QUAN SÁCH

Xưởng đóng tàu Kinh Giang đã chính thức chuyển giao cho phía Hoàng Hải.

Còn một số cán bộ của xưởng đóng tài Kinh Giang, phía Kinh Giang cũng dần dần thu xếp ổn định.

Kinh Giang hiện tại thiếu cán bộ kinh tế, nhất là cán bộ kinh tế hiểu về kinh doanh, Trần Kinh đưa ra chỉ thị nhất định phải dùng hết những cán bộ đi ra từ xưởng đóng tàu của Kinh Giang, bỏ vào những vị trí thích hợp, bọn họ là lực lượng sẽ cống hiến hết sức mình cho sự phát triển của Kinh Giang.

Trịnh Viễn Khôn xưởng trưởng của xưởng đóng tàu Kinh Giang, Trần Kinh khâm điểm anh ta đảm nhiệm nhân vật số một bảo vệ lao động và nguồn nhân lực của thanh phố.

Trước khi bổ nhiệm được ban hành, Trần Kinh đã đích thân tìm Trịnh Viễn Khôn nói chuyện.

Trịnh Viễn Khôn nhiều năm qua đã bôn ba cho vấn đề sinh tồn của công nhân viên chức thất nghiệp? Trước kia con đường mà anh ta chọn chính là chống lại chính quyền, lợi dụng truyền thông vận động gây áp lực chính quyền.

Hiện tại Trần Kinh đã cho anh ta một cơ hội, để cho anh ta đảm nhiệm nhân vật số một bảo vệ lao động và nguồn nhân lực, phụ trách công việc toàn diện của Cục, Trần Kinh yêu cầu anh ta không để cho người mắng, không bị công nhân viên chức thất nghiệp đâm thọc sau lưng.

Mối quan hệ giữa Trần Kinh và Trịnh Viễn Khôn trước đó không đánh nhau thì không quen nhau, sau đó Trần Kinh lại cho anh ta đảm nhiệm chức xưởng trưởng xưởng đóng tàu Kinh Giang, sự hợp tác giữa hai người, coi như là Trần Kinh đáp đài, khiến anh ta hát vang.

Hiện tại trong quan viên của Sở Giang, anh ta rất tín nhiệm Trần Kinh.

Trần Kinh đưa cho anh ta yêu cầu, anh ta không thể chểnh mảng, muốn quản cục này cho tốt, tranh thủ thực hiện mục tiêu tiến vào Thành ủy.

Như vậy Trịnh Viễn Khôn cũng đã trở thành nhân vật số một xuất thân từ đảng phái dân chủ của văn phòng Cục ủy Kinh Giang.

Trong tỉnh rất coi trọng chuyện này, Biên Kỳ vì chuyện này đã đặc biệt gọi điện cho Trần Kinh, ông ta bày tỏ rõ ràng, hoàn toàn thực hiện cải cách mới với cơ chế bổ nhiệm cán bộ của Kinh Giang. Đây sẽ tạo ra trường hợp tốt cho chế độ hiệp thương dân chủ của đất nước.

Hơn nữa Trịnh Viễn Khôn là nhân tố không ổn định, Trần Kinh có thể thông qua phương thức này để giáng xuống, đây cũng là cống hiến lớn trong công tác ổn định Sở Giang.

Trong tỉnh đã quyết định, phải đem ví dụ tuyên truyền cho toàn tỉnh, để cho toàn xã hội đều nhận thức được tính ưu việt của chế độ chủ nghĩa xã hội.

Đến lúc này công tác nữa năm của Kinh Giang đã tố cáo một chặng đường.

Trần Kinh mời họp hội nghị thường vụ là để tiến hành tổng kết công tác nữa năm, thừa nhận thành tích công tác của nữa năm rất nổi bật, đồng thời cũng đưa ra một kế hoạch đại khái cho công tác của nữa năm cuối.

Hội nghị thường vụ lần này, là hội nghị thường vụ nhẹ nhàng thoải mái nhất kể từ khi Trần Kinh tới Kinh Giang.

Không khí hội nghị rất nhẹ nhàng, mọi người rất nhiệt tình. Đồng thời khi khẳng định thành tích. Vì sự phát triển của sáu tháng cuối năm, mọi người đều hăng hái lên tiếng, rất nhiệt tình động não, cho ra nhiều ý tưởng vàng.

Không khí như vậy khiến Trần Kinh thở phào nhẹ nhõm.

Đồng thời cũng làm cho hắn ý thức được. Kinh Giang hiện tại đã không còn là Kinh Giang của trước kia nữa rồi.

Trần Kinh hoàn toàn hiểu rõ. Hắn lần đầu tiên tới Kinh Giang. Khi mời dự họp hội nghị thường vụ không khí hội trường lúc đó rất trầm lặng.

Kinh Giang lúc đó năm bè bảy mảng, rất nhiều việc đang cần làm bị gác lại. Bên trong bộ máy có mâu thuẫn mạnh mẽ, phe phái mọc lên san sát.

Thời gian thấm thoát, đảo mắt đã qua hơn một năm, những ngày như vậy đã qua đi rồi, hơn một năm cố gắng nỗ lực, công việc của Kinh Giang cũng đã đi vào quỹ đạo.

Kế tiếp, Trần Kinh là có thể chân chính nhắc đến khái niệm phục hưng của Kinh Giang rồi, hiện tại chính trị Kinh Giang vững vàng, binh hùng tướng mạnh, đúng là thời điểm kiến công lập nghiệp...

...

Trần Kinh thoả thuê mãn nguyện ở Kinh Giang.

Lúc này Từ Tự Thanh ở Sở Giang, lại là sống một ngày bằng một năm.

Ban đêm mùa hè của Sở Thành rất oi bức, rất nhiều muỗi, Từ Tự Thanh không hề để ý những thứ này.

Đêm đã khuya rồi, ông ta vẫn cầm quạt như cũ ngồi trong sân, nằm một mình an tĩnh trên ghế.

Thời tiết hôm nay rất tốt, bầu trời buổi tối khá nhẹ nhàng khoan khoái, ngửa đầu nhìn bầu trời, có thể nhìn thấy bầu trời đêm đầy sao.

Nhưng lúc này Từ Tự Thanh không có tâm tư thưởng thức những cảnh đẹp này, tâm tình của ông rất thấp, nhiều phiền não, tiến thoái lưỡng nan.

Vừa nãy ông và Phương Lộ Bình còn nói chuyện điện thoại gần một tiếng đồng hồ.

Nội dung chủ yếu của cuộc điện thoại là ông báo cáo cho Phương tổng về tình hình công tác các mặt của Sở Giang trong năm nay, trong điện thoại ông có chút tủi hờn khi nói về cảnh ngộ đáng xấu hổ của mình lúc này cho Phương Lộ Bình.

Sự phát triển của Sở Giang trong tương lai có hi vọng, là Chủ tịch tỉnh Sở Giang, Từ Tự Thanh lại càng ngày càng dạt bên lề, tương lai của Sở Giang dường như càng lúc càng xa với ông ta.

Nghe xong báo cáo của Từ Tự Thanh, Phương Lộ Bình ở bên đầu dây bên kia im lặng mấy phút không nói gì.

Cuối cùng, ông thản nhiên nói:

- Tự Thanh, vậy cân nhắc đổi hoàn cảnh đi. Tuổi của anh còn trẻ, vẫn chưa thể dừng lại, còn có cơ hội. Sớm đổi hoàn cảnh một chút, chủ động một chút, cùng lắm thì làm lại từ đầu, cơ hội luôn có.

Đối với ý kiến này của Phương Lộ Bình, Từ Tự Thanh lựa chọn cam chịu.

Quả thực, dựa theo quy luật chung của chính trị, Từ Tự Thanh đã đưa công việc của Sở Giang đi đến bước này, vậy nên đổi hoàn cảnh.

Chính trị vĩnh viễn không phải ngươi chết ta sống, hai hổ đánh nhau, tất có một con bị thương, Từ Tự Thanh lúc trước cũng đã phạm sai lầm.

Trong việc xử lý quan hệ với Ngũ Đại Minh, ông đã không lý trí, cực đoan trên nhiều khía cạnh.

Cuối cùng xem như mua dây buộc mình, cuối cùng đem chính mình đặt vào vị trí càng ngày càng bế tắc.

Tình hình Sở Giang hiện tại sáng sủa, vị trí của Ngũ Đại Minh hoàn toàn được củng cố, vào lúc này, Từ tự Thanh còn cái gì mà lưu lại?

Nhưng muốn rời khỏi Sở Giang, đối với Từ Tự Thanh mà nói lại nói dễ hơn làm?

Ông đã cắm rễ nhiều năm ở Sở Giang như vậy ông có cảm tình sâu sắc với phong cảnh sơn thủy, từng cọng cây ngọn cỏ của Sở Giang.

Người trừ phi là cây cỏ mới có thể vô tình?

Từ Tự Thanh không nỡ bỏ mảnh đất, và nhân dân trên mảnh đất này.

Đáng tiếc, chính trị thật là tàn khốc.

Doanh trại quân đội bằng sắt, dòng chảy của những binh lính, Từ Tự Thanh cũng từng nghĩ rằng ông một ngày nào đó sẽ rời khỏi Sở Giang, nhưng ông chưa bao giờ nghĩ tới, ông sẽ rời khỏi đây trong tình cảnh như thế này….

Sự mất mát sâu sắc này, khiến nội tâm của ông thật sự khó có thể tiêu tan.

Ông cẩn thận nghĩ lại công việc của mấy năm qua.

Ông cảm thấy bản thân kỳ thật đã phạm vào một sai lầm, đó chính là sai lầm khi đưa ra phán đoán Trần Kinh.

Ngũ Đại Minh trên vấn đề này hơn ông rất nhiều, Ngũ Đại Minh lúc đầu lên giọng dẫn Trần Kinh vào, đây là một quân cơ tuyệt diệu.

Trần Kinh tuổi trẻ, cấp bậc so với lãnh đạo cấp một còn tương đối thấp, không làm người khác chú ý.

Nhưng bối cảnh của Trần Kinh vững chắc, kinh nghiệm công tác phong phú. Năng lực làm việc mạnh mẽ, năng lực xử lý vấn đề phức tạp rất tuyệt vời.

Thời gian hắn chủ quản Kinh Giang chỉ một năm, các loại âm mưu, mưu mô mà hắn sử dụng, đều thể hiện trình độ cao.

Kinh Giang có năm bè bảy mảng, một đám du binh rải rác, trong tay Trần Kinh, được chỉnh đốn cả.

Nhìn chung hiện tại toàn tỉnh mười mấy thành phố, khu tự trị, bộ máy kinh Giang được cho là có lực nhất, bộ máy đoàn kết nhất. Mà Trần Kinh dường như chưa hề động tới những lực lượng trước đó.

Năng lực khống chế này. Từ Tự Thanh xem ra, chỉ có hơn chứ không có kém so với Ngũ Đại Minh.

Sức mạnh thật sự phải là mạnh mẽ từ bên trong, lợi hại của Kinh Giang chính là Trần Kinh đã nắm bộ máy trong tay, kiềm kẹp chỉnh đốn mọi thứ. Cái gọi là quy tụ được lòng người sẽ dời được Thái Sơn. Bằng không, Trần Kinh có đòn sát thủ gì, mà dám khiêu chiến với Lôi Minh Phong?

Xem nhẹ năng lực của một người. Hậu quả là trí mạng đấy.

Từ Tự Thanh lúc trước coi Trần Kinh như một quân cờ, rất coi thường, Trần Kinh không phải binh sĩ, ông ta là xe, thậm chí là soái, Từ Tự Thanh có thể nghĩ, tương lai tỉnh Sở Giang, tất nhiên chính là vũ đài cho người tài hoa như Trần Kinh.

Chỉ có điều đến lúc đó, mọi thứ đều không có liên quan đến Từ Tự Thanh.

Được làm vua thua làm giặc, Từ Tự Thanh chợt phát hiện, ông chỉ là một khối đá kê chân cho người ta mà thôi, nhiều năm qua, năm đó Trần Kinh chỉ là một gã trưởng phòng nhỏ, một thanh niên ngang tàng bướng bỉnh?

Sông núi sinh tài đời vẫn có, Từ Tự Thanh lần đầu tiên cảm thấy mình đã già rồi...

...

Từ Binh từ lầu số 3 của Ủy viên thường vụ tỉnh ủy đi ra, đi rất vội vàng.

Thần sắc của ông khá ngưng trọng, lời của Bí thư Lã Quân Niên đến nay vẫn còn văng vẳng bên tai.

Lần này ông về tỉnh gấp hơn Lã Quân Niên, nhưng ông không ngờ rằng, thái độ của Lã Quân Niên bỗng nhiên biến hóa tinh tế.

Gần đây trong tỉnh chẳng phải đã đưa ra sự hợp tác phát triển của hai thành phố, lấy tỉnh thành làm trung tâm để tạo ra vòng kinh tế sao?

Chiến lược này của Tỉnh ủy, hiện tại đã được quán triệt xuống dưới, mấy ngày nay Ban Tuyên giáo thành phố, Thành ủy và phòng Đốc tra chính quyền đều bận rộn với công việc này.

Nhưng mà khiến Từ Binh bất ngờ chính là, Lã Quân Niên có ý kiến lớn với vấn đề này.

Khi Ông và Từ Binh nói chuyện, đã thể hiện điểm này rất rõ ràng, ông nói:

- Cái gì gọi là lấy tỉnh thành làm trung tâm phát triển vòng kinh tế? Tôi thấy suy nghĩ này không được. Hiện tại thành tích phát triển của Kinh Giang đã rõ như ban ngày, tốc độ phát triển xếp thứ nhất toàn tỉnh.

Nhưng bây giờ đột nhiên đề xuất phải lấy tỉnh thành làm trung tâm phát triển vòng kinh tế, đây chẳng phải là xóa bỏ thành tích của Kinh Giang sao?

Hơn nữa, phát triển của Kinh Giang vừa mới có chút khởi sắc, lúc này đem trọng tâm phóng tới Sở Thành, đây chẳng phải là đả kích vào tính tích cực của cán bộ quần chúng Kinh Giang sao?

Ánh mắt ông nhìn chằm chằm Từ Binh nói:

- Cho nên, Từ Binh, đối với chuyện này ông phải nhận thức cho tỉnh táo. Ông phải nhớ kỹ ông là Chủ tịch thành phố của Kinh Giang, đại diện cho lợi ích của Kinh Giang, vào thời điểm mấu chốt, anh phải đứng vững cho tôi, ngàn vạn lần không để xảy ra những chuyện phá hỏng kế hoạch phát triển lầu dài của Kinh Giang.

Từ Binh vừa nghe những lời này của Lã Quân Niên, lúc này liền trợn mắt hốc mồm, không biết Bí thư Lã vì sao lại đột nhiên nói ra những lời như vậy.

Khi Tỉnh ủy chế định chiến lược, triệu tập cuộc họp đặc biệt, trên cuộc họp đã nhất trí ý kiến, sau đó mới ban bố phương châm cụ thể.

Truyền phương châm xuống, vừa mới bắt đầu truyền đạt, Phó bí thư tỉnh ủy liền đưa ra ý kiến bất đồng, âm thầm phỏng vấn ông ta, ý đồ của Lã Quân Niên là ở chỗ nào?

Mà một câu nói khác của Lã Quân Niên, lại khiến cho Từ Binh suy nghĩ viễn vông.

Lã Quân Niên nói:

- Từ Binh, anh không dễ dàng đi đến bước này của ngày hôm nay. Tình thế của Kinh Giang tốt, anh có công lao hiển hách, tôi thấy rất nhiều nhân vật số một của chính quyền trong thành phố, thành tích và năng lực cá nhân của anh là đi đầu đấy.

Toàn tỉnh lập tức bắt đầu phát triển tốc độ, kinh nghiệm thành công của Kinh Giang đáng được thành phố các tỉnh lấy làm gương học tập.

Cho nên, tôi cảm thấy vấn đề cá nhân của anh, có thể sớm quy hoạch. Nên độc chắn một mặt, đúng hay không?

Trong lòng Từ Binh cả kinh, nói:

- Bí thư Lã, hiện tại không thể nói Kinh Giang là thành công, chỉ có thể nói là vừa mới khởi sắc. Lúc này để cho tôi rời khỏi Kinh Giang, tôi cảm thấy thời cơ cũng không tốt. Tôi còn hy vọng có thể ở lại làm vài năm nữa.

Lã Quân Niên vừa nghe những lời này của Từ Binh, không hài lòng, nói:

- Anh quá hồ đồ. Anh cho rằng trong cán bộ của đảng, chỉ mình anh hiểu dâng hiến, chỉ mình anh có phong cách cao sao? Anh giả bộ tạo ra phong cách cao gì chứ? Cơ hội tới anh lại trả cho tôi, có lúc anh sẽ hối hận đấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi