QUAN SÁCH

Một trận đi qua, Trần Kinh tự mình châm điếu thuốc.

Chiếc chăn tơ nhung mềm mại được bỏ ra, Kim Lộ như con mèo thò đầu ra, đồ trang sức quý giá trên đầu cô hơi bị bối rối, hai gò má vẫn còn lưu lại vết đỏ ửng sau khi hưng phấn, da thịt trên vai lõa lồ trong không gian với màu trắng của tuyết, sự phong tình đó, thật sự kiều diễm đến cực điểm.

Trần Kinh thò tay ra, ôm người ấy vào trong lòng, hai người ôm nhau rất chặt.

Em thật là vô dụng, không giúp được gì anh cả!
Kim Lộ thì thầm vào tai Trần Kinh.

Trần Kinh nắm thật chặt cánh tay, nói:
- Em nói gì vậy! Việc của mình tự mình làm, ai khiến ai giúp đỡ?

Đầu của Kim Lộ tựa vào ngực của Trần Kinh, nói:
- Nhưng, em thấy bộ dạng ảo não của anh, em rất đau lòng. Công việc ở Phòng kinh tế thương mại em cũng biết một chút, vô cùng khó khăn, đảm nhiệm trưởng phòng phòng kinh tế thương mại nhiều như vậy, đều không có thành tích gì, ngược lại còn để lại sự lộn xộn, bây giờ…

Trần Kinh nâng cẳm của Kim Lộ lên, nhẹ nhàng cười nói:
- Vẫn chưa nhìn ra, cô bé này hiểu được nhiều thứ, em cũng biết công việc của Phòng kinh tế thương mại rất khó khăn sao?

Miệng của Trần Kinh nói ra rất nhẹ nhàng, trong lòng âm thầm trách mình quá nóng vội, chuyện quan còn mang về nhà.

Mầy ngày hôm nay vì công việc, trong lòng Trần Kinh có chút uất ức, không ngờ Kim Lộ có thể cảm nhận được, thật ra có chút không nên!

Hút xong một điếu thuốc, Trần Kinh lôi ra điếu thuốc thứ hai chuẩn bị châm lửa, Kim Lộ đem giấu điếu thuốc đi, nói:
- Anh hãy hút ít thuốc thôi! Đúng rồi, rượu và thuốc lần trước em mang ra đưa cho anh đều mất hết rồi, có hơn năm nghìn đồng, tiền đã bị anh bóp chẹt rồi!

Nhiều như vậy sao?
Trần Kinh hơi nhíu mày.

Bình thường Trần Kinh không nhận quà, nhưng những người qua lại rất nhiều, cuối cùng cũng không có nơi nào mất mặt. Hơn nữa, Trần Kinh cũng không chịu tự mình cố gắng trở nên có đặc tính riêng, như vậy khiến người khác không dám tiếp cận, như vậy thật sự là người cô đơn!

Nhưng hắn không ngờ rằng, bản thân nhậm chức trưởng phòng phòng kinh tế thương mại không lâu, thuốc và rượu mà nhà mình nhận được có thể đổi được hơn năm nghìn đồng, cuối cùng, kết quả, bây giờ tiền lương của hắn cũng khoảng hơn mười ngàn đồng.

Lẽ nào có nhiều người muốn làm quan, viên quan thanh liêm như anh khó có thể cứu vãn được!
Kim Lộ cưỡi khẽ nói.

Trần Kinh khẽ lắc đầu, trong đầu hắn ra sức nghĩ đến vẻ mặt của một số người tặng quà kia, hắn bỗng nhận ra ấn tượng của mình rất mơ hồ, hắn lại thở dài một hơi, nhận ra mình càng ngày càng thích ứng với nhân vật làm quan này!

Những tin tức Trần Kinh dám đuổi Vương Hải Sơn, lên án mạnh mẽ Phùng Vi Quốc bắt đầu được lưu truyền rất nhanh rộng khắp ở Lễ Hà.

Bí thư Huyện ủy Thư Trị Quốc cầm tách cà phê vừa mới pha xong, hai mắt nhìn chằm chằm Trần Kinh, nói:
- Tiểu Trần, nhưng tin tức cậu gây ra ở Phòng kinh tế thương mại hơi to a, gần đây trong bộ máy chúng ta có những âm thanh không phù hợp, trong đó còn có đề nghị độc lập thành lập Phòng xúc tiến đầu tư.

Đề nghị này có lý do nhất định, cuối cùng, kết quả, các anh em ở Huyện thị xung quanh đều có chuyên môn phụ trách thu hút đầu tư để xúc tiến đầu tư, chỉ duy có huyện chúng ta ở phương diện này lại lạc hậu, công việc thu hút đầu tư vẫn do bộ phận thu hút đầu tư của Phòng kinh tế thương mại các cậu làm, cái khung có hơi nhỏ, thành tích trong công tác cũng không có gì đáng kể!

Sắc mặt của Trần Kinh vẫn bình tĩnh, nói:
- Như vậy cũng tốt, tốt nhất hãy cố gắng tách khu kinh tế mới ra, như vậy công việc của Phòng kinh tế thương mại cũng đơn giản đi!

Thư Trị Quốc cười ha hả, Hoàng Tiểu Hoa ở bên cạnh cũng cười, ông ta liền nói với Hoàng Tiểu Hoa:
- Chủ nhiệm Tiểu Hoa, anh đã nhìn thấy chưa? Tôi nói nội tâm của đồng chí Tiểu Trần đang kìm nén một sức mạnh, có sức mạnh như vậy, chúng ta sẽ không sợ! Lễ Hà của chúng ta không cần nhắm mắt theo đuôi ở sau của mông người khác.

Hoàng Tiểu Hoa vội mỉm cười bù, nói:
- Trưởng phòng Trần ở trong hội nghị thường vụ, bí thư cũng ra sức ủng hộ cậu, luôn miệng hung hăng bác bỏ cần phải trang bị thêm một máy tăng âm, bây giờ cậu có không gian tuyên truyền tự do rất rộng rãi, cậu không nên phụ lòng đối với sự kỳ vọng của bí thư đó!

Sắc mặt cùa Trần Kinh trở nên nghiêm túc, nói:
- Cảm ơn bí thư đã tín nhiệm! Tôi nhất định sẽ cố gắng trong công tác!

Trong lòng của Trần Kinh có hơi kỳ lạ, lòng dạ của Thư Trị Quốc sâu như biển, tại sao hôm nay đột nhiên trở nên gần gũi và mạnh mẽ như vậy? Hơn nữa miệng khi nói chuyện với mình, rõ ràng là muốn thể hiện thiện ý với chính mình, không hay uy lực bãi bỏ lệnh cấm với Mã Bộ Bình lại lớn như vậy? Ngay cả Thư Trị Quốc đều xúc động với áp lực đó?

Trần Kinh tự nhiên không biết Phương Uyển Kỳ trong đó đã bỏ thêm dầu vào lửa, từ đó về sau, Thư Trị Quốc để tâm đến Trần Kinh.

Mà lần này, Phó bí thư Phương của Thành ủy xuống dưới thị sát, tập đoàn Thái Thủy thị trấn Dịch Chu và khu kinh tế mới là nơi nhất định ông ta sẽ đến, trong huyện để làm tốt việc tiếp đãi, đã thông báo cụ thể những quy tắc xuống dưới.

Nhưng Trần Kinh ngang nhiên phủ quyết việc dọn dẹp hoa màu ở bên ngoài vùng kinh tế mới, giở trò bịp bợm như vậy.

Khiến cho Phùng Vi Quốc oan ức gọi điện cho Hoàng Tiểu Hoa, nhưng Hoàng Tiểu Hoa cũng không quyết định được, phản ánh sự việc với chỗ của Thư Trị Quốc.

Thư Trị Quốc đang muốn Hoàng Tiểu Hoa đích thân đi vùng kinh tế mới một chuyến, đến hiện trường xem có rõ rành rành như vậy không. Nhưng vào lúc này, điện thoại trên bàn ông ta lại kêu vang.

Thư Trị Quốc nắm lấy điện thoại, liền nghe thấy đầu dây bên kia có một giọng nói hơi chậm dãi, đó là giọng của Trưởng ban thư kí Mãn của Thành ủy.

- Ông Thư, bí thư Phương lần nữa yêu cầu cần phải khiêm tốn, không được khoa trương, ở vấn đề này ông phải quán triệt cho tốt!

Trán của Thư Trị Quốc mồ hôi thấm ra, nói:
- Trưởng ban thư ký Mãn, ở đây tôi có chút mơ hồ, chúng tôi cũng đã cố gắng khiêm tốn, tin về bí thư Phương xuống đây, chúng tôi đang thông báo cho nhau trong bộ máy, những người ở dưới hoàn toàn không biết chuyện này!

Thật sao?
Trưởng ban thư ký Mãn ở đầu dây bên kia cao giọng:
- Vậy tại sao tôi nghe nói còn dùng mày thu gặt để dọn hoa màu ở hai bên đường quốc lộ, còn gây ra trò cười cho thiên hạ?

Trong lòng Thư Trị Quốc kinh ngạc, ông ta vừa mới biết được chuyện, Trưởng ban thư ký Thành ủy đã biết rồi, điều này nói rõ cái gì?

Sau khi gọi điện xong với Trưởng ban thư ký Mãn Diên Ba, Thư Trị Quốc lập tức quyết định đích thân nói chuyện với Trần Kinh, vị tôn thần này cần phải chăm sóc tốt, nếu không ở thời điểm mấu chốt của nhiệm kỳ mới bị cống ngầm lật thuyền thật thiếu suy nghĩ!

Trần Kinh gặp Thư Trị Quốc cũng có sự chuẩn bị, công việc của Phòng kinh tế thương mại bây giờ không biết bắt đầu từ đâu, Trần Kinh vẫn luôn trăn trở, cảm thấy việc này vẫn cần đi trên con đường của cấp trên, Trần Kinh gần đây luôn cân nhắc đến việc này.

Bí thư, đối với vấn đề công việc của Phòng kinh tế thương mại, gần đây có chút cần suy nghĩ! Trong quá trình suy nghĩ, tôi đã tổng kết một vài đặc điểm về vị trí của kinh tế ở Lễ Hà chúng ta, đánh thành văn bản.
Trần Kinh rút từ trong bao công văn ra mấy tờ giấy đưa cho Thư Trị Quốc
Bí thư, mạo muội xin ngài xem giúp tôi, xem có chuyện như vậy không!

Thư Trị Quốc nhận lấy công văn và xem xét, nghiên cứu sơ qua về những vấn đề trong việc thu hút đầu tư ở cấp huyện cần kết hợp như thế nào với đặc điểm của kinh tế, Thư Trị Quốc tay hơi run, ngẩng đầu liếc nhìn Trần Kinh một cái.

Trần Kinh là một cán bút, quan hệ với truyền thông không giống bình thường, nghe nói gần đây hắn lại xuất hiện cùng với mấy nhà truyền thông thuộc nhật báo của tỉnh, những bài văn như vậy sau khi được trau chuốt là muốn được công bố.

- Bí thư, đề mục này hơi lớn, tôi đã phát bản thảo đến xã Tam Sở bên đó để biên tập xem xét một chút, tổng biên tập cảm thấy ngòi bút của tôi đùa giỡn có chút không thật! Hôm nay ngài hỏi tôi về vấn đề công việc, tôi đã to gan đưa bản thảo này ra để ngài kiểm định.

Tôi cảm thấy Lễ Hà của chúng ta bây giờ mặc dù thành tích về mặt thu hút đầu tư không tốt lắm, nhưng hiện nay Tam Sở cũng dần dần lộ diện, cũng hoàn toàn có thể mà!
Trần Kinh nghiêm túc nói.

Mắt của Thư Trị Quốc chợt lóe lên tia chớp, nhưng Hoàng Tiểu Hoa ở bên cạnh lại khẽ xê dịch mông, trong lòng hút vào một luồng khí mát.

Gọi là xã Tam Sở chính là báo buổi sáng của tỉnh thành Tam Sở, đây là tờ báo lớn nhất ở khu vực Trung Nguyên, tờ báo lớn có ảnh hưởng để tỉnh, vị trí còn cao hơn rất nhiều so với Nhật báo Sở Giang.

Một bài văn nếu có thể công bố đến tờ báo Tam Sở buổi sáng lớn như vậy, đó thật sự có ảnh hưởng rất quan trọng. Đặc biệt đối với các cán bộ ở những cấp khác, ngoại trừ những chính tích thật sự ra, vẫn cần có trình độ lý luận, và cần có cả quan niệm thực hiện sự nghiệp chính trị.

Đây là công cụ quan trọng để tổ chức khảo sát và đề bạt hàng ngàn cán bộ, hơn nữa với quan niệm về trình độ này, thường xuyên cũng gây ảnh hưởng đến những khó khăn của nhiều cán bộ, đặc biệt là đối với những người trình độ đào tạo văn hóa không cao, bản lĩnh lý luận không vững chắc!

Tất nhiên, Thư Trị Quốc coi là cán bộ có năng lực, nhưng cũng chỉ có chút năng lực, thiếu đi những điểm cơ bản chính là khuyết điểm lớn nhất của ông ta, nhưng nếu ông ta có thể chia sẻ kinh nghiệm thực hiện việc chính trị với tờ báo lớn của Tam Sở buổi sáng như vậy, điều này đối với ông ta, sự trợ giúp vô cùng lớn!

Gần đây, Thư Trị Quốc cũng đang suy nghĩ về khía cạnh này, mấy cán bộ cốt cán cá nhân bên dưới đã giúp ông ta chỉnh đốn được công cụ, ông ta nhằm mục tiêu là tạp chí nội bộ của Đảng, có cả Nhật báo Đức Cao, giống như tờ báo lớn Tam Sở, nhưng ông ta cũng chưa nghĩ đến chuyện này.

Bí thư, vấn đề khó khăn về thu hút đầu tư, không có sự ủng hộ của ngài, chúng tôi rất khó có sự đột phá!
Trần Kinh nói, thái độ hắn rất kiên định.

Những lời nói này của hắn cũng hóa giải được một chút sự hổ thẹn của Thư Trị Quốc, có Hoàng Tiểu Hoa ở bên cạnh, ông ta thẳng thắn tiếp nhận ý tốt của Trần Kinh, sau đó đem những công cụ của Trần Kinh thành của riêng mình, khiến mặt của ông ta không ngước lên được.

Nhưng câu nói phía sau của Trần Kinh lại liên quan đến việc ủng hộ thu hút đầu tư của bí thư, rõ ràng là một bản thảo, khiến Trần Kinh nói thành tài liệu báo cáo, đây cũng là một điều đàng hoàng!

Thư Trị Quốc đeo chiếc kính lão đọc lướt nhanh như gió bản thảo này, công lực của bản thảo rất thâm hậu, ngòi bút sắc sảo, bám sát với thời đại, từng chữ như văn thơ phun ngọc, còn cần gì phải chỉnh sửa? Nhưng sắc mặt ông ta không lộ ra gì cả, nói:
- Được, tôi sẽ xem! Các cậu làm công tác văn hóa, có sở trường làm được chuyện này!

Nói đến đây, Thư Trị Quốc dừng lại, quay đầu nói với Hoàng Tiểu Hoa:
- Chủ nhiệm Tiểu Hoa, cậu hãy ghi lại đi! Cuộc họp thường vụ lần tới, chúng ta tập trung nghiên cứu về vấn đề ở khu kinh tế mới, công việc kinh tế thương mại của chúng ta, lúc đó có được thành tích, huyện ủy chúng ta cũng cần có sự đóng góp thêm vào, để cho công việc của các đồng chí Phòng kinh tế thương mại không có gì buồn phiền sau này!

- Còn nữa, Phòng kinh tế thương mại phản ánh nhiều đến vấn đề kinh phí, khiến cho bên Hàm Dương ủng hộ nhiều hơn! Thu hút đầu tư sao, chạy ra bên ngoài, nghênh tiếp đưa đón đều là thành ý và hình tượng của đại diện ở Lễ Hà chúng ta, làm quá keo kiệt làm sao được chứ? Chúng ta có thời điểm thay đổi đầu óc, dưới sự phân công của tài vụ, việc tiết kiệm một mực của chúng ta là điều không thể, còn cần nỗ lực tăng thu giảm chi nữa!

Thư Trị Quốc làm hai ám hiệu với Hoàng Tiểu Hoa, Hoàng Tiểu Hoa vội vàng lấy bút ra ghi chép, thật ra không cần làm bộ như vậy, hai việc này sớm đã ở trong ý nghĩ của y, cần gì phải dùng bút ghi chép nữa?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi