QUAN MÔN


Người ta cũng chỉ là quan hệ hạ cấp trong giờ làm việc mà thôi. còn ngoài thời gian làm việc thì chẳng phải là gì hết, anh thật cho rằng người ta là thư ký nhà anh, có thể hai mươi tư giờ đồng hồ đều đi theo toàn bộ hành trình của anh chắc?
- Đã trế như thế, uống rượu cái gì chứ, cự tuyệt đi em.
Diệp Khai bên cạnh nghe được, liền có chút mất hứng nói.
Long Chính Tiết cũng thật chẳng biết tự coi mình thế nào rồi, còn chưa tới tỉnh Hà Đông đảm nhiệm mà đã dám ra uy phong, đây là muốn làm gì cơ chứ?
- Thật xin lỗi, Chủ nhiệm Loan, tôi thấy không khỏi, không thể đi qua được.
Tuy thế Mộc Uyển Dung cũng không cứng rắn cự tuyệt, mà tùy ý lấy một lý do đáp lại Loan Anh.
Buông điện thoại xuống xong, Diệp Khai cũng chẳng thèm tức giận nói:
- Vuốt mặt không nể mũi, chẳng biết còn ăn được mấy chén cơm khô nữa?
- Thật sự đúng là có chút quá đáng, không biết trong đầu bọn họ nghĩ cái gì nữa.
Mộc Uyển Dung cũng có chút tức giận.
Trên chốn quan trường đương nhiên có lề lối quy củ. Người nào tự nguyên đi lên xu nịnh thì đó là chuyện của họ, nhưng mà anh mà ép buộc cấp dưới đi làm mấy chuyện như bồi rượu gì đó là không thích hợp rồi. Hơn nữa lại còn là cấp dưới nữ. Nhưng chuyện như thế này ít nhất là chưa từng xảy ra trong giới lãnh đạo cấp cao ở tỉnh Hà Đông.
Cho nên, sau khi Mộc Uyển Dung tiếp điện thoại của Loan Anh xong, trong lòng cũng ngạc nhiên, khó chịu.
Về phần Diệp Khai đương nhiên là tức giận. Hắn tự hỏi cũng đã đủ nể mặt Long Chính Tiết khá nhiều rồi. Nếu là đối phương thật không biết tiến thối như thế, hắn cũng không bài trừ sẽ dùng những thủ đoạn khá cực đoan.
*******************
- Sao rồi? Chị Loan?
Cù Sĩ Vinh đứng bên cạnh, có chút lo lắng hỏi Loan Anh.
- Người ta không muốn đi, tôi cũng chẳng cò cách nào.
Loan Anh gọi điện thoại xong, liền đưa hai tay ra, nhún vai nói.
Chuyện này, Loan Anh thật ra hơi báo cáo láo quân tình.
Long Chính Tiết quả thật bảo cô ta sắp xếp một tiệc rượu chiêu đãi cha con Cù Hữu Nghĩa. Nhưng mà cũng không chỉ định người nào phải tới đây tiếp khách, chỉ là nói cô tìm mấy cán bộ đáng tin cậy một chút, cùng uống rượu cho đông vui mà thôi.
Hết lần này tới lần khác tên thiếu gia ăn chơi trác táng Cù Sĩ Vinh này biết được chuyện này xong, vốn đã luôn tơ tưởng mãi không quên về Chủ tịch thành phố Long Thành Mộc Uyển Dung. Mà hắn tuy rằng kém Loan Anh mười mấy tuổi, nhưng lại quen biết lâu rồi, thậm chí còn có chút quan hệ tư nhân khó nói rõ ràng, cho nên mới chạy sang, khuyến khích Loan Anh cố mời Mộc Uyển Dung đến tiếp khách.
Loan Anh tinh thông lõi đời, đương nhiên biết rõ Cù Sĩ Vinh là có ý gì, chỉ là cô tự cảm thấy bản thân mình cũng chẳng có quyền uy gì cao lắm, làm sao mà mời được Mộc Uyển Dung này tới đây. Dù sao người ta cũng là Chủ tịch thành phố, cán bộ cấp tỉnh, sao có thể dễ dàng gọi đến đuổi đi được?
Cho nên cô mới dứt khoát dùng cờ hiệu của Long Chính Tiết, nói là ý của Chủ tịch tỉnh.
Ai biết, Mộc Uyển Dung lại trực tiếp cự tuyệt.
- Uy danh lớn ghê nha, không cả thèm nể mặt Chủ tịch tỉnh nữa cơ?
Cù Sĩ Vinh nghe xong, có chút tiếc nuối, nhưng nghĩ lại khiếp sợ nhiều hơn, không nghĩ tới một Chủ tịch thành phố lại cũng dám không nể mặt Chủ tịch tỉnh.
Loan Anh tuy rằng cũng cho là Mộc Uyển Dung như thế khá là to gan đấy, nhưng mà cô nàng dù sao cũng là kiến thức rộng rãi, bằng không sao cô nàng đã được Long Chính Tiết điều tới thủ đô từ lâu, đảm nhiệm chức vụ Chủ nhiệm khu lưu trú ở thủ đô của tỉnh Hà Đông. cô nàng đương nhiên cũng có nhận định riêng về việc này:
- Cách nghĩ kia của cậu chính là sai lầm, ở trong nước, mặc dù nói trên chốn quan trường đúng là đẳng cấp sâm nghiêm. Nhưng nếu người ta có hậu trường đủ mạnh mẽ chắc chắn, thì cho dù là cấp trên đi chăng nữa cũng không dễ dàng trêu chọc vào anh được. Trừ phi là sự hiện hữu của anh có ảnh hưởng nghiêm trọng tới ích lợi đại cục. Cô nàng Mộc Uyển Dung này còn trẻ như thế đã có thể trở thành Chủ tịch thành phố, đưa mắt nhìn cả nước cũng chỉ có một người nổi bật như thế, anh cho rằng người ta thật sự là quả hồng mềm, anh muốn nắn ra sao thì nắn hả? Đêm nay anh cũng không phải là chưa nếm mùi đau khổ, coi chừng ba của anh biết, lại thu thập anh cho mà xem.
Nghe Loan Anh nói như thế, Cù Sĩ Vinh lập tức cũng thấy có lý, tâm tư xao động cũng bình tĩnh đi nhiều.
Tiệc rượu tối nay thật ra chính là vì thuận tiện để Long Chính Tiết giới thiệu những quan viên quan trọng ở tỉnh Hà Đông cho cha hắn quen biết mà thôi, đồng thời cũng chính là một cách để Long Chính Tiết lôi kéo những quan viên trong tỉnh Hà Đông. dù sao từng tên quan viên đều vô cùng thèm khát chuyện nắm lấy tài nguyên quan trọng của Cảng Đảo vào trong tay,
- quả hồng mềm có thể nắm sao thì nắn, bóp sao thì bóp, thế quả hồng của chị Loan có nắn được không?
Rất nhanh, Cù Sĩ Vinh liền chuyển sự chú ý sang trên người Loan Anh, cười hắc hắc đưa tay ra trước.
- Thôi đi.
Loan anh cười, đẩy tay Cù Sĩ Vinh ra, ỡm ờ nói:
- Người ta còn phải đi chào hỏi khách khứa mà.
Thật ra Cù Sĩ Vinh thích nhất chính là loại đàn bà “chín” như thế, có hàm súc lại thú vị. Nhất là các cô nàng hiểu nhất làm sao có thể lấy lòng được đàn ông, làm sao để câu dẫn sắc dục của bọn họ.
Thời tiết khá nóng, Loan Anh cũng không mặc nhiều đồ, trên thân là chiếc áo sơ mi ngắn màu tím nhạt có viền tơ lụa, bên dưới mặc chiếc quần jean màu trắng sữa. Bởi vì đùi cô nàng rất tròn, cho nên quần càng bó chặt, lại quãng giữa hai chân cùng vòng eo đó giống như đang được bó thật chặt, không ngừng ma sát kịch liệt.
Cù Sĩ Vinh thấy bộ dạng tràn đầy phong tình mê người này của Loan Anh, trong lòng lập tức nóng lên. hắn cũng là người kinh nghiệm hái hoa bắt bướm dày dặn, hai mắt dừng lại ở khoảng giữa hai chân kia, vừa nhìn đã thấy lòng rung động mãnh liệt. Cù Sĩ Vinh âm thầm nói: cũng thèm muốn chết đi rồi, trên người ả tràn đầy vẻ phong tình câu người.
Vốn chính là trời nóng, hơn nữa buổi tối chạy tới chạy lui gọi cái này cái kia, lúc này toàn thân Loan Anh đã nồng nặc hơi nóng, nhìn dáng vẻ này, trong lòng Cù Sĩ Vinh càng thêm dục hỏa mãnh liệt.
Cù Sĩ Vinh dời ánh mắt đi một chút, kết quả là càng chết hơn. Bởi vì là quần áo mỏng manh, bên trong chiếc áo sơ mi màu tím nhạt dường như có thể thấy được cả chiếc áo lót ngực màu đen. Động tác của cô nàng run run lên, chiếc áo cũng rung động theo, càng làm cho Cù Sĩ Vinh “dục hỏa công tâm”.
Loan Anh cũng coi như là dạng người từng trải, trước kia hai người cũng từng có những chuyện mập mờ như thế rồi, cũng đã cảm nhận được tình huống “vật đó” của Cù Sĩ Vinh. Lúc này thấy quần của Cù Sĩ Vinh hơi hơi nhô lên, không khỏi nội tâm khẽ động, thuận tay liền đưa ra véo một cái.
- Ti…
Cù Sĩ Vinh hít một hơi, cảm giác ả đàn bà lẳng lơ này vừa sờ vào, chả khác nào đã cướp cò súng rồi.
Loan Anh vốn cũng đã có hàm súc thú vị, lại có vẻ thành thục phong tình, dám trêu chọc to gan như thế, đương nhiên làm cho gã thiếu gia lông bông như Cù Sĩ Vinh khó lòng mà chịu được.
Loan Anh thử thăm dò một chút phản ứng của Cù Sĩ Vinh xong, trong lòng cũng thấy hơi rung động. Dù sao Cù Sĩ Vinh cũng không phải là người trên chốn quan trường, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì bản thân cô cũng chẳng phải cố kỵ gì. Huống hồ nhà hắn lại có nhiều tiến như thế, mình dù sao cũng sẽ không thiệt thòi. Cắn răng một cái, trong giây lát liền ôm lấy Cù Sĩ Vinh, hôn một cái trên mặt hắn, nhỏ giọng nói vào ngay bên tai hắn:
- Ở đây có nhiều người dòm ngó, tối nay tới phòng tôi.
Nói xong mấy câu này, Loan Anh cũng cố ý dùng thân thể của mình co xát vài cái vào bộ vị mấu chốt kia của Cù Sĩ Vinh, tay cũng phủ mấy cái trên miệng Cù Sĩ Vinh, hô hấp kịch liệt hơn nhiều.
Sau khi tiếp xúc thân thể trẻ tuổi sung mãnh của Cù Sĩ Vinh xong, cô nàng cũng bắt đầu bị dục tình thiêu đốt, cũng có chút lượng lự không muốn buông ra. Nhưng mà cô cũng là một người khôn khéo, biết rõ bây giờ không phải là thời gian làm mấy chuyện này, liền cắn cắn môi, buông lỏng thân thể Cù Sĩ Vinh, thuận tiện nói:
- Tôi đi trước.
Ai biết cô vừa đi được hai bước đã bị Cù Sĩ Vinh từ đằng sau bắt lấy, hai tay ôm lấy vòng eo cô, cũng đưa miệng lên, hung hăng hôm lấy, làm cho cô ô ô thở không kịp. Hai bở ngực đã bị thất thủ, bị hai tay Cù Sĩ Vinh luồn từ dưới gấu áo vén lên, đẩy đi gọng áo ngực mà tiến vào. Hắn dùng lấy một tay hun hăng vuốt ve, tay kia thỉnh thoảng lại bóp lấy hai quả anh đào sớm đã cứng rắn dựng đứng lên.
Loan Anh lập tức cảm thấy trong đầu thiếu dưỡng khí, chỉ cảm thấy thân thể như nhũn ra, hai đùi khép chặt, bó căng lên, càng ma sát nhiều hơn vào bộ vị mẫn cảm ở giữa, mà chỗ đó dường như cũng đang có chút chất lỏng chảy ra.
Thật vất vả mới giãy giụa được khỏi ngực Cù Sĩ Vinh, Loan Anh thở hổn hển, mặt trắng không còn chút máu, nói:
- Thôi nào, hiện tại cũng không phải lúc, anh không sợ bị ba anh mắng, tôi còn sợ không còn mặt mũi đứng ở lại khu lưu trú ở thủ đô này đâu.
Nói xong, cô nàng nhanh chóng đi trước hai bước, xem như rời khỏi hẳn Cù Sĩ Vinh.
- Con mụ lẳng lơ này, thật sự là quá sức.
Cù Sĩ Vinh cảm thấy mình bây giờ rất không bình tĩnh, nếu như không phải là sợ quyền uy của ông già nhà hắn, hắn nói không chừng đã sớm kéo Loan Anh sang gian phòng bên cạnh mà hung hăng chà đạp rồi.
Nhưng mà thoáng qua tầm đó, Cù Sĩ Vinh cũng nhớ tới Chủ tịch thành phố Long Thành- Mộc Uyển Dung hắn vừa gặp lúc tối ở bữa tiệc, khí chất của cô nàng này còn hơn Loan Anh gấp trăm ngàn lần. Nếu như hắn có thể làm một vị nữ Chủ tịch thành phố xinh đẹp như thế nằm xuống dưới thân mình, nghe những tiếng rên rỉ uyển chuyển yêu kiều của cô nàng, thật đúng là chuyện tốt vô cùng…
Cù Sĩ Vinh nghĩ tới tình cảnh như thế, dục hỏa trong lòng cũng không ngừng cuồn cuộn cháy lên, làm cho hắn lại càng thêm khó chịu hơn nữa.
Phải làm như thế nào mới có thể có được vị Chủ tịch thành phố Long Thành này cơ chứ?
Trong lòng Cù Sĩ Vinh bắt đầu tính toán, nghĩ tới đối với cô ả nàng mà nói, chức vị Chủ tịch thành phố này của cô hẳn mới là thứ quan trọng nhất?
Nếu là mình có thể ở trước mặt Long Chính Tiết không ngừng ly gián quan hệ của hai người họ, nhằm để lại ấn tượng không tốt về cô nàng, hẳn là mình sẽ có được cơ hội nắm lấy cô ta.
Loan Anh nhìn vào tấm kính lớn trên hành lang sửa lại quần áo một chút, cố gắng kéo lại góc áo cho phẳng, rồi vuốt lại đầu tóc, tiện tay lấy thổi son môi trong túi xách ra, tô thêm chút son màu vào đôi môi đã bị nhòe. Sau đó cô nàng mới đi giày cao gót “cộp cộp cộp” đi tới gian phòng Long Chính Tiết cùng Cù Hữu Nghĩa đang uống rượu.
Cô đẩy cửa vào, chỉ thấy trong phòng hiện tại có tầm bảy, tám người đang trò chuyện vui vẻ.
Long Chính Tiết lúc này trên tay đang cầm lấy một điếu thuốc, đang híp mắt nói chuyện cùng Cù Hữu Nghĩa. Mấy người khác trong phòng đều là người tiếp khách. Mục đích bọn họ chạy tới đây chính là vì chứng kiến uy phong của tân Chủ tịch tỉnh, cùng với người có tầm ảnh hưởng lớn trong giới kinh tế.
Chủ tịch tập đoàn Vạn Hòa của Cảng đảo, tiên sinh Cù Hữu Nghĩa đương nhiên vô cùng phối hợp. Thỉnh thoảng lại nhắc tới hạng mục mà hai người cùng hợp tác khi ở Tây Nam, mỗi lần nói tới đại bút thu hút đầu tư kia đều làm đám quan chức đang ngồi đó nghẹn họng trấn trối, sợ hãi thán phục.
- Một đám quần trang bức phạm/
Trong lòng Loan Anh âm thầm mắng một tiếng, sau đó lại mang vẻ mặt tươi cười đi vào bên trong.
- Chủ nhiệm Loan mà lại tới chậm, cô chính là chủ trì, thế mà không tiếp khách tận hứng, thế là không đúng nha,
Cù Hữu Nghĩa cũng đã quen biết Loan Anh từ trước, về phần hai người có quan hệ gì khác mờ ám nữa không thì vẫn là chuyện bí mật.
Hắn nhìn Loan Anh nói:
- Cô xem Chủ tịch tỉnh còn chưa uống được mấy kìa, lần này tiệc rượu sao lại không có phụ nữ tiếp khách, đúng là chẳng có hào khí là mấy.
- Đây là do tôi thiếu cân nhắc rồi.
Loan Anh vừa cười vừa nói:
- Vốn tôi định mời Chủ tịch thành phố Long Thành Mộc Uyển Dung tới, ai biết cô ấy lại đang thấy không khỏe, nên đành phải tay không quay về. Thật sự là đáng tiếc, Chủ tịch thành phố Mộc đã trẻ tuổi lại còn xinh đẹp, bằng cấp lại cao, lại còn từng đi du học, đúng là đệ nhất mỹ nữ được giới quan trường tỉnh Hà Đông công nhận đó.
Nghe thấy Loan Anh nói câu đó, Long Chính Tiết có chút nhíu mày, nhưng cũng không nói thêm câu nào.
Long Chính Tiết chính là người tự hiểu rõ, đương nhiên biết được rằng đám đà bà hạ lưu vô tri sẽ không bao giờ leo lên được tới vị trí Chủ tịch thành phố ở thời điểm trẻ như thế. Bối cảnh của Mộc Uyển Dung đúng là không đơn giản rồi, đó cũng chẳng phải là cán bộ cơ sở mà các người muốn đùa giơ sao thì làm thế được.
Có lẽ sẽ có người có thể lọt được vào mắt xanh của Mộc Uyển Dung, nhưng ít nhất số người trong đám bọn họ hôm nay vẫn chưa ai có đủ tư cách đó. Long Chính Tiết tự hỏi lại năng lực của mình cũng không có khả năng đem một người phụ nữ như Mộc Uyển Dung lên được lên vị trí như hiện tại.
Điều này chỉ có thể nói rõ một vấn đề, chính là thực lực của Mộc Uyển Dung có thể khẳng định được, còn có đằng sau lưng cô nhất định là có người chống đỡ.
- Uống rượu, uống rượu đi, lần sau gặp lại thì nhất định phải ở thành phố Long Thành.
Cù Hữu Nghĩa nhìn mặt mà nói chuyện, thấy Long Chính Tiết cũng không muốn nói gì về Mộc Uyển Dung, thế nên đàn giơ chén rượu lên, vừa cười vừa nói.
Mọi người cũng vì thế mà cùng nhau nâng chén, bắt đầu uống.
Uống liền hai chén rượu vào bụng, mắt hoa tai nóng, lập tức liền có quan viên bắt đầu chủ động nói chuyện pha trò:

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi