QUAN SÁCH

Trên tay Tống Tiên Kiều cầm một bao nặng trịch, tâm tình cực kỳ phức tạp.

Khi ông ta nghĩ đến Trần Kinh khẩn cấp thu xếp cho ông ta, nhiều nhất chỉ có thể cho ông ta mượn hơn 30-50 ngàn là cùng, nhưng ông ta tuyệt đối không ngờ được, trong bao này là một khoản tiền lớn, 500 ngàn.

Khiến ông ta sau khi nhìn bảng kê của ngân hàng liền thấy choáng váng.

Ông ta cảm thấy không thể tin được.

Năm nay, kẻ làm quan, chức vị cao, cơ bản đều ngồi ở nhà nhận tiền của người khác, nào có giống Trần Phó bí thư, là lãnh đạo lại cho cấp dưới vay những mấy trăm ngàn?

Trần Phó bí thư dám hào phóng cho vay tiền như vậy, đây chỉ có thể là do Trần Phó bí thư rộng rãi, trong sạch, lai lịch của tiền này tuyệt đối không có vấn đề.

Thông qua Trần Lập Trung, Tống Tiên Kiều cũng đã được nghe qua một chút về bối cảnh của Trần Kinh, nghe nói vợ của Trần Phó bí thư là hàng phú hào, hiện tại xem ra tin tức này thực sự đáng tin cậy, tiền đối Trần Phó bí thư căn bản mà nói không là gì cả.

Bình thường từ trang phục của Trần Kinh, Tống Tiên Kiều cũng có thể nhìn ra chút đầu mối nào, tuy rằng nhìn qua có vẻ đơn giản, nhưng những trang phục đơn giản này đều là hàng hiệu quốc tế, đồng hồ trên tay cũng là đồng hồ của Thụy Sĩ, giá cũng đến mấy chục ngàn đồng đó...

Mà tranh chữ trong nhà Phó bí thư cũng không phải tục phẩm, đoán chừng cũng là hàng cực phẩm.

Những suy nghĩ lung tung trong lòng ông ta dần dần cũng lắng xuống.

Trong khoảng thời gian này vì tiền, ông ta phải chạy đôn chạy đáo, không có một ngày yên ổn.

Hiện tại trong tay ông ta có mấy trăm ngàn, ngay lập tức nghĩ có thể vượt qua cửa ải khó khăn rồi, lo lắng của ông ta cũng đã được xóa bỏ rồi.

Ông ta mang bọc tiền về nhà, vừa mới tới cửa chợt nghe từ bên trong truyền ra tiếng nháo nhác.

Ông ta hơi nhíu mày, biết chắc là bọn đòi nợ lại đến nữa rồi.

Thời buổi này, ân tình nhạt như nước, tình thân nhạt như nước.

Mấy năm trước, khi công việc kinh doanh của nhà ông ta thuận lợi, bà xã Mẫn Tuệ của ông ta được họ hàng rất yêu quý, cô bảy, dì tám chỉ sợ không thể gửi toàn bộ tiền cho Mẫn Tuệ nhà ông ta, bọn họ chỉ cần ở nhà chờ tiền lãi.

Mà hiện tại, kinh doanh vừa gặp phải khó khăn, bọn người kia liền trở mặt, nói chuyện khó nghe.

Tống Tiên Kiều thở dài, đẩy cửa đi vào.

Cửa vừa mở, trong phòng lập tức yên tĩnh.

-Anh rể đã quay về. Anh rể! Anh đã trở về thì tốt rồi. Hiện tại nhà các anh đều đã đến đông đủ, chú và cô cũng đã đến, chúng ta thương lượng chuyện tiền nợ đi!

Ngồi trên ghế salon là một người phụ nữ uốn tóc mặc đồ xanh, hướng về phía Tống Tiên Kiều hét lên. Người phụ nữ này tên Thiệu Khiết, là em họ của Mẫn Tuệ. Liên tục nhiều năm như vậy. Cô ta đều gửi tiền tiết kiệm ở chỗ Mẫn Tuệ. Lần này Mẫn Tuệ thua lỗ, còn nợ cô ta 200 ngàn chưa trả.

Vợ chồng các cô thật ngang ngược, gần đây, mỗi ngày đều qua đây đòi tiền khiến cho cả nhà Tống Tiên Kiều không được yên thân.

Tống Tiên Kiều liếc cô ta một cái, bất động thanh sắc đặt cặp công văn trên ghế salon, sau đó ngồi ở bên cạnh Mẫn Tuệ.

Ông ta nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai bà xã, Mẫn Tuệ là một người phụ nữ mạnh mẽ, cả nhà chống đỡ được nhiều năm như vậy đều nhờ bà.

Nhưng lần khó khăn này đối với bà là một thử thách quá lớn, chưa đầy một tháng, bà sụt hơn 10 cân, khuôn mặt tiều tụy, tóc bạc rất nhiều.

Tống Tiên Kiều có chút đau lòng.

Đôi ngồi đối diện Tống Tiên Kiều là bố mẹ ông.

Ông ta nhìn mẹ mình rưng rưng nước mắt, trong lòng ông ta liền cảm thấy chua xót.

Ông là con trai một trong nhà, nhưng nhiều năm như vậy, cha mẹ theo ông ta cũng chưa được hưởng được mấy điều tốt đẹp.

Ông ta và Tuệ Mẫn hai người dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, phấn đấu đến hơn 30 tuổi mới cơ bản có chút sự nghiệp, cha mẹ mới có thể ở một căn nhà tốt một chút.

Nhưng lần này, mới được vài năm yên ổn, trong nhà liền có chuyện lớn như vậy xảy ra, lão nhân gia lại liên lụy chịu khổ.

-Tiểu Khiết, vấn đề tiền của em, chúng ta đã có giao hẹn rồi mà. Một năm kết lợi tức một lần, chuyện trả tiền cũng phải đến hạn một năm chứ. Chúng ta là thân thích, em còn sợ tôi và chị Tuệ của em quỵt nợ em sao?
Tống Tiên Kiều thản nhiên nói.

Ông ta dù sao cũng đã rèn luyện trong quan trường nhiều năm, gặp nhiều chuyện thăng trầm, trong lời nói tự nhiên là có khí thế.

Ông nói lời này khiến vợ chồng Thiệu Khiết ngẩn người.

Nhưng mà, ông xã Thiệu Khiết, Lưu Chí liền tiếp lời nói:
-Anh rể, tình hình bây giờ thay đổi rồi. Các anh kinh doanh thua lỗ, chuyện này tất cả mọi người đều biết. Em và em anh cũng không dễ dàng gì, mấy năm nay đều kinh doanh nhỏ, dựa vào số tiền đó mà sinh sống, hiện tại không thừa cơ hội này lấy lại tiền, sau này em lo rằng muốn lấy cũng không được đó chứ.

Chính bởi vì chúng ta là thân thích, cho nên em mới khuyên bảo nhẹ nhàng.

Anh cái gì cũng không còn, hiện tại chỉ còn căn nhà của các anh là còn chút giá trị, vào lúc này anh lấy căn nhà này ra trả nợ là lựa chọn tốt nhất...

Tống Tiên Kiều nhíu mày, không nói, Mẫn Tuệ nói:
-Chuyện căn nhà này không được bàn tới nữa, căn nhà này là của bố mẹ, tôi không thể lấy trả nợ cho các cô các cậu. Tôi nợ tiền, tôi tất nhiên sẽ trả hết, tới kỳ hạn nhất định trả lại cho mọi người!

Mẫn Tuệ mạnh mẽ, cứng rắn khiến tình hình có phần căng thẳng.

Thiệu Khiết chưa kịp phản ứng, sự cương quyết của Mẫn Tuệ đã chọc giận cô, cô lạnh lùng cười nói:
-Chị Tuệ, chị lấy cái gì đưa cho tôi! Chị nói chị lấy cái gì đưa cho tôi, hiện tại chị nợ bên ngoài gần 400-500 ngàn, căn nhà này của chị cũng chỉ đáng 200 ngàn, chị còn khoản nợ lớn như vậy, làm sao trả được chứ?

Cô ta dừng một chút, nhìn chằm chằm Tống Tiên Kiều, nói:
-Anh rể, người ta vẫn nói vô dụng nhất là đám thư sinh, nhưng tôi thấy một nhân viên công vụ như anh mới thật sự là vô dụng. Làm lâu như vậy, còn là một Trưởng phòng, ở đơn vị gì gì đó. Anh khiến chị tôi phải gánh một trọng trách lớn như vậy, anh không biết xấu hổ tôi cũng thấy xấu hổ thay anh!

Cô ta hừ hừ, nói:
-Dù sao tiền này, hiện tại tôi nhất định muốn, thiếu nợ thì trả tiền, đây là chuyện hoàn toàn chính đáng, nói thế nào thì tôi cũng có lý!

Sắc mặt Mẫn Tuệ chợt tái, nói:
-Tiểu Khiết, cô nói tôi sao cũng được, việc này không liên quan đến anh rể cô. Lúc trước vay tiền cô có nói như vậy đâu, hiện tại cô thấy tôi gặp khó khăn, cô liền ném đá xuống giếng, cô làm người cũng quá thất bại rồi!

Thiệu Khiết đỏ mặt, thẹn quá hóa giận nói:
-Tại sao lại là ném đá xuống giếng? Cái tôi muốn chính là tiền của tôi? Cho dù là ném đá xuống giếng đi, chị thiếu nợ không trả, tôi không lấy được tiền thì không thể ném đá xuống giếng sao?

Hai chị em đối chọi gay gắt loạn một hồi.

Lão nhân ở một bên thật sụ nhìn không được, cha của Tống Tiên Kiều, Tống Kim nói:
-Được rồi, được rồi! Nhà của chúng ta cũng không thể giữ được lâu, bọn họ muốn đem cầm thì cho họ cầm, Tiểu Tuệ đừng tranh cãi nữa, thiếu nợ thì trả tiền, hoàn toàn chính đáng, nhà lão Tống chúng ta trước giờ đều coi trọng chữ tín, không có gì quan trọng đâu.

Cha và mẹ con cũng đều đã già rồi. Cũng không quen ở nhà lầu đâu, chúng ta về ở với ông bà, ở nhà trệt, mỗi ngày tiếp nhận khí đất, so với nhà lầu tốt hơn nhiều!

Tống Kim vừa dứt lời, Thiệu Khiết vội nói:
-Chị xem, chị xem, chú cũng đã đồng ý rồi, anh chị còn muốn nói gì nữa?

Mẫn Tuệ biến sắc, Tống Tiên Kiều lạnh lùng cười cười nói:

-Tiểu Khiết, vừa rồi là chị cô dạy cô cách làm người đó! Tiền chẳng qua cũng chỉ là một chút tiền đó. Tôi và chị cô tuy rằng hiện tại khá túng quẫn, nhưng chúng tôi cũng không có để tiền trong tâm như cô!

Ông ta dừng một chút, mở cặp ra, lấy bọc tiền đặt ở trên bàn trà, nhẹ mở ra. Bên trong là một xấp tiền đỏ rực.

Vợ chồng Thiệu Khiết sửng sốt, nhìn chằm chằm vào xấp tiền kia, kinh ngạc không nói lên lời.

Tống Tiên kiều lấy ra một sấp tiền nữa, đếm hai mươi xấp liên tục đặt trước mặt Thiệu Khiết nói:
-Cầm đi! 200 ngàn của cô. Nếu không còn vấn đề gì đưa giấy nợ của cô đây, món nợ của chúng ta coi như thanh toán xong!

Túi xách đen bình thường, vừa rồi Tống Tiên Kiều xách vào không ai chú ý.

Vậy mà so với những chiếc túi xách bình thường đáng giá hơn biết bao nhiêu. Từ bên trong lấy ra 200 ngàn, bên trong vẫn còn một xấp đỏ rực.

Liếc mắt một cái đã có thấy bên trong còn có ít nhất 200 ngàn.

Vợ chồng Thiệu Khiết nhìn nhau, rồi lại nhìn đối phương đầy kinh ngạc.

Chẳng phải việc buôn bán của Mẫn Tuệ lỗ rồi sao? Làm sao có thể tùy tiện lấy ra nhiều tiền mặt như vậy?

Thiệu Khiết cầm lấy xấp tiền xem, chỉ cần nhìn trên sấp có chữ ký của ngân hàng, một xấp một trăm ngàn tuyệt đối không có vấn đề. Cô ta liền cảm thấy việc này có điểm kỳ quái!

Tống Tiên Kiều đưa chỗ tiền còn dư cho Mẫn Tuệ:
-Số tiền này em cầm đi, ai muốn chúng ta trả tiền chúng ta trả lại hết, không sao cả!

Cuối cùng vợ chồng Thiệu Khiết cũng cầm tiền ủ rũ trở về.

Bọn họ vốn là muốn đoạt nhà của Tống Tiên Kiều, đoán là vợ chồng Tống Tiên Kiều và Mẫn Tuệ không còn tiền, bây giờ người ta dễ dàng trả hết tiền rồi, mưu kế của bọn họ cũng không thực hiện được, còn tổn hại tình cảm thân thích, có thể nói là tiền mất tật mang.

Hai người từ nhà của Tống Tiên Kiều đi ra, Thiệu Khiết không nén được tức giận.

Cô cảm thấy rất kỳ quái, làm sao mà mấy hôm trước còn có rất nhiều người đến đây đòi tiền, tại sao hôm nay chỉ có mình vợ chồng cô?

Cô vội vàng gọi điện thoại thăm dò tình hình.

Mà đúng lúc này, anh của cô ta, Thiệu Khôn gọi điện thoại tới.

Vừa bắt máy, Thiệu Khôn đã vội nói:
-Tiểu Khiết, em đang ở đâu?

Thiệu Khiết do dự một chút nói:
-Em...em vừa trong quán có việc bận, anh, có chuyện gì sao?

Thiệu Khôn nói:
-Em đang ở trong quán thì tốt, anh chỉ sợ em lại đi tìm chị Tuệ. Chị Tuệ nợ chút tiền của em, em đừng có đòi riết nữa, nghe lời anh nói....anh nói em nghe, anh rể Tiên Kiều đã được đề bạt, bây giờ là Phó cục trưởng cục Kinh tế Thương mại. Nghe nói trên tay có rất nhiều thực quyền.

Anh ý nợ em chút tiền, vậy có làm sao?

Anh họ Kính Lâm gần đây đều phải tìm anh rể Tiên Kiều nhờ cậy đó! Kính Lâm người ta là ông chủ tài sản hơn trăm triệu, vậy mà còn phải tới cửa cầu người ta, em mà làm quá chuyện này , về sau em sẽ có lúc hối hận đấy!

Thiệu Khiết ngơ ngác nói không lên lời.

Cô dường như đã hiểu được vì sao gần đây không khí lại có chút dị thường rồi. Hóa ra Tống Tiên Kiều được đề bạt, trên tay có thực quyền, người ta đều tỉnh ngộ cả rồi!

Kỳ thật Tống Tiên Kiều cũng không phải mới được đề bạt, ông ta đã sớm được đề bạt rồi, chỉ có điều ông ta là người khiêm tốn, hơn nữa lúc đó Tống Tiên Kiều không có thực quyền, ông ta có nhắc tới chuyện này cũng không ai quan tâm.

Nhưng gần đây, Trần Kinh di dời trọng tâm công tác sang Cục Kinh tế Thương mại, Tống Tiên Kiều tất nhiên sẽ không an phận như trước kia.

Trên tay có thực quyền, người khác muốn làm việc phải cầu đến ông ta, Cục Kinh tế Thương mại và Xã hội là cục có liên quan mật thiết, tất nhiên có rất nhiều người đều biết chuyện này.

-Đều tại anh, Lưu Chí, tại anh tầm nhìn hạn hẹp, sợ bọn người chị Tuệ bỏ chạy, mỗi ngày đều đến đòi, hiện tại hay rồi, người ta mới không thèm chút tiền của mình! Hiện tại chúng ta đắc tội với nhà chị Tuệ, sau này làm sao dám gặp lại người ta?

Thiệu Khiết đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu Lưu Chí, Lưu Chí cũng rất hối hận, chẳng qua anh ta cũng cứng miệng nói:

-Đắc tội cũng đắc tội rồi, em cũng đừng nghĩ Tống Tiên Kiều mới làm Phó cục trưởng vài ngày trước, hiện tại bắt đầu kiếm được tiền rồi, anh thấy ông ta sớm muộn cũng gặp phải chuyện không may, xem được đến bao giờ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi