QUÂN QUYỀN LIÊU SẮC

Edit: Y Y

Beta: Weil

“Phí tư vấn?”

Quyền Thiếu Hoàng trầm giọng hỏi lại, liếc cô một giây, sau đó cúi đầu xuống đập vào trán cô.

“Ui… Anh làm gì vậy?”

Chiêm Sắc xoa xoa cái trán đau nhức, giương mắt nhìn anh, “Thần kinh!”

Hừ nhẹ một tiếng, Quyền Thiếu Hoàng duỗi tay vuốt ve gò má cô, cười như không cười, “Xem em có sốt không.”

Cái khỉ gì? Chiêm Sắc hận không thể bóp chết anh.

“Anh mới sốt ——!”

“Được, anh sốt! Nói đi!”

Quyền Thiếu Hoàng vuốt tóc cô, nghĩ thế nào lại xoa xoa cái trán, giọng nói lười biếng chậm chạp, đôi mắt thanh lãnh hẹp dài, nheo lại hệt như một con hồ ly xảo quyệt, đường cong khuôn mặt yêu nghiệt, giống như giữa hai cánh môi có hàng ngàn hàng vạn đoá hoa đào đang nở rộ.

Chiêm Sắc lơ đãng liếc nhìn, trong lòng thầm niệm A Di Đà Phật…

Người đàn ông thối vô sỉ, lại dám dùng sắc mê hoặc cô!

Niệm Phật xong, trái tim cô cũng bình tĩnh lại một tí, sắp xếp ngôn từ, tóm tắt ngắn gọn.

“Thứ nhất, sinh hoạt cá nhân của nạn nhân khá quy củ, chưa từng thay đổi, ngày thường cũng không có thú vui tiêu khiển gì nhiều. Thứ hai, chất lượng cuộc sống yêu cầu không cao, tính cách khá lười biếng, tuỳ ý. Thứ ba, người này đã từng ngoại tình, thời gian chắc không dài, nhiều nhất không quá một tháng. Thứ tư, nạn nhân rất yêu người đàn ông mình từng ngoại tình kia. Theo suy đoán của tôi, dữ liệu Bắc X-21D bị tiết lộ có liên quan đến người đàn ông mà nạn nhân ngoại tình.”

Từng câu từng chữ như tiếng ngọc châu, vang lên trong ký túc xá yên tĩnh có người chết, đặc biệt rõ ràng.

Nửa ngày trôi qua, vẫn không hề có một tiếng động đáp lại.

Chiêm Sắc hoài nghi nhìn anh.

Quyền Thiếu Hoàng nhướng đuôi lông mày sắc bén, nhìn chằm chằm vào mắt cô, “Không còn nữa?”

“Không có.” Chiêm Sắc nhún vai, thờ ơ trừng mắt nhìn anh, “Anh cho rằng tôi là Holmes à!”

Ánh mắt Quyền Thiếu Hoàng khẽ động, vẻ mặt không thay đổi, gương mặt tuấn lãng chậm rãi thu lại, cúi đầu, ép toàn bộ khuôn mặt về phía cô từng chút từng chút một, như đang tự hỏi chính mình, lại giống như đang quan sát kỹ cô, càng như đang trêu đùa cô. Đến tận khi đôi mắt anh cách cô không quá hai ba phân mới đột nhiên dừng lại.

Anh muốn làm gì?

Chiêm Sắc run như cầy sấy, đang định lùi lại vài bước để đảm bảo an toàn, lại thấy anh nhẹ nhàng nói ra hai chữ.

“Thú vị.”

Thú vị?… Đây là lời khen ư? Cô không nói nên lời.

Trên thực tế, kết luận trước mắt của Chiêm Sắc và kết luận điều tra của cảnh sát có chỗ giống nhau, nhưng cũng có một số khác biệt nhất định.

Theo tư liệu của cảnh sát điều tra mà Vô Tình mang về tối nay, người chết tên Vương Vi, năm nay 28 tuổi, đã kết hôn được hai năm, là giáo viên dạy hoá kiêm chủ nhiệm lớp hai sơ trung ở trường trung học trực thuộc viện 317. Chồng cô dạy ở một trường trung học khác cùng thành phố, tình hình kinh tế của đôi vợ chồng trẻ không quá lạc quan, trước mắt không có xe, không có nhà ở, hai vợ chồng cũng không muốn có con, sống riêng ở ký túc xá trường học trong thời gian dài, chỉ cuối tuần hoặc nghỉ đông và nghỉ hè mới đoàn tụ.

Qua điều tra, Vương Vi đến từ thành phố S, tốt nghiệp đại học Sư phạm ở Thủ đô, bối cảnh và quan hệ xã hội khá đơn giản, sống từ nhỏ đến lớn đều có người làm chứng, không giống gián điệp. Cuộc sống sinh hoạt của cô ta rất có quy luật, ít thói quen xấu, ở chung với đồng nghiệp và học sinh có danh tiếng không tệ.

Vương Vi chết trên giường ký túc xá, bước đầu điều tra nguyên nhân tử vong là vì ngộ độc do dùng thuốc ether* quá liều. Khi thi thể cô ta được phát hiện, từ chiếc chăn đến mọi thứ đều rất chỉnh tề, nét mặt không có quá nhiều đau đớn, trong phòng cũng không có dấu vết xô xát, trên tủ đầu giường có một cái ly thuỷ tinh toàn ether, thành ly cũng chỉ có dấu vân tay của một mình cô ta.

(*ether: là thuốc thường được sử dụng trong phẫu thuật để gây mê và giãn cơ.)

Dưới ly thuỷ tinh còn đè một bức di thư. Trên thư ghi rõ quá trình cô dụ dỗ Vệ Thác ăn trộm tài liệu Bắc X-21D, hơn nữa còn chuyển nó cho tổ chức gián điệp nước ngoài, trong đó không đề cập đến quá trình can thiệp tâm lý của Chiêm Sắc, chỉ nói cô ấy vì nhận được một khoản thù lao lớn đủ để cùng chồng mua nhà, định cư ở Thủ đô nên mới làm ra loại chuyện này. Buổi chiều sau khi nhìn thấy Vệ Thác bị mang đi cô ấy cảm thấy sợ hãi, hối hận, nguyện ý dùng tính mạng mình để gánh vác toàn bộ trách nhiệm.

Mặc khác, trong di thư cô ta còn bày tỏ áy náy đối với cha mẹ ở thành phố S xa xôi và người chồng Trịnh Xuyên.

Sau khi cảnh sát kiểm tra ký túc xá đơn của cô ta, trong phòng trừ vân tay của cô ta và Trịnh Xuyên thì chỉ còn dấu vân tay của Vệ Thác. Ngoài cái này thì không phát hiện bất cứ điều gì khác thường.

Bởi vậy nguyên nhân tử vong của Vương Vi được cảnh sát bước đầu phán đoán là sợ tội nên tự sát.

Có điều, kết luận của cảnh sát không nói đến việc Vương Vi ngoại tình.

Tất nhiên mấy thứ này trước đó Chiêm Sắc cũng không biết rõ ràng tỉ mỉ. Vậy nên tất cả những gì cô biết được, toàn bộ đều đến từ việc phán đoán sau khi vào căn phòng này. 

Khi cô vẫn còn đang suy nghĩ hai từ “thú vị” là nghĩa tốt hay nghĩa xấu, Quyền Thiếu Hoàng đột nhiên đặt bàn tay to lên vai cô, nhéo nhéo xương bả vai thon gầy, cười như không cười hỏi.

“Chiêm Tiểu Yêu, từ đâu mà em cho rằng cô ta ngoại tình?”

Chiêm Sắc liếc anh một cái, “Bởi vì tôi cũng là phụ nữ.”

Nghe vậy, ánh mắt Quyền Thiếu Hoàng chợt nheo lại, mím môi lạnh, giọng điệu trở nên khó chịu.

“Ý em là em nghiên cứu rất kỹ đối với việc ngoại tình?”

Phụt! Vị chua lè rõ ràng khiến Chiêm Sắc vừa buồn cười vừa tức giận.

Đôi khi cô cảm thấy người đàn ông này có hướng tư duy thật sự rất kỳ quái, rõ ràng không hợp với bình thường. Trong lòng cô biết rõ người đàn ông này đã lý giải được vấn đề nhưng cũng không vạch trần anh, hơn nữa việc nào ra việc đó vẫn tiến hành suy luận.

“Như tôi vừa nói, cuộc sống lúc sinh thời của người chết quá khó khăn, chất lượng sinh hoạt không cao, không thay đổi, tiền bạc sử dụng khá hạn chế. Nhưng tôi vừa tiện tay mở tủ quần áo cô ta đã phát hiện có vài bộ âu phục thời thượng mới tinh, mấy chiếc túi giá trị không thấp, tủ giày còn có vài đôi giày mới. Có một đôi mà đến đế giày cũng chưa từng dính bụi, rõ ràng chưa từng đi lần nào ——”

Lần này không chỉ Quyền Thiếu Hoàng mà ngay cả Thiết Thủ cũng dời tầm mắt đến cô.

Làm đặc vụ cao cấp của ZMI, không có gì ngạc nhiên khi bọn họ có thể quan sát đến mấy thứ này, mà cô lại chỉ là một người học về tâm lý tội phạm, không phải cảnh sát điều tra thế nhưng có thể quan sát tinh tế tỉ mỉ đến vậy, thật sự làm người ta không thể khinh thường. 

Thoáng nhướng đuôi lông mày, Quyền Thiếu Hoàng nhếch môi, tiếp tục thử cô.

“Mua quần áo mới, mua túi mới, mua giày mới, cho dù cho là ngoại tình, có phải quá gượng ép hay không?”

Chiêm Sắc hắng giọng, hơi khó chịu vì không được anh tín nhiệm, bình tĩnh nói: “Nếu người chết là Quyền Tứ gia anh, tôi chắc chắn sẽ không suy đoán như vậy, nhưng đổi lại là Vương Vi thì rất kỳ quái. Với tính cách của cô ta nếu đột nhiên có được một khoản tiền bất chính sẽ không mang đi khắp nơi mua sắm… Chỉ có hai loại khả năng: Một là có người đàn ông nào đấy mua cho cô ta, một loại khác là cô ta ăn diện vì người mình thích. Mặc kệ là loại khả năng nào, đó cũng đều là dấu hiệu việc cô ta ngoại tình.”

“Sao cô lại cho rằng cô ta lười biếng?” Những lời này là Thiết Thủ tò mò hỏi.

“Gầm giường, góc tủ, phàm là những nơi khó vệ sinh, tất cả đều có bụi bẩn và cũ kĩ.”

Quả nhiên là một người phụ nữ lợi hại với một đôi mắt nham hiểm.

Có điều, Quyền Thiếu Hoàng không cảm thấy hứng thú nhất với điều này, mà là một chút suy luận cuối cùng của cô.

“Được, cho dù ngoại tình, có khả năng là nam nữ gian díu an ủi nhau một chút. Nhưng em lại cho rằng cô ấy thực sự yêu người mình ngoại tình kia, lí do?”

Chiêm Sắc nhíu mày liếc nhìn vẻ mặt đầy không tin của người đàn ông trước mặt. Từ từ giơ tay phải lên làm hình chữ ‘bát’, “Quyền Tứ gia, anh đã nghe qua một câu chưa?! Rất đơn giản, chỉ tám chữ. Một câu khái quát bản chất của đàn ông và phụ nữ.”

Quyền Thiếu Hoàng nhướng mày, khóe môi khẽ cong lên.

Tuyên bố rõ, không biết.

Chiêm Sắc hừ lạnh, day huyệt Thái Dương, như vừa suy tư mà nói.

“Nữ chết vì tình, nam vong vì dục.”

Câu nói này hơi khó nghe, nhưng nó thực sự khái quát tình cảm và quan niệm tình dục khác nhau giữa nam và nữ rõ đến ba phần. Theo cô thấy, Vương Vi không hẳn là tự sát. Mà kể cả là tự sát thật thì cũng là vì một người đàn ông. Từ xưa đến nay, đàn ông trọng dục, phụ nữ trọng tình, đây là sự thật không bàn cãi. Có thể làm một người phụ nữ vứt bỏ chồng mình để ngoại tình không phải là kỳ lạ, nhưng cô ta có thể vì người mình ngoại tình mà làm ra việc ăn trộm cơ mật quốc gia, không tiếc tính mạng, thế không phải chân ái thì là gì?

Quyền Thiếu Hoàng nhìn cô, ánh mắt chậm rãi chuyển lạnh.

Trầm ngâm một lúc, anh mới hời hợt nói mấy chữ, “Thế cũng chưa chắc.”

Nhếch môi trào phúng, Chiêm Sắc không mặn không nhạt cười nói.

“Cái gì chưa chắc? Đùa à! Nhất định là đúng rồi đi? Suy cho cùng, Vương Vi rơi vào bi kịch như hôm nay vẫn là do người đàn ông câu dẫn cô ta quá xấu xa. Lợi dụng tình cảm phụ nữ, đạt được mục đích của mình! Nói đi nói lại, đàn ông ấy mà, đều không phải thứ gì tốt!”

Bị châm chọc gián tiếp, khuôn mặt tuấn tú hung ác nham hiểm của Quyền Tứ gia lại âm u hơn vài phần, có cảm giác như trời sắp mưa, hung tợn liếc cô một cái, kéo eo cô tới ôm trong vòng tay, quay đầu nhìn Thiết Thủ, trầm giọng nói.

“Thời gian không còn sớm, chúng ta đi.”

Thiết Thủ gật đầu đi theo sau.

Da lông bên ngoài cảnh sát đã điều tra rõ ràng, chuyên sâu hơn cũng được Chiêm Sắc phân tích xong, ở lại cũng không thể tra thêm gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi