QUAN SÁCH

Liêu Triết Du tặng quà rất có kỹ xảo, hơn nữa tặng rất hào phóng, làm cho đối phương thấy cảm động, đây là một nguyên tắc của anh ta.

Anh ta có thể nổi bật trong số rất nhiều con cháu Liêu gia, không thể nói là ngẫu nhiên, Liêu Triết Du thật sự có đặc điểm và thiên phú vượt xa người thường.

Đối với Phương Khắc Ba, ông ta có tài cán gì, mà lại có được lời thơ chủ tịch đích tay Tướng quân Liêu viết? Ngay cả bản thân ông ta cũng không dám nghĩ tới chuyện này, nhưng, Liêu Triết Du đã bất ngờ tặng bức chữ đó cho ông ta.

Nếu nhìn từ góc độ tiền bạc, món quà này không đáng giá gì, nhưng tặng món quà này cho Phương Khắc Ba, đã là sự coi trọng ông ta đến cực hạn rồi!

Với thân phận của Liêu Triết Du, nếu tặng Phương Khắc Ba thứ quá đáng giá, điều đó rất không thích hợp và phiền phức đối với cả hai bên.

Nhưng, Liêu Triết Du tặng ông ta thư pháp do Tướng quân Liêu tự tay viết, đây là một đòn chí mạng, thật ra, Phương Khắc Ba thật sự rất cảm động, ông ta cầm bức thư họa cẩn thận, goi điện bảo thư ký đến lấy bức họa đem về thư phòng ngay lập tức.

Thái độ cung kính đó, chứng minh sự cảm động vô ngần trong nội tâm ông ta, và như vậy, khoảng cách giữa ông ta và Liêu Triết Du gần như không còn nữa!



Thiệu Hồng Ngạn coi cơ thể trắng ngần của Tống Ca thàn hồ bơi mùa đông, anh ta bơi trong đó, từng đợt sóng dội lên.

Từng đợt sóng nước nóng của suối nước nóng, làm cuộn lên từng cơn sóng nóng hổi, cảm giác được thả lỏng từng lỗ chân lông trên cơ thể, thật sự khiến anh ta cảm thấy thoải mái đến cực điểm.

Không biết qua bao lâu, trời yên bể lặng, mặt nước bình tĩnh trở lại, Thiệu Hồng Ngạn rũ ra như một đám bùn, uể oải nằm lên cơ thể trắng ngần của Tống Ca.

Một tiếng thở hắt ra, Thiệu Hồng Ngạn bò dậy từ trên cơ thể người nữ nhân, sột soạt đến đầu giường lấy bao thuốc.

Châm một điếu thuốc, rít vào một hơi dài, sắc mặt Thiệu Hồng Ngạn trầm ngâm nói:

- Thế nào? Tên họ Phương kia đối xử tốt với em đấy chứ!

Tống Ca ngồi dậy từ trên giường, rồi sẵng giọng:

- Sao thế? Ghen rồi à? Em đều làm theo những gì anh nói thôi, dù sao thì giờ tình hình cũng đã thế này rồi, nếu anh hối hận thì vẫn còn kịp đấy!

Thiệu Hồng Ngạn thở ra một làn khói, rồi nói:

- Bồ câu ơi, cuối cùng Băng Oánh bị ngồi tù năm năm, mấy ngày trước anh đã đến chỗ cô ấy, hừ….

Thiệu Hồng Ngạn hừ một tiếng, Tống Ca nói:

- Sao thế? Băng Oánh khổ lắm à? Chẳng phải anh đã nhờ quan hệ cả trên lẫn dưới rồi sao? Đời sống của Băng Oánh ở đó tốt không?

Thiệu Hồng Ngạn nói:

- Đó là nhà giam, tốt đến đâu được chứ? Em chưa được nhìn thấy bộ dạng của Băng Oánh, dù sao thì anh không nhận ra cô ấy, thật sự không nhận ra nữa.

Anh ta dừng một lát rồi nói tiếp:

- Bồ câu, tên họ Phương này rất quan trọng, giờ đây ông ta rất thích em, nhất định em phải nắm lấy cơ hội này để tiếp cận ông ta, cần phải nhanh chóng xây dựng mối quan hệ với ông ta! Có mối quan hệ với tên họ Phương đó, vị trí của chúng ta ở Bất động sản Tam Giang sẽ vững chắc!

- Hồng Ngạn, anh và anh Khôn chẳng phải là anh em của nhau à? Sao thế, anh lo rằng vị trí của mình không vững chắc ư?

Tống Ca nói.

Thiệu Hồng Ngạn hơi chau mày, rồi nói:

- Người ta thường nói anh em có thể đỡ hai vết đao cho nhau, nhưng trong cái xã hội này, theo anh, hai vết đao đó, phần nhiều là anh chém tôi một nhát, tôi chọc anh một cú! Những gì còn lại đều là giả dối, quan trọng nhất là mình phải có sức mạnh.

Thế lực của Liêu gia quá lớn, giờ đây chúng ta đang đứng trước một cơ hội tốt, nhất định phải nắm lấy cơ hội này, nếu không, để vuột mất cơ hội tốt này, thì thật là đáng tiếc.

Thiệu Hồng Ngạn thở ra một hơi, rồi nói:

- Giờ đây Phương Khắc Ba không được thuận buồm xuôi gió, nhưng quyền lực trong tay ông ta rất lớn, chúng ta có thể nắm được sợi day này, thì nhất định sẽ lập được công trong Bất động sản Tam Giang. Nói đi nói lại, chỉ cần anh và em có thể nắm công ty này trong tay, thì tiền chỉ là vấn đề nhỏ!

Tống Ca nói:

- Sao? Lão Thiệu, anh còn thiếu tiền à?

Thiệu Hồng Ngạn lắc lắc đầu, rồi nói:

- Em tưởng anh vẫn còn là đô đốc xưởng máy kéo sao? Lúc đó, anh chỉ nghĩ cho chuyện công, chưa từng nghĩ đến việc kiếm tiền cho riêng mình. Giờ nghĩ lại, thật là đầu óc có vấn đề. Người không vì mình, trời tru đất diệt, cả một đời người, chỉ có mấy năm vận may thôi, nếu không nắm lấy, cơ hội mất đi sẽ không đến nữa!

Mấy câu này của Thiệu Hồng Ngạn rất lẫm liệt, không hề e ngại chút gì.

Thật ra, Thiệu Hồng Ngạn đã vơ được không ít, dù giờ đây anh ta không làm gì, nhưng cả đời cũng không lo việc ăn uống.

Nhưng nếu so sánh với tiền, thì dục vong của Thiệu Hồng Ngạn với quyền lực lớn hơn nhiều, anh ta là người thích thanh danh, ngày xưa khi còn ở xưởng máy kéo Lâm Tinh, anh ta có thể hô mưa gọi gió, cả Đức Cao, có ai là không nể mặt anh ta? Ai không phải nhìn sang anh ta?

Nhưng giờ đây, anh ta rời khỏi vị trí đó, đã tụt dốc ngay lập tức.

Sự thất vọng trong nội tâm Thiệu Hồng Ngạn rất lớn, anh ta thường thề thầm rằng, nhất định phải tìm lại những thứ mình đã mất, không những phải tìm lại, mà phải lấy lại nhiều hơn trước đó!

Phương Khắc Ba là đối tượng được ông ta dày công hun đúc để bợ đỡ, bợ đỡ được Phương Khắc Ba, đối với ông ta, có thể nhân cơ hội đó thôn tính cả Bất động sản Tam Giang, đồng thời vơ vét của cải.

Ngoài ra, điều quan trọng hơn nữa là, anh ta tự tin có thể khiến cho Phương Khắc Ba bất mãn với hiện trạng, anh ta có thể cung cấp nhiều năng lượng hơn cho Phương Khắc Ba nổi dậy trong Thành ủy và chống lại Ngũ Đại Minh.

Tạo nên kẻ thù cho Ngũ Đại Minh, đồng thời nhìn con đường sĩ đồ của Ngũ Đại Minh bế mạc, đây là việc Thiệu Hồng Ngạn mơ ước đã lâu.

Cho tới bây giờ, tất cả đều đang thuận lợi, Phương Khắc Ba đã không còn e dè với Bất động sản Tam Giang nữa, anh ta tin rằng sẽ rất nhanh thôi, Bất động sản Tam Giang sẽ có cơ hội lộ diện.

Bất động sản Tan Giang đã có cơ hội, rồi nghĩ thêm chút cách nữa, làm Thiệu Khôn có thể được về lại tỉnh thành, vậy thì bên Đức Cao, chẳng phải đã trở thành thiên hạ của Thiệu Hồng Ngạn rồi hay sao?

Thiệu Hồng Ngạn dịu dàng nói những điều này cho Tống Ca, Tống Ca vốn đã là người phụ nữ rất thích danh hão, bình thường cô ta cũng rất lăng nhăng, lễ nghĩa và liêm sỉ không là gì với cô ta hết. Nghe Thiệu Hồng Ngạn vẽ ra một tương lai tốt đẹp như vậy, cô ta ngay lập tức như mở cờ trong bụng, hôn tới tấp vào lưng Thiệu Hồng Ngạn, sự vui sướng đó, thật sự không còn nơi nào để giải tỏa ra!

- Thật là lẳng lơ!

Thiệu Hồng Ngạn cười hì hì, anh ta muốn làm thêm một lần nữa, tiếc rằng cơ thể không chịu nổi, lực bất tòng tâm!



Lần thứ ba, Ngũ Đại Minh thị sát ba huyện phía bắc.

Ba huyện phía bắc, đứng đầu là Tu Mai, có thể nói không hề khoa trương rằng, một năm nay, kinh tế Tu Mai đang trên đà phát triển nhảy vọt, nếu nói là thay đổi hoàn toàn cũng không có gì quá đáng.

Lần này Ngũ Đại Minh đến thị sát Tu Mai, đúng vào ngày mùa kết thúc, là lúc người dân được nghỉ ngơi, số tiền đầu tư tài sản cố định toàn huyện Tu Mai năm này là hơn 1 tỉ Nhân Dân Tệ, những con đường chính trong toàn huyện đã hoàn thành xây đường nhựa hơn 300km, xây mới 5 công trìn thủy lợi, xây đường nhựa cho thôn xóm hơn 500 km, mạng lưới đường công cộng toàn huyện gần như đều được làm mới lại toàn bộ.

Ngoài ra, tốc độ phát triển của ngành lá chè và nho cũng rất nhanh, Tu Mai đã khai mạc ngày lễ trà, lại thu hút được hai doanh nghiệp gia công nho, thành lập ba hợp tác xã chuyên về nho, quy mô trồng trọt nho đạt đến 50 nghìn mẫu, trở thành huyện có sản xuất nho lớn nhất toàn Trung Nguyên.

Nền nông nghiệp đặc sắc của Tu Mai, Nông nghiệp du lịch năm nay đã vén màn khai mạc, một thời gian nữa, cùng với sự trưởng thành của chế độ hợp tác xã nông nghiệp, tiềm lực của nông nghiệp đặc sắc và nông nghiệp du lịch của Tu Mai sẽ ngày càng tăng lên.

Lần này, để tiện cho việc thị sát của Ngũ Đại Minh, Mã Bộ Bình đã sắp xếp riêng một chiếc xe ô tô bus Kim Long, chiếc xe bus này sẽ chạy trong phạm vi toàn huyện, hành trình của nó là vài trăm km, đi một lượt hơn hai mươi xã, thị trấn của Tu Mai.

Có thể nhận ra rằng, Mã Bộ Bình rất hài lòng với sự phát triển của Tu Mai trong năm nay, Bí thư đến kiểm tra, ông ta đã thoải mái để cho Ngũ Đại Minh xem.

Ngũ Đại Minh rất vui vẻ, sau khi đi hết quãng đường, đều không thấy mệt. Cuối cùng, ông ta đã nói một câu với bộ máy lãnh đạo Tu Mai, rằng nếu như mười mấy quận huyện của Đức Cao đều được như Tu Mai, thì sự phát triển của Đức Cao trong tương lai sẽ đứng đầu Sở Giang!

Đi hết Tu Mai lại đến Lễ Hà, từ nửa cuối năm trở lại đây, Dịch Minh Hoa lãnh đạo bộ máy ở Lễ Hà và cũng đã tìm được nhịp phát triển, việc đầu tư tài sản cố định và kinh tế đặc sắc nông thôn cũng đã có những thành tựu bước đầu. Không giống với hai huyện khác, Lễ Hà nằm ở tuyến giao thông quan trọng, điều này đã đặt nền móng để Lễ Hà có thể trở thành trung tâm trao đổi hàng hóa của Sở Bắc.

Công tác xây dựng ga tàu mới Lễ Hà sắp sửa hoàn thành, còn nữa, vườn thông thương hàng hóa mới của Lễ Hà đã đưa vào hoạt động, cả sản nghiệp thông thương hàng hóa, bắt đầu sinh sôi ở Lễ Hà, và đã có quy mô nhất định.

Ngoài việc thông thương hàng hóa, điều kiện giao thông tiện lợi, còn tạo điều kiện lớn để Lễ Hà phát triển các doanh nghiệp công nghiệp. Sự phát triển của khu kinh tế mới Lễ Hà trong năm nay cũng rất khủng khiếp.

Bởi lẽ, trong những năm tiếp theo, Lễ Hà sẽ mở rộng quy mô đầu tư vào cơ sở hạ tầng, tiếp tục khai thác và củng cố ưu thế giao thông thuận tiện ở Lễ Hà. Động thái này khiến cho phần lớn các nhà đầu tư nhìn thấy cơ hội, và có lòng tin.

Giờ đây, các sản nghiệp và doanh nghiệp ở vùng miên duyên hải ngày càng dày đặc khó khăn, bắt đầu có xu hướng di rời, thì Lễ Hà lại nắm lấy cơ hội này, trong sáu tháng cuối năm, cục Xúc tiến đầu tư Lễ hà còn thành lập một đoàn thu hút đầu tư duyên hải, chuyên phụ trách thu hút đầu tư ở miền duyên hải, cách làm này đã tạo được những bước thành công ban đầu.

Huyện khiến người ta kinh ngạc nhất trong ba huyện phía bắc vẫn là huyện Lâm Hà.

Trong ba huyện này, huyện Lâm Hà là nơi phát triển chậm nhất, mấy lần Ngũ Đại Minh thị sát Lâm hà, đều nổi giận và mắng người.

Nhưng lần này, bộ máy lãnh đạo Lâm Hà thể hiện ra sự đoàn kết chưa từng có, họ đã báo cáo với Ngũ Đại Minh tư tưởng mới về sự phát triển kinh tế của Lâm hà, điều này khiến cho Ngũ Đại Minh rất hứng thú.

Về vấn đề phát triển của Lâm Hà, quan trọng nhất là phải phát triển sản nghiệp nuôi trồng thủy hải sản, quy mô hóa sản nghiệp nuôi trồng, mạnh mẽ hóa doanh nghiệp nuôi trồng, đa dạng hóa sản phẩm nuôi trồng, đây là ba câu khẩu hiệu để phát triển sản nghiệp nuôi trồng thủy hải sản ở Lâm Hà. Trần Kinh nghe những báo cáo này, mặc dù đó vẫn chỉ là lý luận trên giấy, nhưng trong lòng hắn cũng rất vui.

Không thể không nói rằng, sự thay đổi trong thái độ của bộ máy lãnh đạo Lâm Hà làm hắn quá kinh ngạc.

Nguyên nhân của việc này, nhất định có liên quan tới lời đồn điều chỉnh bộ máy lãnh đạo quận huyện trong các thành phố, có lẽ cũng chính do sự kích thích này, khiến cho bộ máy Lâm Hà bắt đầu đoàn kết với nhau.

Một bộ máy lãnh đạo, nhất định là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, điểm này không thể nghi ngờ gì nữa…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi