QUAN MÔN


- Ha ha, đúng lúc đang chơi vui, lâu lắm rồi không gặp phải đối thủ mạnh như vậy rồi.
Lão Tạ cười nói, rồi chỉ sang Diệp Khai nói với con trai:
- Vị này là tiểu Diệp, vừa rồi đã thắng của ba đến mười vạn.
Người thanh niên có chút mỉa mai nói:
- Không ngờ Diệp Nhị thiếu gia cũng để mắt đến chút tiền nhỏ này.
- Tôi đâu thể so sánh với Tạ công từ nhỏ đã ngậm thìa vàng mà lớn lên, tôi thì có năm mươi một trăm cũng không chê ít, mà có đến hàng trăm hàng triệu cũng không chê nhiều, tiền mà, đều là thứ tốt.
Diệp Khai cười nói.
- Hai người biết nhau sao?
Lão Tạ nghe thấy vậy thì biết ngay hai người này có gì đó không hòa hảo, nên bất giác cau mày hỏi.
- Vị này là quan viên cấp Sở năm nay hai mươi tuổi và cũng là Nhị thiếu gia của nhà họ Diệp, nhìn ra tầm quốc gia thì anh ta cũng độc chiếm một phần.
Vì Diệp Khai cũng biết được lai lịch của mình rồi nên Tạ Quân Hào cũng không dám làm càn, nhất là muội muội Tạ Quân Ngọc của hắn trước đó không đội trời chung với y không biết sao đó sao lại về một phe với y.
Hơn nữa, trước đó hắn còn nghe muội muội nói, Diệp Khai đã leo len chức Bí thư ủy ban thành phố rồi.
Lúc đó khi nghe thấy vậy Tạ Quân Hào cũng vô cùng lấy làm ngạc nhiên, không biết tại sao lại có chuyện như vậy, muội muội Tạ Quân Ngọc của hắn làm đến chức cấp phó sở cũng khiến hắn ngạc nhiên rồi, vậy mà không ngờ một tên Diệp Khai còn kém cô đến mấy tuổi nay lại có thể leo đến chức quan cấp chánh sở.
Việc này nếu không tận mắt thấy thì ai có thể tin được?
Nhưng nghĩ đến Diệp Khai này là người thừa kế đời thứ ba nhà họ Diệp thì Tạ Quân Hào cũng không thể không tin, hơn nữa muội muội của hắn cũng từng cảnh cáo hắn sau này có gặp Diệp Khai thì cũng phải hết sức kiềm chế, không thể động đến Diệp Nhị thiếu gia này được.
Như lời Tạ Quân Ngọc nói, ngay cả Uỷ viên thường vụ Diệp Khai đó cũng khử được một tên, đến ủy viên bộ chính trị cũng giải quyết được hai tên thì sợ gì Tạ công của nhà họ Tạ chứ? Muốn giải quyết hắn thì cũng chỉ dễ như bóp chết một con rệp, chỉ là người ta sợ bẩn tay mà thôi.
Nói gì thì lời này của Tạ Quân Ngọc cũng là ý tốt, Tạ Quân Hào nghe có chút khó lọt tai nhưng hắn biết đó đều là sự thật, vậy nên lần này vô tình gặp y ở đây tuy trong lòng rất khó chịu nhưng cũng không dám làm càn.
Trước mặt ba mình hắn phải chỉ rõ thân phận của Diệp Khai, nếu không rất có thể dẫn đến những hiểu lầm khác.
- Thì ra là Diệp công tử, chẳng trách!
Sau khi nghe con trai nói Lão Tạ không khỏi ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Diệp Khai lúc này cũng thay đổi hẳn.
Lão Tạ này tên đầy đủ là Tạ Đồng Củ, Tạ gia của Đại Hoa là một gia tộc lớn, ông được coi như nhánh chính của gia tộc này, nhưng ngoài ra còn có rất nhiều những nhánh phụ khác, lúc này Tạ Đồng Củ là người chủ sự chính trong dòng họ và đồng thời cũng là Đổng sự trưởng của tập đoàn, nhưng số cổ phần mà nhà ông nắm trong tập đoàn này chỉ hơn hai phần chứ không phải nắm tuyệt đối địa vị cổ đông.
Vì thế quyền lực của ông trong tập đoàn cũng có hạn, rất nhiều việc lớn vẫn phải xem sắc mặt các cổ đông khác mới có thể hành sự, đây cũng là nỗi phiền muộn trong lòng ông.
Nhưng điều mà khiến Tạ Đồng Củ tự hào là việc giáo dục con cái của ông coi như thành công, cậu con trai Tạ Quân Hào tuy có chút ngạo mạn nhưng về kinh doanh thì cũng coi như có chút mưu lược, cũng coi như một trợ thủ đắc lực, còn cô con gái Tạ Quân Ngọc của ông thì thăng tiến vô cùng thuận lợi, đến nay đã có thể làm đến chức quan cấp phó sở, hơn nữa có cơ hội có thể thăng đến chức chánh sở.
Có được một người con gái xuất chúng như vậy địa vị của ông trong gia tộc cũng coi như vững chắc, vì dù sao nhà họ Tạ lấy thương lập nghiệp, trong giới chính trị cũng có sức ảnh hưởng, lúc này Tạ Quân Ngọc hai mươi tuổi đầu đã có thể làm đến chức quan cấp Chánh sở, con đường sau này nhất định là khó lường trước được.
Người trong gia tộc thấy được sự phát triển của Tạ Quân Ngọc cũng sẽ tự biết lượng sức mình nên sẽ không tự nhiên đi đối đầu với Tạ Đồng Củ.
Được hưởng hương thơm từ con gái mà việc làm ăn của Tạ Đồng Củ cũng vô cùng thuận lợi.
Nhưng hôm nay lại gặp phải Diệp nhị thiếu gia mà trước đây đã từng đối đầu với con gái mình thì không khỏi khiến Tạ Đồng Củ phải kinh động, vì dù sao trong kẻ mạnh còn có kẻ mạnh khác, Diệp nhị thiếu gia này đúng là rất cừ.
Cho dù là cậu con trai luôn vẻ mặt vênh váo ngạo mạn Tạ Quân Hào ai cũng không coi ra gì nhưng đứng trước mặt Diệp Khai ít hơn mình mấy tuổi này cũng tỏ ra tư thế không thể ngẩng cao đầu, điều này cũng đủ nói rõ vấn đề.
Còn đối với cô con gái của mình thì ông cũng biết đôi chút, biết rằng nếu không có Diệp nhị thiếu gia này thì con gái mình không thể thăng tiến thuận lợi như vậy, dường như là khó có thể.
Mà như lời con gái nói ông có thể biết Diệp nhị thiếu gia này quả đúng là thiên tài, bất luận là thương trường hay là quan trường thì cũng đều vô cùng thuận lợi, những đối thủ thì gà bay chó chạy, còn mình thì cứ ung dung tự tại, cứ như không có việc gì vậy, đây đâu phải việc mà nhiều người làm được?
Tạ Đồng Củ thì thấy mình kém xa, lúc bằng tuổi Diệp Khai ông vẫn còn theo chân sư phụ học chạy sô lô khắp chốn.
Diệp Khai đúng là có gia thế của quyền, nhưng nhiều người có gia thế cửa quyền đó nhưng cũng đâu được ai vinh quang chói lọi như y.
Nói cho cùng thì có thể phát triển được không quan trọng là vẫn phải dựa vào năng lực bản thân, nếu không có mang cho cả một núi vàng cũng sẽ bị người khác cướp cho bằng sạch.
- Thì ra là Diệp nhị thiếu gia, đúng là đã thất lễ rồi.
Tạ Đồng Củ lúc đó kịp thời phản ứng lại, cười và chào hỏi lại,
- Sớm đã nghe Quân Ngọc nhắc đến nhị thiếu gia, lão luôn mong muốn được gặp mặt nói lời cảm ơn, không ngờ chúng ta lại có duyên gặp mặt ở đây.
- Ha ha, Tạ đổng khách khí rồi, nói ra thì mọi người đều không phải người ngoài.
Diệp Khai vẻ mặt tươi cười bắt tay Tạ Đồng Củ nói.
Trong lòng Diệp Khai biết rõ, chuyện tình cảm của mình với Tạ Quân Ngọc cô ấy chưa chắc đã nói nhưng còn những chuyện khác có lẽ cũng đã nói qua, vì thế một lão hồ ly tinh trên thương trường như Tạ Đồng Củ ít nhiều cũng có thể thấy được mối quan hệ không bình thường giữa hai người.
Lúc này lại trạm chán Diệp Khai cũng không thể tỏ thái độ gì, vì dù sao mình cũng có qua lại với con gái nhà người ta, chỉ là chưa tiến đến bước tiếp theo mà thôi.
Nói đúng ra thì vị Tạ đổng sự trưởng tuổi đúng ra đã là năm mươi lăm nhưng nhìn vẻ bề ngoài chỉ như mới trên bốn mươi này cũng coi như bề trên của mình, vì thế cái câu không phải người ngoài này cũng là có căn cứ chứ không phải Diệp Khai tiện miệng nói bừa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi