Cho nên bí thư Nhạc Sơn mặc dù biết rõ khả năng của Diệp Khai có thể làm tốt được chuyện này, nhưng phải cân nhắc kỹ càng hậu quả, vì vậy thật quyết đoán đem ý nghĩ của Quan Hạc gạt bỏ.
- Vậy phó chủ nhiệm văn phòng Ủy ban tỉnh Liễu Minh Sơn thì thế nào?
Rốt cục Quan Hạc đưa ra thêm một nhân tuyển.
- Hắn sao, có thể thử xem sao.
Bí thư Nhạc Sơn thoáng suy nghĩ, gật nhẹ đầu, xem như tương đối hài lòng đối với lời đề nghị của Quan Hạc.
Nói thế này, lực ảnh hưởng của thư ký trong phương diện này cũng tương đối lớn, nhưng trực tiếp phân công nhân tuyển xác thực không thấy nhiều, bí thư Nhạc Sơn chịu hướng Quan Hạc hỏi thăm việc chọn lựa người đảm nhiệm chức vị tại văn phòng đại diện ở thủ đô đủ thấy rõ thật xem trọng hắn.
Nhưng lại nói tiếp, vị trí này là cơ hội mà cũng là khiêu chiến, nếu như làm tốt có thể tiến nhập vào vòng luẩn quẩn trọng điểm khảo nghiệm, vài năm sau muốn lên chức khả năng cũng rất lớn, nếu như làm không tốt thì không cần nói thêm gì nữa.
- Tôi nhận được tài chính từ chỗ Hồng phó thủ tướng, khoan hãy nói ra ngoài.
Bí thư Nhạc Sơn thoáng suy nghĩ, lại nói với Quan Hạc.
- Dạ!
Quan Hạc gật đầu đáp.
Hiện tại tài chính trong tỉnh khá khẩn trương, một khi tin tức này được truyền ra, chỉ sợ sẽ có rất nhiều người chạy tới đòi tiền, cho nên tin tức này phải giữ kín một chút tốt hơn.
- Nhất là không thể để cho Diệp Khai hay biết.
Bí thư Nhạc Sơn lại bổ sung thêm một câu.
- Ah…
Quan Hạc có chút kỳ quái nhưng vẫn đồng ý.
Nghe ý tứ của bí thư Nhạc Sơn, tựa hồ cũng không ngại đem tin tức lộ ra ngoài trong phạm vi nhỏ, bằng không mà nói sẽ không có câu bổ sung thế này.
Nhưng suy nghĩ lại một chút, Diệp Khai đã đáp ứng tìm kiếm toàn bộ tài chính cho hạng mục kiến thiết đường cao tốc, nếu như bí thư Nhạc Sơn nói hắn đã hỏi được tài chính bốn trăm triệu cấp xuống, như vậy Diệp Khai khẳng định sẽ không chuyên tâm chạy ra tài chính cho hạng mục, tài chính sao, luôn càng nhiều càng tốt, bất cứ việc gì cũng cần dùng tới tiền thôi.
Qua một lát Kim Trạch Khải cũng đã tới, nhưng hắn ở bên ngoài ăn xong bữa cơm, chạy tới đây là bởi vì muốn nhìn xem bí thư Nhạc Sơn đã về hay chưa, ngoài ra cũng muốn tìm một chén cháo uống.
Hắn múc chén cháo bưng đi tới, ngồi xuống bên cạnh bí thư Nhạc Sơn.
- Tại sao không thấy Diệp Khai?
Bí thư Nhạc Sơn hỏi hắn.
- Hình như nghe nói là cùng Mộc chủ tịch ra ngoài làm việc, không rõ ràng lắm.
Kim Trạch Khải đáp một câu.
Quan Hạc chợt nói:
- Đồng chí Diệp Khai còn chưa về, nhưng đã đem cua về tới, Kim bí thư không nếm thử một chút sao?
Kim Trạch Khải nghe hắn nói vậy mới chú ý tới trước mặt bí thư Nhạc Sơn đặt vài mai cua, không khỏi nở nụ cười:
- Vậy sao, phải ăn thử hai con, đồng chí Diệp Khai bình thường như thần long thấy đầu không thấy đuôi, khó được cơ hội để hắn mời khách.
Quan Hạc đi qua một bên tìm chén đĩa, bưng hai con cua qua cho Kim Trạch Khải.
- Nhạc bí thư, bên Hồng phó thủ tướng nói như thế nào?
Kim Trạch Khải quan tâm chính là vấn đề cải cách chế độ thuế, tuy hắn cũng biết đại thế khó thể ngăn cản, nhưng có thể vì tỉnh Hà Đông tranh thủ chút chính sách ưu đãi vẫn rất tốt.
- Khó mà nói.
Bí thư Nhạc Sơn lắc đầu, bưng chén cháo lên uống.
Kim Trạch Khải nghe xong ba chữ này, trong đầu lập tức vận chuyển, ba chữ “khó mà nói” rất có cân nhắc, chính là không muốn nói hay không thể nói, hoặc là không có chuyện gì để nói? Thái độ của bí thư Nhạc Sơn có chút mập mờ không rõ, làm Kim Trạch Khải suy nghĩ cả buổi cũng nghĩ không ra nguyên nhân.
Dù sao đây là mật đàm giữa hai người, ngoại trừ người trong cuộc ai cũng không thể biết được họ đã nói chuyện gì, đã bàn ra được kết quả gì đi?
…
Vào lúc này Diệp Khai đã đưa Mộc Uyển Dung về nhà, đã hẹn ngày kế khi tới lúc dự họp sẽ đến đón nàng.
Quay trở lại văn phòng đại diện tại thủ đô, lại nhận được điện thoại của Diệp Kiến Hoan, muốn kéo hắn đi ra ngoài uống rượu.
Diệp Khai hỏi thăm địa chỉ, lại bảo Lý Hải lái xe cùng đi tìm Diệp Kiến Hoan.
Vào cuối tháng tư thời tiết đã khá thích hợp cuộc sống về đêm, buôn bán ở những quán rượu hay câu lạc bộ càng thêm đông đúc, hai chiếc xe lái tới đã thấy bãi xe hầu như không còn chỗ.
Thật vất vả đỗ xong xe, Diệp Khai mang người đi vào, tìm tới căn phòng đặt trước của Diệp Kiến Hoan.
- Lão nhị cuối cùng đã đến…
Diệp Kiến Hoan hào hứng thật cao, bên cạnh còn vài hồ bằng cẩu hữu, mười mấy cô gái ăn mặc xinh đẹp ngồi chung quanh rót rượu hầu hạ.
- Anh còn có tâm tư ra ngoài hỗn, ngày sinh của chị dâu cũng đã sắp tới đi?
Diệp Khai thấy Diệp Kiến Hoan, ngược lại cũng không để ý tới mấy người ngồi bên cạnh, ngồi xuống hỏi hắn.
- Còn khoảng mười ngày nữa.
Diệp Kiến Hoan gật đầu nói:
- Chú đừng nói, trong lòng anh thật đúng là quá khẩn trương nên mới hẹn mấy người bạn đi ra uống một chút, giảm bớt cảm xúc thôi.
Con của Diệp Kiến Hoan hẳn là sẽ sinh ở ngày 1 tháng 5, hiện tại xem như đã đi vào thời gian đếm ngược.
Hiện tại hắn lại không ở nhà chăm sóc vợ mình còn chạy ra lêu lổng, đương nhiên là có lý do bị Diệp Khai nắm lấy giáo huấn.
- Cũng không phải anh sinh con, anh khẩn trương cái gì?
Diệp Khai hừ một tiếng nói.
Nhưng nhắc tới việc này, bản thân Diệp Khai cũng có chút vò đầu, nghĩ tới Quách Du Du đang mang con của hắn ở mãi Châu Âu xa xôi, thật không biết hiện tại nàng đã ra sao rồi?
Mặc dù hắn đã bí mật điều động vài cô gái được chọn lựa tỉ mỉ đi qua đó âm thầm bảo hộ cho nàng, thế nhưng dù sao ở cách xa vạn dặm, bên kia phát sinh tình huống mặc dù hắn có thể tùy thời biết được, nhưng cũng không cách nào lập tức đi qua, điều này thật sự làm cho hắn cảm thấy tiếc nuối lẫn lo lắng.
Tính toán ngày tháng, Quách Du Du hẳn sẽ sinh vào tháng bảy.
Trong lòng Diệp Khai đang suy nghĩ tới lúc đó mình phải tìm lý do gì rút thời gian đi qua Châu Âu một chuyến, nói thế nào cũng phải tận mắt chứng kiến đứa con đầu tiên của mình ra đời đi?
Mặc dù nói Quách Du Du trốn tránh hắn âm thầm sinh con, điều này làm Diệp Khai cảm thấy có chút căm tức, nhưng nghĩ tới cũng cảm thấy nàng đáng thương, không thể công khai thân phận, còn ôm bụng bầu đi xa dị quốc tha hương, cơn giận trong lòng Diệp Khai cũng tiêu tan.
- Lão nhị đang suy nghĩ cái gì đây? Giới thiệu vài người bạn cho chú nhận thức một chút.
Diệp Kiến Hoan nhìn vẻ bất an của Diệp Khai, lên tiếng nói.
- A…
Diệp Khai gật nhẹ đầu, nhìn vào mấy người kia, nhưng vừa nhìn liền nhận ra đều là người trong ngành giải trí, một người có chòm râu dài là đạo diễn Trương Trùng, một người đầu trọc tên Từ Tiểu Cường là chuyên lên kế hoạch, còn có một người trẻ hơn một chút, khoảng chừng ba mươi tuổi, là diễn viên nổi danh tên Trình Quang Trung, nhưng hiện tại đã đổi nghề làm đạo diễn.
Lại nhắc tới ba người này xem như là nhân vật nổi danh trong ngành giải trí hiện giờ.