QUAN SÁCH

Trần Kinh tới hiện trường phiên xét xử Thiệu Băng Oánh.

Mà trước khi Trần Kinh đến hiện trường, Thiệu Hồng Ngạn và Thiệu Khôn cũng tới, Thiệu Hồng Ngạn lần này còn lộ liễu đưa theo Phó chủ nhiệm văn phòng của nhà máy máy kéo Lâm Tinh, cũng là tình nhân của ông ta, Tống Ca.

Cảm xúc của Thiệu Hồng Ngạn hôm nay rất nặng nề, ông ta cũng chỉ một đứa em gái là Thiệu Băng Oánh, tình cảm giữa hai người rất sâu sắc.

Nhưng sau phiên xét xử của tòa án hôm nay, Thiệu Băng Oánh nhất định sẽ không thoát được tai ương tù tội, điểm này khiến Thiệu Hồng Ngạn rất đau khổ.

Mà khi anh ta nhìn thấy Trần Kinh, cảm giác đau đớn này dâng lên tới mức ông ta không thể đứng lên nổi, chỉ muốn chạy tới chém chết Trần Kinh.

Hết thảy đau đớn đều biến thành thù hận, trong lòng ông ta cũng rất rõ, Thiệu Băng Oánh sở dĩ có kết cục ngày hôm nay, tất cả đều là được Trần Kinh ban tặng. Nếu không phải là Trần Kinh, sao có thể xảy ra chuyện hôm nay.

Thiệu Hồng Ngạn vốn là kẻ chỉ biết bản thân, ích kỷ hại nhân, từ trước tới nay chưa từng tự xét bản thân.

Lúc này ông ta nhìn thấy Trần Kinh, đó chính là gặp kẻ thù, tức đỏ mắt.

Thiệu Khôn khẽ ho khan, nhắc Thiệu Hồng Ngạn phải chú ý hình tượng của mình. Trường hợp hôm nay không bình thường, rất nhiều phóng viên đều cầm máy ảnh chờ chụp được cảnh tượng đầy mùi thuốc súng này, Thiệu Hồng Ngạn đang định đụng vào mấy cây súng sao?

Trần Kinh đi vào tòa án, nhìn xung quanh thấy Thiệu Hồng Ngạn.

Thiệu Hồng Ngạn là nhân vật như nào, hắn rất rõ ràng, Trần Kinh chưa từng ngờ tới, quan hệ giữa mình và Thiệu Hồng Ngạn có khả năng dịu đi được.

Có một câu danh ngôn rất hay, ngàn vạn lần không được gây thù chuốc oán, ngàn vạn lần không nên đắc tội với lũ tiểu nhân.

Nhưng nếu gây thù với bọn tiểu nhân thì nên làm gì? Biện pháp duy nhất chính là giết chết kẻ đó, khiến ông ta vĩnh viễn không uy hiếp được mình, ngoài ra, bất kì cách nghĩ nào khác cũng chỉ là ảo tưởng.

Trên thực tế, Trần Kinh hôm nay tới cũng không hoàn toàn là để xem xử án.

Vụ án của Thiệu Băng Oánh là một vụ án nghiêm trọng, không có bất kì đường sống nào.

Hơn nữa, Thiệu Băng Oánh vốn có tiền án, hiện tại lại xảy ra vấn đề mới, mấy vụ kết hợp lại, hậu quả ai cũng có thể tưởng tượng được.

Trên thực tế, tiến triển xét xử của tòa án cũng giống như Trần Kinh nghĩ, việc xét xử tiến hành rất thuận lợi, anh em họ Thiệu mời luật sư với giá cao, cũng không có cơ hội thể hiện, bởi vì ở toàn án, sự công kích của nhân viên công tố vô cùng sắc bén, từng chiêu trí mạng.

Còn tinh thần của Thiệu Băng Oánh hiển nhiên đã sụp đổ rồi, ngay trong lời khai của cô ta cũng đã khai báo rõ ràng tội trạng của mình.

Trần Kinh nghe xong xét xử từ đầu tới cuối bội phục sát đất năng lực của đội điều tra quân đội.

Nếu không phải có quân đội tham gia, việc xét xử hôm nay không thể thuận lợi như vậy, chính vì bên phía Uỷ ban kỷ luật quân đội đã làm rõ tình hình, lại chuyển Thiệu Băng Oánh về địa phương, bớt đi rất nhiều công việc, vụ án này xử lý rất nhanh.

Cuối cùng cuộc xét xử của toán án kết thúc sớm hơn dự tính 40 phút, quan toàn tuyến bố ngừng xử, chọn ngày tuyên án

Thẩm phán đi ra, cảnh sát tòa án đưa nghi phạm đi, lúc này hiện trường có vẻ ồn ào, có phóng viên còn tiến lên phỏng vấn Thiệu Băng Oánh.

Có một đám phóng viên tiến tới phóng vấn anh em họ Thiệu, rất nhiều người tham gia xét xử cũng được phỏng vấn.

Vào lúc này, không ai quên Trần Kinh, nhưng Trần Kinh dường như biết trước chuyện này, ngay trong lúc phóng viên nhìn quanh tìm hắn, hắn cứ như bốc hơi mất, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Thật không dễ dàng ứng phó với đám phóng viên, anh họ em thị đi vào trong xe, Thiệu Hồng Ngạn sắc mặt xanh lét, quát lên với lái xe:

- Lái, lái đi, hôm nay đúng là điên rồi, chuyện chó má gì cũng gặp được.

Tài xế tiểu Cao quay đầu nhìn Thiệu Khôn:

- Tổng giám đốc Thiệu, vừa rồi Bí thư Thành ủy tới, nói muốn nói chuyện với ông, xem ông có tiện không?

Thiệu Khôn sửng sốt, hỏi:

- Bí thư Đổng là Đông Kiến hả? Ông ta thì có chuyện gì để nói với tôi?

Tài xế tiểu Cao gật đầu, chỉ một chiếc Audi màu đen không xa phía trước, nói:

- Bí tư Đổng đang ở trong chiếc xe đó, ông ta hỏi nếu hai người tiện thì trực tiếp qua đó.

Thiệu Khôn hít sâu một hơi, sắc mặt biến đổi, cuối cùng nói:

- Hồng Ngạn, em đợi trên xe một chút, anh đi lát rồi về ngay.

Thiệu Khôn xuống xe, thấy xung quanh không có người, ông ta từ từ đi tới, cửa xe Audi tự động mở ra, Đổng Kiến từ trên xe đi xuống.

- Đổng…

Ông ta nói chưa dứt lời nhìn thấy phía sau xe có một người ngồi, rõ ràng là Trần Kinh.

Trần Kinh mỉm cười nói:

- Tổng giám đốc Thiệu, ngại quá, hơi mạo muội. Nói thật thì tôi có chút việc muốn nói với ông, sao, có được không?

Sắc mặt Thiệu Khôn trở nên vô cùng kì lạ, đầu óc chưa phản ứng kịp.

Ông ta đã gặp Trần Kinh, nhưng chỉ là xã giao mà thôi, Trần Kinh tìm mình vì chuyện gì? Vì sao lại tìm mình trong trường hợp này?

Đã đến rồi thì đành chịu, Thiệu Khôn khẽ gật đầu, liền vào trong.

Đổng Kiến lấy ra một điếu thuốc, cười nói:

- Được, hai người nói chuyện đi, tôi đi ra ngoài một chút.

Sau khi ngồi vào, Thiệu Khôn mới cảm thấy mình quá gần Trần Kinh, ông ta nhìn về phía trước, phát hiện không có tài xế.

Ông ta đợi Trần Kinh nói, nhưng Trần Kinh dường như đang thử sự kiên nhẫn của ông ta, hắn luôn im lặng.

Rốt cuộc ông ta không nhịn được nói:

- Trần…

- Ông hẳn là ngạc nhiên lắm, sao tôi lại muốn nói chuyện với ông trong trường hợp này.

Trần Kinh gần như cùng mở miệng một lúc với ông ta, ông ta đành nén lại không nói.

Trần Kinh cười thản nhiên, nói:

- Chủ tịch Liêu lại thêm được một đại tướng, thật đáng mừng, chủ tịch Liêu có ông, còn thêm cả tổng giám đốc Thiệu Hồng Ngạn, xem ra sự nghiệp của ông ta như hổ mọc thêm cánh rồi.

Thiệu Khôn nói:

- Chủ nhiệm Trần, cậu có chuyện gì cứ nói thẳng, không phải vòng vo.

Trần Kinh cười ha hả nói:

- Không nói vòng vèo được, tôi tìm ông nói chuyện trong trường hợp này, đương nhiên không phải là để nói chuyện phiếm tâm sự.

Trần Kinh dừng một chút nói:

- Nói như này nhé, đối với những chuyện xảy ra ở Đức Cao gần đây, hẳn là ông có báo cáo với chủ tịch Liêu. Báo cáo của ông cũng nói không lấy được đất, ngược lại còn bị người ta làm trò? Nếu là như vậy, tôi có thể lập tức đưa ra báo cáo của ông, ông đồng ý không, hiện tại tôi có thể đưa cho chủ tịch Liêu của các ông xem, xem cấp dưới của ông ta đã làm những việc gì ở Đức Cao.

Sắc mặt Thiệu Khôn liên tục biến đổi, nói:

- Chủ nhiệm Trần, lời này của cậu có ý gì?

Trần Kinh cười lạnh, nói:

- Có ý gì? Có ý gì ông còn không rõ sao? Tổng giám đốc Hồng Ngạn có thù với tôi, vậy chúng ta sẽ kết thúc. Ông và ông ta là anh em, ông có thể giúp ông ta. Nhưng Liêu Triết Du không phải đồ ngốc, Trần Kinh tôi càng không.

Còn cả anh em Hầu thị cũng là đồ ngốc sao? Hầu Lâm có thể hơi ngốc, Hầu Quan Lâm thì khác đấy, các ông chưa từng giao thủ với ông ta sao?

Bỏ đi, tự ông về ngẫm lại xem, có câu nói rất hay: nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm. Đức Cao hiện nay, không còn là Đức Cao của năm đó nữa. Nói liều, những điều tôi biết luôn nhiều hơn những gì ông và tổng giám đốc Hồng Ngạn biết đấy.

Trần Kinh nói, Thiệu Khôn ở bên cạnh nghe, khoảng cách hai người rất gần, Thiệu Khôn như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.

Ông ta đã đi theo Liêu Triết Du nhiều năn, biết tính Liêu Triết Du. Liêu Triết Du làm việc, quan trọng nhất là thể diện, mọi người cùng kiếm tiền, lại có được thể diện, thật là tốt biết bao.

Làm như Thiệu Khôn, vì đánh mất một mảnh đất mà tùy ý bịa đặt, sau đó châm ngòi thổi gió cho sự trả thù, cuối cùng chuyện trả thù không xong, còn khiến bản thân ôm hận, đây là điều Liêu Triết Du rất không thích.

Vì chuyện như vậy thật mất mặt, cứ như Tam Giang hẹp hòi, không chịu được thua vậy.

Trần Kinh có thể nói những lời này với Thiệu Khôn, Thiệu Khôn liền hiểu ra những chuyện mình và Thiệu Hồng Ngạn làm sau lưng kia đều bị Trần Kinh biết tỏng.

Nhất là câu sau cùng hắn nói khiến Thiệu Khôn trong lòng không yên.

Ở Đức Cao này, Trần Kinh chắc chắn biết nhiều hơn ông ta và Thiệu Hồng Ngạn.

Hàm ý của lời này quá sâu sắc, từ sau khi Ngũ Đại Minh tới Đức Cao, ông ta rất cao thủ, lại vô cùng mạnh mẽ, hiện nay Đức Cao đã khá có uy vọng.

Trần Kinh là người mà Ngũ Đại Minh tín nhiệm nhất, mạng lưới của hắn có thể nói phủ khắp toàn bộ Đức Cao, có uy thế ngút trời như vậy, Thiệu Khôn làm gì mà hắn không biết.

Còn nữa, quan trọng nhất là, hiện tại truyền thông Tam Giang có kế hoạch đầu tư khá lớn ở Đức Cao.

Liêu Triết Du chú ý nhất chính là nghĩ cách để tạo quan hệ tốt với Thành ủy và Uỷ ban nhân dân thành phối Đức Cao, như vậy dự án của ông ta mới có thể tiến hành thuận lợi.

Hiện tại, Thiệu Khôn đắc tội Trần Kinh, trong tay Trần Kinh rõ ràng nắm được những người có thực quyền, lúc này đã khiến truyền thông Tam Giang gặp không ít phiền toái rồi.

Từ từ mở cửa xe, Thiệu Khôn có vẻ hoảng hốt.

Ông ta và Thiệu Hồng Ngạn dù sao cũng không giống nhau. Ông ta làm việc dưới quyền Liêu Triết Du nhiều năm như vậy, không thể âm hiểm và thủ đoạn bằng Thiệu Hồng Ngạn được, cũng không kiểu trừng mắt phải đáp ngay hay ích kỷ hại nhân như Thiệu Hồng Ngạn được.

Ông ta ở bên cạnh Thiệu Hồng Ngạn, bị Thiệu Hồng Ngạn ảnh hưởng nhưng không cảm thấy gì, hiện tại Trần Kinh vừa nói vậy, giống như bị một gáo nước lạnh giội từ đầu xuống chân, đầu óc ông ta dần dần tỉnh táo, trong lòng cũng bắt đầu hơi sợ hãi.

- Chờ một chút.

Trần Kinh trong xe nói.

Thiệu Khôn vội vàng đứng lại, thân mình cứng ngắc, Trần Kinh cười nói:

- Nói với tổng giám đốc Thiệu Hồng Ngạn một câu, chuyện của tổng giám đốc Băng Oánh thật khiến người ta cảm thấy hối tiếc, tôi hy vọng về sau vĩnh viễn không xảy ra chuyện đó nữa…

Thiệu Khôn liên tục gật đầu, nói:

- Tôi nhất định sẽ nói lại.

Trần Kinh cười ha hả, gật gật đầu nói:

- Có câu này rất hay, nếu không muốn người biết, trừ phi mình đừng làm. Nếu chuyện của tổng giám đốc Băng Oánh mà đổi thành một góc độ hay cách nói khác, buổi xử án hôm nay đã có một cảnh tượng khác rồi.

Chuyện phát sinh của Lễ Hà, có phải Lâm Hà cũng sẽ có chuyện? Được rồi, tôi nói nhiều rồi, làm mất nhiều thời gian của ông, ông đi trước đi.

Thiệu Khôn nhẹ nhàng đóng cửa, Trần Kinh lại nói:

- Bảo Đồng Kiến lại đây, hôm nay tạm thời ông ta làm phu xe cho tôi, haha…

Đồng Kiến vội vội vàng vàng chạy tới, ông ta có quan hệ với Thiệu Khôn, vừa thấy Thiệu Khôn sắc mặt có vấn đề liền hỏi:

- Anh rể.

Thiệu Khôn cười cười:

- Em đi đi, sau này tới nhà anh ăn cơm nhiều hơn nhé…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi