QUAN SÁCH

Thẩm Mộng Lan không biết tại sao mình phải khóc!

Nhưng cô bỗng nhiên lại bắt đầu chảy nước mắt, cô cố gắng cắn chặt môi, thầm nhủ mình phải kìm chế, vì kiềm chế không nổi, tiếp theo sẽ bị ăn chửi!

Nhưng cô cuối cùng vẫn không kìm chế được, không chỉ không kìm chế được, ngược lại nước mắt lại như mưa, lớp trang điểm cũng trôi đi hết rồi.

Cô muốn dùng tay mình để lau mặt, tay vừa mới đưa lên, liền thấy một chiếc khăn lông đưa đến trước mặt.

Cô hơi sửng sốt, ngẩng đầu, Trần Kinh lẳng lặng đứng trước người cô, tay cầm chiếc khăn lông đưa cho cô.

Ánh mắt của cô trở nên phức tạp, trong sự kinh ngạc lờ mờ có chút u oán.

Thần sắc Trần Kinh bình tĩnh, trầm mặc nói:

- Lau đi!

Thẩm Mộng Lan đờ đẫn gật đầu, nhận lấy chiếc khăn, lau qua mặt, liền chuẩn bị đứng dậy.

Một tay của Trần Kinh khẽ đặt lên vai cô, cô khẽ giật mình, lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trần Kinh đang nhìn mình cười cười, khuôn mặt lộ vẻ day dứt chân thành.

Cô sững người khoảng 5 giây, tất cả cảm xúc dồn nén trong đáy lòng giống như nước vỡ bờ mà điên cuồng phóng thích ra ngoài, cô đột nhiên đứng dậy, vùi đầu vào trong lòng Trần Kinh.

Hai tay cô ôm chặt lấy Trần Kinh òa một tiếng khóc ra thành tiếng.

Thời gian dài hoang mang sợ hãi, bao nhiêu ngày cô đơn hiu quạnh, trong nháy mắt này liền hóa thành nước mắt.

Cô có thể mơ hồ cảm giác được Trần Kinh đang nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng cô, tay rất nhẹ, tần suất cố định, mềm mại ấm áp.

Cứ như vậy, khoảng 5 phút đồng hồ.

Tâm trạng của cô rốt cục cũng ổn định được một chút, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Trần Kinh, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười gợi tình nói:

- Cám ơn!

Trần Kinh gật đầu nói:

- Khóc đủ chưa?

Thẩm Mộng Lan hơi sửng sốt, khuôn mặt cô hơi ửng đỏ, lộ vẻ cô nương hoa quý có chút ngượng ngùng, khẽ gật đầu, thấp giọng nói:

- Xin lỗi! Em…

Trần Kinh ánh mắt bình tĩnh nhìn cô:

Cô có từng nghĩ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của không?

Thẩm Mộng Lan ngạc nhiên mau chóng lắc đầu. Trần Kinh lại nói:

- Trước giờ chưa bao giờ nghĩ đến? Một chút cũng không có?

Thẩm Mộng Lan gật đầu, rồi lại lắc đầu, rồi lại gật đầu.

Hai người ôm nhau, khoảng cách rất gần, lần đầu tiên Thẩm Mộng Lan nhìn Trần Kinh với khoảng cách gần như này, hai người mặc dù sớm đã có quan hệ xác thịt, nhưng tình hình lúc đó, căn bản không có tâm trạng như bây giờ.

Còn từ sau chuyện lần trước, Thẩm Mộng Lan vô số lần nằm mơ đến cảnh cùng với Trần Kinh, nhưng những giấc mơ đó, không có cái nào giống như bây giờ.

Trong đầu cô suy nghĩ, trống rỗng.

Đúng lúc cô sững người, Trần Kinh nói:

- Khóc đủ rồi, nên nới lỏng tay chút đi! Thắt lưng của tôi cũng bị bóp nhỏ lại rồi!

Á một tiếng, Thẩm Mộng Lan giật mình bừng tỉnh, vội vàng buông tay ra.

Cô lùi lại một bước rồi ngồi xuống, cảm xúc dạt dào vừa nãy liền mất đi, trong lòng dường như trống rỗng.

Cô có chút hối hận về sự thất thố vừa nãy, trong lòng lại cảm thấy có chút gì đó chưa đủ, cô vẫn muốn khẽ dựa lên vai Trần Kinh, nhưng cuối cùng, cô không có đủ dũng khí làm vậy…

Trầm mặc một hồi, Trần Kinh nói:

- Liên quan đến chuyện của Tam Hòa, chúng tôi cũng đã điều tra rồi, kết quả điều tra cụ thể, Thang Dịch Dương sẽ đến Vạn Hải nói chuyện với cán bộ cấp cao. Hôm nay tôi tìm cô, là muốn xem thái độ của cô thế nào!

Trần Kinh khẽ thở dài một tiếng nói:

- Cô cũng thấy đấy, vì một chuyện của Tam Hòa, ngay sau đó lại có chuyện rút vốn, sau đó toàn tỉnh bắt đầu phê phán Kinh Giang tôi. Lúc này chúng tôi có chút khó khăn, cô ở Sở Giang bao năm như vậy rồi, chắc hẳn cũng biết nguyên nhân trong đó.

Tôi ở Kinh Giang làm chuyện này, phá hủy lợi ích của một số người thu được lợi, bọn họ sợ toàn tỉnh đều theo con đường của Kinh Giang mà đi, lúc này, thời điểm bọn họ phản kích đến rồi!

Không những vậy, bên Sở Giang cũng có một số người có dụng tâm khác đợi xem tôi làm trò cười cho thiên hạ!

Trần Kinh khua tay nói:

- Vừa rồi tôi hỏi cô có phải nhân lúc cháy nhà đi hôi của không, cô nói không, được rồi, coi như cảm ơn cô!

Thẩm Mộng Lan lườm Trần Kinh một cái, trong lòng có chút thất vọng, thầm nghĩ anh gọi tôi đến đây, hóa ra là vì chuyện này, sợ tôi nhân lúc cháy nhà đi hôi của, hủy hoại Kinh Giang, để tôi đừng làm loạn, chẳng trách hôm nay thái độ lại thay đổi nhiều như này.

Cô cắn cắn môi, muốn nói “Nếu tôi muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của thì sao?”

Nhưng những lời này cô vòng vo mấy lần, nhưng cũng không nói ra ngoài.

Trần Kinh quay người trở lại phòng, một lát sau mang theo một cặp công văn đi ra nói:

- Tôi phải đến Ủy ban kỷ luật tỉnh rồi, tôi gọi xe cho cô, cho cô về trước?

Thẩm Mộng Lan chằm chằm nhìn Trần Kinh, vẻ mặt có chút đờ đẫn, một lúc thật lâu sau, cô xoay xoay chân, trầm lặng nói:

- Em… em không muốn đi bộ, đau chân, muốn nghỉ ngơi thêm chút nữa!

Trần Kinh giơ tay lên nhìn giờ, buông tay xuống nói:

- Nhưng tôi phải đi rồi, tôi…

- Anh đi trước đi, em nghỉ ngơi một chút rồi tự mình về, em biết đường mà!

Trần Kinh bị cô đột nhiên trách móc, không khỏi ngẩn ngơ, một lúc lâu sau, hắn gật đầu nói:

- Được rồi! Trong phòng có chút bừa bộn, vậy thì thế này, cô muốn lúc nào đi thì đi!

Trần Kinh đi đến cửa đổi giày, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi đi.

Thẩm Mộng Lan con người loạn chuyển, nghiêng tai lắng nghe tiếng bước chân của Trần Kinh, một lúc lâu sau cô đứng dậy, tâm trạng hoàn toàn thả lỏng, thoải mái bắt đầu duỗi người, trong lòng có chút đắc ý nhỏ.

Nhưng cô thấy căn phòng này bừa bộn, cau mày.

Cô là người rất hà khắc về điều kiện vệ sinh và nơi ở, làm sao có thể dễ dàng khoan nhượng cho hoành cảnh bừa bộn như này?



Ủy ban kỷ luật Tỉnh, bí thư ủy ban kỷ luật Phùng Nhân Tài thân hình to lớn, cao 1m8, tai to mặt lớn, thực sự khiến người ta khó liên tưởng đến một cán bộ kiểm tra kỷ luật.

Phùng Nhân Tài còn có một biệt danh khác ở Sở Giang, tên Tiếu Diện Hổ.

Gã không có khuôn mặt kiểm tra kỷ luật nghiêm túc như những bí thư kiểm tra kỷ luật khác, nhưng khi làm việc, thì cực kỳ cứng rắn mạnh mẽ.

Gã không động đến thì thôi, một khi động đến thì sấm vang chớp giật.

Vốn dĩ, về mặt kinh nghiệm lý lịch của gã cũng chưa đủ, chính là vì Ngũ Đại Minh nhắm trúng đặc điểm này của gã, nên mới đề bạt gã với trung ương, gã mới có thể trổ hết tài năng tỏng những đối thủ cạnh tranh cường hãn, có được địa vị ngày hôm nay.

Nhưng Phùng Nhân Tài trước giờ vẫn không được coi là dòng chính của Ngũ Đại Minh.

Vì trong những công việc quan trọng trong tỉnh, cụ thể đến công tác kiểm tra kỷ luật, gã có rất nhiều chỗ có chính kiến không hợp với Ngũ Đại Minh.

Hơn nữa người này cũng không dễ thỏa hiệp, chớ nhìn gã tủm tỉm cười, thực chất bên trong vô cùng ngang bướng, nhiều lần âm thầm phân cao thấp với Ngũ Đại Minh, vì chuyện này, Ngũ Đại Minh còn thường bị đối thủ chê cười.

Trần Kinh trước mặt Phùng Nhân Tài, biểu hiện rất điềm tĩnh, hắn rất cẩn thận ứng phó, nhưng cũng không hồi hộp lo lắng.

Trên mặt Phùng Nhân Tài vẫn xuất hiện nụ cười nói:

- Đồng chí Trần Kinh, tình hình cụ thể như này. Tình hình tổng thể của Kinh Giang không tệ, nhưng nơi đáng để cảnh giác thì có rất nhiều. Trong bộ máy lãnh đạo Thường ủy tồn tại vấn đề tác phong, chuyện này không phải chuyện nhỏ.

Mặt khác, còn một điểm rất đáng để chúng ta cảnh giác, đó chính là có cán bộ lãnh đạo khả nghi can thiệp vào đấu thầu xí nghiệp.

Các anh bây giờ không phải có chuyện Tam Hòa sao? Lúc đó công ty xây dựng Vĩnh Cố có thể thuận lợi bốc thăm gói thầu Vạn Hải, chúng tôi có chứng cứ đầy đủ chứng minh, trong đó có một số vị lãnh đạo của bộ máy Kinh Giang tác động vào đó!

Phùng Nhân Tài híp mắt nhìn Trần Kinh, nói:

- Đồng chí Trần Kinh, điều này có nghĩa như này anh chắc hẳn là biết! Vì đây là manh mối tham nhũng, càng là manh mối lạm dụng quyền lực, manh mối như này có thể dung túng sao?

Trần Kinh bưng chén trà lên bình thản uống một ngụm nói:

- Bí thư Phòng, chuyện này hoàn toàn rõ ràng rồi sao? Có phải chứng cứ vô cùng xác thực có thể chứng minh trong đó có vấn đề tham nhũng hay không?

Phùng Nhân Tài cười nói:

- Tạm thời vẫn không thể chứng minh xác thực, dù sao chuyện dính đến chức vị quyền lợi Phó giám đốc sở thực, công tác của chúng ta phải thật cẩn thận, chưa có chứng cứ đầy đủ, không thể nào hành động thiếu suy nghĩ được!

Trần Kinh cười nói:

- Vậy thì tốt! Nếu chứng cứ xác thực, thì phải nghiêm túc xử lý! Bộ máy Kinh Giang cần phải giữ được sự thuần khiết trong sạch, vấn đề tự thân của cán bộ lãnh đạo, tôi không thể dễ dàng tha thứ! Mặc khác, anh vừa nói vấn đề tác phong, nếu thực sự tồn tại chuyện này, tôi sẽ xem xét giải quyết!

Phùng Nhân Tài liên tục gật đầu nói:

- Vậy thì tốt rồi, tốt rồi!

Gã nhìn Trần Kinh một cái, nụ cười trên mặt càng tươi hơn.

Nhìn bộ dạng Trần Kinh nói chuyện, đó là lời lẽ chính nghĩa, thực sự nghiêm túc.

Nếu bên cạnh có người thứ ba nghe được, tất nhiên sẽ hoan hô nhiệt tình.

Nhưng trong lòng Phùng Nhân Tài lại biết rõ, Trần Kinh đang giấu một con dao. Trần Kinh thực sự nghiêm túc hỏi Phùng Nhân Tài có chứng cứ xác thực hay không.

Thực ra ngụ ý chính là nếu không phải chứng cứ xác thực, thì không cần nói chuyện với hắn, vô ích!

Anh là người của Ủy ban kỷ luật có thể thụ lý án, thì phải thực sự lấy được đồ ra, không có đồ thì anh nói cái gì mà nói? Chẳng phải quấy nhiễu trật tự chính trị thường ngày của Kinh Giang sao?

Hơn nữa, Trần Kinh cũng đã âm thầm bố trí ra tay với Phùng Nhân Tài rồi, đội điều tra của Ủy ban kỷ luật tỉnh ở Kinh Giang không chỉ mất đi tính bí mật, hơn nữa còn bị Trần Kinh che mắt, bịt tai, tổ điều tra của gã cũng đã không nắm được bất kỳ tin tức gì rồi.

Trần Kinh làm việc rất khéo léo, tuyệt đối không công khai tiếp xúc với tổ điều tra, đối với những công việc khác cũng phối hợp cao độ.

Nhưng tất cả những thứ này chỉ là vẻ bề ngoài, âm trầm bên trong, Kinh Giang nghiễm nhiên có chút châm kim không lọt, tạ nước không lọt rồi.

Hôm nay Trần Kinh và Phùng Nhân Tài nói chuyện, ý tứ ngầm truyền đạt rất rõ ràng, đó chính là ám chỉ Phùng Nhân Tài, đừng gây sự với Kinh Giang vào lúc này.

Đừng để cho Trần Kinh hắn thêm phiền phức!

Phùng Nhân Tài trong lòng cũng nén giận, cảm xúc cũng cực kỳ mâu thuẫn.

Thực chất bên trong gã rát ngang bướng cố chấp, Trần Kinh đang khiêu chiến quyền uy Ủy ban kỷ luật của gã, không chút kiêng kị chống lại gã, điều này khiến Phùng Nhân Tài làm sao có thể thoải mái được?

Nhưng gã càng khó chịu, nụ cười trên khuôn mặt lại càng tươi hơn, ánh mắt nhìn về phía Trần Kinh cũng dịu dàng hơn, thậm chí mơ hồ còn có chút ý miễn cưỡng.

Trần Kinh chậm rãi đứng dậy, nói:

- Bí thư Phùng, chuyện nói xong rồi, tôi cũng phải về rồi! Cục diện Kinh Giang có chút không êm đẹp, nhưng tôi cam đoan với anh, chút không hài hòa này, cuối cũng sẽ trở nên hài hòa êm đẹp hơn!

Tiền đồ và triển vọng của mấy trăm người Kinh Giang, tuyệt đối sẽ không để mấy con sâu cán bộ làm rầu nồi canh, trong thế giới quan Trần Kinh tôi, sẽ không cho phép những chuyện như này phát sinh, cũng không có thể phát sinh được!

Trần Kinh cười ha hả, quay người chầm chậm cất bước rời đi, sống lưng thẳng tắp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi