QUAN SÁCH

Trần Kinh lặng yên về đến nhà không một tiếng động, hắn đặt túi xách lên bàn trà, tâm trạng của hắn làm thế nào cũng không yên được.

Bên trong túi xách, ngoài những vạt chạm ngọc lộng lẫy kia còn có 1 tập tiền mới cứng đến chói mắt, Trần Kinh đến tay cũng không muốn chạm vào hai vật ấy.

Điệu bộ mị hoặc của Thiệu Băng Oánh hiện lên trong đầu hắn, đầu óc hắn vốn choáng váng nặng nề, lúc này cảm giác như muốn nổ tung ra. Hắn vào nhà tắm tắm một cái, khi hắn quay trở lại phòng khách, mới thấy đầu óc tỉnh táo một chút.

Hắn lấy một điếu thuốc từ trên bàn, kéo rèm cửa sổ, chỉ nhìn thấy bên ngoài dòng sông Lễ Hà đen như mực, ngẫu nhiên có vài ánh lửa lóe lên, chắc hẳn là lóe ra từ đèn trên thuyền chài.

Hắn nghĩ lại nhớ tới việc trong bữa tiệc tối hôm nay, hắn nghĩ, Thiệu Băng Oánh tổng cộng tặng năm phần quà, mỗi phần quà đều in logo Caishui trên mặt túi, bên trong còn gói qua một lớp hộp, cô là một chút đồ chơi, nhưng thật là lại rất bí mật, bình thường không thể nghĩ ra được trong đó có cái gì.

5 người cô ta đều tặng quà, năm phần quà này rất giống nhau, có lẽ khó phân biệt được?

Chuyện này có khi chỉ có Thiệu Băng Oánh biết, vì người nhận được quà, mãi mãi sẽ không trao đổi việc này với nhau.

Mà bí mật này, bên trong có rất nhiều điều tế nhị.

Nếu bây giờ Trần Kinh đem phần quà này trả lại, vậy thì bốn phần quà còn lại cũng không nên trả lại sao? Nếu có sự khác nhau, những người khác chính xác cũng chỉ có ít đồ chơi, cách làm này của Trần Kinh có thỏa đáng hay không?

Với lại việc Trần Kinh trả lại quà cũng phải lén làm, bốn người kia không có hành động này, có phải bọn họ cũng nhận hối lộ rồi không?

Mặt khác, nếu Trần Kinh lập tức giao lại những đồ này, thì có phải cũng liên lụy đến người khác không? Một khi liên lụy đến bốn người còn lại, có thể lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn không?

Người phụ nữ Thiệu Băng Oánh này thật khôn khéo, cô ta sở dĩ có thể nghĩ đến những chuyện như thế này, không chừng cô ta đã có sắp xếp trước! Hơn nữa cô ta làm chuyện này chính là thực hư không rõ theo đuổi làm cho Trần Kinh hiềm nghi có điều khó nói.

Có lẽ chỉ có như vậy, cô cho rằng Trần Kinh mới có thể không thể không nhận quà của cô được.

Trần Kinh lấy tay gõ nhẹ mặt bàn, thầm lắc đầu, có lẽ chính mình có thể bất biến ứng vạn biến, giả làm cái gì trước cũng không biết, sau đó yên lặng theo dõi biến động!

Nghĩ đến đây Trần Kinh thả lỏng tâm trạng, hắn thu dọn những đồ trên bàn bỏ vào ngăn kéo trong phòng của mình, sau đó khóa ngăn kéo lại, khi hắn quay ra, hắn liền cảm thấy bụng mình kêu dữ dội.

Hắn ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã 11h đêm, hắn thở dài một cái, bỏ đi suy nghĩ về Từ Lệ Thơm mà chuẩn bị xuống tầng đến hàng ăn đêm ăn tạm chút gì đó.

Hắn xuống đến tầng 2, cánh cửa phòng Từ Lệ Thơm ở tầng hai khép hờ, hắn nhíu mày đi đến gần cửa định đẩy cửa, liền nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ bên trong:
Được rồi, được rồi! Làm quan không có cái gì tốt, Lệ Thơm quá ngây thơ, cho rằng Trưởng phòng Trần thanh liêm thật, hắn thanh liêm còn có thể mời bảo mẫu sao? Hơn nữa, nhìn nhà hắn toàn khói thuốc mùi rượu, loại nào không phải là hàng cao cấp? Bất kỳ một chai rượu nào, cũng đủ một tháng làm của chị em mình!

Giọng nói của Từ Lệ Thơm:
Được rồi, Ân Hồng không cần Trưởng phòng Trần nhất mực! Trưởng phòng Trần có tiền, chủ yếu là tiền thưởng của chính phủ thưởng cho hắn, hắn trẻ tuổi đầy hứa hẹn, đôi khi có người đến tặng quà, hắn cũng thật sự chẳng qua là ngại tình cảm!

Tôi biết mà! Không quan không tham, không tham không phải là quan, buộc hắn phải tham! Tôi nghe nói người làm quan mà không tham, thì không làm quan cao, không lâu dài được!
Ân Hồng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Dì Ân Hồng nói không đúng!
Một âm thanh rất trẻ con vang lên:
Chú Trần làm quan tốt chính là thay nhân dân làm việc tốt, không tham tiền của người dân và đất nước!

Đi, đi, tiểu tử thối! Dì và mẹ đang nói chuyện, không được nói leo!
Ân Hồng có chút bực mình!

Được rồi, Ân Hồng, cũng không cần nữa! Trưởng phòng Trần hôm nay vẫn chưa về, không nghe thấy động tĩnh gì trên tầng…
Từ Lệ Thơm nói:
Không được, em phải lên tầng xem xem!

Xem? Xem cái gì mà xem? Nửa đêm canh ba lén lút lên nhà lãnh đạo, cũng không chú ý ảnh hưởng?
Ân Hồng nói.

Khụ! Khụ!
Trưởng phòng Trần ho khan hai tiếng ngoài cửa.

Trong phòng, giọng nói của Ân Hồng giống như con gà trống đột nhiên bị người khác bóp cổ, Từ Lệ Thơm nhanh chóng đi ra mở cửa, vừa nhìn thấy Trần Kinh đứng ngoài cửa, cô có chút luống cuống:
Trưởng … trưởng phòng Trần, anh…anh về rồi? Tôi…tôi…chúng tôi…

Mặt cô đỏ bừng, vô cùng xấu hổ, nhất thời căng thẳng có chút nói năng lộn xộn.

Cô nói quanh co nửa ngày mới được một câu:
Anh…anh vào phòng ngồi?

Trần Kinh thản nhiên nói:
Tôi không vào đâu! Tôi có chút đói bụng, lên tầng làm đại cho tôi thứ gì đó để tôi lót dạ đi!

Trần Kinh nói xong, quay người lên tầng, mặt Từ Lệ Thơm dần hết đỏ, nhưng vào lúc này, trong phòng bỗng nhiên thò ra một cái đầu gọi to:
Chú Trần…

Trần Kinh quay đầu lại, Từ Bân nhìn hắn cười, hắn gật đầu nói:
Bân Bân, muộn thế này rồi, sao vẫn chưa ngủ? Sáng mai có thể dậy được để đi học không đấy?

Chú, ngày mai là thứ 7, không phải đi học mà!

Không phải đi học cũng phải ngủ sớm, ngủ sớm dậy sớm cơ thể mới khỏe, ngủ sớm dậy sớm mới có thể khỏe mạnh mà lớn lên chứ!

Vâng, chú Trần!
Từ Bân cúi đầu biết sai, nhưng chợt nó ngẩng đầu lên nhìn Trần Kinh hỏi:
Đúng rồi chú Trần, hôm nay dì Hồng nói bậy, là tham quan…

Từ Lệ Thơm bỗng nhiên tái mặt, một tay kéo con, cúi đầu đánh vào đít nó một cái.

Từ Bân rất thông minh, đột nhiên giãy ra khỏi sự lôi kéo của mẹ, liền chạy đến chỗ Trần Kinh vừa hét to:
Chú Trần, cháu nói thật! Chính là dì Ân Hồng nói bậy, dì ấy còn nói cháu là tiểu tử thối!

Từ Lệ Thơm đuổi lại, thần sắc hoảng loạn, vội nói:
Trưởng phòng Trần, anh đừng nghe Bân Bân nói hồ đồ, vừa nãy bọn em chỉ tùy tiện nói chuyện phiếm vài câu!

Để đứa nhỏ nghỉ sớm chút đi!
Trần Kinh kéo Từ Bân qua một bên, tay xoa xoa đầu nói:
Bân Bân ngoan, nghỉ sớm đi nhé, ngày mai dậy sớm ăn sáng cùng chú Trần.

Từ Bân liên tục gật đầu.

Trần Kinh nhìn về phía Từ Lệ Thơm nói:
Cho đứa bé nghỉ sớm ngay đi, về sau đừng có hơi tí là đánh trẻ con, trẻ con có gì sai thì phải dạy bảo chúng, không có tội gì thì đừng giáo huấn lung tung?

Sắc mặt Từ Lệ Thơm bị dọa cho tái nhợt, liên tục gật đầu nói:
Vâng, tôi sẽ lập tức…
Cô mới nói được nửa câu, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói:
Nhưng, tôi phải chuẩn bị cơm nước cho anh trước đã…

Không cần chuẩn bị, tôi không ăn nữa! Buổi tối ăn nhiều có hại cho tiêu hóa!
Trần Kinh nói, rồi thong dong lên tầng, đóng của “ Thịch ” một tiếng, rồi lại không có tiếng động gì.

Buổi tối Trần Kinh trằn trọc không ngủ được.

Hắn nhớ tới câu nói của Ân Hồng:
Không phải là quan thì không tham.
Trong lòng hắn sợ hoảng.

Nếu như là trước ngày hôm nay, Trần Kinh nghe thấy Ân Hồng nói xằng nói bậy như vậy, hắn nhất định sẽ hung hăng mắng cô một trận, nhưng hôm nay, hắn bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có một cái gì đó sợ hãi mà trước đến giờ chưa có.

Bất cứ chuyện gì, đều có một quá trình biến đổi từ lượng sang chất, từng giọt từng giọt, cuối cùng mới có thể hội tụ thành biển rộng mênh mông. Trần Kinh bỗng nhiên cảm thấy suy nghĩ bất biến bạn ứng của mình trước kia là sai lầm, thị thị phi phi, có lúc thì rất khó, nhưng có lúc thị là thị phi là phi.

Trần Kinh cảm thấy mình có lẽ văn kiện nhiều quá, lại quá tin tưởng Viên Dung rồi, Viên Dung không phải không thị phi, không câu nệ cũng không phải không nói là thị phi, trái phải rõ ràng trước mắt, lâp trường của mình có kiên định không?

Trần Kinh để tay lên ngực tự vấn, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ, hắn đang nằm tự nhiên đứng dậy, lấy chìa khóa mở ngăn kéo, nhìn vào trong ngăn kéo một pho tượng chạm ngọc và đống tiền hoa mắt kia, hắn hít một hơi thật sâu.

Lấy bất ứng vạn biến tuyệt đối không được, biết rõ núi có hổ,hướng núi hổ mà đi, đây kỳ thật cũng là một loại dũng khí.

Trong nháy mắt, Trần Kinh liền quyết đoán, bất luận thế nào, chỗ tiền này không cần, quân tử yêu tiền, lấy chi có câu, hành động đút lót này của Xích Lạc Lạc, nếu Trần Kinh cứ thản nhiên nhận, vậy không phải tham quan thì là cái gì?

Trong đầu Trần Kinh không cầm được nhớ tới người phụ nữ tên Thiệu Băng Oánh, người phụ nữ này khôn khéo, tự phụ, cô sắp xếp quà như này, có lẽ đã tính mình vui vẻ mà nhận quà!

Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Kinh bỗng nhiên có chút kiêu ngạo, hắn nghĩ, mình sẽ không để cho cô ta toại nguyện, sẽ cho cô ta tính sai một lần, cũng là làm cho cô ta mất mặt.

Huyện ủy, Hoàng Tiểu Hoa chằm chằm nhìn bầu trời xanh lam ngoài cửa sổ.

Thời gian gần đây, y đối nhân xử thế, thành thành thật thật chỉ quản một mẫu ba ruộng của y, còn những chuyện khác y không nghe không hỏi cũng không quản.

Chính vì y là kẻ khả nghi quấy rối chuyện Hồng Thành đến đầu tư vào Lễ Hà, khiến tình cảnh của y vô cùng bị động, mọi người đều chĩa mũi về y, bất mãn cực độ với cách làm của y.

Mà trong số những người này, y để ý nhất đến thái độ của Thư Trị Quốc, Thư Trị Quốc rất không hài lòng với y, bởi vì Hoàng Tiểu Hoa làm chuyện kia, làm cho ông ta không còn mặt mũi nào nữa, có thể nói là mất hết thể diện!

Hoàng Tiểu Hoa bị đẩy vào bước đường cùng, chỉ có chủ động đi tìm sự đồng tình của Trần Kinh, giành được sự thông cảm và tín nhiệm của Trần Kinh, y thậm chí không tiếc mà bán rẻ Thư Trị Quốc.

Hoàng Tiểu Hoa không phải là tín đồ gì, y biết rất rõ tầm quan trọng của sự việc này, một khi chuyện đó bị phá hỏng, Thư Trị Quốc sẽ không liều mạng bảo vệ y, nếu là như vậy, y cũng không có thể coi tiền như rác như vậy được.

Reng, reng, reng.
Tiếng điện thoại trên mặt bàn vang lên.

Hoàng Tiểu Hoa lập tức đứng dậy, nhấc điện thoại lên, y vừa mới còn đang nghĩ về Trần Kinh, thì Trần Kinh lại gọi điện đến:
Chủ nhiệm Hoàng phải không? Tôi là Trần Kinh, không làm phiền anh chứ?

Ai da, chào Trưởng phòng Trần, được, được mà! Ông em đang lúc ra phong đắc ý, sao lại gọi điện cho tôi thế này?
Hoàng Tiểu Hoa nửa cười đùa nói.

Trần Kinh cười cười:
Chủ nhiệm Hoàng, anh đừng chế giễu tôi nữa! Là thế này, gần đây tôi gặp rất nhiều khó khăn trong công việc, vẫn không tìm thấy người chỉ giáo.

Tôi có chuẩn bị ly rượu nhạt, muốn mời Chủ nhiệm Hoàng vui lòng đến giải thích nghi hoặc cho tôi! Chủ nhiệm Hoàng, anh có thể vui lòng …!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi