QUAN SÁCH

Sự kiện Kinh Giang không hề dịu đi vì việc Thủ tướng Lý tới Sở Giang thị sát.

Ngược lại, cùng với sự mất cân bằng, hôm đó khi mặt phẳng nghiêng về một phía, tốc độ thường sẽ càng nhanh hơn do khuynh hướng biến đổi.

Trần Kinh càng phải đối diện với nhiều nghi ngờ, nhóm mấy người vốn ba phải, có một vài người không khống chế được, cũng bắt đầu gia nhập trận doanh huyên náo, trong một phạm vi nhỏ của Kinh Giang dường như nhanh chóng hình thành một thế lực “phản Trần”cường đại.

Thành phần cấu thành của lực lượng này cực kỳ phức tạp, có những người còn ôm mục đích chính trị đặc biệt, coi chuyện này là một cơ hội tốt cho bản thân tranh thủ thượng vị, mà có những người đục nước béo cò, ý đồ lợi dụng cái gọi là đại thế để giành lợi ích cho bản thân.

Còn số ít người lại là kiểu bảo sao hay vậy, bị người lợi dụng, bản thân cũng không biết mục tiêu, chỉ làm con cờ và người tích cực đi đầu của kẻ khác.

Nhưng bất kể là tình huống nào, Trần Kinh chỉ mới nhậm chức trong bộ mấy Kinh Giang mấy tháng ngắn ngủi, lần đầu xuất hiện nguy cơ đúng là rất thực tế.

Phòng làm việc của Chủ tịch thành phố tại Ủy ban nhân dân thành phố, Từ Binh nhặt một nhúm thức ăn cho cả thả vào bên trong bể cá vàng, thức ăn cho cá rơi xuống, bọn cá bốn phía xông vào tranh đoạt, mặt nước vốn đang tĩnh lặng thoáng chốc sủi tăm, có mấy tiểu sinh linh hoạt bát, thậm chí đột nhiên nhảy ra khỏi mặt nước, làm động mấy cành hoa lau xinh đẹp.

Khóe miệng Từ Binh hơi cong lên, cười lạnh.

Trận bão tố của Kinh Giang sắp đến, làm lãnh đạo chủ chốt của Kinh Giang, lúc này ông ta phải suy tính xem Kinh Giang nên bước đi như nào, hướng đi chính trị của Kinh Giang nên như nào mới có lợi cho đại cục?

Đối với Từ Binh mà nói, cái gọi là đại cục của Kinh Giang, chính là đại cục của ông ta.

Theo tình hình trước mắt có thể thấy, Kinh Giang có chút loạn.

Sự hỗn loạn này chứng tỏ điều gì? Hẳn là chứng minh lực lãnh đạo của những cán bộ chủ chốt của Thành ủy Kinh Giang có vấn đề.

Điều này đối với Từ Binh mà nói, là nửa vui nửa buồn, một mặt lãnh đạo chủ chốt của Thành ủy Kinh Giang, trách nhiệm của Trần Kinh chiếm phần lớn. còn mặt khác, Từ Binh cũng là một trong số những lãnh đạo chủ chốt của Thành ủy Kinh Giang.

Loạn cục này ổn định như nào, nắm trong tay như nào, lãnh đạo đúng đắn như nào, đây là công tác mà Từ Binh phải suy nghĩ.

Trần Kinh làm loạn Kinh Giang, hắn là tội nhân của Kinh Giang, hắn là kẻ bại trận. Nếu hiện tại Từ Binh có thể ổn định Kinh Giang, ông ta chính là công thần của Kinh Giang, là người thắng.

Ngay lúc nãy, Từ Binh đã gọi điện cho Bí thư Lã của Tỉnh ủy.

Lã Quân Niên giải thích cho ông ta khá rõ ràng về những khúc mắc này.

Từ Binh quan hệ với Lã Quân Niên nhiều năm như vậy, chưa từng thấy Bí thư Lã kiên nhẫn như vậy bao giờ, cũng chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình lại được Bí thư Lã kỳ vọng lớn như vậy.

Lã Quân Niên âm thầm tiết lộ với Từ Binh.

Hiện tại cách nhìn của cấp trên ở Tỉnh ủy đối với Kinh Giang phần lớn là không tốt lắm, rất nghi ngờ năng lực nắm quyền khống chế của bí thư mới. đối với Kinh Giang mà nói là một khảo nghiệm rất lớn. Đồng thời đối với Từ Binh mà nói cũng là một khảo nghiệm lớn.

Lã Quân Niên nói rõ với Từ Binh, bảo ông ta phải cố gắng chứng minh cán bộ của Kinh Giang có năng lực, Từ Binh ông ta cũng có năng lực quản lý tốt Kinh Giang.

Chỉ là trong số lãnh đạo chủ chốt đương nhiệm của Kinh Giang có người quá nóng nảy, khinh suất về mặt xử lý vấn đề, mới dẫn đến sự bất ổn của cục diện. Nếu hiện tại bộ máy Kinh Giang có thể kịp thời sửa chữa sai lầm, tình thế có thể được ổn định.

Từ Binh tự cho rằng đã lĩnh ngộ thật sự thấu đáo ý đồ của Lã Quân Niên.

Lã Quân Niên không hy vọng bộ máy Kinh Giang lại bị điều chỉnh trên diện rộng một lần nữa, càng không hy vọng Trần Kinh cút xéo một cách âm thầm, bên trên lại cử xuống một bí thư.

Nếu như vậy, không chỉ là sự thất bại của công tác Kinh Giang, mà cũng là thất bại của cá nhân Từ Binh.

Từ Binh chẳng phải chính là luôn như hổ rình mồi vị trí bí thư kia sao? Đã như vậy, hiện tại đã tới lúc ông ta dùng tất cả vốn liếng chứng minh bản thân rồi, lúc này còn không thể hiện, còn đợi khi nào?

Từ Binh càng rõ, hiện tại Kinh Giang không ổn định, việc đánh cờ ở cấp Tỉnh ủy cũng tương đối kịch liệt.

Giữa những lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy Sở Giang, về phương pháp thi hành chính trị, ý kiến chủ trương chính trị, chưa từng thống nhất.

Vì sự không cân bằng trong quan niệm thi hành chính trị, dẫn tới vấn đề đoàn kết của bộ máy Tỉnh ủy Sở Giang luôn có vấn đề, Lã Quân Niên có chủ trương thi hành chính trị của mình, ông ta luôn hy vọng ý chí của mình có thể được quán triệt.

Vào thời khắc như vậy, một Kinh Giang nho nhỏ không chỉ liên quan tới một mình vấn đề của Kinh Giang.

Nếu Từ Binh biểu hiện tốt, đây là sự ủng hộ và trợ giúp lớn nhất với Lã Quân Niên, có lẽ nhân vật số một hôm nay của Kinh Giang phải đổi chỗ. Nhân vật số một của Tỉnh ủy ngày mai sẽ điều chỉnh, đây chính là điểm rất tinh tế trong cục diện hiện tại.

Nếu dùng trọng điểm để xem xét vấn đề này, hiện tại hướng đi của cục diện Kinh Giang chính là trọng điểm của cục diện hiện tại.

Ném xong một nắm thức ăn cho cá, bên trong đầu Từ Binh dường như đã đi tới quyết định.

Mà lúc này Trưởng ban thư ký Uỷ ban nhân dân Đỗ Tu Thận đẩy cửa phòng làm việc của ông ta ra.

Từ Binh đột nhiên xoay người nói:

- Tu Thận à, sao vậy, có phải đều liên hệ xong rồi?

Đõ Tu Thận gật đầu nói:

- Chủ tịch, đều theo yêu cầu của ngài, tôi truyền đạt yêu cầu xuống phía dưới. Ngoài ra, vể tình hình bên phía xưởng đóng tàu, hiện tại Chu Trọng Vọng không có mặt, ông ta công tác ở Hoàng Hải, nói tới việc kinh doanh của xưởng đóng tàu, ông ta nói hiện tại thực sự rất khó khăn.

Nếu năm nay xưởng đóng tàu muốn kinh doanh và sản xuất bình thường, ít nhất cần nguồn tài chính ba trăm triệu. Hiện tại chủ yếu là xưởng đóng tàu không quay vòng đủ tài chính, nên không thể có cơ hội thu hút được thương hiệu lớn.

Hiện tại việc mua hàng của các công ty vận chuyển bằng tàu đều như vậy, xưởng đóng tàu cần đầu tư đệm, nếu không có điều kiện thương hiệu, bọn họ căn bản không suy nghĩ tới việc hợp tác.

- Ba trăm triệu?

Từ Binh nhăn mặt nhíu mày, bỗng nhiên giận không kìm được nói:

- Nhưng Chu Trọng Vọng ông ta còn món nợ tám trăm triệu, lẽ nào ông ta không biết, hiện tại xưởng đóng tàu Kinh Giang đã được liệt vào danh sách đen của các ngân hàng sao? Ông ta thật biết tìm thời điểm để giơ tay, há miệng ra đã ba trăm triệu?

Ông ta coi chính quyền là bà vú ngốc sao? Ông ta há mồm đòi bao nhiêu thì cấp cho ngần đó à? Tôi thấy Chu Trọng Vọng ông ta muốn tiền tới mức điên rồi.

Đỗ Trường Thận ngượng ngùng cười cười nói:

- Chủ tịch, muốn trấn an bên phía xưởng đóng tàu, không có tiền chắc chắn không thành. Chu Trọng Vọng mở miệng đòi 300 triệu hơi nhiều chút, nhưng một nhà máy lớn như vậy, một tháng lương công nhân cũng đã phải trả hơn mười triệu, ba trăm triệu cũng không hoàn toàn là ăn nói lung tung.

Cứ cho chúng ta trừ đi, cũng chắc chắn không thể ít đi hơn một trăm triệu.

Từ Binh cắn cắn môi, mày nhíu chặt. ông ta biết Đỗ Trường Thận nói rất đúng tình hình thực tế. nhưng tình hình hiện tại, bảo ông ta tìm ngân hàng cho xưởng đóng tàu vay hơn một trăm triệu thật sự quá khó.

Hiện tại ngân hàng nào của Sở Giang cũng đều rất kiêu ngạo, kinh tế của Sở Giang không ổn, nơi nào trong toàn tỉnh cũng đều cần đầu tư bỏ vốn.

Lãnh đạo ngân hàng đi tới đâu lãnh đạo nơi đó đều cung phụng họ như hoàng đế, không dám đắc tội.

Quan hệ về mảng này của Từ Binh rất yếu, lần trước Kinh Giang xuất hiện vấn đề về tài chính, Từ Binh chủ động xin đi giải quyết, mục đích của ông ta là muốn thể hiện một chút.

Ông ta chạy đến Sở Giang tìm Lã Quân Niên, Lã Quân Niên viết một mẩu giấy giới thiệu ông ta tới một ngân hàng, ai ngờ lúc Chủ tịch ngân hàng công thương nhìn thấy mẩu giấy, người ta thiếu chút nữa cười không ra tiếng.

Ông ta cũng không trực tiếp từ chối Từ Binh, chỉ lấy từ trong ngăn kéo ra một xấp lớn giấy giới thiệu.

Từ Binh vừa thấy mấy thứ này, tất cả đều là lãnh đạo lớn của tỉnh thành phố tự tay viết, Từ Binh vừa nhìn liền thấy mấy chữ kí của Từ Tự Thanh.

Lúc đó người ta liền cười nói với Từ Binh:

- Chủ tịch Từ, thật sự rất xin lỗi. Tài chính của ngân hàng có hạn, nhưng khoản độ đầu tư bỏ vốn của Sở Giang dường như là vô hạn, tài chính hữu hạn phải phố hợp với đầu tư bỏ vốn vô hạn của Sở Giang, ông cảm thấy có thể không?

Hơn nữa ngân hàng chúng tôi là doanh nghiệp, mục tiêu của doanh nghiệp là lợi nhuận. chúng tôi hiểu tình hình của Kinh Giang, nơi đó là chỗ chúng tôi có nhiều nợ xấu nhất, chúng tôi thực sự không dám cho vay, cũng không có tiền cho vay…

Sau đó Từ Binh có tìm chủ tịch của những ngân hàng khác, nhưng người ta đều giống nhau, thái độ rất khách khí, khách hàng là thượng đế.

Nhưng tiền đòi thì không cho, ai nói đỡ cũng vô dụng, muốn mời người ta ăn cơm, người ta có quá nhiều lịch đặt tiệc, không sắp xếp nổi.

Thậm chí muốn đút lót chủ tịch cũng không thông, các ngân hàng lớn xét việc cho vay đối với Kinh Giang, một người nói không có tác dụng, nhất định phải mấy giám đốc ngân hàng thương lượng thỏa đáng.

Lần đó, Từ Binh vô cùng đau đầu, mặt không lộ ra, lại để lộ mông ra, từ đó về sau nhắc tới ngân hàng và đầu tư, ông ta liền đau đầu.

Nhưng hiện tại phải giải quyết vấn đề xưởng đóng tàu, phải đòi tiền, ngân hàng không có cách đầu tư, phải rút được tài chính bên trong chính quyền, cả Kinh Giang nuôi một xưởng đóng tàu, việc này dễ làm sao?

Đề nghị này của Từ Binh có thể được đa số người ủng hộ không?

Vừa nghĩ như vậy, Từ Binh liền thấy nản lòng.

Ông ta lại nhớ năm ngoái, Trần Kinh dễ dàng lấy được khoản cho vay mấy trăm triệu từ Ngân hàng xây dựng, giống như vài trăm triệu đối với Trần Kinh chỉ là chuyện một câu nói, trong lòng ông ta lại càng không vui.

Ông ta trừng mắt nhìn Đỗ Trường Thận nói:

- Trường Thận, như vậy đi, chúng ta mở hội nghị thường ủy chính quyền nghiên cứu việc này. Phương án kia của chúng ta sẽ nhanh chóng đệ trình hội nghị để thảo luận. Vấn đề xưởng đóng tàu không giải quyết sẽ tiếp tục loạn, không ai gánh vác được trách nhiệm.

Anh lập tức bắt tay đi sắp xếp, bảo mọi người đều động não suy nghĩ. Nếu ai tìm được cách hay, Uỷ ban nhân dân thành phố sẽ khen thưởng trọng điểm, đồng thời cuối năm bình bầu tiên tiến, sẽ cấp cho họ một danh sách mười người.

Thưởng lớn tất sẽ có người hùng, đây là thời khắc mấu chốt của Từ Binh, thủ đoạn quen dùng, trong lòng ông ta hy vọng, lần này cũng có thể thu được hiệu quả không tưởng.

Sự nặng nề đặc biệt lúc này đối với Từ Binh, một mặt phải ra ay trấn an cục diện, mặt khác cũng muốn nhờ hội nghị thường vụ củng cố thêm trận doanh và quyền lợi trong tay.

Trần Kinh là một người không thể khinh thường, Từ Binh luôn rất cẩn thận đối với Trần Kinh.

Cái gọi là côn trùng trăm chân, tử mà không cương, hiện tại Trần Kinh chính là như vậy. cục diện Kinh Giang chưa tới thời điểm cuối cùng, đều là một tấm chăn kín, không ai biết kết cục.

Đỗ Trường Thận lĩnh mệnh đang định đi, tới cửa anh ta bỗng đứng lại, đột nhiên quay đầu lại nói:

- Chủ tịch, đúng rồi, hôm nay bí thư Trần đột nhiên tới xưởng đóng tàu điều tra nghiên cứu, hình như còn dẫn theo rất nhiều người, cả cục tài chính quốc gia, lãnh đạo chủ yếu của cục tài chính cũng gọi tới, ngài xem…

- Cái gì?

Từ Binh ngây người, ông ta không hiểu, lúc này Trần Kinh tới xưởng đóng tàu làm gì? Mất bò mới lo làm chuồng, còn chưa phải đã muộn sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi