QUAN SÁCH

Thành ủy Kinh Giang, Trưởng ban thư ký Tiếu Hàm cẩn thận đóng cửa, đi đến gần bên Trần Kinh nói:

- Bí thư, cục xúc tiến đầu tư bên kia đã đánh báo cáo mấy lần rồi, nói cần tăng biên chế. Ủy ban biên chế đem báo cáo gửi đến chỗ tôi đây, tôi cảm thấy có chút không hiểu!

- Đưa ra cho tôi xem xem? Sao rồi, bây giờ nghĩ đến chuyện tăng biên chế rồi sao? Có phải là đã cảm thấy áp lực rồi không?

Trần Kinh nhận tờ báo từ tay Tiếu Hàm.

Hắn lướt qua một lượt sau đó đem tờ báo ném lên trên bàn, nói:

- Đúng rồi, lão Tiếu, lái xe của tôi sao rồi? Tại sao anh lại thay người của tôi?

Tiếu Hàm ngẩn người, nói:

- Bí thư, lão Hà này tuổi đã lớn rồi, ở trong đội ngũ lái xe đã là kẻ lõi đời rồi, làm việc không chăm chỉ, không cẩn thận. Lần trước xe của anh tự nhiên đang trong quá trình thị sát thì bị gián đoạn, tôi đã bảo cán bộ bên hậu cần nghiêm túc kiểm tra.

Phòng hậu cần đã mở cuộc họp, đã thảo luận về vấn đề của lão Hà, nhận thấy …

Trần Kinh nhăn mặt nhíu mày, khoát khoát tay nói:

- Cái đó đều là bậy bạ! Xe hỏng thì có thể trách là lái xe không tốt sao? Con người của lão Hà rất tốt, lái xe cũng tốt. Anh nói ông ấy là kẻ lõi đời, nhưng tôi cảm thấy con người ông ta thật thà. Lái xe hay là không đổi nữa, về sau vẫn là lão Hà đến lái xe!

Tiếu Hàm gật gật đầu, nói:

- Vâng, Bí thư, anh không so đo tôi thay mặt lão Hà cảm ơn anh! Thực ra, ông ta đã là đồng chí lão thành trong nghề rồi. Lần này xảy ra chuyện, vốn dĩ là muốn để ông ta về hưu sớm một chút, hôm qua ông ta vẫn còn đến tìm tôi để nói chuyện. Nói con gái đang học đại học, trong nhà rất khó khăn.

Về hưu sớm thì chỉ có thể lấy bẩy mươi phần trăm lương, toàn bộ tiền thưởng không có, một năm ít hơn hơn một vạn nhân dân tệ. Ông ta nói đi nói lại, nói làm tôi cũng không hề dễ chịu chút nào!

Trần Kinh cười cười, lấy một tập tài liệu từ trên bàn đưa cho Tiếu Hàm:

- Lão Tiếu, đây là các ý kiến của các đồng chí cho tôi. Anh xem đi, có một số ý kiến khá sắc bén, anh cần phải nhận thức đúng đắn. Ứng xử đúng đắn với những lời phê bình chính là bậc thang của sự tiến bộ, chúng ta sở dĩ có thể đạt được thành công, chính là chúng ta đã giác ngộ được những lời phê bình!

Tiếu Hàm đem tài liệu cầm trong tay, vùi đầu vào nhìn kỹ, mới nhìn được một đoạn ngắn. Mồ hôi lạnh trên trán liền ròng ròng chảy xuống.

Toàn bộ ý kiến của thường vụ đều ở trong tài liệu này, các ý kiến tương đối sắc bén.

Đại bộ phận lãnh đạo đều cảm thấy Tiếu Hàm làm việc quá chạy theo cách thức, không hề chú ý đến cảm nhận thực sự của các đồng chí. Lại nói tính nguyên tắc của Tiếu Hàm không cao, đứng trước những vấn đề quan trọng không hề giữ lập trường của mình. Còn nữa, còn nói Tiếu Hàm làm việc thường xuyên không nắm bắt được trọng điểm …

Tiếu Hàm cũng không phải là người mới ra nhập vào giới quan trường không có đầu óc, nội dung phía sau của những lời này, ông ta vừa nhìn liền có thể nhìn thấu.

Cái gọi là làm việc quá coi trọng cách thức, trên thực tế chính là phê bình Tiếu Hàm làm việc quá âm hiểm, mưu ma chước qủy. Cái này không phải chính là quá xem trọng cách thức sao?

Còn về tính nguyên tắc không mạnh, trên thực tế cái này cũng chính là phong cách của Tiếu Hàm, sở trường của Tiếu Hàm chính là xem xét thời thế, gió thổi chiều nào ông ta sẽ ngả theo chiều đấy. Nếu không ông ta làm sao có thể khéo léo đến vậy, trở thành Trưởng ban thư ký của Kinh Giang trong nhiều năm như vậy?

Mặt Tiếu Hàm trắng bệch, ông ta ngẩng đầu nhìn Trần Kinh, phát hiện ra đối phương cũng đang nhìn mình.

Ông ta vội để văn kiện xuống nói:

- Bí thư …

Trần Kinh nhíu mày nói:

- Anh không cần phải lo lắng suy nghĩ gì cả. Thời gian chúng ta hợp tác cũng không phải là ngắn, tính cách của tôi chắc anh cũng đã rõ. Tôi làm việc bao giờ cũng chú ý đến hai điểm, một là thực sự cầu thị. Hai là thấy khó mà lên. Hai điểm này hôm nay tôi sẽ chia sẻ cùng anh.

Hiện tại cục diện ở Kinh Giang rất khó khăn, đối mặt với những khó khăn, nếu như chúng ta không thấy khó mà lên, nếu như chúng ta không có ý thức trách nhiệm và sứ mệnh, vậy thì sẽ không làm tốt được công việc.

Dùng một chút thủ đoạn, những chiêu nhỏ, đây đều là những con đường nhỏ, không trèo lên được những nơi thanh lịch. Cũng không giải quyết được vấn đề thực tế. Chúng ta muốn làm chuyện lớn, trước tiên cần có được khí chất và bụng dạ làm việc lớn, tôi tin anh sẽ hiểu!

Tiếu Hàm chỉ cảm thấy mặt của mình nóng hừng hực.

Từng câu từng chữ Trần Kinh nói đều gõ vào lòng của ông ta, ông ta cảm thấy bản thân giống như trở thành một người trong suốt, Trần Kinh mới liếc qua đã có thể nhìn thấu được.

Cảm giác này khiến ông ta đứng ngồi không yên, cả người nôn nóng bất an.

Trần Kinh đi lên vỗ vỗ bờ vai của ông ta nói:

- Được rồi! Cứ như vậy. Tài liệu vừa nãy anh đưa cho tôi xem. Anh đưa cho Bí thư Đơn phê duyệt là được rồi, những việc nhỏ nhặt này, về sau không cần đưa cho tôi nữa.

- Vâng!

Nhìn theo hình ảnh Tiếu Hàm đi ra ngoài, Trần Kinh nhíu nhíu mày.

Nhìn điệu bộ của Tiếu Hàm chính là không nghe lọt những gì mình nói. Người này a, chính là thái âm, thích lộng quyền, tự mình cho rằng mình thông minh, thực ra chỉ là tầm mắt quá thấp, chỉ có thể nhìn đến cái mũi, là một người không tồi, nhưng không thích ứng được với Kinh Giang hiện tại.

Thay Tiếu Hàm, trước mắt Trần Kinh khó mà quyết định được.

Một mặt Tiếu Hàm cũng không mắc phải lỗi gì lớn lắm, hơn nữa ở Kinh Giang Trần Kinh vẫn chưa hoàn toàn có chỗ đứng ổn định, những tình hình suy đoán về các hoạt động ở trong nội bộ Thành ủy, vẫn còn rất nhiều băn khoăn. Một mặt khác, Tiếu Hàm không biết thần thông quảng đại thế nào mà lại quen biết với Uông Minh Phong.

Trước đó không lâu Uông Minh Phong gọi điện cho Trần Kinh, không biết thế nào lại nhắc đến Tiếu Hàm.

Uông Minh Phong tiện nói:

- Tiếu Hàm người này tôi có biết, là một nhân tài. Có lúc hơi khôn vặt một chút, cậu cần phải chịu khó rèn rũa chút. Trước đây không lâu ông ta sợ không phối hợp tốt với công việc của cậu, chạy đến chỗ tôi đây để hỏi kinh nghiệm, bị tôi hung hăng phê bình một trận.

Tôi nói với ông ta, phối hợp với Bí thư Trần làm việc rất đơn giản. Bí thư Trần không thích những người hay khôn vặt, tôi bảo ông tacần nhìn xa trông rộng một chút, nếu như không nhìn xa trông rộng, có thể làm nên chuyện gì?

Lúc đó Trần Kinh cũng rất ngạc nhiên, trong đầu nghĩ Tiếu Hàm người này giấu nghề, ông ta một Trưởng ban thư ký Thành ủy, không ngờ lại có quan hệ thân thiết với Uông Minh Phong đến vậy, sau đó Trần Kinh xem lại cẩn thận sơ yếu lý lịch của hai người, không phát hiện ra được dấu vết nào. Chuyện này hắn vẫn để trong lòng.

Sự việc của Cục xúc tiến đầu tư Trần Kinh hiểu, nhiệm vụ năm nay mà chính quyền giao cho Cục là rất nặng, Phó chủ tịch thường vụ thành phố Lưu Đức Tài đích thân đi thực hiện công tác thu hút đầu tư, trước đó không lâu tiến hành điều chỉnh cán bộ lớn ở trong Cục xúc tiến, bày ra khí thế vô cùng.

Cục trưởng đương nhiệm tại Cục xúc tiến đầu tư Tạ Cẩm Hiền, chính là Phó cục trưởng Cục Kinh tế Thương mại được đề bạt lên.

Tạ Cẩm Hiền và Tiếu Hàm dường như không hề qua lại với nhau, hiện tại Cục xúc tiến đầu tư muốn tăng biên chế, nhưng bên phía Thành ủy vẫn chậm chạp không phê. Phía dưới Cục Xúc tiến đầu tư muốn tăng biên chế, chỉ cần không cần đề cập đến tăng biên chế cấp phó phòng trở lên, Ủy ban biên chế Thành ủy sẽ không coi chuyện này là chuyện gì lớn.

Nhưng báo cáo xin tăng biên chế không được phê duyệt, hai hôm trước Lưu Đức Tài mới báo cáo tình hình cho Trần Kinh, uyển chuyển nhắc đến chuyện này, trong lòng Trần Kinh đã rất rõ, Tiếu Hàm cũng là một nhân vật sắm vai trong đây.

Trần Kinh cười cười, trong lòng nghĩ tại sao mình lại trở nên do dự không dám quyết đoán đến vậy?

Trước đây nếu như gặp phải tỉnh huống như thế này, làm gì có chuyện băn khoăn như thế này, nên làm như thế nào sớm đã làm rồi!

Chẳng lẽ bản thân đến Kinh Giang lại không được hăng hái so với trước kia?

Hắn dùng tay gõ gõ bàn, trong lòng thầm nghĩ, hay là để cho người ta một cơ hội.

Dù sao cục diện của Kinh Giang không tốt, làm cán bộ lãnh đạo cũng không dễ, lúc khó khăn, vẫn nên khoan dung một chút.

- Đinh, đinh!

Điện thoại bàn vang lên.

Trần Kinh cầm điện thoại lên nói:

- Tôi là Trần Kinh, xin hỏi ai đấy?

- Bí thư Trần Kinh! Anh nhận ra giọng của tôi không?

Một giọng nam khàn khàn, Trần Kinh thoáng nghĩ một lúc, cười lớn nói:

- Đương nhiên là nhận ra rồi, Trịnh tổng, sao hôm nay lại nghĩ đến việc gọi điện cho tôi vậy? Có phải đã phát hiện ra vấn đề của Kinh Giang chúng ta rồi không?

Là Trịnh Viễn Khôn gọi điện đến, điều này khiến cho Trần Kinh rất bất ngờ.

Trịnh Viễn Khôn cười ha hả trong điện thoại, nói:

- Bí thư Trần, tôi gọi điện cho anh là để bảo anh xem một bài báo. Diễn đàn Sở Giang của chúng ta hiện nay có một bài báo rất là nóng! Tác giả của bài văn này nghe nói một sinh viên của học viện Kinh Giang các anh, có trình độ rất cao.

Tôi vừa mới được đọc qua, cảm thấy như nhận lấy lễ rửa tội, hay là anh cũng đọc qua đi?

Trần Kinh hơi sửng sốt, nói:

- Diến đàn Sở Giang? Bài văn anh đề cử tôi nhất định phải đọc xem sao, được rồi, trước tiên tôi sẽ đọc qua bài văn, sau đó sẽ báo cáo lại với anh!

Dập điện thoại của Trịnh Viễn Khôn, trong lòng Trần Kinh không khỏi hiếu kỳ, mở website ra trực tiếp vào diễn đàn Sở Giang.

Diễn đàn này là diễn đàn nóng nhất của người Sở Giang, người dân Sở Giang chính là vào đây để nói chuyện phiếm, nói chuyện trên trời dưới biển, lên tiếng oán trách vân vân, hàng ngày đều có rất nhiều người đăng nhập vào. Trần Kinh trước kia cũng vào qua một hai lần.

Cảm thấy ở đây có đủ loại giọng văn, rất nhiều thư sinh chỉ điểm giang sơn, gạn đục khơi trong hạ bút ở đây, và rất có con mắt bác học.

Đăng nhập diễn đàn, được đặt ở đầu trang rất rõ ràng, Trần Kinh nhìn thấy một đề mục:

- Nước mắt của Kinh Giang – ngươi tột cùng là sẽ đi đến phương nào?

Trần Kinh phán đoán, bài văn mà Trịnh Viễn Khôn nói đến hẳn là bài văn này, nhân khí rất vượng, có mấy trăm ngàn lượt ghé thăm, có trên mười ngàn lời bình.

Trần Kinh mở bài văn, chỉ đọc một câu, liền bị lời văn của tác giả hấp dẫn rồi.

Tác giả tuổi còn trẻ, lối viết văn rất vững chắc, hơn nữa văn phong tương đối sắc bén. Nội dung của bài văn trực tiếp nói đến chế độ cải cách các doanh nghiệp nhà nước từ năm 98 đến nay, một mặt Sở Gang vẫn đang bị lạc đường, một mặt rơi vào cảnh ngộ bị những thành phố khác đuổi kịp và bỏ qua.

Bài văn cảm thán, Kinh Giang đã trở thành một thành phố hoàn toàn bị mất phương hướng so với các thành phố khác ở Sở Giang, không có công nghiệp chống đỡ, Kinh Giang chỉ còn lại hoàn cảnh manh mún, rất rõ ràng có thể nhìn ra là không có chút tiền đồ gì rồi.

Kinh Giang là một địa phương không có tài nguyên thiên nhiên, cũng không có nông nghiệp, chỉ có lâm nghiệp chính là ngành nghề truyền thống của Kinh Giang, tỉ lệ thất nghiệp nhiều nhất trong toàn Tỉnh, là gánh nặng lớn nhất của toàn Tỉnh, hoàn cảnh cũng yếu kém nhất trong Tỉnh …

Cuối bài văn tác giả viết một câu:

- Kinh Giang chỉ là một thể chế kinh tế kế hoạch, một thành phố công nghiệp do con người tạo ra, sự phồn vinh giả tạo của Kinh Giang như là dị dạng mà thực tiễn phục hưng thô nhám sinh ra từ khi nước cộng hòa dựng nước. Cùng với sự mở ra của công cuộc cải cách, văn minh thành phố Kinh Giang sập đổ, tất cả đều thay đổi, tất cả sự mơ hồ cuối cùng bị chết chìm trong sự thê lương đổ nát của thẻ chế lạc hậu kinh tế kế hoạch.

Hưng, dân chúng khổ, vong, dân chúng khổ. Đẩy hơn năm trăm vạn người dân ở Kinh Giang từ một thành phố bị bao vây vào một thành phố bị bao vây lớn hơn...

Sau khi Trần Kinh xem xong bài báo này, đờ đẫn sững sờ.

Bài văn này rõ ràng vẫn còn non nớt, nhưng theo như phong cách hành văn, lĩnh vực văn tự cực kỳ vững chắc. Trịnh Viễn Khôn nói là bài văn này xuất phát từ tay viết của sinh viên, cái này hoàn toàn đúng.

Khiến cho Trần Kinh dao động chính là, bài văn này tác giả đứng dưới góc độ của người bình thường, là đứng dưới góc độ của một người dân bình thường ở Kinh Giang. Viết theo phong cách của chủ nghĩa lãng mạn, tràn đầy sự thương cảm vì sự sụp đổ của văn minh thành thị, khiến cho người ta thực sự phải xúc động.

Mà đối với Trần Kinh mà nói, hắn cảm thấy hổ thẹn, dù sao hắn cũng là quan phụ mẫu ở Kinh Giang …

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi