Bí thư Ngũ Đại Minh đi thị sát mấy thành phố khu vực phía bắc, trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Trần Kinh đi cùng.
Trạm thứ nhất Bí thư thị sát chính là thành phố Đức Cao.
Đầu đường cao tốc thành phố Đức Cao, ngày hôm nay đông nghìn nghịt đậu đầy xe, Bí thư thành ủy Ân Lâm dẫn theo bốn nhân vật số một trong bộ máy đứng dưới ánh mặt trời chói chang, không để ý nắng nóng, đứng đợi ở ven đường.
Hai phóng viên của nhật báo Đức Cao đang đứng dưới bóng cây nói chuyện phiếm.
Một người nữ phóng viên trẻ tuổi tháo chiếc mũ che nắng xuống cho bớt nóng, chu môi nói:
-Anh Tăng, chúng ta có tội gì. Trời nóng như thế này, chờ cũng đã nửa ngày, vẫn chưa thấy bóng người nào. Hàng ngày đều nghe thấy trên Tivi rêu rao các lãnh đạo, nói lãnh đạo xuất hành phải đơn giản gọn nhẹ, anh xem xem điệu bộ này, làm gì có đơn giản gọn nhẹ? Quả thực chính là Hoàng đế đi tuần đấy thôi!
Nam nhân cao gầy được gọi là anh Tăng cười cười, nói:
-Đúng là một tiểu nha đầu, chỉ biết nói hươu nói vượn. Chẳng trách đến bây giờ vẫn chưa nhận được triệu tập của tổ chức. Lãnh đạo xuất hành, bọn họ yêu cầu đơn giản gọn nhẹ, nhưng người cấp dưới ai mà chẳng nơm nớp lo sợ?
Nâng cao tiêu chuẩn tiếp đón một chút, lãnh đạo vừa nhìn thấy, Bí thư Chủ tịch thành phố đều bị phơi nắng thành con rết đen, vốn dĩ muốn mắng cho một trận, nói không chừng đều nuốt vào trong bụng.
Đây chính là kỹ xảo và thủ đoạn của kẻ làm quan, không có công lao cũng có khổ lao, đều giống nhau!
Anh ta cười ha hả, nói:
-Cô hãy khoan nói, Tiểu Di, nói không chừng một ngày nào đó cô trở thành lãnh đạo, có khi còn phô trương hơn, người cấp dưới hận lãnh đạo, bản thân mình lại suy nghĩ muốn leo lên, đây chính là tâm tính của người hiện tại!
Nữ phóng viên cười khanh khách, nói:
-Tôi làm lãnh đạo? Kiếp sau đi! Anh Tăng, anh xem đã có phóng viên nào lăn lộn thành lãnh đạo chưa?
Nam nhân cao gầy khẽ mỉm cười, nói:
-Cô khoan hẵng nói. Vẫn là có ví dụ thật. Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy bí thư Trần ngày hôm nay đến, cô có biết không? Năm đó ông ta cũng là vào tòa soạn báo làm phóng viên, nhưng nguyện vọng này của ông ta bị người ta cứng rắn ngăn chặn, nên không thực hiện được.
Cuối cùng cô xem xem, người ta không làm phóng viên, hiện tại làm tới chức trưởng ban thư ký Tỉnh ủy. Chúng ta là những phóng viên, chờ đợi ở rìa đường chờ người ta đại giá, cũng chỉ có thể chụp vài cái ảnh từ xa, muốn tiếp cận không có chút khả năng nào!
Nữ phóng viên ngẩn người, mở to đôi mắt nói:
-Thật hay là giả đấy? Anh Tăng đừng có đùa cợt tôi nhé?
Nam nhân cao gầy cười ha hả. Nói:
-Tôi đùa cô làm gì? Đây là chuyện mà mọi người đều biết. Tôi đã nói tiểu nha đầu cô đúng là mới vào nghề. Chính trị một chút không hiểu, Trưởng ban thư ký Trần Kinh đầu tiên làm việc ở Liễu Hà, Liễu Hà là nơi chó ăn đá gà ăn sỏi?
Ở đó làm một chức quan nhỏ, không có chút béo bở gì. Còn thật không bằng vào tòa soạn báo của chúng ta làm phóng viên đâu!
Nữ phóng viên cười ha hả. Nheo mắt nói:
-Có chút ý nghĩa. Hôm nay tôi mới thực sự hiểu được một cái bát quái, như thế tí nữa tôi phải chụp Trưởng ban thư ký Trần nhiều ảnh hơn một chút. Trở về chúng ta cùng nghiên cứu, nói không chừng tương lai chúng ta cũng có số làm quan. Ai mà nói trước được? Anh nói có phải không?
-Đúng, đúng, tiền đồ của tiểu Di chúng ta là vô hạn. Sau này cô làm lãnh đạo, thì phải mời tôi làm ký giả tùy tùng, đỡ phải để tôi phải ở trên đường làm heo sữa quay, rất chi khó chịu!
Hai phóng viên cười cười nói nói, bỗng nhiên, trong đám người có một trận xôn xao.
Nghe thấy phía trước có người hô:
-Đoàn xe của Bí thư đến rồi!
Trong nháy mắt, tất cả mọi người cùng hành động, mênh mông cuồn cuộn một đoàn xe đã xếp thành một hàng chỉnh tề.
Một ít đại lão không chịu nổi nắng nóng, trốn ở trong xe ngồi điều hòa, vừa nghe thấy tiếng hét cũng đều xông ra tập hợp.
Nam phóng viên họ Tăng nghịch máy ảnh, nói:
-Chuẩn bị thôi, Chủ nhân chính lập tức sẽ đến rồi.
Nữ phóng viên thì hoảng như không nghe thấy, thò đầu ra nhìn về phía đầu đường cao tốc.
Rất xa, cô ta nhìn thấy hai chiếc xe đang chậm rãi đi qua trạm thu phí, xe chuyên dùng của cảnh sát ở cửa trạm thu phí khởi động, hộ tống trước sau chậm rãi chạy về hướng bên này.
Trên xe.
Trần Kinh ngồi bên cạnh Ngũ Đại Minh, hai người một đường cùng nhau nói chuyện phiếm cũng chậm lại.
Xe đi qua trạm thu phí tốc độ cao, Ngũ Đại Minh nghiêng về phía trước, nói:
-Tới rồi?
Trần Kinh gật gật đầu nói:
-Vẫn còn mười mấy cây số nữa, Bí thư Ân thật nhiệt tình, ra khỏi đường cao tốc, liền có xe cảnh sát phục vụ, đằng trước còn có một đại đội nhân mã tiếp đón
Ngũ Đại Minh liếc nhìn qua cửa sổ ra bên ngoài, nhíu mi nói:
-Dốc toàn lực làm một vài động tác đẹp, trời nóng như vậy, dốc toàn bộ lực lượng ra đây, có cần thiết phải như vậy không? Không phải là tự chịu tội hay sao?
Ông ta dừng một chút, nói:
-Tôi sẽ không xuống, có chuyện gì, đến khách sạn hãy nói!
Xe chậm rãi dừng lại, Ân Lâm dẫn đầu, đầu đổ đầy mồ hôi chạy tới.
Trần Kinh từ cửa đi ra, Ân Lâm hơi sửng sốt nói:
-Trưởng ban thư ký, Bí thư...
Trần Kinh hơi mỉm cười, hướng về phía mọi người nói:
-Chư vị, bí thư vẫn còn đang nghỉ ngơi, trời nóng như thế này, cũng chờ sốt ruột rồi! Chúng ta cứ về khách sạn rồi nói sau?
Ân Lâm có chút lúng túng, nhân vật đằng sau ông ta Đơn Gia Cường cướp lời nói:
-Hết thảy đều nghe theo sắp xếp của Trưởng ban thư ký!
Trần Kinh vung tay lên nói:
-Vậy các anh dẫn đường! Chúng tôi đi theo!
Trần Kinh đem thân thể lùi về trong xe, ngồi vào chỗ cũ.
Ân Lâm một bụng tức giận, quay đầu khua tay nói:
-Trở về! Trở về! Nhanh chóng trở về!
Ông ta hôm nay dậy rất sớm, phơi dưới nắng chói chang mấy tiếng đồng hồ, chờ được xe của Bí thư đến, vốn tưởng rằng là được lên xe của Bí thư ngồi.
Nhưng khẩu khí của Trần Kinh cứng rắn vô cùng, căn bản không hề cho ông ta cơ hội, người ta là Trưởng ban thư ký, không cho cơ hội Ân Lâm còn có biện pháp gì?
Hậm hực trở lại xe, sắc mặt của Ân Lâm có chút khó coi.
Gần đây tác động của Trần Kinh ở Tỉnh không nhỏ, đầu tiên là đẩy mạnh bãi bỏ những người thay thế đám Tô Hoa Bình, trực tiếp đem mấy người Tô Hoa Bình treo lên.
Tô Hoa Bình vốn dĩ đã ở Hội đồng nhân dân đã thuận lợi khơi thông quan hệ rồi, liên hệ với chủ tịch Lục.
Nhưng làm cho thỏa đáng hết thảy rồi, đề cử của tỉnh ủy trước tiên rút lui, hội đồng nhân dân đã không có nhược điểm, quả thực là náo loạn vô cùng.
Hơn nữa còn không chỉ như vậy.
Trần Kinh còn tiết lộ khắp nơi, nói đã nắm giữ một cán bộ lợi dụng thủ đoạn không hợp pháp hối lộ lãnh đạo hội đồng nhân dân, ý đồ đạt được không thể cho ai biết mục đích chính trị, đối với hành vi như vậy nhất định phải nghiêm khắc điều tra.
Tô Hoa Bình đúng thật là đã tặng Lã Quân Niên hai kiện đồ.
Vốn tưởng rằng Lã Quân Niên sẽ có thủ đoạn phản kích lại Trần Kinh, lại ngoài dự đoán Lã Quân Niên đột nhiên phát bệnh cấp tính, trực tiếp tiến vào bệnh viện.
Lã Quân Niên vừa vào bệnh viện, đổi thành một người khác, hạ cửa thấp rất nhiều, lúc trước vênh váo tự đắc, thoáng cái đã trở thành miệng hùm gan sứa.
Đáng thương Tô Hoa Bình thất bại hụt hẫng, hơn nữa còn chọc một thân rối loạn, hiện tại ngày nào cũng hoang mang sợ hãi không chịu nổi một ngày.
Đúng lúc này Bí thư tỉnh ủy Ngũ lại thị sát mấy thành phố phương Bắc, điểm danh để Trần Kinh cùng đi.
Ân Lâm ở cuộc họp cán bộ thành phố Đức Cao luôn hoàn toàn trái ngược với Trần Kinh.
Ông ta tuyên bố cán bộ Đức Cao nên phải đoàn kết, phải có quan niệm khu vực, phải có tình cảm đồng hương.
Không thể học một ít cán bộ, vốn dĩ đi ra từ Đức Cao, là Đức Cao nuôi dưỡng bọn họ.
Nhưng vừa đi khỏi đã trở mặt không nhận người, chuyên môn chĩa mũi nhọn vào Đức Cao như thiêu thân, gây khó dễ cho Đức Cao.
Trong truyện này còn có cả cán bộ cấp cao, Ân Lâm bày tỏ, đối với loại cán bộ như vậy Đức Cao không chào đón...
Hiện tại Trần Kinh lại ngông nghênh như vậy đến, có phải hay không muốn liên lạc bộ hạ cũ, hoặc là gây ra cho mình chút phiền toái?
Ân Lâm xét thấy có chút không hay, Trần Kinh vừa nãy vẫn luôn đứng ở trước cửa xe, người đều không xuống xe, trên mặt lộ ra tươi cười, ánh mắt lại không nhìn vào mặt Ân Lâm.
-Con mẹ nó, tiểu nhân đắc ý, đây là thế đạo gì?
Ân Lâm lẩm bẩm, ông ta đột nhiên hướng về phía lái xe hô:
-Đằng trước chạy nhanh như thế để làm gì? Đội xe của Bí thư có thể theo kịp sao?
Đoàn xe mênh mông cuồn cuộn, trước sau có mấy chục cái, một đường đi qua đường lớn của Đức Cao.
Người nghỉ chân bên hai bên đường, xe dừng lại, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm đoàn xe.
Như vậy trận chiến, rất hiển nhiên, là nhân vật lớn đến Đức Cao rồi.
Trần Kinh tinh mắt, nhìn thấy rõ ràng toàn bộ quảng trường đều có cảnh sát tuần tra, xem ra ngồi ở vị trí cục trưởng công an thành phố Đức Cao cũng không phải dễ.
Ngũ Đại Minh hạ lệnh nghỉ lại ở khách sạn Lệ Đô.
Đoàn xe vào khách sạn, Trần Kinh theo sau Ngũ Đại Minh xuống xe.
Ở cửa khách sạn sớm đã có treo biểu ngữ:
-Hoan nghênh bí thư đến thị sát Đức Cao
Ngũ Đại Minh đứng ở phía dưới biểu ngữ cùng với bốn nhân vật bộ máy của Đức Cao lần lượt bắt tay.
Ân Lâm thần tình kích động, nói:
-Bí Thư, trông sao, trông trăng, cuối cùng cũng đem được ngài tới rồi. Nhân dân Đức Cao hoan nghênh ngài!
Ngũ Đại minh cười thản nhiên, nói:
-Hôm nay tôi cảm nhận được chính là bộ máy Đức Cao các anh hoan nghênh tôi, các anh phô trương lớn, tất cả đều biết lãnh đạo tới Đức Cao, các anh đủ tự tin như vậy?
Ân Lâm xấu hổ cười, nói:
-Bí thư đến một chuyến không dễ dàng, tôi chưng cầu ý kiến của các đồng chí lão thành. Bọn họ đều nói cũng không thể qua loa, ngài đến một lần không dễ dàng...
Trần Kinh ở bên cạnh mỉm cười, nghĩ thầm Ân Lâm quả nhiên là khéo léo, đem các đồng chí lão thành làm tấm lá chắn, Ngũ Đại Minh còn có thể nói cái gì?
Khiến cho Trần Kinh vượt ra ngoài dự kiến chính là, Ngũ Đại Minh đang cùng các vị lãnh đạo bắt tay, khi vào khách sạn, ở lầu một đụng phải vài người quen cũ.
Nguyên ủy viên thường vụ thành ủy Thành phố Đức Cao, Chủ tịch mặt trận tổ quốc Triệu Ninh, nguyên Ủy viên thường vụ thành phố Đức Cao, Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật Dương Kiệt, vẫn còn trưởng ban thư ký Hoàng Hạc Lâm, ba người này đều là những thành viên trong bộ máy năm đó Ngũ Đại Minh ở Đức Cao đảm nhiệm chức Bí thư, cũng là những nhân vật cán bộ lão thành trọng yếu có ảnh hưởng lớn.
Trần Kinh lúc này ngây người, mà Ngũ Đại Minh so với hắn càng giật mình, ngây người tại chỗ không nói lên lời rồi.
Qua một lúc sau, Triệu Ninh mấy người đi đến, ông ta vươn tay ra từ xa nói:
-Bí thư, biết ngài trở về, tôi và anh Dương ngày nào cũng ngóng trông, hôm nay cuối cùng cũng gặp ngài rồi, vẫn là bộ dáng năm xưa!
Ngũ Đại Minh nắm chặt tay ông ta, nói:
-Không thể ngờ, không thể ngờ tới a anh Triệu, vẫn nhớ mọi người, hôm nay thật đúng là gặp được!
Ông ta khoát tay nói:
-Tôi nói mấy người các anh, hôm nay không thể chạy ngay được, thế náo thì cũng phải cùng ăn cơm! Nói thật lòng, muốn tề tựu đám huynh đệ năm đó là không thể nào, hôm nay ba người chúng ta có thể gặp gỡ, trong lòng cảm thấy đặc biệt xúc động.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái, đều đã già rồi, các anh đã lui rồi, tôi cái tuổi này, qua vài năm nữa cũng hòm hòm rồi, sóng sau xô sóng trước, cũng đến lúc thế hệ chúng ta chào cảm ơn rồi!