QUAN SÁCH

Trần Kinh có chút thông cảm với hoàn cảnh của Thẩm Tiểu Đồng.

Nhưng cũng chỉ là hơi thông cảm mà thôi, chứ không muốn mình sắm vai gì ở trong đó cả.

Người trẻ tuổi dù sao cũng cần trải qua một số chuyện, tựa như Thẩm Tiểu Đồng vậy, gặp hoàn cảnh mẹ khiến cho bạn bè xấu hổ, việc này nên giải quyết như thế nào? Cũng chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình!

Kinh nghiệm ứng đối với cục diện như vậy của Thẩm Tiểu Đồng rất phong phú, cô trước tiên đưa hai người kia ra ngoài, sau đó liền phát hỏa một trận, không tốn bao nhiêu thời gian đã đem bà mẹ nhìn qua hùng hùng hổ hổ và chàng thanh niên vẻ ngoài ngạo khí mười phần kia, đuổi đi rồi.

Sau đó, cô lại quay đầu đập cửa nhà Trần Kinh, vừa lướt vào là mắng Trần Kinh không có nghĩa khí.

Cô có chút kích động đối mặt với Trần Kinh:

- Trần Kinh, anh có thể có nổi máu lên một chút hay không ? Anh không phát hiện cái tên họ Thiệu vừa rồi kiêu ngạo lắm sao? Còn cả mẹ tôi nữa, bà rõ ràng đã khinh thường anh, nói lời nói khó nghe muốn chết, thế mà anh cũng có thể nuốt xuống cục tức này à ?

Trần Kinh hơi hơi mỉm cười cười, nói:

- Thế tôi nên làm thế nào chứ ? Nên giận dữ xông lên? Nên đem tiểu tử kia đánh cho một trận ? Hay phải nghĩ cách hung hăng xỉa xói mẹ cô một chút ?

Thẩm Tiểu Đồng kinh ngạc đứng ở trước mặt Trần Kinh, mở to hai mắt nhìn hắn, Trần Kinh nói:

- Tiểu Thẩm a, việc này căn bản không lên quan đến tôi, tôi có hành động gì thì chẳng phải chứng minh cô đang nói dối sao?

- Anh...

Thẩm Tiểu Đồng trừng mắt với Trần Kinh, bộ dáng có chút khó thở.

- Kẻ dạy học toàn là đồ cứng nhắc, không một chút khí khái nam nhân!

Thẩm Tiểu Đồng lầm bầm nói.

Cô đóng sập cửa rồi đi, chỉ để lại cho Trần Kinh bóng lưng khó chịu. Trần Kinh thở dài một hơi, hắn biết, mình đã hoàn toàn bị cô bé này kỳ thị rồi.

Cô gái nhỏ giống như Thẩm Tiểu Đồng này, thích mấy chiêu anh hùng cực kì, đương nhiên sẽ không chấp nhận được việc Trần Kinh lâm trận lùi bước. Nhất là lúc này còn có cả kẻ khác phái khác cùng giằng co, thì đáng ra hắn càng phải nổi xung lên, dù sao thì việc này ngay từ đầu chính là chuyện hoang đường rồi .

Vừa nghĩ tới đây, Trần Kinh cảm thấy bản thân hình như thật sự già rồi, không hợp với lối suy nghĩ của mấy người trẻ tuổi nữa!

Lại nói, Thẩm Tiểu Đồng sau khi đóng sập cửa nhà Trần Kinh thì trở lại phòng của mình, cơn tức trong lòng làm sao cũng không tiêu được.

Miệng cô không ngừng lẩm bẩm nói Trần Kinh là đồ thư sinh, không chính trực, không tính cách. Thật không biết Đỗ Thanh kết bạn cái kiểu gì, sao lại kết giao với người như Trần Kinh này nữa.

Thẩm Tiểu Đồng rất tự tin đối với bộ dáng của chính mình, cô ở nhà Trần Kinh gia ăn chực bị người ta hiểu lầm, cho dù là hiểu lầm đi nữa thì Thẩm Tiểu Đồng cũng thấy là Trần Kinh chiếm tiện nghi mới phải, sao mà con người đó lại có cái thái độ ấy chứ ?

Chỉ một từ: “ Nhút nhát! “

Thẩm Tiểu Đồng có một loại cảm giác bị người bỏ qua, điều này làm cho trong lòng cô buồn bực thật sự.

- Không bao giờ thèm giao tiếp với kẻ kia nữa! Tên tẻ ngắt vô dụng lại không tiền đồ!

Thẩm Tiểu Đồng âm thầm hạ quyết tâm.
Thế nhưng vào lúc này từng trận mùi thịt lại nghi ngút bay tới từ cách vách, đây là mùi thịt khô, mùi vị vẫy gọi con sâu tham ăn của người ta.

Thẩm Tiểu Đồng ôm bụng mới bỗng nhiên cảm thấy bụng đói kêu vang.

Cô nhẹ nhàng mở cửa sổ ra, nhìn xung quanh đối diện, Trần Kinh một mình ngồi ở bên bàn ăn, trên bàn bày đặt mấy món ăn tinh chế. Trần Kinh cầm một chai rượu, trong miệng ngân nga giọng hát kịch địa phương, nhàn nhã, tự tại, lại rất thích ý.

Thẩm Tiểu Đồng “ ba” một cái đóng cửa sổ lại, ra sức đập đầu vào tường. Hôm nay làm sao thế này? Muốn giận dỗi thì cũng phải ăn được một bữa của tên kia đã chứ. Giờ thì hay rồi, bản thân mình thì tức muốn chết còn tên kia thì chẳng việc gì, ăn thịt nướng, nhâm nhi rượu. Thế này không phải tức chết người ta sao?

Thẩm Tiểu Đồng nội tâm dâng lên ý niệm muốn mau chóng sang ăn lót bụng. Nhưng lúc nãy cô vừa mới đóng sập cửa mà đi, giờ làm sao có mặt mũi quay đầu lại chứ?

... Hầu Lâm thường trú ở Đức Cao, bình thường tính y khá giống với khỉ, hiếu động không ngồi yên bao giờ.

Gần như là mỗi ngày y đều phải điện thoại cho Trần Kinh, nói vài lời lộn xộn, rất nhiều đều là chuyện không đâu, nói đến cuối cùng lại muốn kéo Trần Kinh đi ra ngoài uống rượu, chơi đùa. Trần Kinh lấy đâu ra thời gian nhàn rỗi thế ?

Hầu Lâm mỗi ngày đều nói với Trần Kinh, nói gần đây người nhìn trúng Đức Cao Tiền Hà khu không ít, nhưng đại bộ phận đều là người muốn tay không bắt giặc.

Loại tình huống này ở nước cộng hoà là một hiện tượng rất thông thường. Có vài người có “ Quan hệ “ , sẽ có được tài nguyên, đồng thời cũng có nhiều người có tiền. Tài nguyên và tiền kết hợp lại sẽ thành ra dự án. Nói thật ra thì chuyện như vậy cũng không có gì không ổn cả.

Nhưng cái khó lại tập trung vào việc, một số dự án sau khi trộn lẫn quan hệ thì cực dễ dàng xuất hiện vấn đề. Tựa như vấn đề chất lượng công trình, công trình bã đậu, trong đó đều có hộp tối và tấm màn đen.

Mà nội tình trong đó đều có liên quan đến những giao dịch những quan hệ bất chính. Những quan hệ đó rất phức tạp, để điều tra thì cực kì khó khăn.

Hiện tại vị thế của Đức Cao Tiền Hà tân khu phát triển khá tốt, liền có rất nhiều người đến đây, dùng đầu tư làm lớp ngụy trang, kỳ thật là muốn mua đất với giá thấp. Giá cả phải thấp, vị trí phải tốt, thì loại đất đai này nắm trong tay ngay lập tức có thể tăng giá trị. Chuyển nhượng qua lại là có thể tay không bắt giặc, hốt bạc như chơi.

Đối với tình huống như vậy, Ngũ Đại Minh đương nhiên rất rõ ràng nguyên do. Cho nên ngay từ lúc đầu y đã tìm cho Tiền Hà khu một đối sách tương ứng.

Hiện tại xem ra, Ngũ Đại Minh đã có dự kiến trước rồi. Dự án Tiền Hà tân khu vừa mới bắt đầu ngẩng đầu lê thì các loại quan hệ quả nhiên liền ôm nhau tới .

Trần Kinh cũng không dự đoán được nhanh như vậy liền có cơ hội nhìn thấy Liêu Triết Du. Không biết gã dùng thủ đoạn gì mà lại có thể trực tiếp mời tới Ngũ Đại Minh, Ngũ Đại Minh kêu Trần Kinh cùng đi với y đến khách sạn quốc tế.

Liêu Triết Du tuổi còn rất trẻ, hẳn là chỉ khoảng dưới ba mươi, nhưng nhìn qua lại rất trầm ổn, có chút không giống với trong tưởng tượng của Trần Kinh

Ngẫm lại cũng phải, có thể vận hành một công ty lớn như truyền thông Tam Giang, sao có thể là hạng người đơn giản được ?

Y và Ngũ Đại Minh bắt tay, nói:

- Ngũ thúc, trông sao, trông trăng, cuối cùng cũng trông được ngài đến rồi! Chúng ta hôm nay phảo hảo hảo uống vài chén..

Ở bên cạnh y là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, hơi hơi cúi người, nói với Ngũ Đại Minh nói:

- Ngũ bí thư, ngài càng ngày càng trẻ ra đó!

Ngũ Đại Minh híp mắt, quay đầu lại ngoắc Trần Kinh, Trần Kinh tiến lên, y nói:

- Đây là Thiệu tổng, là Chủ tịch bất động sản Tam giang!

Y chỉ chỉ Liêu Triết Du:

- Đây là Liêu tổng, một chủ tịch trẻ tuổi đầy hứa hẹn của Sở Giang xí nghiệp!


Trần Kinh nói:

- Chào Thiệu tổng, Liêu tổng!

Lần lượt bắt tay hai người. Liêu Triết Du nắm chặt tay Trần Kinh, nói:

- Đại danh của Chủ nhiệm Trần tôi đã được nghe nói từ lâu. Ở hội sở Sở Phong trên tỉnh thành, chuyện Diệp Gia tiểu thư tự mình mời anh khiêu vũ đã trở thành giai thoại cả rồi!

- Tôi sớm được nghe người ta nhắc đến anh, chỉ có điều chưa có duyên gặp gỡ. Hôm nay nhìn thấy người thực rồi, quả nhiên là nhất biểu nhân tài, tuổi trẻ đầy hứa hẹn!

Trần Kinh có chút xấu hổ, vội vàng khiêm tốn. Chuyện đó chỉ là trò đùa dai, Liêu Triết Du ở trong trường hợp này lại nói ra, hình như là đang làm rõ một số đồn đại bên ngoài vậy.

Liêu Triết Du có chút kiêu ngạo, sau khi ngồi xuống gã liền không nhìn Trần Kinh nữa, chỉ liên tiếp nói chuyện với Ngũ Đại Minh, thân phận phân đến là rạch ròi.

Gã và Ngũ Đại Minh là một hạng người, nhiên viên tháp tùng như Trần Kinh chẳng đáng để cho Gã chú ý.

Liêu Triết Du nói chuyện rất nhã nhặn, rất có trật tự, gã tỏ rõ mình cố ý đầu tư Tiền Hà tân khu mới. Gã nói:

- Đức Cao có du lịch đặc sắc, dân cư văn minh, thành thị định vị rất đúng chỗ. Kỳ thật thành thị phát triển quan trọng nhất là phải có đặc sắc, một mặt theo đuổi quy mô là sai lầm .

- Cháu nhìn trúng Đức Cao cũng là ở điểm này. Cháu cho rằng Đức Cao bây giờ phải dựa vào chiến lược tốc độ cao, không những phải thành cửa ngõ phương bắc của Sở Giang, mà còn còn có thể trở thành kết nối ràng buộc giữa hai tỉnh Sở Giang và Sở Bắc!

Gã dừng một chút, lại nói:

- Nhưng trước mắt xem ra, định hướng của tân khu đối với nhà đầu tư vẫn có chút vấn đề. Tân khu làm việc quá cẩn thận, quá dè dặt, đây là chuyện khiến người ta phải đau đầu. Đối với những nhà đầu tư như chúng cháu mà nói, cũng là chuyện rất đáng lo lắng!

Trần Kinh ngồi ở bên cạnh nghe Liêu Triết Du nói, khẽ nhíu mày, am thầm hiểu được ý tứ đằng sau lời nói của gã.

Liêu Triết Du rõ ràng là đang chỉ trích Tiền Hà tân khu làm việc không đến nơi đến chốn, lạnh nhạt đối với gã !

Ngũ Đại Minh ha hả cười, nói:

- Liêu tổng, vấn đề của Tiền Hà tân khu là thế này. Việc thu hút đầu tư trước mắt chúng tôi còn đang trong trù bị, nhất định phải cẩn thận một chút là đúng rồi . Cậu phải biết rằng, tân khu giá trị ở chỗ có triển vọng, chúng tôi giới hạn chế độ thu hút đầu tư cho tân khu, kỳ thật cũng vì muốn tân khu có một tương lai tốt nhất.

- Nếu nhìn từ ngắn hạn thì hình như một vài nhà đầu tư đã bị lạnh nhạt, nhưng về lâu về dài thì cách làm của chúng tôi bảo đảm là đầu tư có lợi !

Y dừng một chút, nói:

- Mặt khác, các cậu làm xí nghiệp cũng tốt, mà chúng tôi làm công tác cũng vậy, phải chịu được ủy khuất, trải qua được khó khăn. Nếu như chỉ một chút đã không chịu nổi thì làm sao có được cái lợi lớn hơn nữa chứ ?

Y đổi sang giọng nghiêm túc,

- Cậu nếu đã gọi tôi một tiếng Ngũ thúc thì tôi cũng nói thật với cậu! Đối với cá nhân và xí nghiệp đầu tư vào tân khu, chúng tôi nhiệt liệt hoan nghênh. Nhưng đối với một vài kẻ muốn làm thiêu thân ở trong đó, muốn giở trò quỷ, chúng tôi cũng sẽ kiên quyết đả kích!

- Mấy ngày trước, tôi có nghe được một tin tức, nói có người phản đối chế độ áp dụng với đất nhàn rỗi của tân khu, đề xuất phải bán đấu giá đất đai. Với ý kiến này, tôi chỉ muốn hỏi một câu, bán đấu giá sẽ nhất định là công bình công chính sao? Còn nữa, bán đấu giá có mâu thuẩn với để đó không dùng sao?

- Dân ta có câu, “ Không thể chiếm lấy hầm cầu rồi không thải ” , đối với tình huống như vậy, chúng tôi sẽ kiên quyết đả kích ...

Thái độ của Ngũ Đại Minh thực sự cứng rắn, gương mặt anh tuấn của Liêu Triết Du đã hơi hơi nổi lên sắc đỏ.

Mấy ngày nay Liêu Triết Du đang lợi dụng lực ảnh hưởng và quan hệ của mình lên tiếng về vấn đề của tân khu, chuyện này gã vốn tưởng rằng mình làm đã kín kẽ lắm, không có ai biết.

Lại không ngờ rằng, Ngũ Đại Minh lại sáng suốt đến như thế.

Thầm mắng một câu “cáo già”, khí thế lúc trước của Liêu Triết Du cũng đã đi xuống hẳn. Đối với Ngũ Đại Minh, gã rất là kiêng kị , lúc trước Ngũ Đại Minh ở Hành Châu gặp phải cục diện như vậy, cuối cùng đã lựa chọn thủ đoạn cá chết lưới rách, thật sự đã khiến cho rất nhiều thế lực lớn phải bụi đầu bụi mặt. Cuối cùng thậm chí còn dẫn tới một lần thanh tẩy trong chính đàn Sở Giang.

Liêu Triết Du năm đó không ở Sở Giang, nhưng lúc gã đến Sở Giang vẫn còn có người nói cho gã biết chuyện này. Trong quyển vở bí ẩn của gã có ghi lại một danh sách không mấy dài, mà tên của Ngũ Đại Minh lại chiếm cứ một vị trí trọng yếu.

“ Giao tiếp với Ngũ Đại Minh phải cẩn thận một ít, để hắn nhéo được ngươi rồi thì ngươi cứ chờ vô số phiền toái đi! “ Đây là lời khuyên của một vị lãnh đạo phía trên Sở Giang đã nói cho Liêu Triết Du.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi