QUAN SÁCH

Vẻ mặt Lôi Minh Phong rất khó coi.

Hôm nay gã vốn dĩ hăng hái, cao hứng phấn chấn, nhưng liên tiếp gặp mấy chuyện này, khiến một ngày tâm trạng tốt như này của hắn bị phá hỏng hoàn toàn.

Đầu tiên là bị mấy tên lính của quân phân khu Kinh Giang chặn lại dưới chân núi Ngọc Sơn.

Kính Quốc Khánh điều đình, đem tất cả thủ đoạn giải quyết chuyện này.

Vì xử lý chuyện này, Kính Quốc Khánh ít nhất đã gọi điện cho ba lãnh đạo chủ yếu của quân khu tỉnh, cục cảnh giới Sở Thành, cuối cùng thông báo cho qua mới khoan thai đến chậm.

Lôi Minh Phong đường đường là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, bí thư thành ủy thành phố Sở Thành, sao vừa ra khỏi mẫu đất của mình, liền từ một con rồng biến thành một con giun đất, nửa bước khó đi, điều này để đoàn người đi theo nhìn thế nào?

Nhất là hôm nay Lôi Minh Phong mời rất nhiều xí nghiệp đến cùng đoàn thị sát, gã lại là một người trọng thể diện, không thể không nói, gặp tình cảnh như này khiến gã rất khó xử.

Nếu chỉ đơn giản như vậy thì không có gì.

Đoàn xe của Lôi Minh Phong đến chân núi Ngọc Sơn, đường cản thứ hai gã thế nào cũng không qua được.

Lần này Lôi Minh Phong tức giận thực sự, gã nhảy xuống xe muốn trực tiếp sắp xếp người đến quân phân khu Kinh Giang nói lý lẽ.

Mà đúng lúc này, gã phát hiện trên Ngọc Sơn không ngờ có hơn chục máy xúc đang làm việc, cả chân núi Ngọc Sơn, đã bị máy xúc đào lồi lõm lên rồi.

Người thực hiện việc này chính là anh em Hầu thị.

Hầu Quan Trung thất kinh chạy đến phá trước chướng ngại trên đường, kích động chỉ máy xúc đang thi công quát lớn mấy anh lính:

- Thế này là thế nào? Ai bảo các anh đào bới loạn ở đây lên vậy? Các anh có biết mảnh đất này là do tập đoàn Hầu thị mua không hả, là đất của chúng tôi.

Các anh đào bới như này, sẽ phá hỏng toàn bộ ý tưởng thiết kế của chúng tôi!

Hầu Quan Trung kích động cả người phát run, gã chỉ máy xúc trên núi nói:

- Nhanh, nhanh, thông báo dừng thi công, lập tức dừng thi công. Tôi ra lệnh cho các anh dừng hành vi xâm quyền này lại…

Nhưng bất luận Hầu Quan Trung kích động như này, mấy anh lính này vẫn mặt mày đờ đẫn, căn bản coi Hầu Quan Trung chỉ là không khí.

Hầu Quan Trung chưa từng gặp phải sự đối đãi lạnh nhạt như này, gã dùng tay hất chướng ngại vật trên đường nói:

- Các anh không làm đúng không? Vậy được, tôi đi gọi người…

Gã nói một nửa, hai anh lính lạnh lùng nhảy đến, một trái một phải, không nói lời gì liền khống chế gã, cũng không quản gã có đau hay không, bẻ gập cánh tay của gã ra sau lưng, xách cả người người gã lên không trung, đi lên phía trước vài chục bước, sau đó dùng sức quăng ra, ném gã như ném một bao cát xuống đất.

Hầu Quan Trung khóc cha khóc mẹ, nhưng đám lính kia không thèm nghe, làm xong tất cả, bọn họ lại quay người trở về vị trí cũ, vẻ mặt điềm nhiên đứng đó, thẳng tắp!

Lôi Minh Phong trơ mắt nhìn cảnh này xảy ra trước mắt mình, gã tức đến mức nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên, lập tức liền gọi Mã Đào đến, bảo anh ta mau chóng gọi điện cho khu cảnh giới thành phố, bảo bọn họ mau phái người đến đây phối hợp.

Thật tức quá đi mất, quân phân khu Kinh Giang thành tinh rồi, Ngọc Sơn từ lúc nào trở thành địa bàn của bọn họ rồi? Ngọc Sơn trước giờ đều là dưới sự cai quả của Sở Thành, bọn họ có quyền gì lại bảo vệ Ngọc Sơn không cho người ta tiến vào?

Kính Quốc Khánh bình tĩnh hơn nhiều so với gã, y biết hôm nay xảy ra chuyện như này, Lôi Minh Phong không còn mặt mũi gì nữa, nhưng có làm loạn đi nữa, người ta cũng chỉ là vài tên lính quèn, càng làm loạn càng mất mặt thêm mà thôi.

Cứ như này không bằng rõ ràng về nhà, chuyện này sau này tính sổ sau.

Dù sao, kế hoạch hôm nay ăn cơm trưa, tắm suối nước nóng ở Ngọc Sơn chắc chắn không thực hiện được rồi.

Bây giờ cũng là thời gian dùng bữa trưa rồi, mà nhiều người như này cứ chần chừ ở chân núi Ngọc Sơn, còn cả đoàn phóng viên đi theo nữa, chậm mỗi một phút đồng hồ, đều có thể ảnh hưởng tiêu cực đến Sở Thành.

Vì vậy Kinh Quốc Khánh quyết định đề nghị với Lôi Minh Phong trở về ngay lập tức.

Lôi Minh Phong vừa nghe thấy vậy, lập tức nổi giận nói:

- Cái gì? Về ngay lập tức? Anh có thể nuốt được cục giận này sao, tôi tuyệt đối nuốt không trôi. Tôi cần phải yêu cầu lãnh đạo quân phân khu Kinh Giang đến nói rõ nguyên nhân, đây chẳng phải là làm bừa bãi sao?

Ai cho bọn họ cái quyền đào lung tung khắp núi? Bọn họ đây là đang làm gì? Là không coi lợi ích của Sở Thành chúng ta ra gì sao?

Thật là nhố nhăng!

Kính Quốc Khánh bị trận nổi đóa này của Lôi Minh Phong làm đỏ mặt đỏ tai, nhưng lúc này, nhiều người có mặt ở đây như vậy, y làm sao có thể khuyên bảo được Lôi Minh Phong?

Rất rõ ràng, Lôi Minh Phong bây giờ đã mất bình tĩnh rồi, là bí thư thành ủy, lý tính của gã đã bị cảm xúc ảnh hưởng rồi, rõ ràng là cục diện đâm lao phải theo lao, cuối cùng làm loạn lại không được lợi gì, gã quả thật không ngờ đến bước này.

Cứ như vậy, tất cả mọi người đều đang chờ đợi, phía trước hơn chục anh lính cùng mọi người giằng co, người ta rất nhẹ nhàng, vẻ mặt bình thản như mây trôi nước chảy.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua.

Cuối cùng, trên núi dường như chỉ còn lại một đoàn xe.

Một dãy xe xuyên quốc gia, còn có xe chỉ huy chiến trường, phía sau còn có xe thiết giáp, tiếng động cơ gầm rú thật lớn, đứng cách xa cũng có thể nghe thấy.

Đoàn xe càng ngày càng tiến lại gần, đi đầu là chiếc xe xuyên quốc gia tốc độ nhanh nhất, xe dừng lại vững chãi trước chướng ngại trên đường.

Hơn chục người quay đầu lại cúi chào, sau đó nhanh chóng dẹp chướng ngại.

Nhưng đoàn xe cũng tiến được có vài bước, toàn bộ đều dừng lại.

Vì hai đoàn xe này gặp nhau ở đoạn này, bên Lôi Minh Phong một bước cũng không nhường, chắn hết toàn bộ đường đi.

Một gã quan thượng tá sắc mặt nghiêm nghị đi đến nói:

- Các anh là ai? Sao lại chặn đường?

Lôi Minh Phong nhẫn nhịn tức giận, lúc này cuối cùng bạo phát, gã xông lên nói:

- Anh lập tức gọi tư lệnh Hà Thọ Quân của các anh cùng với chỉnh ủy Mã Quần đến đây, tôi phải hỏi các anh đang làm trò gì? Các anh có quyền gì lại diễn trò ở Ngọc Sơn, hơn nữa còn đào đường như này, các anh thế này là đang làm gì? Muốn tạo phản à?

Quan quân thượng tá sững người, hai con mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lôi Minh Phong một lúc lâu sau mới nói:

- Anh chính là bí thư Lôi của Sở Thành!

Lôi Minh Phong hừ một tiếng nói:

- Đúng, tôi chính là Lôi Minh Phong!

Quan quân thượng tá gật đầu, cúi chào nói:

- Anh đợi chút, tôi đi gọi tư lệnh Hà!

Trên xe chỉ huy phía sau, Hà Thọ Quân cuối cùng cũng lộ diện.

Dưới sự hộ tống của đám người, gã mau chóng bước lên trước, đi đến trước mặt Lôi Minh Phong, nghiêm tay chào, cười ha hả nói:

- Bí thư Lôi! Hôm nay anh đến Ngọc Sơn, sao không nói trước cho tôi một tiếng? Tôi vừa mới nhận được điện thoại của quân khu tỉnh, thật dọa tôi sợ chết khiếp.

Tôi lập tức kết thúc diễn tập xuống núi, vốn tưởng anh đi rồi, không ngờ anh vẫn còn đợi ở đây.

Rất xin lỗi, xin lỗi! Hôm nay lão Hà tôi sai rồi, xin anh đại nhân đại lượng, đừng nóng giận!

Gã quay đầu về phía mấy tên lính cản đường trừng mắt quát:

- Mấy người các anh, thế này là thế nào? Bí thư Lôi của Sở Thành các anh cũng không biết sao? Sao lại không cho qua?

Một vị quan quân thượng úy bước ra khỏi hàng cúi chào nói:

- Báo cáo tư lệnh, chúng tôi nhận được lệnh là bất luận ai không nhiệm vụ thì không được cho vào khu diễn tập, mấy vị thủ trưởng này không có khẩu lệnh, cho nên…

Hà Thọ Quân giận dữ nói:

- Các anh không động não sao? Cho dù là như vậy, các anh cũng không thể để các lãnh đạo ngồi chờ như này chứ? Tại sao không điều xe sắp xếp cho họ đến quân phân khu nghỉ ngơi, mấy người các anh trở về làm kiểm điểm cho tôi, kiểm tra do đích thân tôi làm!

Hà Thọ Quân nổi trận lôi đình, sau đó nhìn về phía Lôi Minh Phong nói:

- Bí thư Lôi, chuyện hôm nay chúng tôi thật có lỗi. Hôm nào tôi sẽ đến tạ tội! Bây giờ lúc này chính là lúc chúng tôi diễn tập, không còn cách nào, quay về còn phải phê bình nữa!

Nếu không, tôi thực sự muốn mời anh đến quân phân khu chúng tôi chỉ đạo công tác nữa!

Lôi Minh Phong vẫn nhìn Hà Thọ Quân diễn trò, lửa giận trong lòng cũng không nguôi chút nào, ngược lại càng lúc càng thịnh hơn.

Gã thầm nghĩ, Hà Thọ Quân đang muốn làm gì? Đây chẳng phỉa là đang trêu mình sao? Coi mình là đồ dễ lừa sao?

Gã hơi trầm ngâm một chút rồi nói:

- Tư lệnh Hà, tôi chỉ hỏi anh một chuyện, các anh tại sao diễn tập ở Ngọc Sơn lại không nói với bên Sở Thành chúng tôi một tiếng!

Gã chỉ vào máy xúc đang thi công trên núi nói:

- Còn nữa, các anh có quyền gì lại xây dựng rầm rộ trên núi, các anh có biết, các anh đang làm càn làm bậy trên đất của Sở Thành chúng tôi không!

Hầu Quan Trung hơi sững người, kinh ngạc một lúc lâu sau rồi nói:

- Ôi, việc này tôi…

Gã thở dài một hơi, nói:

- Bí thư Lôi, việc này là như này, tuyệt đối là hiểu lầm rồi. Vì diễn tập và thi công công trình của chúng toi đều là mệnh lệnh của quân khu tỉnh. Nếu không, quân phân khu Kinh Giang chúng tôi làm sao có thể làm những chuyện này?

Lãnh đạo quân khu tỉnh chưa họp bàn gì với các anh sao?

Lôi Minh Phong tức giận xông đến tận não, giận dữ không kìm chế được nói:

- Hà Thọ Quân, anh đừng diễn trò với tôi! Tôi nói cho anh biết, anh lập tức ra lệnh đội thi công của các anh dừng lại ngay, sau đó anh lập tức cùng tôi đến quân khi tỉnh đi nói rõ chuyện này với tu lệnh Hầu.

Nếu không, chuyện hôm nay tôi sẽ không để yên đâu!

Tôi nói quân phân khu Kinh Giang các anh quá to gan rồi, không ngờ dám nhúng tay vào đất của Sở Thành chúng tôi, các anh đã từng chào hỏi ai?

Anh coi tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Sở Thành chúng tôi là không khí phải không…

Lôi Minh Phong tức giận, Hà Thọ Quân khẽ nhíu mày, ánh mắt híp lại, nụ cười trên mặt nhạt dần nói:

- Bí thư Lôi, xem ra hôm nay thế nào tôi cũng phải cùng anh đến quân khu tỉnh rồi?

Lôi Minh Phong hừ một tiếng nói:

- Anh đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi! Anh không đi, tôi cho người bắt anh đi! Tôi thấy Kinh Giang các anh từ trên xuống dưới đều có tác phong không đứng đắn, đến quân phân khi các anh bây giờ cũng làm không ra thể thống gì rồi, nên trị nhất trị!

Hà Thọ Quân cười ha hả nói:

- Này bí thư Lôi, hôm nay tôi nói đến đây thôi. Hôm nay thực sự toi không có thời gian đến quân khu tỉnh, anh muốn cưỡng ép thì cứ cưỡng ép!

Gã quay đầu nhìn về phía bộ đội phía sau nói:

- Nhưng anh trước tiên phải hỏi đám lính của tôi có bằng lòng hay không đã!

Giọng nói của gã trở nên lạnh lùng, quát to:

- Trưởng tham mưu, dọn sạch chướng ngại trên đường, bộ đội lập tức xuất phát, tăng tốc tiến lên, đến quân khi ăn liên hoan!

Gã vung tay lên, quan quân phía sau liền bắt đầu sắp xếp bộ đội, mấy trăm binh lính từ trên xe chiến đi xuống, đám người Lôi Minh Phong bị đám quân binh này mau chóng phân cách, sau đó bị xua sang bên cạnh.

Còn lái xe đoàn xe dừng trên đường, thấy tình hình không ổn, liền lái xe dẹp sang bên đường.

Trước sau, cùng lắm chỉ mấy ba bốn phút, con đường liền được dọn dẹp thông thoáng.

Bộ đội xếp thành bức tường người cản hơn trăm mét, ngăn đám người Lôi Minh Phong ra, đoàn xe quân phân khu rời đi trước mắt đám người.

Lôi Minh Phong sắc mặt cực kỳ khó coi, gã hai mắt nổi lửa, gắt gao chằm chằm nhìn đoàn xe, nếu không phải Kinh Quốc Khánh kéo gã lại, gã rất có thể mất đi lý trí.

Một chiếc xe xuyên quốc gia đi qua người gã, bỗng nhiên giảm tốc độ lại.

Cửa sổ hạ xuống, một gương mặt quen thuộc hiện lên trước mặt gã.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi