QUAN MÔN


Chỉ có điều một khoảng thời gian gần đây, số vốn ngân hàng cho vay lại bị rút ngắn lại, không có một nguồn tài chính thật lớn ủng hộ thì chuyện này thật sự khó mà làm được.
Nhưng nếu như Cù Hữu Nghĩa đồng ý làm chuyện này, thì chỉ cần có nguồn tài chính hai ba tỷ làm nguồn vốn khỏi động, một khi dự án đi vào vận hành rồi thì cũng không phải lo tới vấn đề nguồn tài chính huy động nữa. Suy đi tính lại chuyện này nhất định rất đáng để làm.
Loan Anh ở một bên nghe bọn họ nói như thế, trong lòng cũng là khẽ động.
Phải nói, thị trưởng bất động sản ở thủ đô này gần như đã được phát triển thành đứng đầy rồi. Vấn đề mấu chốt chính là số vốn đầu tư quá lớn, người bình thường không dám dây vào. Điều kiện tối thiếu cũng là trong tay phải có mấy trăm triệu tệ, còn phải có quan hệ thật tốt với phía ngân hàng mới được cơ.
Nhưng mà, nếu là đi sang bên phía Long Thành đó, tin rằng chỉ cần là có thể dùng tới tài chính, lại liên hệ vay thêm một chút cùng phía ngân hàng, bản thân mình muốn xây một tòa nhà nho nhỏ để bán hay để cho thuê thì cũng là chuyện tương đối dễ dàng.
Nhưng mà lợi nhuận sau khi dự án này thành công thật sự là rất mê người, nói rằng lợi nhuận bằng một tòa nhà cũng chẳng quá đáng.
Nghĩ tới chuyện này, Loan Anh không khỏi nghĩ tới thằng con trai Cù Sĩ Vinh của Cù Hữu Nghĩa. Thằng ranh này trời sinh bộ dáng háo sắc. Nếu là có thể làm cho hắn luôn khuất phục dưới váy của mình thì con số tài chính mấy triệu tới mấy chục triệu muốn lấy từ chỗ thằng ranh này cũng không phải là chuyện khó. Cũng tương đối đủ rồi, muốn xây một tòa nhà văn phòng hay chung cư cũng đều đủ.
Lại nói thằng ranh kia tựa hồ bên dưới cũng có chút nền tảng, đương nhiên là mạnh hơn mấy lão già ở đây nhiều. Giao dịch này đúng là đáng đầu tư đây.
Việt
Chương 785: Mật nghị đêm mưa
Long Chính Tiết uống rượu cùng Cù Hữu Nghĩa mãi cho tới tận hơn mười hai giờ đêm, ai nấy đều có chút say rồi.
Cuối cùng Loan Anh chỉ huy một đám người đưa những lãnh đạo này trở lại phòng, xong xuôi thì trời cũng đã rạng sáng rồi, lúc này, cô nàng cũng đã thấy hơi mệt, trở lại phòng của mình.
Vừa mới muốn đóng cửa liền thấy một cái bóng đen nhoáng một cái liền nhảy vụt qua, đứng sau lưng cô, chặn lại cửa phòng, sau đó liền nhào tới ôm lấy người cô nàng, tiện tay đóng luôn cửa phòng lại.
- A!
Loan Anh bị việc này đột nhiên làm cho hoảng sợ, lúc định lớn tiếng kêu cứu lại bị đối phương bịt kín lại.
- Chị Anh, là tôi.
Bóng đen đó nhỏ giọng nói một câu.
Hóa ra chính là Cù Sĩ Vinh, tim Loan Anh đập bình bịch bình bịch một lúc lâu mới xem như ổn định lại, không khỏi có chút óan trách nói:
- Anh định đi tìm đường chết à! Đừng có dọa người ta như thế, tôi còn tưởng rằng lại có cả cướp xông vào khu lưu trú ở thủ đô này cơ.
- Hắc hắc, nói là cướp thì cũng không sai mà.
Cù Sĩ Vinh cười hắc hắc nói:
- Tôi là tới cướp sắc mà.
Trong phòng không để đèn, nhưng đèn đường bên ngoài cửa sổ rất sáng, xuyên thấu qua rèm cửa mỏng mạnh, có chút ánh sáng mờ nhạt thấu rọi vào, miễn cưỡng có thể thấy được mặt mũi của đối phương.
Hai tay Cù Sĩ Vinh đã dính lấy thân thể của Loan Anh, sau người trước sau liền ma sát dây dựa, trong phòng tràn đầy hương vị mập mờ.
Ban đêm quang cảnh thâm trầm, ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền tới tiếng mưa rơi đập lên trên lá cây, một trận mưa không chút dấu hiệu báo trước yên lặng trút xuống. Không lâu sau đó, toàn bộ đất trời đều bị màn mưa rầm rã bao bọc, như thế càng giúp ẩn dấu đi chuyện giữa đôi nam nữ trong căn phòng. Lửa rừng trong lòng một khi đã bị khơi mào liền điên cuồng bùng cháy lên.
Cù Sĩ Vinh ôm lấy Loan Anh lớn hơn hắn tân mười mấy tuổi, thực sự cảm thấy cổ họng kho đắng, ả đàn bà này đúng là đủ mê người. Mặc dù nói đều đã bốn mươi tuổi rồi, nhưng thân thể được bảo dưỡng chăm sóc ý như con gái hai mươi tuổi vậy, lúc nào cũng non mịn mỡ màng.
Cù Sĩ Vinh cũng được xưng là duyệt nữ vô số, yêu đương vô kể. Loan Anh trước mặt hắn đúng là đồ ăn mà hắn luôn ưa thích. Lúc này, trong mắt Loan Anh biểu lộ vẻ khiêu khích, hắn thấy được rất rõ ràng, nhịn không được lại lấy tay đi sờ soạng.
- Á…
Loan Anh đỏ mặt lên, đàn bà bốn mươi tuổi mà biển hiện lại giống con gái mới lớn vậy, hết lần này tới lần khác lại còn tự nhiên như thế, làm cho Cù Sĩ Vinh trong lòng càng thêm nóng nảy, động tác càng thêm kịch liệt. Nhưng mà cô nàng cũng không lui lại, ngược lại càng nhích người đi về phía Cù Sĩ Vinh hơn. Hô hấp nóng rực của Cù Sĩ Vinh lại càng dồn dập phun trên mặt cô.
- Đừng, phải nói chuyện chính sự trước đã.
Loan Anh dùng tay chặn lấy Cù Sĩ Vinh, hổn hển thở dốc nói.
- Lúc này rồi còn nói chuyện gì nữa cơ chứ, đừng có làm mất hứng.
Cù Sĩ Vinh đẩy hai tay Loan Anh ra, nói.
Hắn hiện tại sớm đã bị Loan Anh mê hoặc, chỉ muốn nắm lấy ả chủ nhiệm lẳng lơ này đè xuống dưới thân.
- Không được, bây giờ phải nói cho rõ ràng, nếu không thì đừng nghĩ tới chuyện động vào người tôi.
Thái độ của Loan Anh rất kiên quyết, rất có kỹ xảo đẩy Cù Sĩ Vinh ra bên ngoài, không làm cho hắn đắc thủ.
- Chuyện gì nữa? Cô nói mau…
Cù Sĩ Vinh thở dốc một hơi, bị Loan Anh chặn qua lăn lại như thế, hắn càng cảm thấy thân mình nóng hơn nữa.
Trước khi tới đây đã uống hai viên thuốc rồi, giờ dược tính hẳn là đã ngấm, thân thể có cảm giác dường như muốn nổ tung ra, thật sự không thể mập mờ thêm nữa với Loan Anh. Hắn hiện tại chỉ muốn lập tức xách súng lên ngựa, xung phong liều chết một hồi mới có thể đã cơn khát trong lòng.
- Anh bỏ ra năm triệu, chúng ta mở một công ty bất động sản ở thành phố Long Thành, cùng nhau kiếm tiền.
Thân thể Loan Anh cọ cọ bên trên người Cù Sĩ Vinh, thiêu đốt dục hỏa của hắn.
- Năm triệu quá nhiều, cùng lắm chỉ có thể lấy được một triệu mà thôi.
Cù Sĩ Vinh tuy rằng cũng có chút tiền, nhưng nhất định là không thể sánh với cha hắn được, đương nhiên là không chịu ném nhiều tiền như thế trên người Loan Anh rồi.
Có trời mới biết cô nàng có mang tiền có mình ôm thẳng đi không.
- Không được, ít nhất phải ba triệu, nếu không thì chẳng làm được cái gì cả.
Loan Anh cò kè mặc cả nói.
Cù Sĩ Vinh vốn là đang muốn ép giả, nhưng là nghĩ tới vị Chủ tịch thành phố Long Thành Mộc Uyển Dung đó, vì vậy liền thay đổi ý định, nói với ả:
- Ba triệu thì ba triệu, nhưng mà cô phải nghĩ cách, giúp tôi có được người đàn bà kia!
- Ai cơ?
Loan Anh hỏi lại.
- Chính là Chủ tịch thành phố Long Thành đó.
Cù Sĩ Vinh nói.
- Thế thì chẳng dễ dàng rồi…
Loan Anh tự nhiên biết Cù Sĩ Vinh thấy có hứng thú với những người phụ nữ thành thục, nhiều tuổi hơn hắn, mà thân là ngôi sao sáng, Chủ tịch thành phố, Mộc Uyển Dung lại xinh đẹp, đúng là có sức hấp dẫn mạnh mẽ với Cù Sĩ Vinh:
- Thế thì phải tìm cơ hội chứ…
Cơ hội này thì vẫn có thể tìm được, dù sao với tư cách là người phụ trách khu lưu trú ở thủ đô, Loan Anh vẫn thường xuyên qua lại với đám Chủ tịch thành phố như Mộc Uyển Dung.
Nếu như có thể lợi dụng thả chút gì đó vào bữa ăn của Mộc Uyển Dung, sau đó tạo điều kiện cho Cù Sĩ Vinh, làm cho mọi chuyện gạo nấu thành cơm rồi. Saud dó lại còn sắp xếp chụp lại mấy cái ảnh cũng video lại, tin rằng tới khi đó bất kể là lí do gì, Mộc Uyển Dung đều chỉ có thể đi theo một con đường sắp đặt sẵn.
- Nhất ngôn cửu đỉnh!
Cù Sĩ Vinh nghe xong câu này, liền mừng rỡ nói:
- Ngày mai đưa cho cô một nửa trước, giữ lại một nửa, sau khi mọi chuyện thành công thì tôi sẽ đưa nốt cho cô.
- Được!
Loan Anh thấy Cù Sĩ Vinh đáp ứng điều kiện của mình, lập tức buông lỏng toàn tuyến phòng ngự.
Thân thể hai người lập tức quấn lại với nhau, cùng lăn lộn trên giường lớn, uốn éo cùng một chỗ.
- Ha ha, cho tôi xem xem, anh so với bố anh thì như thế nào?
Loan Anh đưa tay vuốt ve lồng ngực Cù Sĩ Vinh, có ý định thiêu đốt dục tình của hắn.
Cù Sĩ Vinh vốn đã rất trầm mê rồi, nghe thấy Loan Anh nói mấy câu này, lập tứ nghĩ tới chuyện cha mình cũng từng rong ruổi trên người ả đàn bà này, không khỏi càng thêm cao hứng, vừa cười tà tứ vừa nói:
- Vậy để cho tôi thử xem xem, cho tôi tới thăm vùng đất mà cha tôi đã tới.
- Anh thật là xấu nha…
Loan Anh cười duyên nói:
- Anh còn xấu hơn cả ông bố nhà anh!
Mùi thơm mê người của Loan Anh tràn ngập cả căn phòng, không thèm để ý gì tới lễ giáo hay đạo đức, luân lý gì nữa, trong khoảng khắc đó, Cù Sĩ Vinh quên đi toàn bộ. Hắn dùng hai tay triền miên trên thân thể mềm mại của Loan Anh, cúi người tìm môi cô nàng. Bờ môi hai người vừa gặp nhau liền cùng giằng co lại cùng một chỗ. Loan Anh hôn cũng có đủ kỹ thật, hiển nhiên là từng kinh nghiêm sa trường, nụ hôn của hai người cũng càng ngày càng thêm nhiệt liệt.
Cù Sĩ Vinh đưa tay cởi bỏ áo sơ mi của Loan Anh, kéo bó luôn cả chiếc áo ngực viền đen, hai bầu ngực trắng nõn đẫy đà liền lồ lộ bên ngoài. Theo phản xạ tự nhiên, Loan Anh hơi rụt rụt lại thân thể, sau đó lại kề sát vào thân thể Cù Sĩ Vinh.
- To thật nha…
Hai tay Cù Sĩ Vinh xoa nắm bộ ngực cô nàng, vuốt ve làm cho Loan Anh lớn tiếng thở dốc, hơi thở cùng càng ngày càng trở nên kịch liệt hơn. ả cảm giác nhiệt độ cơ thể mình đang không ngừng bay lên, giống như bao nhiêu nước trong cơ thể mình đều đang bốc hơi bay hết đi ra ngoài, hợp lại cùng thân thể Cù Sĩ Vinh. Mà Cù Sĩ Vinh cũng đã nhận ra sự thay đổi của cô nàng, tay phải âm thầm thăm dò vào giữa hai chân cô.
- Chị Anh, thật là nhiều nước nha…
Cù Sĩ Vinh có chút hứng phấn nở nụ cười.
- Đừng mà…
Loan Anh nắm lấy tay hắn, nhưng sức mềm nhẹ không có chút lực nào, Cù Sĩ Vinh lại cầm chặt tay cô nàng, đặt tay cô ngay tại bên trên đỉnh cao lửa nóng của mình.
Sắc mặt Loan Anh như đã mơ màng, hàng lông mi hấp háy, lóe ra vẻ mê người xuân sắc.
Cù Sĩ Vinh liền ôm ngang lấy Loan Anh, đi về phía giường lớn, đặt cô nàng trên giường, sau đó lưu loát cởi đi chiếc quần jean trắng. hai tay hắn đi men theo rìa đường viền chiếc quần lót màu đen, sau đó là tiếng vải rách, Loan Anh chợt thấy bên dưới mình mát lạnh, hai cặp đùi theo bản năng khóa chặt nhau lại.
Cù Sĩ Vinh nhanh chóng dùng đầu gối của mình tách lấy hai chân cô ra, hôn lấy bờ môi Loan Anh, dùng nụ hôn nồng nhiệt làm thân thể cô nàng mềm xuống như không xương, bên dưới nóng rực bắt đầu ma sát lấy chỗ bên dưới vốn cũng đã ướt át lan tràn của Loan Anh.
Ngoài phòng lớn mưa vẫn không ngừng rơi xuống. Tiếng mưa lộp bộp xuống lá cây trong đêm như thế lại thấy vô cùng êm tai. Đêm mưa như thế đúng là dễ làm cho người ta ý loạn tình mê. Hai chân Loan Anh bị Cù Sĩ Vinh dùng hai tay nâng lên, cả người cô giống như đang bay trong một đám mây vậy,
Sau đó cũng cảm thấy lửa nóng của Cù Sĩ Vinh dần dần từng chút một chiếm lấy cơ thể cô. Loan Anh phát ra một tiếng rên to duyên dáng, dùng sức ôm lấy Cù Sĩ Vinh, thân thể càng thêm dán chặt thân mật lại cùng đối phương. Cảm giác thoái mái từ bên trong cơ thể được lấp đầy trong chốc lát đã làm ý thức cô như trở nên trống rỗng.
- Thật là thoái mái…
Bị Cù Sĩ Vinh xuyên thấu một hơi, Loan Anh ôm lấy thân thể Cù Sĩ Vinh, thở dài nói.
Thân thể của người trẻ tuổi quả nhiên là hơn hẳn những lão già sống an nhàn sung sướng kia. Cảm giác nhanh lại dồn dập như thế bao lâu rồi cô chưa được hưởng thụ, thật là thoái mái, Loan Anh thấy như được đưa lên tới tận mây xanh.
Toàn bộ mọi việc đối với Loan Anh mà nói giống như đang nằm mơ, chênh lệch tuổi tác dường như cũng bị lãng quên hết, Cù Sĩ Vinh hướng dẫn đủ loại đổi mới, cô nàng càng thể hiện ra toàn bộ sự điên cuồng của bản thân. Khi ý thức dần dần trở về, lại phát hiện mưa hình như càng ngày càng nhỏ.
- Đổi tư thế khác đi.
Cù Sĩ Vinh nói xong, sau đó liền lật ngược thân thể Loan Anh lại, từ phía sau tiến thẳng tới người cô nàng.
Loan Anh ngẩng đầu, liền thấy trong gương đầu giường đang phản chiếu gò má đỏ tươi của mình, đôi mắt hoa đào cơ hồ sắp giọt nước. mà hai gò ngực trắng lồ lồ, thỉnh thoảng nhấp nhô… hai bên cùng kích thích làm cho thân thể càng phản ứng mãnh liệt hơn, không khỏi có chút khoa trương, hô:
- Nhanh lên đi, đừng dừng lại… mạnh hơn chút nữa…
Cù Sĩ Vinh cùng bắt đầu kích động, nghe những câu này của cô nàng mà lên đỉnh, hắn không hề cố kỵ, thoải mái trút hết xuống, đầm đìa vào sâu trong cơ thể Loan Anh.
- Anh thật là giỏi…
Thật lâu sau đó, Loan Anh mới kéo bàn tay vẫn đặt trên gò ngực mình, vô cùng thỏa mãn nói với Cù Sĩ Vinh.
- Em cũng thật là tuyệt…
Cù Sĩ Vinh cũng nói. Loan Anh tối nay đúng là làm cho hắn cảm thấy được mị lực thật sự của người thành thục, đúng là cực phẩm trăm năm có một.
- Anh còn mạnh hơn cha anh nhiều.
Loan Anh đột nhiên nắm lấy “tiểu tướng quân” của Cù Sĩ Vinh, cười khanh khách nói.
Nghe xong mấy lời này, thân thể Cù Sĩ Vinh lại không khỏi cứng lên, xoay người lại đè Loan Anh xuống bên dưới, lại bắt đầu một vòng chinh chiến mới.
Một đêm này, đối với hai người họ mà nói thật sự là quá dài. Cũng không biết là từ lúc nào, mưa to giảm dần thành mưa nhỏ, cuối cùng là tạnh hẳn, trong sân toàn là lá rơi, một mảnh hỗn độn.
Thẳng đến ngày hôm sau khi mặt trời lên cao, hai người Cù Sĩ Vinh cùng Loan Anh vẫn còn đang dây dưa, nặng nền ngủ cùng một chỗ.
- Thế nào mà Sĩ Vinh còn chưa tới nữa?
Sắc mặt Cù Hữu Nghĩa hơi xấu đi, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ.
Chiếc đồng hồ kia của hắn cũng không đơn giản, là loại Patek Philippe phức tạp tính thời gian theo công năng, số lượng có hạn, lúc ấy bỏ ra hơn hai triệu mới mua được, hiện tại nghe nói giá còn tăng hơn nhiều.
Đương nhiên, đối với nhân vật lớn như Cù Hữu Nghĩa mà nói thì đương nhiên se không buồn chán tới mức phải đi bán đồng hồ đi lấy lời, cho nên chiếc đồng hồ này bất luận là giá bao nhiêu, đối với hắn mà nói cũng chẳng có ý nghĩa thực tế gì, trừ phi hắn muốn ra tay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi