QUAN MÔN

- Vì vậy bí thư Nhạc Sơn cũng rất tức giận, dứt khoát gọi anh về liền đó thôi!
Quan Hạc gật đầu nói.
- Đây là muốn cầm tôi ra chắn sấm sét!
Diệp Khai nhếch miệng nói.
- Lãnh đạo biết rõ bổn sự của anh lớn, ứng phó được loại tràng diện này, cũng giúp cho ông ấy tránh được việc gây cãi với Long chủ tịch, khiến các đồng chí đều cảm thấy lo lắng…
Quan Hạc cười nói.
Diệp Khai gật nhẹ đầu, dựa đầu ra sau ghế, nhắm mắt lại suy nghĩ chuyện này.
Rất rõ ràng trong đoạn thời gian mình không có mặt tại tỉnh Hà Đông, Long Chính Tiết nhất định là muốn khiêu chiến quyền uy của bí thư Nhạc Sơn, ý đồ đoạt quyền.
Hiện tại hẳn đã tới thời khắc trọng yếu mấu chốt, cần Diệp Khai quay về ủng hộ cho nên bí thư Nhạc Sơn mới gọi hắn trở về.
Đối với Diệp Khai mà nói, kỳ thật với việc tranh đoạt quyền lực kiểu thăng cấp này hắn cũng không có bao nhiêu hứng thú, chỉ là nếu gặp được cũng không còn biện pháp, chỉ có thể đi ứng chiến mà thôi.
Bí thư Nhạc Sơn tính tình không tệ, hơn nữa lại có nhiều lần đề bạt hắn, xem như là một lãnh đạo tốt, hơn nữa vẫn đối với hắn thật chiếu cố, thanh danh trong dân chúng cũng tốt, nếu như không xảy ra việc gì ngoài ý muốn thì khả năng bước thêm lên trên vẫn rất lớn.
So sánh mà nói, Long Chính Tiết tạo ấn tượng cho Diệp Khai không tốt lắm.
Lãnh đạo cường thế cũng không có vấn đề gì, nhưng phải có lý do cường thế của mình, để cho người ta cảm thấy anh làm việc có đạo lý, sẽ đắc nhân tâm, trái lại nếu anh làm việc công tư không rõ ràng chỉ biết thiên vị, như vậy một lãnh đạo cường thế chỉ có thể làm cho người người oán trách.
Diệp Khai cũng không ôm nhiều hi vọng với việc nhậm chức của Long Chính Tiết, hắn cảm thấy có Long Chính Tiết cục diện tại Hà Đông cũng thật khó mở ra.
Mặc dù nói vì muốn giải quyết lực ảnh hưởng quá nặng của địa phương, hiện tại lãnh đạo tỉnh cấp vẫn luôn lựa chọn những cán bộ đến từ nơi khác, nhưng làm như vậy cũng không phải cách giải quyết vấn đề mấu chốt, việc phân công cán bộ lãnh đạo thành phố địa cấp mới là trọng yếu nhất, tuy cao tầng cũng biết rõ chuyện này nhưng muốn thao tác luôn có độ khó thật lớn.
Có lẽ qua thêm vài năm sẽ tới thời điểm giải quyết chuyện này, nhưng hiện tại thời cơ vẫn chưa tới.
- Diệp chủ tịch, đã đến rồi!
Quan Hạc nói với Diệp Khai:
- Những vị lãnh đạo Tỉnh ủy đều đang ăn cơm, sau khi ăn xong mới tiếp tục bàn việc.
- Được!
Diệp Khai nhìn thoáng qua cao ốc Tỉnh ủy đèn đuốc sáng trưng, nghĩ thầm đêm nay mình đừng hòng được ngủ ngon đi!
Kỳ thật hiện tại còn chưa đến chín giờ tối, chỉ vì mùa hè trời nóng nực cho nên mọi người ăn cơm tương đối trễ, hơn nữa cuộc sống về đêm cũng nhộn nhịp hơn một ít.
Ở thời gian này mãi tới một hai giờ khuya vẫn còn nhiều người đi chơi ngoài đường, lại có người đi ra hóng mát, người đi ra giải trí chơi bida gì đó.
Theo lý mà nói những sạp hàng vỉa hè ven đường là bị cấm buôn bán, nhưng lúc này vì mọi người muốn ra ngoài đi dạo cho nên bên công thương cũng không làm khó khăn ngăn cấm, dù sao thời buổi bây giờ công nhân mất việc rất nhiều, bọn họ có thể tự kiếm chút tiền làm chút buôn bán nhỏ thật sự là không dễ dàng, trong thành phố vẫn ôm thái độ ngầm đồng ý.
Tòa lầu Tỉnh ủy cũng có nhà ăn, xem như bán theo tiệc đứng, đương nhiên cũng có nấu nướng, nhưng giá cả cao hơn một chút, hơn nữa cũng không bằng tiệc đứng bày sẵn.
Nhưng khi Diệp Khai ăn cơm vẫn lựa chọn món rau xào, hắn đặt vào món ăn đơn giản cùng cháo, còn gọi thêm bia giải khát cho nhóm người Lý Hải.
- Sao mọi người gọi ít như vậy, không đủ ăn thì sao?
Diệp Khai bưng một chén cháo quay lại, nhìn thấy trước mặt Lý Hải bọn họ không có mấy món ăn không khỏi kinh ngạc hỏi.
- Chúng tôi muốn đi ăn món nướng ở ngoài.
Cam Tĩnh nói.
- Ân, vậy cũng được.
Diệp Khai gật đầu tỏ vẻ đồng ý:
- Tôi nhìn thấy bên dưới gốc ngô đồng có một sạp hàng khá lớn, người đến ăn món nướng cũng nhiều, mấy anh qua đó ăn cũng không sai, hình như có cả thịt dê nướng nữa đó.
- Đúng vậy, khi nãy tôi lái xe ngang qua có chú ý tới…
Cam Tĩnh vừa cười vừa nói.
Tuy nói như vậy nhưng mọi người vẫn ngồi lại ăn cơm với Diệp Khai.
- Ồ, Diệp chủ tịch, anh về rồi sao?
Đúng lúc này Mộc Uyển Dung bỗng nhiên từ trên lầu đi xuống, thấy được nhóm người Diệp Khai đang ngồi không khỏi có chút kinh ngạc nói.
- Chào Mộc chủ tịch, chúng tôi cũng vừa mới về thôi, ghé vào đây điền bao tử một chút.
Diệp Khai đứng lên mỉm cười bắt tay Mộc Uyển Dung, lại gãi nhẹ lòng bàn tay nàng:
- Mộc chủ tịch đã ăn gì chưa, cùng nhau ăn chứ?
- Thật là chưa kịp ăn cơm…
Mộc Uyển Dung cũng không khách khí trực tiếp đi qua.
Lý Hải kéo một chiếc ghế bên cạnh mời Mộc Uyển Dung ngồi cạnh Diệp Khai.
- Sao trễ vậy còn chưa ăn cơm?
Diệp Khai liếc nhìn Mộc Uyển Dung, hỏi.
- Đừng nói nữa, một đám quan lão gia hội họp, mãi không xong, chỉ có vài vấn đề mà thảo luận mãi cũng không ra được kết quả!
Nhắc tới chuyện này Mộc Uyển Dung cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Nguyên lai bắt đầu từ buổi chiều hôm nay, Tỉnh ủy tổ chức cuộc họp mãi cho tới bây giờ mới tạm thời ngưng hợp giải lao, mọi người cùng ra ngoài ăn chút gì đó.
- Nếu còn tiếp tục như vậy dạ dày thật sự là không chịu nổi!
Mộc Uyển Dung nói.
Nàng múc một chén cháo đặt trước mặt mình sau đó lại gắp thêm chút ít rau xanh.
- Nên ăn thêm chút thịt, nếu không sẽ không chịu nổi nhóm quan lão gia kia đâu.
Diệp Khai nở nụ cười, lại kẹp thịt cho Mộc Uyển Dung.
- Ân!
Mộc Uyển Dung không cự tuyệt, gật nhẹ đầu.
Trên thực tế Mộc Uyển Dung cũng không phải là người thích ăn chay, trước kia nàng thích ăn cay cùng ăn thịt, chỉ là sau khi đi theo Diệp Khai, có chút để ý tới tuổi tác của mình nên gần đây nàng phi thường quan tâm phương diện dưỡng sinh, trong phương diện ẩm thực cũng bắt đầu thận trọng, không cần ăn thì nàng kiêng hết thảy.
Nhưng Diệp Khai đã gặp đồ ăn đương nhiên là nàng muốn ăn hết.
- Ẩm thực nên cam đoan, vận động thích hợp là tất yếu.
Diệp Khai nhìn Mộc Uyển Dung nói:
- Để tôi làm một bộ máy vận động đưa qua nhà của cô, mỗi ngày sớm muộn gì đều có thể thuận tiện vận động một chút, trợ giúp cho khỏe mạnh!
- Tốt!
Mộc Uyển Dung đáp ứng lại cúi đầu húp cháo.
Bọn họ đang ăn cơm nói chuyện, chợt nghe trên lầu truyền xuống tiếng bước chân.
Diệp Khai không ngẩng đầu nhìn liếc mắt nhìn qua, liền chứng kiến nhóm người của Long Chính Tiết đi xuống, có chừng hai mươi mấy người, có phó chủ tịch tỉnh, cũng có một ít người đứng đầu ti cục hay phòng sở chủ yếu trong tỉnh, có vài lãnh đạo thành phố địa cấp, nói chung là đông đúc, trận thế không nhỏ.
- Có cần tỏ vẻ chút ý tứ hay không?
Mộc Uyển Dung cũng không ngẩng đầu, chỉ lo húp cháo của mình, hỏi nhỏ.
- Cần gì để ý tới hắn…
Diệp Khai hừ một tiếng, tiếp tục húp cháo.
Hai người bọn họ không có phản ứng, nhóm người Lý Hải tựa nhiên cũng lựa chọn bỏ qua, dù sao bọn họ chỉ là cảnh vệ mà thôi, không có chút tiếp xúc gì với những người kia, cũng không cần đi nịnh bợ lãnh đạo.
Bọn họ không có phản ứng nhưng lại có nhiều người muốn phản ứng, mấy người ngồi bàn bên cạnh đều cùng nhau đứng dậy chào hỏi.
Long Chính Tiết tuyển một bàn ngồi xuống, sau đó lại thấy được Diệp Khai ngồi cạnh đó không xa đang ăn cơm, chân mày hắn không khỏi cau lại.
Đối với Diệp Khai Long Chính Tiết tuyệt đối không chào đón, chỉ là năng lượng của tiểu tử kia thật quá lớn, không thể bỏ qua, mấy lần Long Chính Tiết dùng địa vị quyền chủ tịch tỉnh áp chế hắn nhưng không thu được hiệu quả như mong muốn, điều này khó tránh khỏi làm Long Chính Tiết cảm thấy phi thường không thoải mái.
Lần này Diệp Khai trở về lại đúng ngay thời điểm thảo luận hạng mục kỹ sư kiến thiết đường cao tốc, ý kiến giữa Tỉnh ủy cùng Ủy ban tỉnh khác nhau quá lớn, không cách nào đạt thành nhất trí, cho nên bí thư Nhạc Sơn mới cấp tốc triệu hồi Diệp Khai để cho hắn xuất lực giải quyết.
Từ ý nghĩa này mà nói, Long Chính Tiết cùng Diệp Khai cho tới bây giờ vốn không cùng một đường, lúc này thấy mặt đương nhiên là có cảm giác không tốt.
Bởi như vậy hai tốp người cũng không nói gì, chỉ tự ăn cơm của mình.
Diệp Khai cùng Mộc Uyển Dung thảo luận một ít vấn đề trong việc quản lý, trực tiếp lên lầu tìm địa phương nghỉ ngơi, nhóm người Lý Hải thì đi ra ngoài cổng tìm sạp hàng nướng vỉa hè đốt thời gian.
- Thật hung hăng càn quấy, rõ ràng nhìn thấy Long chủ tịch mà cũng không sang chào hỏi?
Bên bàn Long Chính Tiết có một thủ hạ có chút không cam lòng nói.
Người nói lời này chính là phó thư ký trưởng Ủy ban tỉnh Lý Mục Nhiên, người này chừng bốn mươi tuổi, quan viên cấp chính sảnh, gần đây rất chịu khó chạy chọt trước mặt Long Chính Tiết, trong nội tâm đương nhiên là có ý nghĩ riêng.
Đối với việc quan hệ mâu thuẫn giữa Diệp Khai cùng Long chủ tịch tỉnh trên thực tế mọi người đều có nghe nói qua, chỉ là không rõ quan hệ giữa họ mâu thuẫn tới mức độ nào.
Nhưng theo tình huống ăn cơm đêm nay đôi bên đều không để ý lẫn nhau mà xem, Diệp Khai xác thực là đủ hung hăng càn quấy, ngay cả mặt mũi của Long chủ tịch tỉnh mà hắn cũng không nể nang, vẫn duy trì bộ dáng làm theo ý mình, nhìn vào thật làm người cảm thấy ghen ghét.
Dù sao là người ta có vốn liếng để hung hăng càn quấy, nếu anh là cán bộ hai mươi tuổi cũng đảm nhiệm tới chức chính sảnh thì anh cũng có được lực lượng cùng lý do để hung hăng càn quấy!
Lý Mục Nhiên vừa nói như vậy những người khác lập tức liền phụ họa, đều nói Diệp Khai không có giáo dưỡng, không xem ai ra gì, trong mắt không có lãnh đạo, có người thậm chí còn nói đi lên lầu gọi Diệp Khai xuống răn dạy hắn một trận cho hả giận.
Nghe bọn họ ồn ào đòi chỉnh trị Diệp Khai, trong lòng Long Chính Tiết không khỏi có chút phiền muộn.
Hắn đi tới tỉnh Hà Đông mang theo hi vọng thật lớn, dù sao hắn nổi danh cường thế tại Tây Nam, xem như là một nhân vật chính trị thủ đoạn mạnh mẽ trong nước, cho nên khi hắn đi tới tỉnh Hà Đông đảm nhiệm quyền chủ tịch tỉnh, trong lòng có khát vọng thật lớn, muốn làm ra một chút trò nào đó.
Thế nhưng khi hắn đi tới liền phát hiện, bí thư Tỉnh ủy Nhạc Sơn đã nắm giữ hầu hết tài nguyên nơi này.
Trong những cán bộ ở địa phương nơi đây, hiện tượng phân hóa cũng khá nghiêm trọng, nhất là nhóm người như Diệp Khai hay Mộc Uyển Dung, trên cơ bản không thèm để ý tới một ít ý nghĩ của hắn, ngược lại còn cười nhạo cách nhìn của hắn, cho là cách làm của hắn căn bản không phù hợp với tình huống thực tế tỉnh Hà Đông.
Đổi lại một câu nói, mọi người cảm thấy Long Chính Tiết chỉ mò mẫm chỉ huy, không có bản lĩnh gì thực sự.
Loại tình huống này bảo Long chủ tịch tỉnh làm sao chịu đựng được.
Nếu như không có chiến tích phi thường vững chắc, hắn phải dựa vào thứ gì để thăng chức đây?
Tỉnh Hà Đông đối với Long Chính Tiết mà nói chỉ là một khâu trọng yếu trên con đường làm quan dài dằng dặc của hắn, nhưng nếu hắn làm không tốt sau này thật không biết phát triển có thuận buồm xuôi gió được hay không, vì thế Long Chính Tiết thật xem trọng kinh nghiệm nhậm chức tại tỉnh Hà Đông lần này.
Hắn hi vọng chính mình có thể làm ra được một ít chiến tích khiến cho người phải ngạc nhiên trong tỉnh Hà Đông, làm tốt chuẩn bị ngày sau lên chức.
Trong kế hoạch hắn thi hành biện pháp chính trị, thành phố Đông Sơn là một khâu phi thường trọng yếu, đáng tiếc chính là thành phố Đông Sơn lại thay đổi một quyền chủ tịch như Diệp Khai, lại mâu thuẫn với hắn, hơn nữa ghế trống bí thư thành ủy Đông Sơn lại bị bên Tỉnh ủy quyết định cho Diệp Khai kiêm nhiệm chức quyền bí thư thành ủy, điều này đối với Long Chính Tiết mà nói thật sự không phải là một tin tức tốt.
Làm sao điều động Diệp Khai rời đi để cho hắn không thể ý kiến tới chuyện tốt của mình, đây là vấn đề mà gần đây hắn vẫn luôn một mực nghiên cứu, nhưng tìm mãi vẫn không tìm ra được phương pháp xử lý đủ cho hắn thỏa mãn, vì thế hắn vẫn kéo dài tới hôm nay.
Thế nhưng dạo thời gian gần đây, Long Chính Tiết phát hiện một vấn đề, hạng mục đầu tư kiến thiết đường cao tốc do Diệp Khai phụ trách tài chính cũng chưa gom lại đầy đủ, cho nên hắn có ý định mượn lý do này đem Diệp Khai đá ra khỏi tổ hạng mục, tránh tạo cho hắn cảm giác vướng tay vướng chân.
Chỉ là bối cảnh sau lưng Diệp Khai cũng làm Long Chính Tiết phi thường cố kỵ, Diệp gia là một sự tồn tại mà không phải người nào cũng có thể nhắm vào, cho dù chính đồng chí Giang Thành cũng phải phi thường nể trọng Diệp gia, Long Chính Tiết hà đức hà năng chuyển động được chướng ngại vật này?
- Long chủ tịch, có cần cho hắn một chút giáo huấn hay không?
Mọi người đánh trống reo hò một lúc sau, phó thư ký trưởng Lý Mục Nhiên thấp giọng hỏi thăm Long Chính Tiết.
Lý Mục Nhiên làm người cũng có chút ánh mắt, chứng kiến Long Chính Tiết bất mãn với Diệp Khai đã nghĩ ngợi muốn giẫm đạp Diệp Khai lấy lòng Long Chính Tiết, như vậy bản thân hắn mới được xem trọng hơn.
Đối với vị trí thư ký trưởng Lý Mục Nhiên cũng không quá khao khát, nhưng với tư lịch của hắn muốn phóng ra ngoài đi làm chủ tịch một thành phố địa cấp hay bí thư thành ủy gì đấy cũng vẫn đúng quy cách đó thôi.
- Đừng không có chuyện lại kiếm chuyện làm!
Long Chính Tiết nghe xong chẳng những không chút cao hứng, trái lại còn trừng mắt liếc hắn không chút khách khí mắng. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi