QUAN SÁCH

Thẩm Tiểu Đồng có chút hoảng hốt.

Hầu Lâm là nhân vật như nào, cô cũng biết được phần nào.

Người này nghe nói là con trai một nhân vật lớn ở tỉnh thành, tự mình có một công ty rất oai, Bùi Thúy Vịnh chính là chung cư mà anh em Hầu Lâm khai thác.

Lần trước Thẩm Tiểu Đồng nhìn thấy chung cư Bùi Thúy Vịnh, cũng là vì Hầu Lâm khoe ra, dù thế nào cũng phải đưa cô tới thăm Bùi Thúy Vịnh thăm quan một lần. Nhìn thấy bộ dạng cung kính của những cô gái tiếp viên, còn cả những nhân viên làm việc ở chung cư khi nhìn thấy Hầu Lâm, Thẩm Tiểu Đồng cũng xác định được thân phận của anh ta, biết người này đúng là cao to đẹp trai nhà giàu.

Thẩm Tiểu Đồng rất khó tưởng tượng, gã trai như Hầu Lâm sao lại có quan hệ với một tên quê mùa như Trần Kinh.

Nhưng điều khiến cô thấy ngạc nhiên là Hầu Lâm trước mặt Trần Kinh ngồi vẻ nghiêm trang trước đây chưa từng thấy, trên mặt còn cười cười, mặc dù loại người này khiến người ta cảm thấy không thoải mái, nhưng về tổng thể thì trước mặt Trần Kinh anh ta vẫn rất cung kính.

Anh ta mở miệng gọi chủ nhiệm Trần Kinh, nội dung câu chuyện hình như là liên quan đến đất đai, Thẩm Tiểu Đồng nghe cũng không hiểu lắm.

Trần Kinh bảo Thẩm Tiểu Đồng ra ngoài mua một lọ tương, Thẩm Tiểu Đồng đi mà có vẻ rất không vui vẻ gì, cô biết, Trần Kinh và Hầu Lâm nhất định có chuyện gì cần nói nên mới bảo mình đi mua tương.

Thẩm Đồng đi rồi, Trần Kinh và Hầu Lâm nói chuyện đi vào vấn đề hơn.

Trần Kinh bỗng nhiên nghĩ tới một sự việc, lúc sáng, Cổ Ngụy tới gặp Ngũ Đại Minh, hắn và Cổ Ngụy nói chuyện một lát trong phòng thư kí.

Cổ Ngụy có vẻ rất buồn rầu, chủ yếu là chuyện mảnh đất, dân phản ứng rất nhiều.

Trước kia, vì vấn đề chính sách đất đai, rất nhiều doanh nghiệp đều từng tới Quận Uỷ và Uỷ ban nhân dân quận Tiền Hà để hỏi. Lúc ấy Cổ Ngụy tỏ ra rất thận trọng, thể hiện sự thay đổi của chính sách đất đai và sự bất hợp lý của chính sách. Cũng sẽ mở cuộc họp thu thập ý kiến, cố gắng nghĩ cách giải quyết.

Nhưng Dịch Tiên Bình đột nhiên làm ra chuyện như vậy, giao mảnh đất cho anh em họ Hầu với giá bình ổn.

Chuyện này khiến rất nhiều người của Đảng ủy chính quyền Tiền Hà đều rất bị động. Những nhà đầu tư khác cũng cho rằng chính quyền không tôn trọng họ, gần đây rất buồn bực. Mà Quận ủy và Uỷ ban nhân dân quận hiện tại phải một lần nữa truy cứu trách nhiệm, nhưng cũng không biết truy cứu trách nhiệm từ đâu.

Lời Cổ Ngụy nói với Trần Kinh này, trong lòng Trần Kinh dĩ nhiên hiểu được, Dịch Tiên Bình lần này làm quá mức rồi, Quận ủy rất coi trọng chuyện này.

Trần Kinh lúc ấy không tiện thể hiện thái độ, nhưng cũng tỏ vẻ là sẽ nghĩ kế sách vẹn toàn, giải quyết ổn thỏa chuyện này, không liên lụy tới tính tích cực của bộ máy Tiền Hà.

Trần Kinh trong lòng đột nhiên nhớ ra chuyện này, bây giờ thấy thái độ này của Hầu Lâm, hắn cảm thấy thật sự nếu không làm gì thì không xong rồi. Khả năng đúng như Cổ Ngụy nói, lỗ hổng này một khi mở ra, công tác của khu mới sau này sẽ khó làm rồi.

Vừa nghĩ đến đây, Trần Kinh trong lòng liền có chủ ý.

Nếu Dịch Tiền Bình đã quá quắt vậy không thể giữ lại nữa. Không giữ Dịch Tiền Bình, sau đó đột phá từ việc của Dịch Tiền Bình, xử lý rõ ràng việc đất đai, như vậy không chỉ khiến mọi người có được sự công bằng, cũng có thể khiến Uỷ ban kỳ luật có một lối thoát.

Tuy hành động của Uỷ ban kỉ luật có chút khoa trương, chỉ căn cứ mấy lá thư báo cao đã tiến hành điều tra Trần Kinh, sau đó lại không tìm ra chứng cứ, khó xuống đài.

Nhưng Uỷ ban kỉ luật không xuống đài được là một chuyện, Trần Kinh có thể có một cơ hội khiến Uỷ ban kỉ luật xuống đài, thì phải lợi dụng cơ hội đó để khiến Uỷ ban kỉ luật xuống đài, đây là để giữ lấy quyền uy của Uỷ ban kỉ luật, cũng như quan hệ của hắn và Uỷ ban kỉ luật về sau sẽ dịu đi.

Sự việc của Thiệu Hồng Ngạn khiến Trần Kinh ý thực được, có lúc làm người làm việc nên ôn hòa một chút.

Làm gì cũng phải có nguyên tắc, không sợ đắc tội người khác, không sai, nhưng dưới tình huống không cần thiết vẫn không nên quá tùy tiện, phải độ lượng một chút.

Làm việc và suy xét vấn đề phải chú trọng đại cục một chút, điều này vô cùng quan trọng.

Trong đầu nghĩ tới những thứ này, Trần Kinh liền nảy ra chủ ý, nói:

- Hầu Lâm, vấn đề đất đai, cuối cùng xử lý như nào hiện nay vẫn chưa quyết định, chuyện này tôi phải báo trước cho anh chuẩn bị tinh thần.

Hầu Lâm sửng sốt, nói:

- Chủ nhiệm Trần, lời này của anh tôi không hiểu, việc cấp đất cho chúng tôi có hợp đồng đó, chẳng lẽ Thành ủy lại có thể phủ định cả hợp đồng? Việc này đối với công ty tôi mà nói là việc rất khó có thể chấp nhận được, cũng không hợp lý, anh nói…

- Được rồi.

Trần Kinh thản nhiên nói:

- Anh yên tâm, sẽ không ai làm chuyện trái pháp luật, chuyện đả kích tính tích cực đầu tư của doanh nghiệp, chúng tôi sẽ không làm.

- Vậy là tốt rồi, chúng tôi lo lắng chính là vấn đề này.

Hầu Lâm nói.

Anh ta tới gặp Trần Kinh, nguyên là là vì Dịch Tiền Bình. Dịch Tiên Binh làm chuyện này gây ảnh hưởng lớn, anh ta biết là không xong rồi.

Anh ta lo Trần Kinh không tha cho mình, dứt khoát tới tận chỗ Thanh Phi Hoa để kể lể tình hình của mình, Hầu lâm và Hầu Quan Trung vừa thấy gió thổi về hướng đó, liền cùng Dịch Tiên Bình tới đường Thanh Phi Hoa.

Hai người gặp Thanh Phi Hoa, Thanh Phi Hoa đã thể hiện thái độ, chuyện này đã xảy ra vấn đề, chính quyền sẽ tình nguyện trả giá.

Có lời hứa của Thanh Phi Hoa, anh em họ Hầu trong lòng cũng nắm chắc rồi, sau đó, hai người bàn bạc, vẫn là không thể không có tiền đồ như Dịch Tiên Bình. Dù đã làm rồi, nhưng vẫn không thể hoàn toàn đóng kín con đường của Trần Kinh, nên Hầu Lâm mới tới chỗ Trần Kinh.

Nhưng dù sao Hầu Lâm cũng còn rất trẻ, làm việc vẫn không thể giấu đi vẻ sắc sảo, hôm nay Hầu Lâm tới nói chuyện, khẩu khí không phải giống để làm dịu đi quan hệ, mà lại như tới thị uy.

Không thể không nói, cũng vì thái độ này của anh ta, Trần Kinh tin là nên chỉnh đến cùng tác phong làm việc của khu kinh tế mới…

Hầu Lâm đi rồi, nhưng vẫn có vẻ không hài lòng.

Anh ta đi xuống dưới tầng, Thẩm Tiểu Đồng nghe thấy tiếng có người đi xuống, liền rón rén đẩy cửa nhà Trần Kinh đi vào.

Trần Kinh khép cửa, đứng ở cửa sổ, ánh mắt nhìn xuống dưới tầng.

Dưới tầng có một chiếc BMW đỗ, Hầu Lâm tới bên cạnh xe, mở cửa xe, ngã mạnh vào xe, hình như còn nói tục một câu.

Thẩm Tiểu Đồng nhìn thấy Trần Kinh hình như hơi nhíu mày, khóe miệng lại cười lạnh.

Sau đó, hắn cầm di động gọi điện, điện thoại vừa thông thì Thẩm Tiểu Đồng nghe Trần Kinh nói:

- Là bí thư Cổ à? Tôi Trần Kinh đây. Chuyện buổi sáng ông nói tôi đã suy nghĩ kĩ rồi, cảm thấy việc này vấn phải làm nghiêm làm nhanh, phải kiên quyết loại trừ tà khí.

Quận mới quá quan trọng đối với chúng ta, không có quy củ sao thành vuông tròn, nếu chúng ta nhẹ tay với sai phạm, chúng ta sẽ mất đi nguyên tắc.

Người ở đầu dây bên kia dường như rất vui vẻ, ngay sau đó, Thẩm Tiểu Đồng thề rằng cô chưa từng thấy khuôn mặt sát khí đằng đằng như vậy của Trần Kinh bao giờ, so với vẻ hòa nhã thường ngày, cô thấy rất không chân thực.

- Đã có hành động như vậy, sao anh không báo cáo sớm? Sớm nói chuyện này, làm gì phiền toái như vậy?
Giọng điệu Trần Kinh lạnh lùng.

Đợi một lúc, giọng Trần Kinh lại vô cùng quyết đoán:

- Còn tính sao, trực tiếp báo cáo sự việc lên bí thư Dương của Uỷ ban kỉ luật, nếu ông ta dám làm gì, trực tiếp bắt người.

- Bắt người?

Thẩm Tiểu Đồng sửng sốt, cô đã hiểu, Trần Kinh hình như đang gọi điện với một Bí thư nào đó, hình như đang ra lệnh gì, trong đó lại dính dáng đến cả Uỷ ban kỉ luật thành phố.

Lần này đầu óc Thẩm Tiểu Đồng hoàn toàn rối rồi.

Trần Kinh làm quan? Nghe giọng điệu hình như chức không nhỏ, hắn còn trẻ như vậy, làm chức gì mà có thể hò hét như vậy?

Thẩm Tiểu Đồng lén nhìn bộ dạng của Trần Kinh. Mặc dù là nhìn nghiêng, nhưng cô chắc chắn, trước kia cô chưa từng thấy Trần Kinh như vậy.

Ấn tượng ban đầu của cô vẫn cho rằng Trần Kinh là thầy giáo, cho nên ấn tượng mà Trần Kinh mang tới cho cô đều là vẻ không lạnh không nóng, cũ kĩ cứng nhắc, quê mùa. Trong lòng cô luôn không coi trọng Trần Kinh, thấy Trần Kinh chính là một người đàn ông không hề có tính công kích.

Nhưng hôm nay Trần Kinh đã khiến cô hoàn toàn thay đổi cách nghĩ. Sự sắc sảo mà Trần Kinh để lộ ra khiến tim cô đập nhanh.

Hiểu nhiên, cuộc nói chuyện của Trần Kinh và Hầu Lâm kết thúc không vui vẻ gì. Trần Kinh hẳn là định ra tay đối phó Hầu Lâm, Hầu Lâm là con trai của quan lớn trên tỉnh, sự oai phong của anh ta Thẩm Tiểu Đồng đã tận mắt thấy, Trần Kinh có năng lực đối phó với người như vậy?

Nhìn bộ dạng Trần Kinh, đầy vẻ chắc chắn, lại thêm ngôn ngữ đầy sát khí, Thẩm Tiểu Đồng bỗng nhiên có cảm giác tin tưởng Trần Kinh mà không có căn cứ gì.

Cô từ từ lùi bước, sợ Trần Kinh biết cô nhìn lén.

Cô cũng cần có thời gian cảm nhận tất cả những gì cô vừa thấy.

Cô trở về phòng mình, một lát sau, lại ngửi thấy mùi đồ ăn bay sang từ phòng Trần Kinh.

Cô mới nhận ra bụng đói réo ầm ầm rồi.

Lần này cô qua nhà Trần Kinh, Trần Kinh đã dọn lên một mâm thức ăn đặt trên bàn. Phong cách lại giống một người đàn ông của gia đình, so với hình tượng vừa rồi thì như hai người khác nhau.

Ăn một bữa cơm, Thẩm Tiểu Đồng vừa ăn vừa lén nhìn Trần Kinh.

Trần Kinh thật sự bị cô nhìn tới mức cảm thấy mất tự nhiên, cau mày nói:

- Cô nhìn gì? Hôm nay là ngày đầu cô quen tôi sao?

Thẩm Tiểu Đồng nói thầm một câu:

- Anh đúng là một tên lừa đảo, luôn giấu diếm thân phận, thật sự đáng ghê tởm.

Trần Kinh buông tay nói:

- Tới tận bây giờ tôi không giấu diếm cái gì, là cô không hỏi thôi.

Thẩm Tiểu Đồng nói:

- Ai bảo? Đã lâu như vậy, người ta đều nghĩ anh là thầy giáo, anh đúng là khéo giả bộ.

Trần Kinh lắc đầu nói:

- Tiểu Đồng, nếu tôi nhớ không nhầm, từ trước tới giờ tôi chưa từng nói tôi là thầy giáo. Đây là cô tự phong chức cho tôi. Hơn nữa thầy giáo thì sao? Tôi còn hâm mộ thầy giáo cơ, cả ngày ở trong tháp ngà voi, luôn tiếp xúc với những khái niệm chân thiện mỹ, đâu có phức tạp như ngoài xã hội?

Thẩm Tiểu Đồng quắc miệng nói:

- Còn hâm mộ thầy giáo cơ, phụ nữ làm giáo viên còn được, đàn ông làm giáo viên, thật không có tiền đồ.

Trần Kinh ngạc nhiên nói:

- Lời này cô nói thật thà nhỉ, hóa ra tôi trong mắt cô luôn là người không có tiền đồ, hôm nay cuối cùng tôi tìm thấy vị trí của mình rồi…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi