QUAN MÔN


Bất quá bởi vì là Diệp Khai hắn động thủ, hắn tự nhiên không có khả năng đem Đường Tể Xuyên làm gì được cả, cho nên Uông Tình sẽ không để ý làm thêm chút loạn, lại khiến cho Đường Tể Xuyên lo lắng hãi hùng một hồi.
- Hù dọa ông ấy một chút thì có gì quan trọng chứ, ai bảo ông ấy đưa ta tới tương thân?
Uông Tình tỏ vẻ nói.
- Cha của cô nếu lấy lại tinh thần mà nói, khẳng định sẽ tìm cô tính sổ.
Diệp Khai cười nói.
- Kỳ thật những người làm quan như các ngươi, rất không có chút sức lực nào đấy.
Uông Tình phàn nàn nói:
- Là hơi có chút hư danh, bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, không lúc nào có nhà, nếu lúc trước không phải là vì cái này, đoán chừng mẹ ta cũng không ly hôn với ông ấy.
- Về phần cha mẹ của cô, sau này mỗi người có tái hôn không?
Diệp Khai cảm giác mình có chút bát quái rồi.
- Chuyện này cũng không có, tất cả đã qua rồi, bất quá có một thúc thúc đối với mẹ ta cực kỳ tốt, ta rất hoài nghi quan hệ của họ không bình thường.
Uông Tình nói ra:
- Anh không biết, mẹ của ta thoạt nhìn không giống như bốn mươi tuổi, khí chất rất tốt, không giống như cha tính tình thối của cha ta, hay nóng tính và tức giận.
- Há, bộ dạng như vậy a.
Diệp Khai nhẹ gật đầu, trong lòng tự nhủ tính tình của cô cũng không có gì đặc biệt.
- Đúng rồi.
Uông Tình chợt nhớ tới cái gì, liền kéo tay áo Diệp Khai truy hỏi:
- Vừa rồi anh nói chuyện với cha ta, nói anh là Thiếu tướng cái gì gì đó? Thật hay giả?
- Đương nhiên là giả rồi, làm giả chứng nhận ở Thiên Kiều, 20 khối tiền một cái, rất tiện nghi.
Diệp Khai không chút do dự tỏ vẻ nói:
- Về phần vấn đề này, căn bản liền không cần hỏi đấy, cô có từng thấy Tướng quân hai mươi tuổi sao?
- Hừ, trước kia ta còn chưa từng gặp qua người hai mươi tuổi làm cấp chánh sở.
Uông Tình hừ một tiếng nói.
Bất quá Uông Tình cân nhắc một chút, ngược lại là cảm thấy vị Thiếu tướng Diệp Khai này chưa hẳn là giả, chỉ là không biết Diệp gia bọn hắn dùng thủ đoạn gì, rõ ràng lại để cho Diệp Khai cứ như vậy “Văn võ song toàn” rồi? Suy nghĩ một chút sẽ cảm thấy trăm mối vẫn không có cách giải.
Hơn nữa, lấy thân phận phụ thân Đường Tể Xuyên của nàng, quay lại mà nói nhất định sẽ chứng thực được “Thiếu tướng Diệp Khai” này là thật hay giả, nếu như bị lừa gạt mà nói, cái tính tình thùng thuốc súng kia, có thể chịu được sao?
Nếu bên phía Đường Tể Xuyên không có động tĩnh, đã nói lên cái thân phận này của Diệp Khai đúng là không thể giả được đấy.
- Ai, anh mời ta đi ăn cơm đi.
Uông Tình nhìn Diệp Khai nói ra.
- …
Diệp Khai nhìn Uông Tình, rất buồn bực tỏ vẻ nói:
- Tôi vừa mới ăn cơm.
Bất quá Diệp Khai vẫn lái xe đưa Uông Tình tới một quán cơm, tìm một chỗ ngồi xuống, rồi bảo nàng gọi món ăn.
Uông Tình cầm quyển menu tinh mỹ, chỉ trỏ vài món đồ ăn trên đó, sau đó lại muốn một chén nhỏ mỳ sợi dạng bạch tuyết, sau đó mới dừng tay lại.
- Có thể hay không gọi nhiều hơn?
Uông Tình hỏi Diệp Khai.
- Không có chuyện gì.
Diệp Khai đương nhiên sẽ không vì món tiền nhỏ này mà đau lòng, hắn phi thường quan tâm đề nghị:
- Ăn không hết, có thể gói mang về làm bữa tối.
- Anh để cho ta cầm cơm thừa về làm bữa tối hả…
Uông Tình rất không hài lòng trả lời một câu, sau đó liền có chút hăng hái đi nghiên cứu củ cải trắng và bí đỏ được điêu khắc cực kỳ xinh đẹp trên bàn ăn, giống như là đóa hoa trong hàng mỹ nghệ vậy.
Đây hoàn toàn chính là một cô gái nhà giàu chưa bao giờ trải qua rèn luyện gian nan khổ cực nha, trong nội tâm của Diệp Khai cho Uông Tình một cái định nghĩa, sau đó lại lấy nàng so với những nữ nhân của mình, phát hiện ra trong nhà nếu như có một nữ nhân như vậy mà nói…, đoán chừng sẽ có không ít phiền toái, không khỏi âm thầm lắc đầu, trong lòng tự nhủ tranh thủ thời gian chờ nàng ăn xong cơm chiều, liền đưa nàng về nhà.
Bất quá mới ăn chưa được bao lâu, Diệp Khai liền nhận được điện thoại của Sở đại tiểu thư gọi đến.
- Đang ở đâu?
Sở đại tiểu thư hỏi.
- Tiệm cơm.
Diệp Khai hồi đáp.
- Một người?
- Hai người.
- Nam hay nữ vậy?
- Nữ.
- Cô nam quả nữ ăn cơm cùng một chỗ, quan hệ rất tốt?
- Mới quen biết có vài ngày, nàng với cha nàng có mâu thuẫn với nhau, nàng xin ta một bữa cơm.
- Hảo tâm như vậy à?
- Hết cách rồi, cũng không thể cho là không biết được.
- Anh ngược lại là rất thành thật đấy, ngẩng đầu hướng sang bên phải mà xem, bàn lớn thứ ba.
Sở đại tiểu thư nói ra.
Diệp Khai cầm điện thoại, quay đầu nhìn sang bên phải, quả nhiên liền thấy Sở đại tiểu thư ngồi ở bàn lớn thứ ba, đang nhìn mình bật cười.
Trên đầu Diệp Khai lập tức đổ mồ hôi, may mắn không nói lung tung, bằng không mà nói, đã bị Sở đại tiểu thư bắt tại chỗ rồi.
- Sở đại tiểu thư, người đàn ông kia là ai?
Diệp Khai thấy nam tử ngồi đối diện với Sở Tịnh Huyên, lại hỏi.
- Hộ khách tới từ Hồng Kông, nói chuyện hợp tác về ngân hàng.
Sở Tịnh Huyên cười nói:
- Như thế nào, ghen tỵ?
Diệp Khai nhếch miệng nói:
- Đây không phải là nói nhảm sao, bao nhiêu nghiệp vụ, còn cần em tự mình mời người ta ăn cơm?
- Không chỉ là nghiệp vụ hợp tác, em muốn đem người này khai thác, đương nhiên là muốn tỏ vẻ coi trọng một ít.
Sở Tịnh Huyên nói ra:
- Bằng không anh cũng tới chào hỏi đi?
- Anh sẽ tới đây.
Diệp Khai gật đầu nói.
Sau khi hắn để điện thoại xuống, Uông Tình đang vùi đầu ăn cơm liền ngẩng đầu lên hỏi:
- Là vợ của anh, Sở đại tiểu thư?
- Là vị hôn thê.
Diệp Khai cải chính, sau đó còn nói:
- Muốn hay không cùng đi qua chào hỏi?
- Được rồi, ta đi qua mà nói, có vẻ như không có mặt mũi, giống như là một đứa trẻ vậy.
Uông Tình lắc đầu nói.
Ở trong Bắc Kinh lâu như vậy, lại là nhân vật có mặt mũi, đương nhiên Uông Tình biết rõ Diệp Khai còn có một vị hôn thê, chính là cháu gái của Sở lão gia tử, trước kia cũng đã gặp, nhưng mà không có thâm giao gì mà thôi.
Diệp Khai gật gật đầu, liền hướng về phía Sở Tịnh Huyên đi tới.
Hắn ngược lại là rất tự giác, trực tiếp kéo một cái ghế, liền dửng dung ngồi xuống.
Người đàn ông kia thấy thế, lập tức sửng sốt một chút, bộ dạng có chút không biết làm sao:
- Tiên sinh, đây là chỗ của chúng ta.
Diệp Khai cười không nói, nhìn nhìn hắn, khiến cho người đàn ông kia sợ hãi trong lòng, không biết có chỗ nào có cái gì không đúng hay sao?
- Ha ha, mọi người làm quen, đây là vị hôn phu của tôi Diệp Khai, đây là thủ tịch tài vụ Khâu Ngọc Sanh tiên sinh.
Sở Tịnh Huyên thấy bộ dạng cao thâm mạt trắc của Diệp Khai, khiến cho Khâu Ngọc Sanh không biết nói gì, liền liếc hắn một cái, sau đó làm người giới thiệu cho hai người.
- Nguyên lai là Diệp tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu.
Khâu Ngọc Sanh nghe xong danh tự Diệp Khai, còn có Sở Tịnh Huyên nói là vị hôn phu gì gì đó, lập tức biết rõ thân phận của hắn, không khỏi lập tức đứng lên, khom người chào hỏThương nhân của Hồng Kông đối với cách cục chính trị trong nước là vô cùng chú ý, với tư cách là xuất thân hào phú Diệp gia và Sở gia, tự nhiên là đối tượng mà bọn hắn trọng điểm chú ý, lúc này công ty ở Hồng Kông cùng công ty dưới quyền của Sở Tịnh Huyên hợp tác, ý định đem nghiệp vụ VCD đưa ra hải ngoại, Khâu Ngọc Sanh chính là đại biểu.
Trước khi hắn đến đây, nhưng đã tìm hiểu đầy đủ, bời vậy sau khi biết thân phận của Diệp Khai, tất nhiên là lại có một phen kinh hỷ.
Tốc độ phát triển kinh tế gần đây của Trung Quốc là rất nhanh, cơ hội cũng rất nhiều, khắp nơi đều là cơ hội tốt để kiếm tiền, đối với nền kinh tế gần như đã dừng lại ở Hồng Kông mà nói, tự nhiên là kỳ ngộ khó có được, Khâu Ngọc Sanh cũng hy vọng có thể đến đại lục đãi vàng.
Có thể bợ đỡ được đệ tử của đại gia tộc như thế, chuyến đi này tuyệt đối không có uổng phí a.
- Cũng quên hỏi anh, sinh ý VCD, làm như thế nào?
Lúc này Diệp Khai mới nhớ tới, hạng mục này có lẽ cũng nên làm, chỉ là không biết thu nhập như thế nào.
- Anh cũng không xem ti vi sao?
Sở Tịnh Huyên vẫn là oán trách một câu.
- Tuy ngẫu nhiên cũng có xem một chút, nhưng trên cơ bản là không xem quảng cáo.
Diệp Khai cười hồi đáp.
- Gần đây quảng cáo trên CCTV, mỗi ngày đều có VCD quảng cáo của chúng ta, cơ hồ giống như oanh tạc kiểu rải thảm.
Sở Tịnh Huyên nói ra:
- Lượng tiêu thụ trong nước cũng ngoài dự đoán của mọi người, mặc dù hiện tại là đang suy nghĩ chiếm lấy thị trường hải ngoại, nhưng chỉ là nhu cầu trong nước, cũng đã khiến cho nhà xưởng sản xuất rất khẩn trương rồi, em lại đang cân nhắc mở rộng quy mô sản xuất đây.
- Làm tốt lắm a, Sở đại tiểu thư không hổ là thiên tài kinh thương, mới một thời gian ngắn như vậy, liền làm ra một tràng diện thật lớn, thật sự là khiến cho người khác vô cùng bội phục.
Diệp Khai cười nói.
- Anh cũng đừng nói những lời này, nếu như không phải là chủ ý của anh, em cũng không thể lựa chọn hạng mục này.
Sở Tịnh Huyên liếc hắn một cái rồi nói.
Nói thật, lúc trước Sở Tịnh Huyên lấy được một đống hạng mục báo cáo, ở trên đó có rất nhiều hạng mục có thể kiếm tiền, Diệp Khai lại trực tiếp không để ý đến, chỉ tuyển cho nàng hạng mục VCD này, lúc ấy Sở Tịnh Huyên còn có chút do dự, lúc này xem ra, Diệp Khai quả nhiên là nhìn xa trông rộng, thoáng cái đã tìm được hạng mục kiếm được lợi nhuận lớn nhất.
- Đó cũng là do em giỏi về nghe ý kiến của người khác, dù so quyết sách cũng là của chính em.
Diệp Khai cười nói.
Sở Tịnh Huyên nhìn Diệp Khai, phát hiện hắn mặc một chiếc áo khoác ở ngoài, bên trong còn có một cái áo lông, vì vậy liền đưa tay tới cổ áo của hắn.
- Làm sao vậy?
Diệp Khai có chút tò mò hỏi thăm.
- Tại sao anh không mặc cái áo lông mà ta dệt cho?
Sở đại tiểu thư có chút mất hứng hỏi.
- Em dệt cho anh một cái áo lông…
Diệp Khai lập tức nhớ tới Sở đại tiểu thư dệt áo lông cho mình, trên đó còn thêu mấy chữ, Diệp Khai yêu Tiểu Huyên, áo lông như vậy, hắn đương nhiên không có ý tứ mặc vào, hơn nữa, nếu như để cho những nữ nhân khác của hắn thấy được, đoán chừng máu ghen sẽ nổi lên rồi, vì vậy cũng rất nhỏ giọng hồi đáp:
- Lễ vật trân quý như vậy, anh sao có thể mỗi ngày đều mặc chứ? Nếu như là trong ngày lễ trọng đại thì anh mới lấy ra khoe khoang một chút, còn lúc bình thường đều cất ở trong tủ mà ngắm đấy.
- Anh cũng đừng nói bậy nữa.
Sau khi Sở Tịnh Huyên nghe xong, lập tức lộ vẻ tươi cười, tuy nhiên nàng cũng không tin về tính chân thật những lời này của Diệp Khai, bất quá nhìn hắn có thể biểu hiện ra thái độ thành khẩn nhanh như vậy, ngược lại cũng không thể nói gì hắn được.
Vị quản lý tài vụ Khâu Ngọc Sanh kia chứng kiến Diệp Khai và Sở Tịnh Huyên cứ anh an hem em, cảm giác có chút xấu hổ, đành phải cúi đầu ăn cái gì đó.
Hai vị trẻ tuổi trước mắt, bất luận mỗi vị đều là đại nhân vật, mà bối cảnh phía sau bọn họ lại càng khiến cho người khác ghé mắt đấy.
Hồng Kông hôm nay, vẫn là do người nước Anh quản lý, nhưng mà thời gian trở về đã càng ngày càng gần rồi, tuy người nước Anh nghĩ muốn về với cố nhân, nhưng mà tâm tình của người Hồng Kông tương đối phức tạp, muốn trở về tự nhiên là có, nhưng mà muốn rời khỏi cũng không phải là số ít.
Qua nhiều năm như vậy, những đại nhân vật có quan hệ bất thiện với Trung Quốc, không phải là đầu phục nước Anh thì cũng chính là đi đến Canada, kẻ có tiền lưu lại ngày càng ít, chỉ có mấy vị căn cơ thâm hậu, thật sự là đại thương nhân chưa ly khai Hồng Kông, không thể không cùng phương bên Trung Quốc đại lục lén tiếp xúc, nghiên cứu thảo luận điều kiện phải chăng có thể khiến bọn họ an tâm lưu lại.
Dù sao Trung Quốc qua nhiều năm thực hành chính sách như vậy, lại khiến cho trong lòng bọn hắn có chút băn khoăn.
Mà Hồng Kông Hợp Thịnh Hành bên này, lại thuộc về thế lực của người nước Anh, sớm muộn gì cũng muốn rời khỏi nơi này đấy, mà Khâu Ngọc Sanh với một ít nguyên nhân của chính mình, lại không muốn đi nước Anh phát triển, cho nên hắn muốn mưu đồ tiếp xúc với Sở đại tiểu thư để tiến hành phát triển, chuyển đến dưới trướng tập đoàn của Sở đại tiểu thư.
Đối với người Hồng Kông mà nói, nếu như có thể chuyển đến được tập đoàn của Sở thị, chính là tương đương có một cái hộ thân phù. Mặc kệ sau này, tình thế của Hồng Kông phát triển theo phương hướng nào, cũng có thể đứng ở thế bất bại rồi.
Sở Tịnh Huyên cùng Diệp Khai lại náo loạn một hồi, lúc này mới ổn định lại.
- Cô bé kia thoạt nhìn có chút quen mặt a, lớn lên cũng không tệ.
Sở đại tiểu thư nhìn Uông Tình đang ngồi ăn ở bên kia, có chút đưa đẩy nói.
- Nàng gọi là Uông Tình, là con gái của Phó tư lệnh quân đội Tây Bắc Đường Tể Xuyên, chỉ có điều trước kia cha mẹ của nàng đã ly dị, nàng sống cùng mẫu thân.
Diệp Khai đối với Sở Tịnh Huyên giải thích nói:
- Bởi vì gần đây có một sự tình giao thiệp với nàng, cho nên thuận tiện mời nàng một bữa cơm.
- Đường Tể Xuyên, cái tên này hình như đã từng nghe qua, hình như là thuộc một phái thiểu số trong quân đội, là nhân vật của phái chủ chiến.
Sở Tịnh Huyên nghĩ nghĩ, liền đối với Diệp Khai nói ra, bất quá nàng lại nhìn Diệp Khai, nhắc nhở:
- Ai, nhưng em nghe nói của Đường Tể Xuyên người này, tính tình cũng tương đối nóng nảy đấy, anh mà đi lại quá gần với Uông Tình, coi chừng bị lão tử của nàng thấy được thì xui rồi, đừng nói là em chưa có nhắc nhở cho anh.
- Anh đối với cô ấy lại không có quan hệ gì, cha cô ta thì có quan hệ gì với anh?
Diệp Khai thề thốt phủ nhận nói.
- Vậy anh có hứng thú với người nào?
Sở Tịnh Huyên rất muốn thuận miệng hỏi hắn một câu như vậy đấy, bất quá nàng cũng biết tình huống của Diệp Khai, cho nên đem những lời này nuốt lại.
Làm một nữ hài nhi thông minh, lại là vị hôn thê chính quy của Diệp Khai, Sở Tịnh Huyên rất rõ ràng chính mình phải làm như thế nào để gắn bó tốt quan hệ giữa hai người, chính mình không nên tạo ra khoảng cách, nhưng Diệp Khai đối với nàng đã có cảm giác xa cách.
- Anh không ăn chút gì sao?
Sở Tịnh Huyên hỏi:
- Em chọn nhiều món ăn như vậy, còn có món anh thích ăn đây này.
- Ngược lại là muốn ăn, nhưng đáng tiếc bụng đã no căng rồi, mới vừa rồi là anh ăn cơm ở chỗ Nhị gia gia.
Diệp Khai nói ra.
Sở Tịnh Huyên nhẹ gật đầu:
- Đúng rồi, còn có một việc muốn nói với anh, anh để cho em đầu tư mấy cái hạng mục trọng điểm, gần đây phát triển cũng không tệ, em đã đầu tư thêm vào, hiện tại không sai biệt lắm tốn hơn một trăm triệu đô la mỹ rồi.
- Em dùng tiền ngược lại rất là sảng khoái, là tài chính không đủ sao?
Diệp Khai hỏi:
- Anh đưa cho em một số nữa được không?
- Vậy cũng không cần.
Sở Tịnh Huyên lắc đầu nói:
- Toàn bộ đều nhờ đầu tư của anh mà nói…, em làm những chuyện này còn có niềm vui gì? Kỳ thật đợi đến lúc đầu tư đầu VCD có thể thu về, mấy cái nhà xưởng này quả thực là con bò vắt ra sữa, căn bản không cần phải lo lắng đến vấn đề tiền bạc.
Đối với lời nói của Sở Tịnh Huyên mà nói…, Diệp Khai vẫn tương đối đồng ý.
Hạng mục VCD này, ở nước ngoài cũng không được coi trọng, bởi vì lúc này đã có kỹ thuật DVD, nhưng mà vì nguyên nhân ở phương diện bản quyền, mọi người cần phải chọn cách thức buôn bán quy phạm, vẫn còn phải hiệp thương, cho nên tình huống này bị Diệp Khai lợi dụng, liền chui vào chỗ trống cơ hội là đầu VCD này.
Hôm nay hạng mục đầu VCD ở trong nước đã làm, Sở Tịnh Huyên cũng dựa theo đề nghị của Diệp Khai, một hơi đầu tư nhiều cái nhà máy, phân biệt sản xuất rất nhiều loại nhãn hiệu đầu VCD, tạo thành một mối quan hệ cạnh tranh lẫn nhau.
Nếu như không phải người trong nghề mà nói…, thật sự không biết những nhà máy này đều là sản nghiệp của Sở đại tiểu thư.
Bởi như vậy, ngược lại là kéo động thương gia các nơi đến buốn bán nhiệt tình, mà mấy cái dây chuyền sản xuất CD-ROM cũng cung cấp chính bản lúc đầu cho DVD sau này, cũng đã bắt đầu hướng ra bên ngoài chuyển di kỹ thuật và thiết bị, hôm nay ở vùng Giang Nam, dây chuyền sản xuất đĩa lậu DVD đã có kích thước nhất định.
Hậu quả của việc làm như thế, chính là sản phẩm cần có bảo đảm, đĩa lậu VCD giá thấp đối với việc tiêu thụ đầu VCD mà nói, xác thực làm ra tác dụng thôi động cực kỳ trọng yếu, đây cũng là nguyên nhân trọng yếu đầu VCD tiến nhập thời kỳ thịnh vượng nhất.
Đến lúc này, Sở Tịnh Huyên mới hoàn toàn hiểu mục đích mà Diệp Khai nhất định phải khiến nàng đem dây chuyền sản xuất CD-ROM mở rộng, nếu như không có đĩa lậu DVD giá thấp mà nói…, lợi nhuận của nàng tuyệt đối không cao được như vậy.
- Long Thành các anh có nhu cầu đầu tư hay không, em đi sang chống đỡ chút thể diện cho anh?
Tâm tình của Sở đại tiểu thư rất tốt, lại đã biết thân phận của Uông Tình, minh bạch nàng đối với mình không có lực uy hiếp gì, liền tới hỏi Diệp Khai, có chuyện gì hay không để giúp hắn vượt qua đấy.
- Chuyện này, tạm thời cũng chưa cần.
Diệp Khai hồi đáp:
- Dù sao anh chỉ là Bí thư kỷ ủy, những cán bộ vi phạm kỷ luật hay gì đó, anh mới quản được đến, còn công tác kinh tế thì không có bao nhiêu quan hệ với anh, nếu quả thật có nhu cầu mà nói, em không nói anh cũng muốn cầu nhân tình của em đấy, vợ của mình còn phải khách khí sao?
- Ai là vợ của anh chứ.
Sở Tịnh Huyên liếc hắn một cái, cầm lấy ly rượu đỏ nhẹ nhàng nhấp một cái, trong nội tâm ngược lại là vui vẻ.
Cho dù nàng biết rõ nữ nhân của Diệp Khai không chỉ có một, nhưng mà là nhân vật nữ chính trong quan hệ thông gia, nàng rất rõ ràng tính huống hiện tại đã rất khá rồi.
Ít nhất nhân phẩm của Diệp Khai không tệ, vóc người đẹp trai, lại có tiền, vẫn là quan cao, sau này tiền đồ sáng lạng,lực lượng của Diệp gia hùng hậu, có những cái đã vượt qua cả Sở gia, vị hôn phu như vậy còn có gì để bắt bẻ hay sao?
Về phần nói về hoa tâm, Sở Tịnh Huyên cũng nhân biết, dù sao trên thế giới này cũng không có chuyện gì thập toàn thập mỹ.
Hơn nữa nàng cho rằng chỉ cần mình có thể nắm giữ được trái tim Diệp Khai, như vậy cho dù hắn ở bên ngoài có thể phóng túng một chút, cũng không phải là sự tình không thể chịu được.
Dù sao cũng hơn là gả cho đám con cháu quan lại kia, muốn mạnh hơn nhiều lắm.
- Tốt lắm, anh cũng lại chỗ khách nhân của anh đi chứ, em còn muốn cùng Khâu tiên sinh nói một ít chuyện.
Sở đại tiểu thư nhìn Diệp Khai nói ra.
- Ừ, vậy bọn em nói chuyện đi.
Diệp Khai gật gật đầu, hắn nhìn thoáng qua Uông Tình ở bên kia, đã ăn xong rồi, có chút nhàm chán ngồi ở bên kia nghịch móng tay.
Sau khi hắn đi qua đó, Uông Tình có chút khó tin mà hỏi thăm:
- Sở đại tiểu thư không có tức giận?
- Tại sao phải tức giận chứ?
Diệp Khai liếc nàng một cái nói.
- Thấy anh cùng cô gái khác ăn cơm cùng một chỗ, nàng sẽ không ăn dấm chua sao?
Uông Tình hỏi.
- Không có a, nàng còn cố ý để cho ta tới chỗ ngươi, nói là không thể lạnh nhạt với khách nhân.
Diệp Khai tỏ vẻ nói.
- Vợ của anh thật là hào phóng!
Uông Tình nghe xong, hơi xúc động nói:
- Gặp được người vợ như vậy, thật là phúc khí của anh nha, về sau ở bên ngoài muốn ăn chơi đàng điếm, đoán chừng nàng sẽ không nói với anh cái gì, anh thật sự là quá tốt số.
Diệp Khai liếc nàng một cái, hiển nhiên đối với những lời nói này của nàng mà nói…, không có gì tức giận.
Vì phối hợp với Bí thư Nhạc Sơn, trước khi Diệp Khai trở lại Long Thành, vẫn đi bái phỏng một số nhân vật có chức vị quan trọng, tranh thủ sự ủng của bọn họ đối với việc xây dựng đường cao tốc ở tỉnh Hà Đông chúng ta.
Diệp lão gia tử cũng đã cho phép rồi, Sở lão gia tử ở bên kia cũng đã chào hỏi, đồng chí Giang Thành cũng không quản những sự vụ cụ thể này, gần đây thân thể của Thủ tướng Vân không tốt, đã vào bệnh viện, người chủ sự là Phó thủ tướng Hồng Chính đồng chí.
Bởi vạy Diệp Khai liền liên hệ với đồng chí Hồng Chính, muốn cùng ông ta gặp mặt, nói một câu về chuyện này.
- Đường cao tốc nha, chuyện này ta có nghe nói qua một chút.
Phó thủ tướng Hồng lập tức hồi đáp, bất quá cũng biểu thị ra nghi vấn:
- Ở trong tỉnh Hà Đông các ngươi, cũng không có đạt thành nhất trí về vấn đề này nha, hơn nữa về phương diện Bộ giao thông cũng có tiếng nói bất đồng, vì cái gì không dựa theo con đường bình thường mà chuẩn bị, lại đến tìm ta để nói chuyện này?
Hồng Chính đồng chí luôn luôn là người mặt sắt, nhất là không chào đón nếu như không có năng lực gì, lại ưa thích biện hộ cho cán bộ bốn phía, bởi vậy khi Diệp Khai nói chuyện này, hắn liền không quá cao hứng rồi, nếu đối phương không phải là Diệp Khai, thì đã dập điện thoại rồi.
- Chuyện này là có nội tình đấy, Bộ giao thông mắc kẹt phương án hạng mục, không phải bởi vì là làm không được tốt, mà là vì báo giá quá thấp.
Ngược lại là Diệp Khai rất trực tiếp nói ra nguyên nhân xảy ra vấn đề.
Sau khi đồng chí Hồng Chính nghe xong, một lúc lâu sau cũng không có lên tiếng, thật lâu sau mới nói một câu:
- Đã biết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi