QUAN SÁCH

Xe chạy rất êm ái, Chu Trọng Vọng nằm ở đằng sau xe, tâm trạng rất tồi tệ.

Câu nói cuối cùng của Hồng Thần Cương vẫn vang bên tai của ông ta: -Các doanh nghiệp nghèo tới mức không thể nghèo hơn được nữa rồi, lương của công nhân vẫn chưa trả hết, năm nào cũng thua lỗ. Lãnh đạo của các doanh nghiệp thì đi toàn những xe đắt tiền, tiêu tiền không ngại tay, ăn toàn những thứ của ngon vật lạ, những lãnh đạo như vậy, họ còn có lương tâm không?

Câu nói này thực ra là Trần Kinh nói, Hồng Thần Cương chí là nói lại câu nói này với Chu Trọng Vọng.

Cảnh báo ông ta không nên có những suy nghĩ sai lệch vào thời điểm này, Trần Kinh và Chu Trọng Vọng ông ta không phải là người cùng một đường.

Để Trần Kinh động tay tới Xí nghiệp đóng tàu Kinh Giang, đối với Chu Trọng Vọng mà nói cũng là một cơn ác mộng, không còn xí nghiệp đóng tàu, những thành quả nỗ lực phấn đấu cả đời này của Chu Trọng Vọng ông ta cũng hóa thành không, cuộc đời chính trị của ông ta từ đây coi như kết thúc!

Thực sự đạo lý này không cần Hồng Thần Cương phải nhắc, bản thân Chu Trọng Vọng ông ta cũng hiểu.

Đối với cục diện bức ép hiện giờ ở Kinh Giang, trong lòng ông ta thực sự cảm thấy rất vui mừng.

Nhưng Hồng Thần Cương lại cứ đứng bên canh thêm chuyện, khiến ông ta suy nghĩ.

Hồng Thần Cương ông ta chẳng qua cũng chỉ là một tên lưu manh mà thôi, hiện giờ có chút thành tích, không ngờ ông ta lại còn lên mặt, nắm được điểm yếu của người khác, cứ cho mình là nhất, điều này khiến cho Chu Trọng Vọng chỉ muốn loại bỏ ngay mối nguy hiểm này.

"Kít", xe đột nhiên dừng lại.

Người của Chu Trọng Vọng bị văng về phía trước, suýt nữa thì đầu đập vào ghế tựa lưng phía trước.

Ông ta nhíu mày, quát: -Lái xa kiểu gì vậy?

Tài xế lúng túng quay đầu lại, chỉ về phía trước, nói:

-Cảnh sát giao thông!

Chu Trọng Vọng nghiêng người ra ngoài liếc về phía trước, ông ta nhìn thấy có mấy cảnh sát giao thông đang chặn trước xe.

Trong lòng ông ta rất tức giận, cảm giác giống như uống một cốc nước lạnh khiến răng lạnh buốt, vốn trong lòng đã không thoải mái, trên đường lại gặp mấy tên cảnh sát không biết điều.

Hiện giờ Kinh Giang đúng là loạn hết rồi, bọn họ không biết nhìn biển số xe sao, mấy tên cảnh sát danh con lại dám hoành hành vậy sao?

Tài xế xuống xe, mở cửa xe sau ra, nói: -Chu tổng, hình như là tìm anh!

Chu Trọng Vọng ngẩn người, nói: -Tìm tôi? Ông ta bước xuống xe với vẻ mặt hồ nghi, tiến về phía trước.

Một người thanh niên hơn ba mươi tuổi, mặc quân phục đứng trước mấy tên cảnh sát, mặt nở một nụ cười, nói: -Là Chủ tịch Chu phải không, tôi xin giới thiệu một chút, tôi là Thang Dịch Dương, làm việc tại Cục công an. Anh không cần căng thẳng, tôi nhận lệnh đưa anh tới gặp một người, anh lên xe tôi đi!

-Thang Dịch Dương? Chu Trọng Vọng ngơ ngác, nói: -Cục trưởng Thang? Anh làm vậy là có ý gì, tôi thì có liên quan gì tới đội hình sự Kinh Giang chứ?

Thang Dịch Dương cười nói: -Đi thôi, Chủ tịch Chu. Đến nơi thì anh sẽ biết, giờ chúng ta chỉ nói như vậy, cũng không giải quyết được chuyện gì!

Sắc mặt của Chu Trọng Vọng thay đổi, đúng lúc định từ chối, Thang Dịch Dương tiến về phía ông ta nói thầm: -Tôi là nhận lệnh của Bí thư Trần mời anh tới, anh không có nhiều lựa chọn đâu!

Chu Trọng Vọng ngẩn ngơ không biết nói gì.

Thang Dịch Dương chỉ tay về phía chiếc xe việt dã bên cạnh, nói: -Ấm ức cho anh rồi, Chu tổng, chúng ta đi thôi!

Dọc đường trong lòng Chu Trọng Vọng cảm thấy không yên, Thang Dịch Dương chạy xe rất nhanh, mấy lần Chu Trọng Vọng định hỏi là đi đâu, có phải là Bí thư muốn gặp mặt ông ta, nhưng cuối cùng thì ông ta cũng không nói gì.

Ông ta có được vị trí như ngày hôm nay, tất nhiên cũng không dễ dàng gì, ông ta có thể cảm nhận được cục diện hiện giờ của Kinh Giang. Dường như khác biệt so với những gì mà ông ta tưởng tượng. Thậm chí cũng khác so với những người ở ngoài tưởng tượng, Trần Kinh người này tuy trẻ tuổi, nhưng lý lịch trước đây của hắn ít nhưng không chứng minh được sự lợi hại và khôn khéo của người này.

Mà lần này rõ ràng là không đúng, từ đầu tới cuối, Trần Kinh không biểu hiện thái độ của hắn, cũng không phát biểu một lời nào về sự việc xí nghiệp đóng tàu, thậm chí cũng chưa đến xí nghiệp đóng tàu xem xét một lần nào, một sai sót rất rõ ràng. Hắn xem thường chuyện này sao?

Ông ta mới nghĩ tới đây, trong lòng ông ta tự nhiên rất căng thẳng.

Thang Dịch Dương đỗ xe bên ngoài quán cà phê Starbucks.

-Chủ tịch Chu, xuống xe thôi, tới nơi rồi!

Chu Trọng Vọng xuống xe, ông ta có chút hồ nghi về những thứ xung quanh, Thang Dịch Dương giơ tay ra mời ông ta: -Xin mời, bên này!

Đi theo sau Thang Dịch Dương, Chu Trọng Vọng bước vào quán cà phê, mới nhìn ông ta đã thấy Trần Kinh đang ngồi ở bàn số 3.

Trước mặt hắn đặt một cốc cà phê, trên bàn đặt vài tập văn kiện, mà Trần Kinh có vẻ đang thích thú nhìn phong cảnh người qua lại trên đường qua cửa sổ.

-Bí thư, Chủ tịch Chu tới rồi!

Trần Kinh quay đầu lại nhìn Chu Trọng Vọng, nở một nụ cười, nói: -Chủ tịch Chu, có phải có chút bất ngờ, khi tôi dùng cách này để mời anh tới uống cà phê?

Chu Trọng Vọng ngơ ngác, xoa tay nói: -Đúng là có chút bất ngờ, Bí thư, muộn như vậy rồi anh còn ở quán cà phê sao?

Trần Kinh nói: -Mười giờ mới đóng cửa, vẫn còn nửa tiếng nữa, đúng rồi anh uống một tách cà phê nhé, tôi mời anh!

Chu Trọng Vọng ngồi đối diện với Trần Kinh, Thang Dịch Dương giúp ông ta gọi một cốc cà phê, Chu Trọng Vọng nhẹ nhàng quấy tách cà phê, nói: -Bí thư, muộn như vậy anh còn gặp tôi, có chuyện gì phải không?

Trần Kinh híp mắt nhìn Chu Trọng Vọng, không chút để tâm nói: -Có một chút chuyện. Hắn cầm một tập tài liệu đưa cho Chu Trọng Vọng, nói: -Anh hãy xem cái này trước đi!

Chu Trọng Vọng hồ nghi cầm tập tài liệu, cúi đầu xuống xem.

Ông ta xem được một trang, liền hoảng hốt.

Tài liệu này

Rõ ràng đây là toàn bộ tài liệu điều tra về vụ án xí nghiệp đóng tàu Kinh Giang, tài liệu ghi chép rất rõ ràng, không những ghi lại kết quả trước và sau của sự việc này, hơn nữa còn ghi chép bắt đầu từ khi việc này bị bại lộ, bị người lợi dụng, sau đó làm sao tập trung công nhân gây rối.

Trong đó còn ghi chép người nào vào lúc nào đã nói cái gì, Chu Trọng Vọng ông ta trong cuộc họp nội bộ đã nói gì, mỗi câu đều được ghi chép đầy đủ trong tài liệu này.

Cuộc họp cấp cao xí nghiệp đóng tàu, cấp độ bảo mật rất cao, chỉ có nhưng lãnh đạo cấp cao trong xí nghiệp mới biết nội dung của cuộc họp, nhưng hiện giờ tập tài liệu này lại viết một cách rõ ràng tỉ mỉ.

Tay của Chu Trọng Vọng run lên, mồ hôi chảy đầy tay.

Ông ta lật từng trang từng trang xem, đằng sau còn ghi chép lại cuộc nói chuyện bí mật của Hồng Thần Cương và Hồ Hữa Lâm, Hồng Thần Cương từ lần đích thân tham gia và lên kế hoạch cho khẩu hiệu gì đó, ông ta yêu cầu nhất định phải nhằm thẳng vào Trần Kinh, phải chỉnh lại những gì Trần Kinh đã nói lúc đầu, Chu Trọng Vọng chỉ cần nhìn vào giọng điệu, ông ta liền biết cái này 10 phần thì cũng có 8 9 phần là thật.

-Bí thư, cái nàycái nàytôitôi Chu Trọng Vọng lắp bắp nói.

Ông ta hiện giờ không còn sự điềm tĩnh lúc mới đầu nữa, ông ta vốn không thể ngờ tới, Trần Kinh hẹn ông ta tới đây, rõ ràng là để ông ta nhìn thấy những cái này.

Điều này đồng nghĩa với cái gì?

Đồng nghĩa với việc Trần Kinh sớm đã có bố trí tỉ mỉ về vụ việc xí nghiệp đóng tàu, sự sắp xếp này không thể sự việc xảy ra rồi mới sắp xếp, nói không chừng từ ngày Trần Kinh tới đây nhận chức hắn đã có sắp xếp tỉ mỉ rồi. Trong nội bộ xí nghiệp đóng tàu, trong lúc hắn không nói một tiếng nào, hắn đã sắp xếp người của mình vào trước rồi.

Tất cả sự việc xảy ra trong xí nghiệp đóng tàu, bất kể là việc gì, hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Chu Trọng Vọng càng nghĩ càng thấy sợ, ông ta cảm thấy đây là một thế cờ, là thế cờ mà Trần Kinh cố tình sắp đặt.

Xí nghiệp đóng tàu có lẽ là điểm mấu chốt của bàn cờ này, chính là con mồi nhử của Trần Kinh. Thông qua sự việc cải cách biên chế của xí nghiệp đóng tàu, Trần Kinh muốn sờ vào đáy của Kinh Giang, quan trọng hơn đó là, hắn phải thông qua một xí nghiệp đóng tàu, giết gà dọa khỉ. Khiến cho cả Kinh Giang chấn động rung trời.

Chu Trọng Vọng dựa cả lưng xuống ghế, lòng ông ta nặng chĩu.

Một xí nghiệp đóng tàu, sẽ liên can tới bao nhiêu người và bao nhiêu việc, ông ta sớm đã nghe nói tới sự tàn nhẫn của Trần Kinh. Lần này không biết Trần Kinh sẽ xử lý được bao nhiêu người?

Cán bộ các doanh nghiệp nhà nước của Kinh Giang, cán bộ các cấp của Kinh Giang, có lẽ lần này tất cả đều bị lật mặt.

Hồng Thần Cương thật đáng thương, ông ta vẫn còn tự cho là mình cao tay, mà lại không biết tất cả những gì ông ta làm, Trần Kinh đều biết hết, mỗi hành động cử chỉ của ông ta, đều không qua được tai mắt của Trần Kinh.

Thậm chí sự việc hôm nay ông ta mở tiệc lớn đại khách quý, Trần Kinh đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Nếu không phải là như vậy, thì tại sao Thang Dịch Dương lại đứng ở đúng con đường đấy đợi ông ta chứ?

-Xem xong rồi chứ? Có cảm xúc gì? Trần Kinh đặt tách cà phê xuống, từ từ nói.

Mặt Chu Trọng Vọng trắng bạch, nói: -Bí thư, tôitôi không quản lý tốt xí nghiệp đóng tàu, tôi nguyện chịu mọi hình thức xử lý! Tôi tình nguyện nhận hết trách nhiệm!

Trần Kinh cười lớn, khua tay nói: -Được rồi, lúc này không nên nói những lời như vậy. Chịu trách nhiệm nhất định sẽ có người phải chịu trách nhiệm. Nhưng tôi tìm anh tới đây, không phải vì vấn đề trách nhiệm!

Trần Kinh gõ tay xuống bàn nói: -Tình hình của anh tôi biết, Hồng Thần Cương người này tâm địa rất khó đoán, anh bị ông ta toan tính lừa gạt rồi. Ném chuột sợ vỡ bình, anh đường đường là Chủ tịch của một doanh nghiệp nhà nước, cán bộ cấp phó văn phòng, không ngờ lại bị một tên xuất thân từ lưu manh sai khiến. Còn không dám phản kháng lại.

Đúng là nực cười quá, cán bộ Kinh Giang chúng ta đều như vậy, một chút tôn nghiêm cũng không có, Kinh Giang còn có hi vọng gì sao?

Chu Trọng Vọng mặt bỗng đỏ lên, ông ta xấu hổ tới mức không biết tìm cái lỗ nào chui xuống.

Giọng điệu Trần Kinh dịu xuống nói: -Đối với vấn đề của anh, tôi bảo đảm với anh, chỉ cần anh đưa ra chứng cứ, Ủy ban kỉ luật sẽ không truy cứu trách nhiệm. Nếu Hồng Thần Cương tố cáo anh, tôi sẽ thay anh nhận, sẽ nói rõ ràng vụ việc mấy triệu đó.

Đương nhiên, anh chắc chắn là không thể ở lại xí nghiệp đóng tàu được nữa, tôi có thể dành một chỗ ở Ủy ban cải cách phát triển cho anh. Không thì vào Hội đồng nhân dân cũng được, Đảng không dễ dàng gì mới bồi dưỡng được một cán bộ ưu tú, sự việc của anh cũng không nghiêm trọng, coi như bị che mắt, không có ý cố tình phạm lỗi, chúng tôi không thể một gậy đánh chết anh luôn!

-Bí thư Chu Trọng Vọng đột nhiên nhìn chằm chằm Trần Kinh, Trần Kinh ra hiệu tay, nói: -Lão Chu, mọi người ở ngoài thường nói Trần Kinh tôi hung dữ, ra tay tàn nhẫn, còn đặt một biệt danh cho tôi là "Diêm Vương Trần". Nhưng tôi cũng là một người rất giữ lời, một khi đã hứa, chắc chắn sẽ làm được, điểm này chắc chắn anh cũng đã nghe tới rồi.

Trần Kinh cười, nói: -Vì vậy, lão Chu, hiện giờ anh chỉ có một con đường để lựa chọn, chính là lập tức dừng lại ngay trước bờ vực.

Trần Kinh rút một tập tài liệu từ trên tay đưa cho Chu Trọng Vọng, nói: -Đây là cơ hội để anh lập công chuộc tội, thông qua một số bạn bè tôi đã liên hệ được với xí nghiệp đóng tàu Hoàng Hải. Bọn họ cũng là doanh nghiệp nhà nước, năm sau chuẩn bị đưa sản phẩm ra thị trường, trước khi đưa sản phẩm ra thị trường, bọn họ sẽ thu mua một tài sản.

Xí nghiệp đóng tàu Kinh Giang chúng ta là xí nghiệp đóng tàu hàng đầu nội địa, tôi tin tưởng rằng bọn họ sẽ rất hứng thú với tài nguyên và thiết bị của chúng ta.

Tôi đã giúp anh đặt vé máy bay vào 6h sáng ngày mai, anh đi tới Hoàng Hải một chuyến để bàn chuyện.

Anh chỉ cần nhớ rõ một điều, quan trọng là không thể để bọn họ bỏ hết công nhân của chúng ta, còn tất cả đều có thể bàn bạc. Chúng ta chính là không cần tiền, chỉ cần những công nhân trong xí nghiệp đóng tàu của chúng ta vẫn có thể làm việc tốt ở vị trí của mình, có thể nói đây là một thắng lợi của chúng ta!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi