QUAN SÁCH

Ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ.

Trần Kinh ngồi trên ghế nghiêm túc phê duyệt văn kiện, trong đầu hắn đang cân nhắc chuyện của Đức Cao.

Ngày hôm qua Đan Gia Cường đến tỉnh thành một chuyến, kể khổ với Trần Kinh, nói Đức Cao có rất nhiều vấn đề, nhất là vấn đề về cán bộ, vô cùng nghiêm trọng, bầu không khí rất tệ.

Trong quan trường mua quan bán chức, đút lót nhận hối lộ đã trở thành phong trào, dân chúng ca thán rất nhiều.

Đan Gia Cường nhiều lần cùng Ân Lâm nói đến những vấn đề này, lần nào Ân Lâm cũng đều mập mờ, trong Hội nghị thường ủy, Ân Lâm nhấn mạnh điều quan trọng nhất là phải đoàn kết.

Những câu nói nhàm tai như là cán bộ trong thể chế phải trên dưới đoàn kết một lòng, vì cả Đức Cao mà góp một phần công sức của mình.

Đan Gia Cường phàn nàn với Trần Kinh:

-Trưởng ban thư ký, tôi thấy cứ như vậy mãi sẽ không hay chút nào. Hiện nay có một cách mới, lấy lương cao nuôi dưỡng sự thanh liêm, tôi thấy Đức Cao chúng tôi là một khu có tiềm năng, có khả năng kiếm tiến, ở vị trí chủ chốt, vừa công tác vừa kiếm tiền, tạo ra được thành tích đều không thành vấn đề.

Nếu cứ tiếp tục như thế nào, nền tảng không ổn, liệu có thể phát triển lâu dài được hay không?

Trần Kinh nhíu mày, phê bình Đan Gia Cường nói quá lời rồi, không nên nhìn vấn đề một cách phiến diện cực đoan như vậy, phải chăm chỉ làm tốt công tác của mình, phải kiên trì tạo ra thành tích mới được.

Nhưng sau đó Trần Kinh lại không thể không suy xét đến vấn đề của Đức Cao.

Đức Cao là một tỉnh hoa tiêu mới, nhưng cái hoa tiêu này lại liên tiếp xảy ra vấn đề, chuyện lần trước của Đức Cao, tuy rằng Trần Kinh đã nhanh chóng giải quyết, tiến hành cái gọi là xét xử.

Kỳ thật căn bản chỉ là chuồn chuồn lướt nước, không có điều tra kỹ càng, mục đích chính là muốn che dấu vấn đề, không để cho hoa tiêu của tỉnh bị bêu xấu trong toàn tỉnh.

Nhưng sau chuyện này, thái độ của cán bộ Đức Cao phản lại hắn rất nhiều. Điểm này Trần Kinh có thể độ lượng không so đo nhiều.

Nhưng về vấn đề của Đức Cao, Trần Kinh lại liên tục nghe được những tin tức tiêu cực.

Đan Gia Cường không phải là người đầu tiên nói lên nghi ngờ đó, khẳng định cũng không phải người cuối cùng.

Hôm qua Trần Kinh đã tổng kết rất nhiều tài liệu có liên quan, trực tiếp đưa cho Bí thư, nhưng tài liệu đưa lên tựa như trâu đất xuống biển, biệt tăm biệt tích.

Điều này khiến cho Trần Kinh có chút lo lắng.

Bởi vì điều này khác với lẽ thường, cách làm việc của Ngũ Đại Minh sao có thể tê liệt như vậy được?

Trần Kinh ý thức được trong chuyện này có thể có điều gì đó mà mình không biết.

“Cộc cộc!”

-Vào đi!

Trần Kinh ngẩng đầu lên, Tôn Thiên Thạch cười bí ẩn từ cửa tiến vào.

Trần Kinh hơi ngạc nhiên, vội vàng đứng dậy nói:

-Ai nha, Phó bí thư Thiên Thạch, anh có chuyện gì cứ điện thoại qua là được. Tôi phải đến chỗ anh mới phải. Anh…

Tôn Thiên Thạch cười ha hả nói:

-Trưởng ban thư ký, cơ quan Tỉnh ủy có ai là không biết anh trăm công ngàn việc. Tôi đang lúc nhàn rỗi không có việc gì, muốn qua đây hàn huyên với anh thôi!

Ông ta khoát khoát tay nói:

-Bí thư gần đây luôn làm việc tại Ngọc Sơn, công tác báo cáo của chúng tôi không có cách nào chỉ đành để anh vất vả chạy ngược chạy xuôi thôi!

Tôn Thiên Thạch cười vô cùng sung sướng, nhìn qua có vẻ vô cùng thoải mái.

Trong trí nhớ của Trần Kinh, từ khi hắn nhận chức tới nay, chưa bao giờ thấy ông ta nhiệt tình như hôm nay.

Trong lòng hắn thầm cười, nghĩ thầm hay là Bí thư có cách rồi.

Tỉnh ủy tuyên bố thành lập Tổ lãnh đạo phát triển Sở Nam, Tổ này do Tôn Thiên Thạch làm đội trưởng, Tôn Thiên Thạch nhận được sự ủng hộ rất lớn, nhiệt tình vô cùng.

Liên tiếp hơn 1 tuần lễ, ông ta nhiều lần đến thị sát một số thành phố của Sở Giang, trong khi thị sát Nguyên Thủy, ông ta thậm chí còn được truyền thông theo chân phỏng vấn.

Ông ta nói cán bộ lãnh đạo phải xuống cơ sở khảo sát nhiều hơn, Bí thư Thành ủy phải đến từng xã, thị trấn, Bí thư Huyện ủy phải đến từng thôn, xã, thị trấn, phải đến từng nhà, cán bộ các cấp phải có tinh thần làm việc như vậy, phải bám sát thực tế.

Mà ông ta dường như đang làm gương tốt, đến thị sát Nguyên Thủy suốt 4 ngày, từng huyện đều đến, chỉ trỏ núi non, vô cùng hăng hái.

Hiện tại bước tiếp theo chính là xác định ứng cử viên tổ lãnh đạo.

Tỉnh ủy phải nguyên cứu, bố trí nhân viên cụ thể, nhiệm vụ này khiến Trưởng ban thư ký như Trần Kinh phải chạy quanh để cùng phối hợp.

Trần Kinh mời Tôn Thiên Thạch ngồi, tự tay rót cho ông ta một tách trà, Tôn Thiên Thạch mở lời trước nói:

-Trưởng ban thư ký, về vấn đề nhân viên Tổ lãnh đạo, hiện tại đã làm đến đâu rồi?

Trần Kinh nghĩ thầm cuối cùng cũng đã tới rồi, hắn trầm ngâm một chút, nói:

-Phó bí thư Thiên Thạch, theo ý của Bí thư, anh là lãnh đạo, nhân viên cụ thể của Tổ lãnh đạo anh tự mình chọn. Hai ngày nay tôi vội vàng thu thập văn kiện các nơi, sắp xếp lập tức triển khai Hội nghị hội liên hiệp công thương nghiệp, và một số hội nghị lớn của Tỉnh ủy, chưa thể liên lạc với anh được!

Trần Kinh từ trên bàn làm việc lấy ra một tập tài liệu nói:

-Đây là một số ứng cử viên, anh xem qua một chút đi!

Tôn Thiên Thạch nhận lấy tập tài liệu, xem qua một lần, nói:

-Hiện tại các đồng chí trong cơ quan của chúng ta thật rất có năng lực, hiệu suất làm việc cao, anh làm Trưởng ban thư ký rất tốt, năng lực lãnh đạo tốt!

Ông ta khen Trần Kinh vài câu, đổi giọng nói:

-Tuy nhiên Trưởng ban thư ký à, tôi thấy Tổ lãnh đạo của chúng ta, ban đầu có thể được coi là việc chính nhưng không cần tổ chức quá lớn, cần khống chế quy mô. Tỉnh ủy coi trọng tôi, cho tôi làm đội trưởng tôi rất vui.

Nhưng một tổ một Ủy viên thường vụ tôi thấy cũng chẳng có gì khác biệt, tôi thấy về phương diện chấp hành, tùy tiện chọn một Phó chủ tịch tỉnh đảm nhiệm Phó tổ trưởng, sau đó Ủy ban Cải cách và Phát triển lựa chọn một lãnh đạo đảm nhiệm Phó tổ trưởng. Sắp xếp như vậy cũng không tệ, anh thấy sao?

Khóe mắt Trần Kinh khẽ giật giật, hắn cuối cùng cũng hiểu được ý của Tôn Thiên Thạch.

Tôn Thiên Thạch muốn đá bay Phó chủ tịch thường trực Lục Ký Ngôn ra ngoài, phân công Ủy viên thường vụ tỉnh, Lục Ký Ngôn phụ trách liên hệ Ủy viên thường vụ thành phố Nguyên Thủy, Nguyên Thủy và Hành Châu giống nhau đều là thành phố lớn của Sở Nam, hiện tại Sở Nam phát triển rồi.

Lục Ký Ngôn giờ ra sao, Tôn Thiên Thạch chính là muốn làm vua Sở Nam đấy?

Đối với vấn đề này, Trần Kinh đương nhiên không thể tỏ thái độ, hắn nói:

-Bí thư Thiên Thạch, vậy anh cứ chọn qua trước, những thành viên cụ thể anh cứ xác định trước đi. Không phải còn phải thảo luận trong Hội nghị thường vụ sao? Đến lúc đó tôi tin các vị lãnh đạo sẽ tôn trọng ý kiến của anh!

Tôn Thiên Thạch nhìn Trần Kinh một cái, cười ha hả nói:

-Trưởng ban thư ký, anh cũng không được nhàn hạ rồi. Sắp xếp nhân viên là công tác của anh, tôi chọn người trước, đây không phải là đoạt quyền của anh sao? Tỉnh ủy vừa mới in và phát hành thông tri cấm cán bộ lãnh đạo chuyên quyền, anh bức tôi phạm sai lầm sao?

Trần Kinh thầm mắng một câu cáo già, trên mặt lại cười ha hả nói:

-Bí thư Thiên Thạch, anh tha cho tôi đi, tôi sợ nhất là chụp mũ người khác đó! Công tác sắp xếp nhân viên là của tôi thật, nhưng tôi cũng không thể nhàn hạ được, tôi có thể sơ tuyển được người nhưng chủ chốt việc chọn người, tôi không đề bạt loạn lên được, vẫn cần các vị lãnh đạo tỉnh cùng thảo luận!

Tràn Kinh lại lấy từ trên bàn làm việc của mình ra một phần danh sách đưa cho Tôn Thiên Thạch.

Tôn Thiên Thạch cầm lấy xem xong liền vội vàng lắc đầu nói:

-Nhiều vậy, sao cần nhiều người như vậy? Chúng tôi chỉ là một Tổ lãnh đạo, đâu phải làm việc theo cơ cấu, nhiều người như vậy không phải để cho mọi người nhàn rỗi quá sao?

Trần Kinh mỉm cười nói:

-Bí thư Thiên Thạch, đây đều là danh sách chọn người, đây là những người tôi cảm thấy thích hợp, chẳng qua là giúp các lãnh đạo giúp thu hẹp phạm vi một chút mà thôi, như vậy dễ dàng chọn lựa hơn phải không? Bằng không cán bộ Sở Giang chúng ta nhiều như vậy, không có một phạm vi nào, chẳng khác gì mò kim đáy bể sao?

Sắc mặt Tôn Thiên Thạch kìm chế, lộ ra vẻ lúng túng, xong ông ta chợt cười ha ha, chỉ Trần Kinh nói:

-Được, anh suy xét rất chu toàn, rất chu toàn! Hiện tại tôi đã hiểu được tại sao Bí thư lại chọn anh làm Trưởng ban thư ký.

Rất cẩn thận, suy nghĩ chu đáo, mọi phương diện công tác đều có thể suy xét đến, thật khó có được khó có được a!

Ông ta khoát khoát tay nói:

-Phần danh sách này tôi cầm về cân nhắc một chút, sẽ xem xét kỹ lưỡng!

Trần Kinh định đích thân tiễn Tôn Thiên Thạch ra ngoài cửa, Tôn Thiên Thạch vội ngăn hắn nói:

-Không cần tiễn, vài bước đường như vậy, không cần khách khí. Công việc của anh bận rộn, mau đi làm đi!

Trần Kinh cũng không khiên cưỡng, trở về phòng làm việc của mình, nụ cười trên mặt cũng dần dần nhạt đi.

Hắn bỗng nhiên ý thức được mình vẫn không để ý đến một vấn đề, mình sao lại quên mất Lục Ký Ngôn này chứ?

Trần Kinh cẩn thận ngẫm lại Lục Ký Ngôn này, làm Phó chủ tịch thường trực tỉnh, từ khi tiếp nhận đến nay, anh ta cực kỳ khiêm tốn, hoàn toàn khác với phong cách của Tôn Thiên Thạch.

Lục Ký Ngôn là một người khiêm tốn sao? Anh ta là một người cam chịu cúi đầu làm nô bộc hay sao?

Tình huống dị thường như vậy, dường như không giống với những đánh giá bên ngoài về Lục Ký Ngôn, chắc chắn là có gì bất thường đây.

Chuyện khác thường tất nhiên là vấn đề mình bình thường không nghĩ tới.

Tây Bắc hệ, Từ Tự Thanh ở Sở Giang lăn lộn mười mấy năm, lực lượng không thể không mạnh, Lục Ký Ngôn này lại không nắm giữ được những lợi thế này, Trần Kinh làm sao có thể tin được đây.

Trần Kinh lấy một tập tài liệu từ trong ngăn kéo ra, trên mặt đều là tên có kèm theo ảnh chụp.

Những người này chính là danh sách cán bộ của toàn tỉnh, cùng với danh sách cán bộ Phó giám đốc trọng yếu có thực quyền.

Từ khi Trần Kinh nhận chức, gần như mỗi ngày hắn đều xem một lượt danh sách này.

Một đám ảnh chụp và tên, đây là kiến thức cơ bản của Trưởng ban thư ký, cán bộ lãnh đạo các đơn vị trong toàn tỉnh đều phải luôn luôn ghi nhớ trong lòng, chỉ có vậy mới có thể được lòng mọi người.

Hắn lấy ra một cây viết.

Bắt đầu nhìn lại một lần danh sách tên ứng cử viên.

Thỉnh thoảng, hắn sẽ khoanh ở trên một vài cái tên một vòng tròn nhỏ.

Cán bộ Tây Bắc hệ, hắn không xa lạ gì, Từ Tự Thanh lăn lộn suốt mười mấy năm, lưu lại ở Sở Giang không ít thuộc hạ, Trần Kinh không thể nói là quen biết toàn bộ nhưng cơ bản là không ít hơn 10 người.

Suy cho cùng, hắn cũng là con rể của Phương gia, gia tộc trung tâm của Tây Bắc hệ, điểm này coi như là có được điều kiện may mắn.

Một đống vòng tròn.

Tài liệu lật đến trang thứ năm, đột nhiên một tấm ảnh đập vào mắt hắn.

Người trên ảnh trắng trẻo, gương mặt gầy gầy, đôi mắt nhỏ gần như híp lại.

Tô Hoa Bình!

Trần Kinh hơi ngạc nhiên, dùng bút khoanh ba chữ “Tô Hoa Bình” lại, hắn ngạc nhiên thật lâu, hơi nhìu mày, trong đầu có chút linh cảm.

Hắn nhấc điện thoại lên gọi cho Mao Quân Kiến, điện thoại vừa kết nối, hắn nói:

-Quân Kiến à? Có chuyện này, về vấn đề Tổ lãnh đạo kinh tế Sở Nam. Tôi đang lựa chọn người phù hợp, anh giúp tôi một chút, tìm xem Phó chủ tịch Lục khi nào rảnh.

Có chút vấn đề liên quan, tôi cũng cần báo cáo với ông ấy một vấn đề!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi