qua?

Diệp Khai ngạc nhiên, thấy vẻ mặt Chung Ly Dư ngơ ngác thì mới nghĩ ra giờ chưa có mạng truyenfull.vn, dù là tiến sĩ tài chính như Chung Ly Dư không biết lý luân váy dài cũng có thể thông cảm, vì vậy giải thích:

- Trang phục phụ nữ cũng ẩn chứa một số nguyên lý kinh tế học. Vào những năm 20 của thế kỷ, nhà kinh tế học Taylor đã đưa ra quan điểm: Lúc kinh tế tăng trưởng thì phụ nữ sẽ mặc váy ngắn để khoe tất chân; Mà khi kinh tế kinh tế đình trệ, không mua nổi tất chân sẽ mặc váy dài. Lý luận này đã được chứng thực rất nhiều lần ở nước Mỹ. Vào những năm 20, kinh tế Mỹ phồn vinh thì váy dài thành ngắn. Đến cuộc đại khủng hoảng thì váy ngắn lại thành váy dài, đến năm 19 60, kinh tế sau chiến tranh cất cánh thì đôi chân ngọc ngà của phụ nữ mới tái hiện. Năm 19 70 thì váy dài lại lưu hành.198o đến 199o niên đại, kinh tế hồi sinh thì váy ngắn. Người Mỹ còn nghiên cứu chỉ ra, chỉ số Dow Jones liên hệ chặt chẽ với chiều dài váy phụ nữ trên đường phố Paris. Lúc váy ngắn thì chỉ số Dow Jones tăng và ngược lại.

Chung Ly Dư nghe vậy thì tròn miệng:

- Thiệt hay giả à?

- Có chút đạo lý đấy.

Diệp Khai cười nói:

- Trên cơ bản, mức độ phồn vinh của kinh tế có liên quan tới chiều dài váy và ngược lại. Lúc kinh tế tăng trưởng thì váy ngắn, kinh tế suy giảm thì váy dài. Bởi vì lúc kinh tế khó khăn thì thu nhập nam giới giảm đi, nữ giới không cần dùng váy ngắn để hấp dẫn, đồng thời thu nhập nữ giới cũng giảm, tâm trạng không tốt nên dùng váy dài che đi đôi chân.

- Cũng có chút đạo lý.

Chung Ly Dư khẽ gật đầu.

Nàng chợt sáng mắt:

- Kinh tế mạnh hay yếu có liên quan tới cách ăn mặc của phụ nữ, vậy đầu tư vào trang phục chắc kiếm không ít rồi.

- Trẻ nhỏ dễ dạy, đều có thể suy một ra ba. Diệp Khai thoả mãn gật đầu nói.

- Anh mới còn trẻ đó, tối hôm qua ai cứ đòi uống sữa?

Chung Ly Dư lườm Diệp Khai.

- Ơ...

Diệp Khai im mặt, khó được mặt đỏ len tiếp tục xem báo chí.

Tuy thân thể Chung Ly Dư rất quyến rũ, ăn mặc lại phong phanh, Diệp Khai cảm giác có thể nỗ lực tranh đấu thêm một trận nhưng nghĩ còn phải tới nhà đồng chí Sở Phong bái kiến Sở Vân Tùng nên hắn lắc đầu kiềm chế.

Đi không vững tới bái kiến cha vợ tương lai không phải là ý kiến hay.

- Anh mặc đồ đi đâu đấy?

Chung Ly Dư lấy quần áo cho hắn:

- Bộ này quê quá, màu sắc không tệ nhưng nóng như hôm nay thì không hợp.

Hôm nay Diệp Khai ở trong biệt thự của Chung Ly Dư, đây là sào huyệt ân ái của hai người, khá rộng rãi.

Trong tủ treo quần áo có cả trăm bộ của Diệp Khai, có thể mang đi mở tiệm.

- Mặc đơn giản thôi, đồng chí Sở Phong không thích xa hoa, anh cũng không nên khoa khoang trước mặt ông ấy.

Diệp Khai ngẩng đầu lên, phân phó một tiếng.

Chung Ly Dư theo lời tìm cho hắn một bộ quần áo jeans nhạt, tiện còn lấy luôn cả ksinh râm và mũ chơi tennis.

Diệp Khai đổi lại quần áo, soi vào gương, đắc chí nói:

- Đẹp trai quá chứ.

- Đi nhanh đi, đừng để trễ, giao thông trong kinh thành càng lúc càng tệ.

Chung Ly Dư lập tức bật cười, đẩy Diệp Khai ra khỏi phòng.

Diệp Khai ngửa mặt lên trời cười to ra khỏi cửa, bảo hai cận vệ Lê Nhị và Lê Ngũ đi cùng tới Vân Hải cư của sơn trang Thanh Phong ở ngoại ô.

Quả nhiên, Chung Ly Dư nói không sai, giao thông kinh thành rất tệ. Tuy bây giờ xe riêng chưa nhiều nhưng đã gây áp lực rất lớn. Diệp Khai tính qua nếu trong thời gian ngắn mà không triển khai nhiều biện pháp cải thiện tình hình giao thông thì chỉ trong vài năm nữa sẽ có hậu quả càng nghiêm trọng. Text được lấy tại Truyện FULL

Lúc Diệp Khai nhìn qua cửa sổ xe thấy cách ăn mặc của phụ nữ trên đường, không khỏi cảm khái:

- Năm nay đúng là mốt váy dài.

Lê Ngũ ngồi một bên cũng không khỏi tròn mắt, nàng mặc đúng là váy dài trắng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi