QUAN SÁCH

Triệu Nhất Bình nhanh chóng tiến vào thành phố Đức Cao, bây giờ đã yên ổn làm chủ tịch huyện Lâm Hà, rốt cục cũng từ con dâu thành được mẹ chồng rồi.

Người ta nói quan mới nhậm chức phải lấy uy là chính. Từ khi y nhậm chức ở Huyện Lâm Hà, đã làm được kha khá chuyện hợp lòng dân.

Chuyện thứ nhất là vấn đề tai họa ngầm từ đập chứa nước Lâm Hà, Triệu Nhất Bình đã thành lập tổ công tác chuyên môn đến phối hợp điều tra việc này, cùng lúc đó, y lợi dụng quan hệ đến sở Thủy lợi kêu gọi một khoản đầu tư tài chính. Mặt khác, Ủy ban nhân dân huyện Lâm Hà ra mặt cho vay năm mươi triệu chuyên môn dùng cho trùng tu miệng cống của con đập, đã và đang hoàn toàn tiêu trừ tai hoạ ngầm từ đập lớn.

Chuyện thứ hai chính là Triệu Nhất Bình đã đưa ra chế độ trợ cấp trực tiếp cho hộ nuôi trồng thuỷ sản của chính quyền.

Phát triển nuôi trồng thuỷ sản là ý nghĩ mà Đảng uỷ và chính quyền Lâm Hà vẫn kiên trì chấp chính nhiều năm nay. Vì quy mô hóa và sản nghiệp hóa nuôi trồng thuỷ sản, chính quyền Lâm Hà nhiều năm qua vẫn luôn cung cấp về mặt tài chính nhằm duy trì nuôi trồng thuỷ sản. Nhưng nhiều năm qua đi, số hộ mà được chính quyền thực sự ủng hộ có thể nói là càng ngày càng ít.

Lần này Triệu Nhất Bình nhậm chức, trực tiếp khai đao vào ngay vấn đề này, đem khoản đầu tư tài chính của chính phủ đầu tư luôn vào hộ nuôi trồng thủy sản. Hơn nữa còn thành lập tổ công tác chuyên môn giám sát việc sử dụng tài chính, bảo đảm khoản đầu tư của chính phủ được thực sự đầu tư vào nuôi trồng sản nghiệp.

Hai chuyện mà Triệu Nhất Bình làm này xem như là những bước đầu vững vàng ở Lâm Hà, điều này với y mà nói là cực kì đáng quý.

Bởi vì, đối với việc Triệu Nhất Bình nhậm chức ở Lâm Hà đã có rất nhiều điều nghi vấn, trong đó thậm chí còn bao gồm cả chuyện liên quan đến Trần Kinh. Bây giờ Triệu Nhất Bình dùng hành động thực tế chứng minh, y sẽ có thể khống chế được cục diện ở Lâm Hà này.

Triệu Nhất Bình vừa vào thành phố Đức Cao là gọi điện cho Trần Kinh, đúng lúc Trần Kinh đang rất bận, liền muốn lựa lời cự tuyệt thì Triệu Nhất Bình lại nói:

- Chủ nhiệm Trần, lần này cậu phải cho tôi chút mặt mũi mới được. Nếu thực sự cậu bận quá, buổi tối chắc cũng có thời gian chứ ? Không cần quá lâu đâu, nhiều nhất một giờ đồng hồ là đủ rồi.

Triệu Nhất Bình kiên trì như vậy, Trần Kinh biết mình chối không được rồi.

Hắn tăng ca đến chín giờ tối, đưa Ngũ Đại Minh trở về nhà xong thì xe mà Triệu Nhất Bình sắp xếp đến đón hắn cũng tới.

Xe chạy một đường đến Lâm Giang các, Triệu Nhất Bình tự mình tới cửa nghênh đón hắn.

- Có hai người bạn trên tỉnh thành, cậu hẳn là cũng quen biết. Chúng tôi hôm nay muốn tụ họp một chút, liền nghĩ mời cậu ra uống một chén.

Triệu Nhất Bình nói

Y dừng một chút, nói tiếp:

- Hiện tại chúng tôi cảm thấy áp lực rất lớn. Trong ba huyện phương bắc này, có Mã bí thư là đầu tàu gương mẫu đã khiến Tu Mai thành một mảnh đất “hot” rồi. Chúng tôi bây giờ cũng chuẩn bị muốn dựa vào ưu thế nuôi trồng của Lâm Hà để phát triển, có hai hướng đi có thể làm được, lần này tôi muốn báo cáo cho Ngũ bí thư hay.

Trần Kinh nói:

- Vậy là tốt rồi, Ngũ bí thư bây giờ muốn nghe nhất chính là loại tin tức này. Lâm Hà các anh nếu có thể làm nên chuyện thì sự phát triển của ba huyện phương bắc năm nay sẽ không còn đơn điệu nữa.

Triệu Nhất Bình cười cười, nói:

- Chủ nhiệm Trần, phát triển thì cần có tài chính, cần có đầu tư. Về phương diện này chúng tôi không hy vọng có được tài nguyên nhiều như Tu Mai, nhưng dù sao cũng vẫn muốn có thêm chút tài nguyên mà, phải không?

Trần Kinh cười thầm trong lòng, Ngũ Đại Minh làm việc rất có sức tưởng tượng, y am hiểu sâu sắc chỗ tốt của việc không xử lý sự việc một cách cào bằng.

Bây giờ trong mấy huyện của Đức Cao thì y trọng điểm hướng về phía Tu Mai làm nông nghiệp đặc sắc, còn ở trong số các khu thì y hướng về phát triển quận Tiền Hà.

Toàn bộ dự án đầu tư y tranh thủ được đều đầu tư vào hai quận và huyện này rồi. Ở những nơi đó bây giờ cũng đã phát triển với xu thế khá mạnh.

Cách làm này của Ngũ Đại Minh, một mặt là muốn tạo ra điển hình, đắp nặn cọc tiêu, muốn lấy điển hình và cọc tiêu này kéo lên các khu các huyện khác cùng phát triển. Nhưng mặt khác cũng là đang bắn ra tín hiệu với các quận huyện khác ở Đức Cao, cho tất cả mọi người hiểu được, quận và huyện nào dựa dẫm vào Ngũ Đại Minh, hưởng ứng Ngũ Đại Minh y thì sẽ có cơ hội hưởng thụ tài nguyên tốt nhất.

Từ trước đến nay, Ngũ Đại Minh đều không hy vọng ai ai cũng phục tùng y, y thích ý làm một nhân vật của dư luận. Mục tiêu của y rất rõ ràng, chính là dùng biện pháp kích thích các quận huyện phía dưới một lòng mong muốn phát triển, hình thành một cục diện anh truy tôi đuổi.

Đối mặt với yêu cầu của Triệu Nhất Bình, Trần Kinh không có tư cách tỏ thái độ, hắn nói:

- Chủ tịch Triệu, anh dù sao cũng là lãnh đạo cũ của tôi. Lần này tôi sẽ an bài cho anh và bí thư gặp mặt, sau đó anh tự nói chuyện với ông ấy, chìa tay với ông ấy.

Triệu Nhất Bình thoải mái cười, nói:

- Có những lời này của cậu, tôi có thể an tâm rồi.

Triệu Nhất Bình ngoài miệng nói như vậy, trong lòng đã có chút hối hận. Lúc trước ở Lễ Hà mình sao lại không có tầm nhìn xa như thế ? Nếu vào lúc đó lập quan hệ với Trần Kinh tốt một chút thì cục diện hiện tại chắc hẳn là đã khác đi rồi ?

Bây giờ cả chính đàn Đức Cao đều biết rằng, thư ký Thành ủy Trần Kinh, là một trong số ít người có thể ảnh hưởng đến quyết sách của bí thư. Mà nói ẩn dụ đi, thì Trần Kinh chính là phụ tá hàng đầu của Ngũ Đại Minh.

Cách nói này có thể hơi gượng ép, nhưng trước mắt xem ra, huyện Tu Mai và Tiền Hà khu phát triển mạnh như vậy, ở giữa đều có bóng dáng Trần Kinh cả. Mà Bí thư huyện ủy huyện Tu Mai Mã Bộ Bình cũng lại có quan hệ cực kì mật thiết với Trần Kinh nữa.

Còn cả Bí thư Quận ủy Tiền Hà khu Cổ Ngụy, cũng là tạo quan hệ với Trần Kinh trước rồi sau đó qua Trần Kinh mới có được sự tín nhiệm của Ngũ Đại Minh.

Qua hai nơi này, ai cũng đều có thể nhìn thấy vị trí mà Trần Kinh nắm giữ, hắn mới thực sự là cánh tay tâm phúc của Ngũ Đại Minh

Triệu Nhất Bình mời Trần Kinh đến phòng trà, trong đại sảnh xa hoa còn có hai người, có một người tây trang phẳng phiu lúc thấy Trần Kinh tiến vào liền vội vàng đứng dậy cười hì hì tới nói:

- Trần Kinh, mời anh thật là khó nha. Ở Đức Cao này, giá trị con người của anh lập tức liền khác đi rồi.

Trần Kinh hơi sửng sốt, nhận ra người này chính là Hầu Lâm, người mà hắn đã từng gặp ở hội sở xa hoa của Sở Phong.

Hầu Lâm cười rộ lên vẫn là tươi rói như vậy, từ xa đã vươn một đôi tay đến, Trần Kinh tiến lên bắt tay chặt với gã.

- Sớm biết anh không phải phàm nhân rồi, quả nhiên không tầm thường. Rất nhiều người vẫn luôn muốn hiểu rõ anh, thế nhưng lại không hề biết anh là đến từ Đức Cao. Ngẫm lại cũng phải, người có thể khiến Diệp Hải Huyên của tỉnh thành chủ động mời khiêu vũ, thì làm sao có thể là người bình thường chứ ? Ông anh của tôi cũng chưa có cái vinh dự ấy đâu này.

Hầu Lâm líu ríu, vừa gặp đã nói một chuỗi dài, gã chỉ chỉ một người trẻ tuổi điềm đạm bên cạnh, nói:

- Giới thiệu một chút, đây là ông anh của tôi, tên Hầu Quan Trung, tôi bây giờ đang theo anh ấy lăn lộn.

Hầu Quan Trung điềm đạm hơn nhiều so với Hầu Lâm, y đứng dậy, mỉm cười gật đầu với Trần Kinh, nói:

- Nghe Hầu Lâm nói về anh đã lâu, hôm nay được gặp mặt, rất cao hứng.

- Xin chào, xin chào.

Trần Kinh bắt tay với Hầu Quan Trung, lại suy nghĩ mấy lời Cổ Ngụy nói với hắn mấy hôm trước. Cổ Ngụy nói có người muốn đầu tư vào tân khu, trong đó có mấy người con ông cháu cha từ tỉnh thành tới, Hầu Quan Trung là một trong số đó sao?

Hầu Quan Trung khá có danh tiếng ở Sở Giang, cha y là Chủ tịch thành phố Sở Giang Hầu Kiệt. Hầu Kiệt là quan thanh liêm, rất được, tuổi cũng không lớn, vô cùng có khả năng tiếp tục hướng lên trên.

Mà khác với con cái của những quan lớn khác, Hầu Quan Trung rất khiêm tốn, hơn nữa y kinh doanh rất ít khi đầu tư vào nơi mà Hầu Kiệt cai quản. Tuy rằng cách làm này của y có vẻ có chút gì đó ấu trĩ, nhưng y có thể có thái độ này, cho dù là làm trò đi chăng nữa thì danh tiếng ở bên ngoài cũng không tồi.

Hầu Quan Trung cung kính đưa cho Trần Kinh một tấm danh thiếp, trên danh thiếp ghi : “ Chủ tịch Hội đồng quản trị công ty TNHH bất động sản Tam Sở Nhất Phẩm, Hầu Quan Trung “ .

Hầu Quan Trung gọi nhân viên phục vụ lại dâng trà, y nói:

- Chủ nhiệm Trần, nghe nói anh là người sành uống trà, hôm nay tìm một quán trà chúng ta ngồi xuống uống trà làm quen một chút, về sau coi như là bạn bè rồi.

Hầu Lâm ở bên cạnh hì hì muốn cười, gã bĩu môi với Trần Kinh, nói:

- Trần Kinh, nói với anh chuyện này, tôi và anh của tôi lần này đến Đức Cao, vốn là hướng về phía Đức Cao quận Tiền Hà mà tới. Chúng tôi đến cùng với vài người nữa, trong đó còn có Liêu Triết Du.

Hầu Lâm nhắc tới Liêu Triết Du thì cười ha hả một tiếng, vươn hai cái ngón tay cái làm một động tác ghép thành đôi,

- Chính là …. của Phương gì đó... Phương gì đó... Ha hả, anh hiểu phải không ...

Hầu Lâm nói chuyện trực tiếp không ngại ngần gì hết khiến Trần Kinh không khỏi đỏ mặt lên.

Hầu Lâm cười ha hả, nói:

- Nói thật với anh, chúng tôi bị một vài người phía quận Tiền Hà cản trở cực kì. Điều kiện mà chúng tôi đề xuất ra, bọn họ liền trực tiếp cự tuyệt. Tình huống này tôi có cần phản hồi lại cho anh nghe một chút hay không. Bọn họ không phải muốn tìm vốn đầu tư sao?

Trần Kinh nhẹ nhàng cười cười, hắn liếc qua Hầu Quan Trung một cái, Hầu Quan Trung thoáng có chút mất tự nhiên, nói:

- Chủ nhiệm Trần, bản thân tôi rất xem trọng quận Tiền Hà. Lần này đến đầu tư cũng là mang theo thành ý, tuyệt đối không giống với một số người khác, ôm ý nghĩ tay không bắt giặc.

Triệu Nhất Bình ở bên cạnh nói:

- Trần... Kinh, Hầu công tử là người rất có thực lực. Tôi cảm thấy công tác thu hút đầu tư của quận Tiền Hà chúng ta, có phải hơi kém hay không ?

Triệu Nhất Bình chớp lấy tời cơ nói lời này, kỳ thật cũng là biểu lộ tiếng lòng của y.

Cha của Hầu Quan Trung, Hầu Kiệt lúc trước làm Phó trưởng ban bí thư ở Ủy ban nhân dân tỉnh, Triệu Nhất Bình đã tạo được quan hệ với ông.

Sau này Triệu Nhất Bình hạ cấp xuống dưới Đức Cao, Đức Cao lại dẫn y tới Lễ Hà. Mấy năm nay, y không có gì làm, ở chỗ Hầu Kiệt vốn không có bao nhiêu địa vị nữa.

Hiện tại, Triệu Nhất Bình từ con dâu trở thành mẹ chồng rồi, thành nhân vật số một của chính quyền, lần trước lên tỉnh thành kêu gọi tìm quan hệ, y đã nhanh nhẹn gấp nhiều lần. Lần này anh em Hầu Quan Trung đến Đức Cao gặp một chút khó khăn, gọi điện thoại cho y, y vội vội vàng vàng chạy đến Đức Cao, chính là muốn biểu hiện một chút.

Hầu Quan Trung đã có hứng thú với nhà máy xi măng Dịch Chu của Lễ Hà từ rất sớm, nhưng vào thời điểm đó Triệu Nhất Bình không làm chủ được, chuyện này khiến Hầu Quan Trung rất coi thường y. Mà cũng vì thế nên nhiều lần Triệu Nhất Bình lên tỉnh thành đi gặp Hầu Kiệt đều rất ngượng ngùng.

Bây giờ, Hầu Quan Trung lại có chuyện tìm đến y, lúc này y không muốn bị giống như trước kia nữa, cho nên, biểu hiện của y có hơi chút vội vàng xao động.

Trần Kinh nói:

- Hầu tổng, Hầu Lâm, tình huống cụ thể về chuyện của quận Tiền Hà tôi cũng không hiểu biết lắm. Quận Tiền Hà chính là nơi được Thành ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh cực kì coi trọng, cũng có nhiều người dõi theo nó, tương lai việc cạnh tranh khẳng định sẽ rất kịch liệt, điểm này là không thể nghi ngờ.

- Nếu các anh thực lòng đến đầu tư thì tôi có thể quay vần một chút để cho các anh tiếp xúc được với bên Tiền Hà, nhưng điều kiện cụ thể thế nào thì tôi hết cách, các anh cứ nói chuyện trước với nhau thôi.

Hầu Quan Trung vừa nghe vậy, vội ngồi thẳng lưng nói:

- Chủ nhiệm Trần, có lời này của anh, tôi sẽ khắc sâu trong lòng. Hôm khác anh có tới tỉnh thành thì nhất định phải báo cho tôi một câu, tôi phải hảo hảo tạ ơn anh...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi