QUAN SÁCH

Một buổi làm việc kéo dài đến giữa trưa như thường ngày.

Liễu Tân Lâm chủ yếu là xem tin tức, tin thứ nhất là tập đoàn Vạn Hải tuyên bố thu hồi lại tất cả các thông cáo phát ra một thời gian trước đây, Vạn Hải tiếp tục có chỗ đứng ở Sở Giang, tiếp tục cắm rễ vào nội tại quá trình phát triển nơi đây, góp sức xây dựng kinh tế Sở Giang.

Vụ việc tập đoàn Vạn Hải gây huyên náo suốt thời gian trước, không chỉ có giới truyền thông nội tỉnh chú ý, mà ngay cả truyền thông quốc gia cũng đưa tin hàng loạt.

Một tập đoàn lớn như Vạn Hải đầu tư vào Kinh Giang nghe đâu cả chục tỷ (nhân dân tệ) mà chẳng hiểu thế nào mới bốn năm ngắn ngủi đã rút vốn về Hongkong? Điều này khiến người ta không khỏi hoài nghi môi trường đầu tư của Sở Giang.

Nhất thời dư luận hoài nghi về môi trường đầu tư tại Sở Giang xôn xao hẳn lên.

Liễu Tân Lâm xuất thân là cán bộ Ủy ban Cải cách và Phát triển nên đương nhiên hiểu rõ tình hình Sở Giang, và cũng vì chuyện này mà ngầm toát mồ hôi lạnh chỉnh cho Sở Giang một phen, giờ thì xem ra mối nguy cơ này đã được giải quyết một cách vô hình rồi.

Liễu Tân Lâm xem đến một tin khác là về chuyện Chủ tịch thành phố Kinh Giang Từ Binh gặp mặt sinh viên học viện Kinh Giang, Vương Khải.

Cậu Vương Khải này rất khó lường, viết ra một bài phóng sự có tên là “Nước mắt Kinh Giang—— rồi sẽ đi về đâu?” được cộng đồng mạng hưởng ứng rất mạnh.

Liễu Tân Lâm cũng có vinh dự xem qua bài viết này, rất khó tin đây là do một sinh viên mười mấy tuổi trên ghế nhà trường viết ra, lối hành văn rất già dặn sắc bén, nội dung sâu cay, đem lại cho độc giả tính tuyên truyền giác ngộ.

Liễu Tân Lâm không ngờ Từ Binh lại biết dùng thủ đoạn này, không ngờ lại hạ mình đi gặp mặt cậu sinh viên đó, hiện tin này được giới truyền thông theo sát, đưa tin khắp nơi, Từ Binh xem như đã lột xác từ đống tro tàn, lại càng thêm phần nổi bật.

Liễu Tân Lâm lắc đầu, thầm nghĩ rằng xem ra Từ Binh đã tiến bộ, ít nhất đã không còn bảo thủ như trước nữa.

- Phó chủ tịch Liễu, trời đã trưa rồi, anh nên đi dùng cơm rồi ạ!

Thư ký tiến đến bên cạnh y khẽ nhắc.

Liễu Tân Lâm ngẩn người:

- Trưa rồi cơ à? Thời gian trôi qua nhanh thật!

Y đứng dậy vươn vai một lúc rồi đưa mắt sang nhìn bức hoành phi "Huệ phong hòa sướng (Cơn gió mát lành thổi qua làm mọi người thoải mái-Gió mát sướng chung-ND)" trên giá sách, đoạn cười khổ lắc đầu.

Những chuyện phát sinh mấy ngày qua hết thảy đều khó mà ngờ được.

Liễu Tân Lâm vẫn không thay đổi, vẫn là một Phó chủ tịch thành phố Kinh Giang bị cho ra rìa như trước, mỗi ngày làm việc đều rất chi nhàn nhã, chỉ là đọc sách xem báo, đương nhiên còn có việc phải ăn cơm đúng giờ.

Một cách ngẫu nhiên, Liễu Tân Lâm sẽ nghĩ tới Lạc Hồng Diễm, nhưng những ý niệm này nhanh chóng bị y đè nén xuống.

Thời buổi này, đàn ông không có tiền thì phải có quyền, tiền quyền đều không có thì phải làm động vật nhuyễn thể không tủy sống, đi đâu cũng không ngẩng đầu lên nổi.

Liễu Tân Lâm có đôi khi cũng sẽ nghĩ ngợi lung tung này nọ.

Y cũng giống đám cán bộ hay bị phê phán trên TV, cũng đều hợp với câu “ngồi mát ăn bát vàng” cả.

Liễu Tân Lâm cũng đã quan sát qua một số cán bộ, ở đơn vị nào cũng thường có mấy người thích hợp với câu nói trên, thường thì đấy không phải những ông sếp ngồi ghế chính tông mà đa số vẫn là một số cán bộ nắm ghế phó.

Ngẫm lại cũng đúng, như Liễu Tân Lâm bây giờ, cấp bậc cao như vậy, tiếng tăm vang dội là thế, Phó Chủ tịch thành phố Kinh Giang, trong mắt thị dân xem ra là lãnh đạo quyền cao chức trọng nhường nào?

Nhưng vị Phó Chủ tịch thành phố này ngày nào cũng ru rú trong văn phòng, đến bữa thì được cơm bưng nước rót.

Kể ra thì cũng lạ kỳ, chẳng phải có câu “Tay làm hàm nhai, tay quai miệng trễ” đó sao?

Con người ta rành rỗi suốt ngày lại nhanh đói bụng, ăn nhiều làm ít, liệu có mấy người không bị “mỡ tràn lên não”?

Đến giờ cơm trưa, y liền chuẩn bị sang nhà ăn cho xong bữa.

Nhà ăn có gian bếp nhỏ riêng với mùi vị thức ăn không tệ, bình thường Liễu Tân Lâm là khách quen ở đây.

Thật tình cũng chỉ có Liễu Tân Lâm là chân chất như thế, không thèm để ý người khác nói này nói nọ. Thường thì các vị lãnh đạo đều không chịu dùng cơm ở nhà ăn nhỏ này.

Bởi vì làm cán bộ lãnh đạo phải thường xuyên đến căn tin dùng cơm để tạo mối quan hệ với nhau.

Còn người bận rộn như hai ông Phó chủ tịch họ Từ và họ Lưu thì mỗi ngày xuống dưới thị sát đều không thiếu được chuyện tiệc tùng. Số người chờ mời cơm bọn họ có thể xếp thành dài, bọn họ có muốn đến căn tin “trải nghiệm cuộc sống” như vậy cũng không có thời gian.

Thật ra các vị lãnh đạo chính quyền cũng có một số người giống với Liễu Tân Lâm, không tiệc tùng nhiều lắm, cũng rất ít xã giao.

Nhưng người ta là muốn giữ thể diện, cho dù chỉ ngồi đọc báo trong văn phòng thì đến trưa vẫn cứ gọi lái xe ra ngoài ăn cơm, người không biết chuyện thoạt nhìn lại tưởng lãnh đạo bận tiếp khách.. Xét về mặt xã giao, người dưới cũng sẽ xem trọng những lãnh đạo như vậy hơn một chút.

Liễu Tân Lâm hồiđầu cũng nghĩ vậy, tuy nhiên sau đó trong bụng thấy ấm ức quá thể, dù sao cũng đã vậy rồi, cần gì phải sĩ diện hão nữa.

Từ đó cũng thoải mái hẳn, ngày nào cũng ghé qua căn tin.

Vừa vào đến đó, Liễu Tân Lâm liền chào hỏi đầu bếp Triệu:

- Anh Triệu, món sườn lần trước các anh làm rất ngon, hôm nay cho tôi một suất nhé!

Ông Triệu thân hình mập mạp, làm ở căng tin này đã hơn mười năm rồi, gặp ai cũng giữ nguyên vẻ mặt mỉm cười.

Ông ta lại gần Liễu Tân Lâm nói:

- Phó chủ tịch Liễu, món sườn rồi ạ, anh còn muốn gọi gì nữa không gì?

Bỗng một tiếng cười ha hả vang lên phía sau Liễu Tân Lâm:

- Còn chứ, đem chỗ thịt dê vàng tôi gửi ra hấp cách thủy, hôm nay tôi sẽ uống với Phó chủ tịch Liễu!

Liễu Tân Lâm sửng sốt, đột nhiên quay đầu lại, có chút giật mình:

- Phó Chủ tịch Lưu, hôm nay anh tới đây ăn cơm sao?

Người tới chính là Phó Chủ tịch thường trực thành phố Lưu Đức Tài Lưu Đức Tài dáng thấp, đầu lớn. Trước kia thường có người trộm gọi y là Tài lùn hay Tài đầu to.

Liễu Tân Lâm đã giao thiệp qua vài lần, thấy y là kẻ rất cáo già, làm việc lại tàn độc, trong bộ máy cũng chỉ có Từ Binh là có thể kiềm chế được phần nào con người này, còn lại cũng chưa có ai mà y chịu để vào mắt.

Lưu Đức Tài híp mắt mắt lại mà nhìn Liễu Tân Lâm, có vẻ giận nói:

- Phó chủ tịch Liễu, anh nói gì vậy? Sao tôi không thể đến căn tin ăn cơm?

Y phất tay bảo ông Triệu:

- Những món còn lại ông cứ liệu mà làm. Mau mau chút, phó chủ tịch Liễu bận rộn từ sáng tới trưa, chắc đã đói bụng lắm rồi!

Đoạn ha hả tiếp tục trò chuyện với Liễu Tân Lâm:

- Tân Lâm à, dê vàng trên núi chính tông đó nha, chất thịt đặc biệt tươi ngon. Tôi có anh bạn làm chăn nuôi bên Mông Cổ, hàng năm đều đem biếu một ít, chắc chắn là anh sẽ thích!

Liễu Tân Lâm khiêm tốn nói:

- Vậy sao được? Phó chủ tịch Lưu, tôi được ăn ké vậy cũng ngại quá!

Lưu Đức Tài vung tay lên, nói:

- Tân Lâm anh nói vậy là khách sáo rồi. Chúng ta là anh em cơ mà! Anh còn nói với tôi những lời khách sáo đó làm chi?

Lưu Đức Tài một tay sắp xếp để hai người vào chung phòng, Liễu Tân Lâm trong lòng liền thấy buồn bực.

Không biết hôm nay có phải mặt trời mọc từ hướng tây rồi không, Lưu Đức Tài sao lại khách sáo như vậy?

Vốn theo quy định là giữa trưa không được uống rượu, nhưng Lưu Đức Tài lại dám bảo ông Triệu mang một bình Mao Đài đặc biệt lên, hai người cùng nâng ly uống cạn.

Được nửa cuộc rượu, Lưu Đức Tài liền mở lời:

- Tân Lâm à, từ ngày anh đến Kinh Giang tôi luôn rất coi trọng anh, anh thân là cán bộ Ủy ban Cải cách và Phát triển tỉnh, có quan hệ với trên, năng lực tự thân lại đã được kiểm chứng, có tri thức có trình độ. Tôi đã tính là anh sẽ có ngày phát huy năng tài năng ở đất Kinh Giang này.

Xem ra, khả năng phán đoán của tôi không tệ chút nào...

Liễu Tân Lâm ngẩn người nói:

- Phó chủ tịch Lưu, những lời này của anh tôi không hiểu, thật sự tôi không hiểu ra sao cả?

Lưu Đức Tài lại híp mắt mà nhìn Liễu Tân Lâm, ngoài mặt vẫn tươi cười như không:

- Khiêm tốn, khiêm tốn rồi. Đến lúc này rồi mà anh vẫn còn khiêm tốn với tôi, hừm, hay là anh có thành kiến gì với tôi à?

Liễu Tân Lâm vội vàng xua tay:

- Phó chủ tịch Lưu, sao anh lại nói thế? Tôi nào có thành kiến gì với anh đâu, trong công việc tôi gặp rất nhiều khó khăn, cũng đều là anhgiúp tôi giải quyết, tôi có thành kiến với ai chứ với anh thì không thể nào?

Lưu Đức Tài nhìn chằm chằm Liễu Tân Lâm:

- Vậy anh thật sự không hiểu lời tôi vừa nói?

Liễu Tân Lâm lắc lắc đầu nói:

- Tôi thật sự không hiểu!

Lưu Đức Tài cười cười, nói:

- Rồi anh sẽ hiểu thôi. Tôi cũng không ngại gì cho anh biết trước, Bí thư Trần rất coi trọng tài cán của anh. Chắc anh cũng đã biết, Bí thư Trần sau khi đến Kinh Giang sẽ tiếp nối người trước, mở lối cho người sau, công việc ở Kinh Giang sẽ được bí thư Trần tiến hành rất triệt để dứt khoát.

Có cơ hội lọt vào mắt người ta thì cũng coi như vận may của người anh em đến rồi!

-... Không thể nào!

Liễu Tân Lâm cả kinh, cố giữ bình tĩnh.

Nhưng thời khắc này còn bình tĩnh kiểu gì được, bí thư Trần chấm y rồi sao?

Sao y lại không nhận ra chứ?

Nếu nhưng lời này nghe từ miệng ai khác thì Liễu Tân Lâm sẽ cho là vớ vẩn. Nhưng lời này lại từ chính miệng Lưu Đức Tài nói ra khiến y cũng tin tưởng đến vài phần.

Mà dù chỉ có một phần đáng tin thì y cũng không thể kìm nén được sự kích động trỗi dậy trong lòng.

Tại Kinh Giang bây giờ, bất kể cán bộ nào được bí thư chấm thì không phải nghi ngờ gì là sẽ có sự biến chuyển to lớn về vận mạng.

Sau khi Trần Kinh đến Kinh Giang thì cực kỳ nghiêm khắc và nắm chắc mặt nhân sự, các cán bộ Kinh Giang đều đã có dịp chứng kiến biện pháp mà lần trước hắn dùng để điều chỉnh bộ máy các quận huyện toàn thành phố.

Quả đúng là dứt khoát hẳn hoi, không bám víu vào một khuôn mẫu nào cả, rất nhiều người đã bước ra trung tâm sân khấu của chính đàn Kinh Giang ngay trong đợt điều chỉnh đó, mà động thái đó cũng làm cho rất nhiều người bất đắc chí có cơ hội để khát khao.

Bí thư Trần chọn lựa cán bộ dựa vào năng lực, tinh thần làm việc, cũng cũng chỉ có Trần Kinh mới có khí phách vừa nhậm chức đã tiến hành điều chỉnh ghế cầm quyền của mười khu vực quận huyện.

Một đám những kẻ lõi đời, cáo già dối trá bị hắn bài trừ ra khỏi giới lãnh đạo.

Còn một số trường hợp chịu chèn ép bấy lâu lại được hắn tự tay cất nhắc.

Bây giờ Liễu Tân Lâm nghe nói chính mình bỗng lọt vào mắt xanh của bí thư thì bảo y làm sao có thể không cao hứng?

Hết thảy sự thay đổi trên nét mặt của Liễu Tân Lâm đều không qua nổi mắt Lưu Đức Tài, y thản nhiên cười, lại còn có chút hài lòng gật đầu nói:

- Tân Lâm à, chuyện này cực kỳ chính xác. Về sau mảng công nghiệp của chúng ta sẽ do anh làm phụ trách chính. Anh là chuyên gia về mặt này, nói thật lòng tôi rất coi trọng anh đấy!

Liễu Tân Lâm vẫn khiêm tốn nói:

- Phó chủ tịch Lưu, tạm thời đó vẫn chỉ là lời đồn đại. Tôi tự biết phận mình, chuyện quan trọng thì vẫn phải nhờ anh vui lòng chỉ giáo. Chuyên gia gì cơ chứ, chúng ta nói riêng ở đây thì còn được chứ để lọt ra bên ngoài chỉ sợ bị người khác cười thối mũi!

Lưu Đức Tài nghiêm sắc mặt, nói:

- Tân Lâm! Khiêm tốn quá thành ra kiêu ngạo đó. Anh cứ yên tâm, trong bộ máy chúng ta có một số người tu tưởng cứng nhắc, cách nghĩ kém linh hoạt. Trong thời gian ngắn chắc anh sẽ chưa quen được. Nhưng hôm nay riêng tôi có thể tỏ thái độ một cách rõ ràng.

Về sau trong công việc có gì khó khăn hay bị ai gây khó dễ thì anh cứ nói với tôi, tôi cam đoan sẽ xử lý gọn.

Bên trong bộ máy chúng ta cũng đã đến lúc nên nêu cao “tinh thần chính nghĩa” này rồi!

----------oOo----------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi