QUAN MÔN


Quả nhiên, Tạ Đồng Củ thấy được hai gốc sâm núi đựng trong hộp gỗ, liền vui vẻ nhướng mày vội vàng cười nói:
- Diệp bí thư hữu tâm, cảm tạ cảm tạ!
Phần lễ vật này thật hiển nhiên rất hợp tâm tư của hắn, kỳ thật khi Diệp Khai nghe được Tạ Quân Ngọc nói trước kia Tạ Đồng Củ từng tham gia đội võ thuật quốc gia, biết rõ hắn nhất định sẽ ưa thích thứ này, còn có người nào so với những người như hắn càng chú trọng vấn đề về dưỡng sinh đây?
- Không có gì đâu, Tạ bí thư giúp tôi rất nhiều việc, đây đều là nên làm thôi.
Diệp Khai liếc nhìn Tạ Quân Ngọc, sau đó mới nói với Tạ Đồng Củ.
Mọi người cùng nhau ăn cơm, Tạ Quân Hào có chút không nhịn được nói:
- Diệp bí thư, lần trước chúng ta vội vàng từ biệt, có một số việc chưa kịp bàn, về phương hướng phát triển của Đại Hoa Tạ gia, kính xin Diệp bí thư chỉ điểm nhiều hơn.
Kỳ thật trải qua nhiều sự tình như vậy, Tạ Quân Hào cũng có chút hiểu được Tạ gia nhất định không có tư cách khiêu chiến với Diệp Khai, thay vì đối lập với hắn, còn không bằng mượn quan hệ không tệ giữa em gái cùng Diệp Khai mà dựa thế càng tốt hơn một ít, ít nhất lợi dụng thế lực của Diệp gia, Đại Hoa Tạ gia có thể tìm được rất nhiều cơ hội phát triển tốt.
- Anh gấp gáp như vậy làm gì, ít nhất để mọi người cơm nước xong xuôi rồi nói sau nha!
Ở bên cạnh Tạ Quân Ngọc có chút bất mãn tỏ vẻ.
- Đúng đúng, ăn cơm trước, ăn cơm trước, dân dĩ thực vi thiên, sự tình gì cũng không bằng ăn cơm mới trọng yếu.
Tạ Đồng Củ vừa cười vừa nói, nhưng hắn quan sát ánh mắt của con gái, có chút hương vị khiến cho người ta phải cân nhắc.
Bắt đầu từ khi nào, người có tâm cao khí ngạo như con gái cũng bị thuyết phục dưới tay Diệp Khai?
- Chợt phát hiện chuyện ăn cớm đối với chúng ta thật không ngờ đúng là trọng yếu…
Tạ Đồng Củ bỗng nhiên nói ra:
- Chỉ là tín ngưỡng không thể làm cơm ăn, cho nên không trọng yếu. Dân chủ không thể làm cơm ăn, cho nên không trọng yếu. Tự do không thể làm cơm ăn, cho nên không trọng yếu. Nguyên tắc không thể làm cơm ăn, cho nên lại càng không trọng yếu.
- Nói tóm lại đối với đại bộ phận người trong nước mà giảng, không thể đem làm cơm ăn đều không trọng yếu. Cho nên chúng ta thờ phụng nguyên tắc sinh hoạt của loài heo, kết quả chúng ta cũng bị nhận lấy vận mệnh của chúng – sớm muộn bị người khác đem làm cơm ăn.
Tạ Đồng Củ ngẫu nhiên phát sinh cảm tưởng, nhưng lại làm cho Diệp Khai có chút suy nghĩ sâu xa.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, lời của Tạ Đồng Củ cũng có đạo lý.
Ở trong nước có một số lớn những người trên cơ bản đều ôm việc không liên quan tới mình nên cao cao treo lên thái độ, cho nên hết thảy những sự tình nếu không quan hệ tới lợi ích bản thân đều sẽ không xem là trọng yếu, chính bởi vì như thế, mới đưa tới tình trạng có chút ác thế lực tại địa phương sinh sôi, vấn đề hủ bại tham ô xuất hiện cũng diễn biến, kết quả là có đại đa số người gặp chuyện không may.
Truy cứu nguyên nhân, rất có quan hệ tới lời nói của Tạ Đồng Củ, thờ ơ liền làm cho đại đa số người ngày càng rơi vào cuộc sống quẫn bách mới là chủ yếu.
Đã chính bản thân anh thậm chí không đem xã hội này xem là chuyện gì to tát, như vậy xã hội cũng sẽ không chút lưu tình nể mặt của anh, cho anh nếm thử hậu quả nghiêm trọng khi anh không quan tâm tới nó.
- Lời nói của Tạ đổng thật khiến cho người tỉnh ngộ.
Diệp Khai thuận miệng nói ra:
- Dân dĩ thực vi thiên ( dân lấy ăn làm đầu), kỳ thật chỉ là trần thuật một sự thật bất đắc dĩ, dân chúng thì luôn cân nhắc chuyện ăn cơm, cho nên những quan viên chính phủ như chúng tôi cần làm việc càng nhiều, cô nói có phải không, Tạ bí thư?
Tạ Quân Ngọc không ngờ Diệp Khai lại hỏi nàng, sửng sốt một thoáng, sau đó mới gật đầu nói:
- Đúng vậy, ngàn đầu vạn tự, đều phải bắt tay từ đầu, xác thực là nhiệm vụ nặng nề, người ngoài nhìn vào tưởng làm quan rất thanh nhàn, kỳ thật ngồi trên cái ghế kia cũng không phải là chuyện nhẹ nhàng đâu, nếu như nói tố chất tâm lý không tốt, khả năng kiên trì không nổi.
Nghe xong lời nàng nói, Tạ Quân Hào có chút dị nghị, chen miệng vào:
- Chỉ sợ không phải như vậy đi, lễ mừng năm mới sao, anh còn nghe nói ở cửa của một cơ quan chính phủ nào đó bị người dán lên một bộ câu đối.
- Nội dung thế nào?
Tạ Đồng Củ hỏi.
- Vế trên: Thuyết thật thoại bạn thật sự nhất thân chính khí, vế dưới: Bất tham ô bất thụ hối lưỡng tụ thanh phong. ( Nói thật làm thật thân thể mang một thân chính khí – Không tham ô không nhận hối lộ một thân thanh liêm).
Tạ Quân Hào đáp.
- Bên trong ý nghĩa rất tốt ah, có vấn đề gì không ổn hay sao?
Tạ Quân Ngọc khó hiểu hỏi.
- Không ổn chính là bên dưới đề dòng chữ: Tìm không ra người như vậy.
Tạ Quân Hào hồi đáp.
Mấy người đang ngồi lập tức bật cười, rất hiển nhiên, đây rõ ràng có một người nào đó bất mãn quan viên chính phủ địa phương, làm ra trò này, nếu không phải có thêm dòng chữ “Tìm không ra người như vậy”, vậy thì câu đối ngược lại có thể xem là lời ca ngợi của dân chúng đối với quan viên chính phủ, đáng tiếc lại có một dòng chữ kèm theo như thế, đã đem toàn bộ ý tứ của câu đối biến thành hoàn toàn trái ngược ý nghĩa.
- Nghe qua địa phương tiếng kêu ca rất lớn ah, đây là chuyện xảy ra tại nơi nào?
Diệp Khai hỏi.
- Chuyện xảy ra tại Hạ huyện, sau khi xảy ra chuyện này, chủ tịch huyện phi thường căm tức, nghiêm lệnh cảnh sát kiểm chứng việc kia, nhất định phải đem độc thủ sau màn bắt được mới cam tâm.
Tạ Quân Hào giải thích:
- Nhưng chuyện này càng truyền càng lớn, đoán chừng có rất nhiều người đều nghe nói, tựa hồ còn có người chuyên môn chụp hình, tôi thì không gặp qua ảnh chụp, chỉ nghe được tin vỉa hè mà thôi.
- Hiện tại có rất nhiều quan viên địa phương làm việc xác thực có chút không đáng tin cậy, khiến địa phương kêu ca sôi trào, rất nhiều chuyện đều cần dựa vào bộ môn thượng cấp đến tiến hành can thiệp.
Diệp Khai bình luận nói:
- Nhưng cũng cần chứng kiến một mặt tích cực, loại chuyện này phát sinh nhiều sẽ làm dân chúng dựng nên ý thức duy quyền, việc này luôn có lợi lẫn có hại. Cải cách nha, là phải ở trên con đường phức tạp dần dần đi về phía trước, không có khả năng chuyện gì cũng có thể được hài lòng như ý, luôn phải kinh nghiệm một ít khó khăn trắc trở.
- Anh nói chuyện hoàn toàn là khẩu khí của một cán bộ cao cấp!
Tạ Quân Ngọc tỏ vẻ.
Diệp Khai lập tức nở nụ cười, nghiêm khắc mà nói hắn còn cách cấp bậc phó tỉnh bộ cấp chỉ một bước, tuy quá trình khả năng sẽ có khúc chiết một chút, thời gian cũng không thể xác định, nhưng luôn hướng một bước kia mà tiến, chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.
Tạ Quân Ngọc giúp Diệp Khai kẹp qua một con cua, cạy mở, sau đó nói ra:
- Không phải cha đang muốn cùng Diệp bí thư nói chuyện phát triển Đại Hoa tập đoàn sao?
- À, là chuyện thế này.
Tạ Đồng Củ vừa mời Diệp Khai ăn cua vừa nói:
- Gần đây trong tay tập đoàn Đại Hoa cũng có chút tài chính, muốn tìm một con đường đầu tư ổn thỏa một chút, tôi đang đau đầu về chuyện này, vừa lúc gặp được Diệp bí thư, cho nên hi vọng mời Diệp bí thư tham mưu một phen.
- Loại chuyện trên thương trường tìm tôi tham mưu hình như không hợp lắm đi.
Diệp Khai vừa ăn cua vừa cười vừa nói.
- Diệp bí thư cũng đừng nên khiêm tốn, anh ở Giang Trung làm ra một tân khu Thánh Vương, biến thành viên khu nghiên cứu khoa học kỹ thuật công nghệ cao, hơn nữa nghe nói sẽ tạo thành một bộ phận trọng yếu của thành phố Minh Châu, loại bổn sự này quan viên bình thường không cách nào hiểu rõ được đâu.
Tạ Quân Hào ở một bên lập tức vạch trần nội tình của Diệp Khai.
Trên thực tế, từ khi nếm thiệt thòi trên tay Diệp Khai, Tạ Quân Hào ngoại trừ trung thực nhiều hơn một chút, cũng tiến hành tìm hiểu kỹ càng tình huống của Diệp Khai, liền phát hiện trên người Diệp Khai có một ít ưu thế khác người mà không ai sánh kịp, nhất là hắn trẻ tuổi quá mức, nhưng lại vô cùng thành thạo trên thương trường lẫn quan trường.
Phát hiện này thật làm Tạ Quân Hào ngạc nhiên, đồng thời cũng cảm thấy có chút uể oải, nhưng sau ngạc nhiên cùng uể oải, hắn chợt phát hiện em gái Tạ Quân Ngọc lại chuyển biến quan hệ từ xấu tới tốt với Diệp Khai, liền có một loại nhận thức hoàn toàn mới, nếu như có thể trói cùng một nơi với Diệp Khai, việc Đại Hoa Tạ gia phát triển nhất định sẽ càng thêm sắc bén.
- Đúng vậy, cũng không phải người ngoài, tôi thậm chí đã lột cho anh hai con cua rồi.
Tạ Quân Ngọc ở một bên nói ra.
- Hai con cua này giá trị rất đắt ah…
Diệp Khai thất thanh cười nói, nhưng nói tới việc này, Diệp Khai cũng không khả năng không tỏ ý tứ, vì vậy lại hỏi:
- Tôi đối với tình huống tập đoàn Đại Hoa cũng không quá hiểu rõ, không biết tình huống tài chính của gia đình như thế nào?
- Quân Hào, con đem tình huống tập đoàn giới thiệu cho Diệp bí thư nghe qua một chút.
Tạ Đồng Củ nói với con trai.
- Được.
Tạ Quân Hào gật nhẹ đầu, sau đó liền đem tình huống tập đoàn Đại Hoa giới thiệu với Diệp Khai.
Đại Hoa tập đoàn trên thực tế là làm mậu dịch lập nghiệp, vào thời đầu Thanh, Nam Việt có Thập Tam Hành, trên thực tế là chuyên làm ngoại thương, xem như môi giới cho những cửa hàng tây phương, lúc trước những ông chủ Thập Tam Hành đều là người có tiền, trong đó có một nhà có thể lấy ra bạc trắng lên tới hai mươi ngàn lượng, xác thực đủ xưng tụng phú khả địch quốc.
Đại Hoa Tạ gia được xem như là một chi nhánh bên trong Thập Tam Hành, về sau đi Nam Dương tránh loạn, chờ đợi sau khi cải cách mở ra mới bắt đầu quay về đại lục, một lần nữa khởi lên sinh ý ngoại mậu, chỉ là theo khí thế đã không còn lớn như ngày xưa.
- Nhắc tới hiện tại nghiệp vụ của tập đoàn Đại Hoa cũng không tính nhỏ, đã có truyền thống kinh doanh ngoại mậu, cũng có thời trang cùng ngũ kim, điện gia dụng cùng nhà máy gia công sản xuất các loại.
Tạ Quân Hào giới thiệu cho Diệp Khai.
- Hiện tại tài chính nhà tôi có thể trực tiếp lấy ra hơn hai tỷ, trực tiếp khống chế tập đoàn tài chính có hơn mười tỷ, gián tiếp khống chế tài chính có thể đạt tới hơn bốn mươi tỷ, tình huống cơ bản là như thế.
Diệp Khai nghe xong mới xem như đã có hiểu biết về gia đình Tạ Quân Ngọc, trong lòng tự nhủ Tạ gia hiện tại mặc dù là ở trong nước, coi như là cự phú, nhưng nếu không có đường phát triển mới mà vẫn đi theo con đường kinh doanh truyền thống, tin tưởng rất nhanh sẽ bị người ném bỏ phía sau.
Tình huống trong nước luôn khá phức tạp, những nhà cự phú trên cơ bản đều không muốn xuất đầu lộ diện, hơn nữa bởi vì đại bộ phận gia tộc xí nghiệp đều không muốn đưa ra thị trường, cho nên người ngoài muốn tìm hiểu tình huống tài phú của một vài gia tộc xác thực rất khó, hơn nữa người trong nước đại đa số đều tôn trọng ý nghĩ làm việc điệu thấp, muốn tìm hiểu rõ của cải của gia đình họ là chuyện khó hơn lên trời.
Đây cũng là vì sao mà ngày sau có người làm ra bảng danh sách những người giàu có nhất thế giới của Forbes, lại luôn biến thành bảng giết heo, hơn nữa mức độ chính xác cũng chưa bao giờ được người thừa nhận, nguyên nhân là vì ngay cả người trong nước còn chưa hiểu rõ được tình huống mà những người ngoại quốc thì chỉ biết được vẻ bề ngoài.
Hôm nay Tạ Đồng Củ để con trai đem tình huống của Tạ gia kể ra thật rõ ràng ngọn nguồn với Diệp Khai, xem như là cách làm thật có thành ý lắm rồi.
- Tình huống nhà tôi khá đơn giản…
Tạ Quân Hào liếc nhìn Diệp Khai, nói tiếp:
- Nhà của tôi không có thói quen trọng nam khinh nữ, cho nên gia sản nhất định là chia đôi cho hai anh em chúng tôi, nhiều nhất là vì em gái tôi theo chính giới cho nên quyền lực chấp hành tập đoàn sẽ do tôi thay mặt mà thôi.
Diệp Khai cười cười, cũng không nói gì thêm.
Ý tứ của Tạ Quân Hào quả thật vô cùng rõ ràng, hắn lo lắng Diệp Khai bởi vì vấn đề gia sản Tạ gia không phân chia rõ ràng nên không muốn giúp tập đoàn Đại Hoa, cho nên hắn đem rõ tình huống phân phối tài sản của gia đình nói thật rõ ràng, ý nói nếu như Diệp Khai có bản lĩnh nắm bắt em gái hắn mang về, vậy thì một nửa gia sản này coi như là của hồi môn cho em gái bước vào Diệp gia rồi.
Vốn lưu động vượt qua một tỷ, tài sản giá trị mấy chục tỷ, vẫn rất có lực hấp dẫn đi?
Kỳ thật là do hắn hiểu sai, tài chính trong tay Diệp Khai thế nhưng mà dùng tới mấy chục tỷ tới trăm tỷ đô la Mỹ đến mà tính toán, nếu như tình huống bên Nga chuyển tốt, có thể lên tới mấy ngàn tỷ đô la tài sản, hơn nữa còn không cần lo lắng sẽ bị giảm giá trị.
Diệp Khai còn đang cân nhắc tìm kiếm một con đường phát triển đầu tư mới cho Tạ gia, điện thoại Tạ Quân Ngọc chợt vang lên.
- Chào ngài, tôi là Tạ Quân Ngọc, xin hỏi ngài là ai?
Tạ Quân Ngọc ngẩng đầu lên, trầm giọng hỏi.
Trong điện thoại truyền ra thanh âm ầm ĩ, sau đó chứng kiến vẻ mặt Tạ Quân Ngọc thật khó xem, nàng che điện thoại nói với Diệp Khai:
- Là Hồ phó chủ tịch tỉnh trong tỉnh, hắn chất vấn tại sao em phải cùng nhà đầu tư cãi nhau trở mặt?
- Hừ, nhất định là do tên kia tìm đến giúp đỡ.
Tạ Quân Hào khinh thường nói:
- Những quan viên này làm chính sự thì không có hắn, những chuyện rắm thí này lại không hề thiếu nhúng tay vào!
Diệp Khai tự nhiên không có kiên nhẫn đi ứng phó những nhóm quan viên kia, huống hồ hiện tại cũng không phải cấp trên của hắn, vì vậy vung tay lên nói:
- Nói cho hắn biết, cứ nói ông nội của anh điểm danh muốn tiếp kiến em, mấy ngày nay sẽ không có thời gian làm sự tình gì khác!
Nghe được lời nói của Diệp Khai, Tạ Quân Ngọc có chút sững sờ, trong lòng tự nhủ nói như vậy với người ta không biết có thích hợp hay không?
Nếu như dựa theo lời nói của Diệp Khai mà làm, rất rõ ràng là muốn lấy thế đè người, ai biết trong lòng Hồ phó chủ tịch tỉnh có bởi vậy mà cảm thấy khó chịu, đến lúc đó sẽ làm khó dễ nàng trong chuyện khác hay không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi