Edit: Louis
Beta: Nê
Tâm trạng của Chiêm Sắc vô cùng rối bời lại bất an, lo lắng.
Thế nhưng, thân thể của người đàn ông dính sát lại, mang theo hương thơm thanh mát của dầu gội xông thẳng vào mũi, cảm giác kia lại một lần nữa làm cô tâm loạn như ma. Trước kia hai người ở chung, hoặc là anh giở trò lưu manh, hoặc là anh vẫn giở trò lưu manh, rất khó để anh cùng cô nói chuyện mà không động tay động chân.
Nhắm mắt lại, cô hít sâu một hơi, ổn định tinh thần, không để ý tới anh nữa.
Anh vuốt ve mặt cô, lại cúi đầu tì vào trán của cô, giọng nói như dịu xuống.
“Vẫn còn tức giận? Vừa rồi là anh sai. Anh đảm bảo, sẽ không có lần sau.”
“……..” Chiêm Sắc hừ lạnh, trào phúng quay mặt đi.
“Chiêm Tiểu Yêu!” Anh xoay mặt cô lại đối diện với mình, Quyền Thiếu Hoàng cau mày như sắp tức giận nhưng anh nghiến răng để đè xuống: “Em có biết, khi người đàn ông dục cầu bất mãn sẽ rất khó chịu, vô cùng táo bạo. Em mẹ nó đừng làm loạn với anh, biết chưa?”
Chiêm Sắc khó chịu, trừng anh: “Anh cho rằng tôi muốn làm loạn với anh?”
Thấy cô nói chuyện, Quyền Thiếu Hoàng nhéo nhéo gương mặt cô, lại cười: “Đúng đúng đúng, em không nháo, đều là anh tự tưởng tượng, đều là anh sai. Bà xã, tha cho anh lần này đi. Lần sau con mẹ nó anh mà lại ức hiếp em, anh sẽ… sẽ….”
“Anh sẽ thế nào?”
Đôi mắt hẹp dài của anh híp lại, ánh mắt sắc bén dịu đi: “Khiến ông trời phạt anh, cả đời này anh cũng không được hưởng thụ cùng với bà xã. Lời này đủ ác độc chưa?”
Xùy! Thật không biết xấu hổ!
Thân thể Chiêm Sắc xê dịch ra phía sau, kéo dài khoảng cách của hai người, chuẩn bị kết thúc buổi nói chuyện tối hôm nay.
“Được rồi, nói không giữ lời sẽ biến thành heo bò. Bây giờ đi ngủ đi!”
Quyền Thiếu Hoàng cười tủm tỉm vòng tay ôm eo cô, vừa lôi vừa kéo ôm cô vào lòng: “Chiêm Tiểu Yêu, câu hỏi vừa rồi em còn chưa trả lời, giấy chứng nhận kết hôn thực sự quan trọng như vậy sao?”
Chiêm Sắc thật sự không biết anh hỏi để làm gì, nhưng vì không muốn vòng vo với anh, cô nghĩ nghĩ, mang theo giọng điệu trào phúng liếc anh.
“Giấy chứng nhận kết hôn đương nhiên rất quan trọng, nếu có một ngày anh hồng hạnh vượt tường, tôi có giấy hôn thú, ly hôn là có thể chia tài sản. Nếu anh tự dưng hi sinh, tôi cũng có thể nhận tiền trợ cấp của chính phủ.”
“Được rồi, đúng là người phụ nữ tàn nhẫn.”
Anh hung hăng nhéo nhéo vòng eo cô, giọng điệu cũng không lạnh nhạt như vừa rồi. Mang theo sự bỡn cợt, trêu chọc và tà khí lúc bình thường, cả người anh như thay đổi: “Chiêm Tiểu Yêu, anh mà chết thì em sẽ không thủ tiết ư?”
“Thủ tiết?” Cười lạnh một tiếng, Chiêm Sắc nghiêng đầu liếc anh một cái: “Tôi không thể tái giá?”
“Em mẹ nó dám?”
“Tôi có gì không dám?”
Hai người ôm nhau ở đầu giường giằng co với nhau, trông vô cùng ngộ nghĩnh.
Cuối cùng mắt to trừng mắt nhỏ, vẫn là anh chịu thua, anh nghiêng người qua, ấn tàn thuốc lên trên gạt tàn ở đầu giường, mới xoay người ôm lấy eo cô, kéo cô lại đè lên ngực mình. Rũ mắt xuống nhìn cô chăm chú, như một lời tuyên bố, nhàn nhạt nói lời giải thích.
“Chiêm Tiểu Yêu, người của ZMI có thông tin nhận dạng, đều không thể đăng ký kết hôn trong hệ thống như bình thường, hiểu không?”
Còn có quy định này?
Điểm nhỏ này Chiêm Sắc không nghĩ tới, ZMI ngoại trừ công việc nội bộ phần lớn đều là đặc công, điều này cũng có thể hình dung được.
Nhất thời giật mình, cô xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, hờ hững nhắm mắt rồi quay người lại.
“Được rồi, sắp muộn rồi, không nói nữa, ngủ đi.”
Quyền Thiếu Hoàng thở dài kéo cô lại, đặt hai tay lên thái dương của cô, chậm rãi xoa nhẹ lên, anh cười khẽ: “Chiêm Tiểu Yêu, cũng may lão tử biết em suy nghĩ nhiều, giấy chứng nhận kết hôn mà em muốn đã chuẩn bị xong.”
Đã chuẩn bị xong? Ý anh là gì?
Nếu nói vừa nãy Chiêm Sắc chỉ thoáng giật mình, thì giờ phút này cô đã kinh ngạc tột độ.
“Làm khi nào? Sao tôi không biết?”
Quyền Thiếu Hoàng nhướng mày, ôm lấy cơ thể mềm mại như không xương của cô vào lòng, cúi người ngậm lấy đôi tai nhỏ nhắn của cô, lời nói truyền vào tai cô.
“Đồ ngốc này, em quên rồi? Lần trước anh đã lấy chứng minh thư của em.”
Trong lòng ‘lộp bộp’ một tiếng, Chiêm Sắc ngẩng đầu kinh ngạc nhìn anh.
Quyền Thiếu Hoàng tưởng cô không tin, cười như không cười mà nhéo nhéo chóp mũi cô, quay đầu mở ngăn tủ đầu giường lấy ra hộp gỗ đàn hương, trong đó có ghi “giấy chứng nhận kết hôn” giơ lên trước mặt cô, chầm chậm mở nắp hộp, lấy hai tờ giấy chứng nhận kết hôn nhét vào lòng bàn tay cô.
“Vốn dĩ đợi lúc động phòng mới đưa cho em, nhưng vừa rồi em lại làm loạn với anh…”
Chiêm Sắc nhìn giấy chứng nhận kết hôn trong tay, trong lòng ngũ vị tạp trần, cũng không biết nói gì.
Trên giấy có tên hai người họ, ghi rõ thông tin và có ảnh chụp của cả hai. Nhưng tấm ảnh kết hôn này, cô chụp khi nào? Rõ ràng là ảnh ghép có được không? Trong lúc nhất thời, trong lòng giống như đã được mở ra một cánh cửa mới, những hình ảnh cũ từ từ hiện lên. Cô nhớ rõ, anh từng hứa sẽ tặng cô một phần lễ vật. Người ta từng nói, món quà tốt nhất mà đàn ông tặng cho phụ nữ là giấy chứng nhận kết hôn. Hoá ra lần trước lấy chứng minh thư của cô không trả lại là vì chuyện này sao?
Thật thần kỳ, nhưng cũng quá bá đạo đi!
May mắn thay, cô cứ nghĩ sẽ bị anh giam chặt trong bóng tối mà không hề hay biết họ đã là vợ chồng hợp pháp? Tâm tư rối bời, sự tình đến quá mức đột ngột khiến Chiêm Sắc trợn mắt, há hốc mồm, trong lòng rối loạn không biết phải làm sao. Cô rất tự tin vào hiểu biết của mình về pháp luật, nhưng câu hỏi sau đây lại có chút không đúng.
“Tôi không ký mà cũng tính?”
“Tính.”
“Không phải anh nói người của cơ quan ZMI không thể vào hệ thống kết hôn bình thường sao?”
“Không sai.”
“Nó không có trong hệ thống chẳng phải sẽ không được tính à?”
“Thật ngốc! Chỉ cần anh muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể vào hệ thống.”
“…..”
Chiêm Sắc mím đôi môi khô khốc nhìn anh: “Quyền Thiếu Hoàng, sao tôi lại có cảm giác bị rơi vào bẫy của anh nhỉ?”
Quyền Thiếu Hoàng cười cười, ôm lấy cả người mềm mại của cô trước ngực, sau đó lại cầm chiếc hộp gỗ đàn hương đó lại, lấy chiếc vòng tay ngọc bích thập bát tử đã mất tích từ lâu từ bên trong ra, kéo tay cô qua, chậm rãi đeo lên cho cô, khoé môi tà ác nhếch lên, ý cười không rõ.
“Chiêm Sắc, tân hôn vui vẻ.”
Chiêm Sắc giơ tay lên nhìn nhìn, đường nét của mười tám viên ngọc bích ôn nhu, trong sáng ôm lấy vòng tay cô, toả ra thứ ánh sáng dịu dàng và bí ẩn khiến lòng cô được lấp kín bởi một đám cây dưới nước, bén rễ, đâm chồi. Suy nghĩ rối loạn, cô không biết phải nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn anh chằm chằm.
Quan sát biểu cảm của cô, Quyền Thiếu Hoàng không nói gì mà nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc chưa khô của cô.
“Đừng nhìn anh như vậy, em không biết dáng vẻ này của em rất dễ câu dẫn người khác sao…?”
Đôi mắt to ngập nước của cô chớp một cái, Chiêm Sắc muốn nhìn vào tận đáy mắt để tìm ra ý đồ của anh. Nhưng mắt anh quá sâu, đen như mực, cô vĩnh viễn không thể nhìn ra được. Khoé môi giật giật, vẫn không biết phải nói gì như cũ.
“Được rồi, đừng sững sờ nữa.”
Quyền Thiếu Hoàng bóp eo cô, đè ép thân thể của cô một chút, khiến cô cảm thấy cả người cứng đờ, đè lên tiểu Quyền Thiếu Hoàng: “Có thời gian sững sờ, không bằng em giúp anh một chút.” Chiêm Sắc xấu hổ, thân thể hơi xê dịch muốn rời khỏi. Quyền Thiếu Hoàng vốn định trêu chọc cô, nhưng cô cứ cử động như vậy, hai người lại cách nhau một lớp quần áo mỏng làm tim của anh tê dại, không nhịn được mà rên rỉ.
“Chiêm Tiểu Yêu, nếu em còn động, anh cũng không ngại vượt đèn đỏ.”
Tên khốn này!
Anh đã quên mình hứa những gì? Chiêm Sắc mặt đỏ tía tai trừng anh, cơ thể lại chạm vào nơi đang oai phong kiêu ngạo, mạnh mẽ của anh, làm sao lại không biết đáy lòng anh đang sinh tà niệm. Tuy thời gian quen biết không dài, nhưng cô biết lúc trên giường, Quyền Thiếu Hoàng nhất định là tên lưu manh. Nếu cô không nhanh chóng ngăn cản anh, có lẽ tiếp theo anh sẽ nghĩ ra một số chiêu trò để ăn sạch cô.
Mạch suy nghĩ dài nhưng trong thời gian rất ngắn, gần như ở giây tiếp theo khi anh vừa dứt lời, cô đã nhanh chóng bật dậy khỏi người anh, nhảy ra khỏi giường và bắt đầu quay cuồng trong phòng ngủ, tìm máy sấy tóc rồi ngồi xuống cách xa anh: “Tóc của tôi vẫn còn ướt. Anh ngủ trước đi!” “
“Lại đây!”
Anh ngồi dậy, ánh mắt nhấp nháy nhìn cô.
Cô khẽ lắc đầu, vẻ mặt không tốt chút nào: “Tốt hơn hết là tôi nên ra ngoài sấy tóc, kẻo ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của anh.”
“Mẹ kiếp! Lão tử muốn em lại đây!”
Đúng vậy, Quyền Tứ gia lại tức giận. Anh rống lên, Chiêm Sắc lại không để ý tới anh. Rơi vào đường cùng, anh nhảy xuống giường, không thèm để ý đến tiểu Quyền Thiếu Hoàng của anh còn đang ngóc đầu dậy, anh sải bước ôm chặt lấy cô, đoạt máy sấy trong tay cô, rồi để cô ngồi trước bàn trang điểm, chậm rãi sấy tóc thay cô. Giọng nói rất đáng sợ, nhưng động tác lại nhẹ nhàng như đang che chở bảo bối của anh.
Trong gương trang điểm, vẻ ngoài của anh đẹp như một bức tranh… Ấm áp nhưng lại rất gợi đòn. Hai loại khí chất hoàn toàn không hợp với nhau nhưng lại rất hài hòa.
Sau một hồi hít thở không thông, Chiêm Sắc liền thả lỏng thân thể, để anh sấy tóc cho mình, tận hưởng sự phục vụ chu đáo của tên họ Quyền, tâm tư cũng bình tĩnh trở lại, Chiêm Sắc là người suy nghĩ cực đoan theo chủ nghĩa duy vật.
Mặc kệ phía trước đã xảy ra chuyện gì, ở tình huống hiện tại, cô đều sẽ nắm chắc tình hình thực tế nhất, đưa ra hành động có lợi nhất cho mình. Những hành động gây khó chịu trước đây, anh muốn nói xin lỗi và khoảnh khắc này cũng đều tạm thời trôi qua. Dù không thoải mái, hai người bọn họ đã là vợ chồng, từ nay về sau đều phải cùng ở bên nhau, cô cứ giữ hết mọi chuyện trong lòng, sẽ không bị anh chọc giận chứ?
Bản chất của con người là yêu bản thân. Cô cũng không ngoại lệ.
Quyền Thiếu Hoàng vì cô mà dệt một chiếc lồng sắt hoa lệ, lại không chịu giao phó cho cô trái tim của mình. Cô không biết anh đang sợ bị tổn thương, hay là đang lảng tránh cái gì. Nhưng, nếu anh đã chịu thua, cô cũng sẽ không cùng anh cứng đối cứng. Mặc kệ cái gì mà ‘bạn gái cũ’, cho dù anh yêu người phụ nữ đó sâu đậm đến đâu, cô ấy cũng đã chết. Lừa mình dối người cũng được, bịt tai trộm chuông cũng thế, cô đều không muốn bám lấy quá khứ của người đàn ông nào cả.
Ai cũng có thương tích ở tận đáy lòng, cả cô cũng vậy.
Nếu nói trong lòng cô có một phần mộ.
Như vậy, cô cũng coi như trong lòng Quyền Thiếu Hoàng có một khối bia.
Đôi khi, cô có thể cảm giác được người đàn ông này vô cùng mâu thuẫn. Nói trắng ra, bọn họ là hai người, quả thật đều bị tổn thương trong lòng, bọn họ sống cùng nhau, chỉ cần anh không chạm vào giới hạn của cô, cô cũng có thể duy trì hòa bình với anh. Mỗi ngày bình bình đạm đạm, cũng không phải không tốt.
Cô trước nay đều không có yêu cầu quá nhiều về sự hoàn mỹ. Bởi vì cái gì quá hoàn mỹ thì dễ chết!
Cô cũng chưa bao giờ gặp rắc rối với bản thân, bởi vì hết thảy đều sẽ qua đi.
Đương nhiên, cái gọi là Marx Lenin, cái gọi là triết học, nói trăm dòng vạn chữ, cô cảm thấy bản thân vẫn rất lười.
Quá lười để quăng đi, quá lười để nghĩ lại, quá lười để hỏi lại. Nếu đã kết hôn, nếu đã là vợ của anh rồi thì thà sống dở chết dở như thế này cũng không sao, cô còn có Tiểu Thập Tam đấy!
*