QUAN SÁCH

Ăn trộm gà không được, lại còn mất nắm gạo, tâm trạng Hoàng Tiểu Hoa rất tồi tệ, Trần Kinh gian trá y rốt cục đã kiến thức được, Trần Kinh chuyên môn hướng y thỉnh giáo biện pháp, cuối cùng lại dùng phương pháp trái ngược, thật sự khó làm cho người ta nghĩ đến, hiện tại hành động của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Dịch Minh Hoa cho thấy, Hoàng Tiểu Hoa nhìn ra, Thư Trị Quốc đối với hành động của Dịch Minh Hoa rất cảnh giác.

Chỉ có điều Dịch Minh Hoa làm việc còn chưa được nhiều người biết đến, trong tay y thực nắm giữ cái gì, Thư Trị Quốc cũng không can thiệp được.

Trên tay Dịch Minh Hoa có chứng cớ gì? Trên tay y căn cứ chính xác từ đâu ra?

Ý nghĩ này xẹt qua trong đầu Hoàng Tiểu Hoa, toàn thân y đều đứng ngồi không yên, từ bối cảnh của Thái Thủy, thái độ của Thư Trị Quốc đối với Thái Thủy, cùng với thái độ bây giờ của đại đa số Ủy viên thường vụ Lễ Hà đối với Thái Thủy, Hoàng Tiểu Hoa có thể tưởng tượng ra, việc điều tra lần này của Hoàng Tiểu Hoa sắp gặp phải lực cản lớn,

Mà lực cản này, đối với Hoàng Tiểu Hoa mà nói là ác mộng, rất nhanh sẽ có người biết, chuyện này đều do Hoàng Tiểu Hoa làm trò quỷ, hậu quả rất khó lường!

- Trần Kinh, được lắm! Tốt lắm! Tôi chỉ biết cậu mời tôi ăn cơm khẳng định là có chuyện, không nghĩ tới là chuyện này! Cậu nói thẳng đi, cậu muốn thế nào?
Hoàng Tiểu Hoa nhìn chằm chằm Trần Kinh, trong mắt có chứa tơ máu, y cố gắng khống chế cảm xúc, nhưng những lời nói ra, vẫn rất cảm xúc, có hơi thẹn quá thành giận.

Trần Kinh ha hả cười nói:
- Hoàng chủ nhiệm, anh không cần suy nghĩ nhiều quá! Hiện tại chính đàn Lễ Hà nhiễm khói, căn bản là không ai dám hành động. Hoàng chủ nhiệm có thể vào lúc này hành động, chủ động hướng Ủy ban Kỷ luật tố cáo vấn đề tồn tại nghiêm trọng vi phạm kỷ luật của Thái Thủy, tôi thật sự là rất bội phục!

Trần Kinh thở dài một tiếng, nói:
- Tình hình tôi không nói Hoàng chủ nhiệm cũng biết, nói thật là rất không tốt! Có người muốn chỉnh tôi, có người muốn cắt chức tôi, bãi chức quan của tôi, nói thật là, trong lòng tôi rất oán giận. Tôi chỉ nghe thấy Hoàng chủ nhiệm hướng Ủy ban Kỷ luật tố cáo vấn đề tồn tại nghiêm trọng vi phạm kỷ luật của Thái Thủy, trong lòng rất ủng hộ, lúc này mới mời anh đi ăn bữa cơm, ngồi xuống đi!

- Tôi vốn nghĩ, tại thời điểm này, anh có thể không đến, không nghĩ tới, anh không ngại từ chối, trong lòng tôi rất cảm động!

Trần Kinh nói rất thành khẩn, cảm tình cũng rất chân thành tha thiết. Nhưng vẻ mặt Trần Kinh trong mắt Hoàng Tiểu Hoa, làm lòng y muốn, y hướng Ủy ban Kỷ luật phản ánh tình huống, làm sao lại muốn thay mặt chính nghĩa? Làm sao lại vì không quen nhìn chính đàn Lễ Hà nhiễm khói?

Y là suy nghĩ, nghĩ đến có Trần Kinh đi trước y chống đỡ, y phía sau thêm lửa, cục diện sẽ càng ngày càng có ý tứ, y sao lại muốn giúp và ủng hộ Trần Kinh?

Trên mặt y nóng bỏng, trong lòng hương vị phức tạp, tư vị khó có thể đọc tên. Y bỗng nhiên lại muốn, chính mình hướng Ủy ban Kỷ luật tố cáo, đó là một chuyện rất bí mật, Ủy ban Kỷ luật như thế nào cũng có thể giữ bí mật... Vì sao Trần Kinh không ngờ đối với những gì mình đã làm chỉ ra?

Còn có, Trần Kinh có thể biết chuyện này, chuyện này có thể giấu được Thư Trị Quốc sao?

Nghĩ đến điều này, mông Hoàng Tiểu Hoa phía dưới giống bị kim châm, làm sao cũng ngồi không yên. Y bỗng nhiên nghĩ đến, Trần Kinh bình thường đối với Thư Trị Quốc kính cẩn có lễ, luôn luôn biểu hiện rất thông minh dịu ngoan , như thế nào lúc này đây cố tình cứng rắn chỉ điểm Thư Trị Quốc công khai gõ nhịp như thế?

Lại liên tưởng Trần Kinh kia làm cho người ta nhìn không thấu, thân phận rất thần bí, trong đầu Hoàng Tiểu Hoa hiện lên càng ngày càng nhiều ý niệm, bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, y từ trên ghế đứng dậy, bắt đầu ở trong phòng bước đi thong thả, trên trán mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra:
- Tà bất thắng chính, đây là quy luật từ xưa đến nay!
Trần Kinh giọng điệu kiên định:
- Tôi không tin, ở đất nước cộng hoà, thật là có chuyện chỉ hươu bảo ngựa, tôi lần này cứng rắn phải đấu tranh đến cùng!
Trần Kinh cũng đứng dậy.

Mắt hắn nhìn Hoàng Tiểu Hoa nói:
- Hoàng chủ nhiệm, hiện tại Lễ Hà cục diện là như thế này, tin tưởng anh cũng nhìn rất rõ ràng! Tôi nói rõ, tôi hôm nay phải đi tỉnh thành, tôi nhất định phải hướng lên trên phản ánh tình huống, tôi không làm vấn đề rõ ràng, tôi thề không bỏ qua!

Hoàng Tiểu Hoa vừa nghe Trần Kinh định lên tỉnh thành, sắc mặt y thay đổi, lại tưởng tượng Trần Kinh kéo mình gần lại phía hắn, trong lòng y một cơn gió lạnh.

Lúc này y rốt cục hiểu được, chính mình vẫn nghĩ Trần Kinh làm coi tiền như rác, để Trần Kinh đứng ở phía trước, chính mình ở phía sau ngồi làm ngư ông thủ lợi, hiện tại thật chế giễu, nhân vật giống như có chút điên đảo, hiện tại Hoàng Tiểu Hoa nhất định phải dựa vào Trần Kinh, nếu không, y có thể thật sự trở thành người cô đơn!

Hoàng Tiểu Hoa cảm thấy rất vớ vẩn, y đường đường ủy viên thường vụ Huyện ủy, so với vị trí chính trị của Trần Kinh cao hơn không chỉ một điểm, lần trước, y đến trước mặt Trần Kinh chịu đòn nhận tội vốn là làm cho người ta thật mất mặt, hiện tại Trần Kinh bày ra tư thế, lại là nhất định muốn y phải cho thấy thái độ, lựa chọn lập trường, điều này làm cho Hoàng Tiểu Hoa có thể lựa chọn?

Thái độ Trần Kinh rất cứng rắn, hắn nâng chén trà lên uống, nhân viên phục vụ đã đưa lên một bàn đồ ăn ngon, hắn và Hoàng Tiểu Hoa hai người đều không ăn nổi!

Tư tưởng Trần Kinh rất rõ ràng, cục diện hiện tại là như vậy, tâm tư hỗn loạn không còn quan trọng, quan trọng là bản thân không thể ngồi chờ chết. Tất cả người và việc có thể sử dụng, đều phải lợi dụng, tất cả tổ chức đến lực lượng, đều phải sử dụng.

Thư Trị Quốc công khai phát ngôn bừa bãi phải cắt chức Trần Kinh, Trần Kinh phải chịu sao?

Trần Kinh sẽ khảo nghiệm một chút lời Thư Trị Quốc, Bí thư huyện ủy, kia cũng không thể vì sở ngọc vì. Trần Kinh chủ động khơi mào sự tình, chính là muốn khiến mọi người Lễ Hà chứng kiến việc này, hắn và thư trị quốc phải thành tư thế này, nếu không, nếu ngầm đấu tranh, Thư Trị Quốc làm Bí thư huyện ủy, chỉ cần hành động, Trần Kinh sẽ ăn không tiêu!

Thái độ Hoàng Tiểu Hoa dần rõ ràng, chuyện náo loạn như vậy, cũng không phải lo y không hiểu.

Thư Trị Quốc vốn không tin y, hiện tại y hướng Ủy ban kỷ luật trình bày vấn đề công đạo, chuyện này nếu đã làm, y cũng đồng nhất đi đến con đường hẹp?

Cho nên, bất đắc dĩ, y cũng chỉ có thể cùng Trần Kinh đứng chung một chỗ, cũng may, chỉ cần Trần Kinh không dùng dao nhỏ đâm y, y trước mắt vẫn là tiêu diêu tự tại, y nghĩ như vậy, trong lòng cũng giải sầu một ít. Lễ Hà hiện tại cục diện nháy mắt vạn biến, ai có thể nói chuyện về sau như thế nào?

Thức ăn trên bàn nấu cách thủy nóng hôi hổi , Trần Kinh và Hoàng Tiểu Hoa một lần nữa ngồi xuống ăn cơm, thái độ hai người nói chuyện rõ ràng đã khác vừa rồi.

Trần Kinh nói:
- Mấy ngày nay Dịch Tiên Bình mỗi ngày gọi điện cho tôi, cục diện Lễ Hà thành như vậy, hắn phải chịu trách nhiệm chủ yếu. Lúc trước, hắn thật ngây thơ, nghĩ lấy tôi làm tấm bia... một dụng tâm không đúng, rốt cuộc xuống dốc không phanh!

Trần Kinh nói tiếp:
- Còn có một chuyện, lần trước Thiệu Băng Oánh Thái Thủy tặng lễ, lúc ấy Dịch Tiên Bình cũng có mặt. Lúc ấy, hắn thật sôi nổi!

Trần Kinh vừa nói vậy, trong lòng Hoàng Tiểu hoa hiểu được, Dịch Tiên Bình có chút giá trị, ít nhất y có khả năng nhận tiền của Thái Thủy, nếu để y hành động, hướng tổ chức phản ánh vấn đề, chuyện này khả năng có thể làm được.

Nghĩ đến đây, y nói:
- Tôi mấy ngày này sẽ tìm hắn, tranh thủ cho hắn thấy rõ sự thật trước mắt, tôi nghĩ bảo hắn chủ động tìm cậu, có thể biết rõ hơn đi?

Trần Kinh cười ha hả, giơ cái chén nói:
- Cạn đi chủ nhiệm Hoàng, chúng ta uống thôi! Cục diện Lễ Hà cuối cùng, chính là một trận say mà thôi!

Ở Sở Thành xa xôi, trong phòng họp chính của Sở Giang truyền thông, đến từ lãnh đạo sở Y tế tỉnh, hội Chữ Thập Đỏ Tỉnh, lãnh đạo chủ chốt bệnh viện Duy Sở, lãnh đạo tổ chức chữa bệnh đều có mặt lúc này, mọi người đang đến quan sát Sở Giang truyền thông lần này vì công tác chữa bệnh từ thiện Sở Giang quay phim quảng cáo.

Phương Uyển Kỳ hôm nay mặc áo gió trắng, có đai lưng, hình tượng cả người so với ngày xưa thành thục và giỏi giang hơn. Bên cạnh cô, Diệp Hải Duyên mặc quần áo trắng, Diệp Hải Duyên hôm nay mặc áo blue, đại biểu cho thân phận của cô ta hôm nay.

Thân phận của cô ta rất không tầm thường, cô đã là đại biểu cho bệnh viện Duy Sở, cũng có thể đủ đại biểu cho tổ chức chữa bệnh từ thiện, hôm nay nhiều người như vậy, gần vị trí của cô là Phó giám đốc sở Y tế tỉnh Lang, mà hôm nay quan sát, hiển nhiên lại vì cô là trung tâm, điểm này, này theo không khí hiện trường có thể nhìn ra.

- Phương Uyển Kỳ, cô bán Đại Ngô tử , hôm nay quan sát nếu không được, cô đừng trách tôi không nói tình cảm. Cô làm không tốt quảng cáo này, tôi chỉ có thể để Liêu Triết Du làm, tôi không còn có kiên nhẫn để gây sức ép với cô!
Diệp Hải Duyên tiến đến bên cạnh Phương Uyển Kỳ gằn từng chữ một.

Phương Uyển Kỳ cười cười, nói:
- Diệp lão tổng, cô yên tâm, không có tiếng loảng xoảng, tôi không nghĩ đồ sứ vỡ a. Hôm nay, tôi cho cô muốn làm ra động tĩnh lớn như vậy, tôi làm gì đó nếu không được... Chẳng phải là mất thể diện của cô?

Hai người khe khẽ nói chuyện, giống như chị em thổ lộ tình cảm, một phòng tất cả mọi người kiên nhẫn chờ hai người nói chuyện giao lưu, không có bất cứ kẻ nào không kiên nhẫn.

Bất kể là Diệp Hải Duyên, hay là Phương Uyển Kỳ, ở xã hội thượng lưu Sở Thành, đều là người phụ nữ nổi danh! Hai người xinh đẹp và đều tự có được sự nghiệp, đều là chuyện mọi người cùng nghị luận, hôm nay, các cô hai người đụng phải nhau, chính là một cảnh làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, tịnh lệ phong cảnh!

Hai người hàn huyên thật lâu, song phương miệng lưỡi giao phong, không ai nhường ai, cuối cùng vẫn là Phương Uyển Kỳ lui một bước, cô thản nhiên cười, đứng dậy đi đến chỗ chủ nhân. Cô cũng không nói bất luận từ hoan nghênh nào, cô đi đến vị trí của mình, nhẹ nhàng vung tay lên, màn ảnh khẽ mở, nói ra một câu:
- Bắt đầu phát!

“Bá, bá!” rèm phòng tứ phía bị người nhanh chóng kéo lại, đèn tuýp cũng nháy mắt tắt, ở màn hình tuyết trắng trên tường, một tượng trưng L* của Sở Giang truyền thông hiện ra, hôm nay chủ đề cứ như vậy lóe sáng gặt hái ...

Khóe miệng Phương Uyển Kỳ hơi nhếch lên, khó nén vẻ đắc ý trên mặt, cô đối với cuộn phim ngày hôm nay có tin tưởng mười phần!

Một quảng cáo, làm bốn lần, bị Diệp Hải Duyên từ chối bốn lần, như vậy đối với Phương Uyển Kỳ luôn kiêu ngạo, tuyệt đối là đả kích không nhỏ, lúc này, nhất định phải làm cho ra chuyện.

Nghĩ điều này, Phương Uyển Kỳ lại không kìm lòng nghĩ đến một người, miệng cô nhếch lên, ý cười càng đậm...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi