QUAN SÁCH

Sáng sớm Thiệu Hồng Ngạn đã bừa bãi phóng túng trên giường rồi, tất cả những tức giận trong đầu dường như đang được tiết phát vào cơ thể đang đè bên dưới kia, y cùng người phụ nữ kia cuồng nhiệt, gân xanh trên trán nổi hết cả lên, bộ dạng khiến người ta sợ hãi, thậm chí có chút dữ tợn.

- Reng, reng, reng!

Di động đầu giường không ngừng reng, Thiệu Hồng Ngạn thở gấp, không thèm chú ý, vẫn hăm nở thúc ngựa tiến lên.

Di động không ngừng reng, trong lòng Thiệu Hồng Ngạn bực bội, cổ vươn dài ra, muốn xem thử là ai gọi đến. Tâm tư phải phân chia, thì y bỗng lực bất tòng tâm, không có tác khí là không được ngay, thằng nhỏ của y lập tức xụi lơ chẳng làm được gì.

Cả 1 bụng tức không phát tiết được, Thiệu Hồng Ngạn cảm thấy trong lòng hết sức bức bối, cầm điện thoại lên nói:
- Nghe...

- Thiệu Tổng à? Tôi lão Mãn đây, anh đang ở đâu đấy?
Đầu kia giọng Mãn Diên Ba cũng rất lớn.

Không đợi Thiệu Hồng Ngạn đáp, Mãn Diên Ba nói:
- Tôi nói này lão Thiệu, anh đùa tôi à! Cái gì mà cho Trần Kinh đẹp mặt? Anh làm bao nhiêu việc như vậy, tôi cũng bị anh đùa cho xoay vòng vòng!

Thiệu Hồng Ngạn vừa nghe Mãn Diên Ba nói, cảm thấy có chút lúng túng.

Y nói:
- Lão Mãn, anh nói rõ 1 chút được không? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Mãn Diên Ba cười ha hả, nói:
- Thiệu Hồng Ngạn, mẹ nó, anh đừng có mà giả bộ với tôi, tôi nói anh biết, dù thế nào, anh cũng phải giải thích cho rõ chuyện này. Anh nghĩ người khác là tên ngốc ấy à? Anh có biết Ngũ Đại Minh đã phái Trần Kinh lên trường Đảng tỉnh ủy học tập không?

Trần Kinh đã bị miễn hết chức vụ ở Thành ủy rồi. Người ta không chơi nữa, anh cho người ta đẹp mặt cái gì? Làm sao anh làm người ta thân bại danh liệt đây?

Đầu óc Thiệu Hồng Ngạn hơi choáng, lập tức bò khỏi người cô nàng kia, lớn tiếng nói:
- Không... thể nào...

- Mẹ nó, còn giả bộ, Trần Kinh rời khỏi Đức Cao giờ ai ai cũng biết rồi. Chẳng lẽ còn 1 mình anh không biết? Cái kế hoạch chó má của anh, anh đổ tội cho ai bây giờ? Giờ anh đổ tại cho ai còn có tác dụng sao?
Mãn Diên Ba nói, vô cùng tức giận.

Gã nói xong, đã cúp điện thoại cái cộp. Thiệu Hồng Ngạn sửng sờ nhìn điện thoại.

1 lúc lâu sau, y mới thuần thục mặc quần áo, cũng không để ý quần áo mình thế nào, cứ thế mà đẩy cửa bước ra.

Lúc này, điện thoại di động của y lại bắt đầu reo mãi không ngừng.

Tất cả mọi cuộc gọi đều vì 1 chuyện, Trần Kinh rời Đức Cao đi trường đảng tỉnh ủy, Thư ký thứ nhất của Thành ủy trong 1 đêm đã đổi người, hiện tại tất cả những giương cung bạt kiếm giữa Thiệu Hồng Ngạn vàTrần Kinh đều vô dụng.

Trò chơi Thiệu Hồng Ngạn chuẩn bị cho Trần Kinh lần này có thể nói đã tốn rất nhiều tinh lực và tâm huyết.

Dưới mắt y, đây là lần quyết chiến. Trận đấu như vậy, cho dù thắng hay bại, đối với Trần Kinh mà nói đều là bại, từ góc độ đó mà nói, y đã ở thế bất bại rồi.

Có thể nắm được Trần Kinh rồi, Ngũ Đại Minh có giảo hoạt cũng không trốn được, chỉ cần Ngũ Đại Minh thò đầu ra, mọi chuyện sẽ có chuyển biến mới. Kế hoạch mới, kế hoạch lớn hơn của Thiệu Hồng Ngạn có thể từ từ triển khai, tới lúc đó, Thiệu Hồng Ngạn y có cơ hội đông sơn tái khởi rồi.

Nhưng, Trần Kinh đột nhiên rời đi, không đảm nhiệm chức vụ Phó chánh văn phòng Thành ủy, Trưởng phòng Phòng tổng hợp 1 Thành ủy, mà được đi sắp xếp nhậm chức khác.

Kết quả như vậy, đối với Thiệu Hồng Ngạn mà nói, chính là 1 sự mỉa mai, 1 sự châm biếm.

Nói 1 cách hay ho hơn là 1 người dùng hết tiền tài trong nhà để tổ chức 1 bữa tiệc xa hoa, cuối cùng khách mời của anh ta lại không tới. Bữa tiệc có xa hoa đến mấy, người ta không tới thì đối với chủ nhân bữa tiệc mà nói chính là 1 đòn đả kích.

Thiệu Hồng Ngạn về công ty, lúc Thiệu Khôn gọi y, thần sắc của y vẫn chưa khôi phục.

Thiệu Khôn không biết Thiệu Hồng Ngạn có nhiều âm mưu quỷ kế trong chuyện này như vậy, anh ta vui sướng nói với Thiệu Hồng Ngạn
- Hồng Ngạn à, cậu biết không? Cuối cùng Trần Kinh cũng bị miến chức rồi. Ngũ Đại Minh đưa gã tới học lớp Thanh niên xuất sắc tỉnh ủy đấy!

Tin này không tệ nhỉ, trước kia Trần Kinh này cứ nhắm vào chúng ta, mảnh đất cần chúng ta không lấy được, nơi cần khai thác, phát triển chúng ta chẳng khai thác phát triển xong, giờ hắn đi rồi, chúng ta có thể tìm Bí thư Phương nói chuyện, cơ hội của chúng ta đã đến rồi!

Thiệu Hồng Ngạn nghe thấy vậy, dở khóc dở cười, trong lòng nghẹn khuất và buồn khổ, đến mức y xanh cả mặt.

Trong lòng y giờ hiểu rõ, lần này mình có tính toán cẩn thận thế nào cũng trắng tay! Trần Kinh đi rồi, Ngũ Đại Minh chắc chắn phải thay đổi suy nghĩ, ông ta thay đổi suy nghĩ, vận mệnh chính đàn Đức Cao sẽ có thay đổi. Vì vậy, Thiệu Hồng Ngạn 1 lòng muốn gây nhiễu loạn, một long muốn đục nước béo cò ý chắc chắn là vô ích rồi.

...

Hai anh em họ Thiệu bên này vừa mừng vừa lo.

Ở Thành ủy, Chu Thanh cũng là hoảng sợ vô cùng, anh ta hận không thể bay ngay sang Úc kéo ngay thằng con thân yêu của mình về.

Sau đó, anh ta thực sự không chịu được, sai người gọi diện cho con, nói dối là mình bị Ủy ban Kỷ luật điều tra, có thể sẽ bị bắt giam lập tức.

Anh ta vừa dùng chiêu này, cậu con trai đã từ Úc bay ngay về, vừa về đến Đức Cao đã bị Chu Thanh khống chế, đứa đến 1 nơi bí mật, đặc biệt hỏi chuyện của cậu ta ở Úc.

Chu Thanh nói thật mọi việc, cậu con trai bảo bối của anh ta cũng biết được lợi hại, kể đầu đuôi sự việc của mình ở Úc ra.

Ở Úc cậu ta thiếu nợ rất nhiều, bất ngờ gặp được 1đồng hương Sở Giang ra tay hào phóng, cho cậu ta mượn 1 triệu tệ làm vốn kinh doanh.

Điều kiện trao đổi là Chu Minh Minh phải kể mọi tin tức của Chu Thanh cho đối phương, để đối phương hiểu về Chu Thanh.

Sau đó, người kia đã giao cho Chu Minh Minh đúng 1 triệu tệ. Chu Minh Minh cũng bắt đầu giúp đối phương nói dối Chu Thanh, để Chu Thanh tin con mình ở Úc làm ăn gặp khó khăn, được quý nhân giúp đỡ.

Kỳ thực, Chu Minh Minh làm ăn từ bao giờ? Cả ngày hôm nay đều chơi bời lêu lổng, đều là Hoa Hoa công tử!

Chu Thanh hỏi rõ tình hình, tức giận đến mức suýt ngất đi, đánh cho thằng con mình 1 trận tơi bời, sau đó nhanh chóng về lại Thành ủy tìm Ngũ Đại Minh nhận rội, nước mắt cũng tuôn rơi!

Tuổi của Chu Thanh không còn nhỏ nữa, mà nước mắt rơi đầy mặt thực sự khiến người ta phải biến sắc.

Anh ta nói:
- Bí thư, anh nói thằng con của tôi nó có ra gì không, lấy không của người ta cả triệu tệ à. Trên đời này làm gì có bữa trưa miễn phí chứ, tiền này sao mà cầm cho được? Nó thì sung sướng, còn ông bố nó đây thì phiền phức lớn rồi.

Chuyện này gây ra rắc rối lớn như vậy, anh nói tôi phải giải quyết thế nào đây?

Đúng như những gì anh đã nói, thằng con tôi nó bán cha nó rồi, tôi thật đáng thương quá mà...

Chu Thanh khóc lóc kể lể trước mặtNgũ Đại Minh, bộ dạng vô cùng khổ sở. Là cán bộ lãnh đạo bao nhiêu năm như vậy, anh ta biết, chỉ cần Ngũ Đại Minh muốn, ông ta có thể lấy cái ghế Trưởng ban thư ký của Chu Thanh.

Từ 1 ý nghĩa nào đó, nếu thực phải truy cứu, hiện tại Chu Thanh đã cấu thành tội vi phạm kỷ luật nghiêm trọng rồi.

Hơn nữa, quan trọng hơn là, những gì Chu Thanh làm trước kia đã đi trệch khỏi quỹ đạo lợi ích của Ngũ Đại Minh, Trưởng ban thư ký như vậy, là Bí thư mà nói có thể dễ dàng tha thứ sao?

Cho nên, lúc này trong lòng Chu Thanh vô cùng lo sợ, vì sĩ đồ của mình có thể 1 câu nói của Ngũ Đại Minh là có thể quyết định!

Ngũ Đại Minh híp mắt nhìn Chu Thanh, xem Chu Thanh biểu diễn, vẻ mặt yên tĩnh như nước.

Mãi cho đến khi Chu Thanh diễn xong, Ngũ Đại Minh mới nói:
- Lão Chu, sự việc xảy ra luôn có cách để giải quyết. May là anh đã ý thức được vấn đề đúng lúc! Bây giờ mất bò mới lo làm chuồng nhưng vẫn chưa muộn!

Ngũ Đại Minh dừng lại, nói tiếp:
- Anh nghe tôi nói này, tạm thời cứ để yên như vậy, trước kia như thế nào thì giờ cứ như thế ấy. Chuyện này, tôi sẽ làm chứng cho anh, đến lúc đó, Ủy ban kỷ luật muốn điều tra, tôi sẽ làm chứng cho anh, sẽ nói tất cả đều là do tôi sắp xếp cho anh.

Còn về mục đích, nói nay lắm! Chỉ cần chúng ta cố gắng, cố gắng loại bỏ những nhân tố không ổn định, chuyện này, cuối cùng cũng chẳng là gì, anh nói xem, lão Chu?

Chu Thanh vẻ mặt bất ổn, nói:
- Vâng! Bí thư, những gì anh nói tôi sẽ ghe nhớ! Tôi sẽ làm theo lời anh!

Trong lòng Chu Thanh hiểu, mọi thứ đều nằm trong tay Ngũ Đại Minh, Ngũ Đại Minh có thể đảm bảo cho anh ta, đồng thời cũng có thể khiến Chu Thanh hoàn toàn Game over. Kể ra, hiện nay Chu Thanh đã như cá nằm trên thớt.

Nếu có thể thấy rõ tình thế, thức thời, Ngũ Đại Minh có thể cho anh ta 1 cơ hội làm người, nếu không, ngay cả lớp áo quan cũng không thể khoác được nữa.

- Lão Chu, Trần Kinh đi rồi! Vấn đề thư ký của tôi cũng không thể để lâu. Tôi thấy nên điều Triệu Khả sang, ở trong số những cây bút ở thành phố này, cũng có thể so sánh được với Trần Kinh, anh thấy thế nào?
Ngũ Đại Minh nói sang chuyện khác.

- Được rồi, tôi hoàn toàn đồng ý!
Chu Thanh cao giọng nói:
- Đồng chí Triệu Khả khả năng lý luận có thể so với Trần Kinh, để cậu ấy phụ trách bản thảo cho anh, tôi cũng an tâm!

- Vậy thì tốt rồi, chuyện này quyết định thế đi!
Ngũ Đại Minh nói như đinh đóng cột, ông dừng lại 1 chút, nói tiếp:
- Sau này công tác ở Thành ủy đều dựa vào anh, không thể giống như Trần Kinh trước kia được. Trước kia tôi giao cho Trần Kinh nhiều trách nhiệm quá, khiến cho Trưởng ban thư ký như anh lại không có đất thi triển tài hoa, như vậy là không được

Sau này, vấn đề nhật trình của tôi, anh không cần in nữa, cứ mỗi ngày nhắc miệng tôi nghe, sau đó bảo Triệu Khả ghi lại là được! Có gì thay đổi, 2 người phối hợp thương lượng!

- Vâng! Bí thư!
Chu Thanh nói, câu nói của Ngũ Đại Minh khiến tâm tình của anh ta thư thản rất nhiều.

Vì, Ngũ Đại Minh nói vậy khiến Chu Thanh có cảm giác ông ta điều Trần Kinh đi chủ yếu vì để ý đến cảm giác của Chu Thanh đây.

Tuy rằng Chu Thanh cũng không tin vào điều này, nhưng những câu này là do chính miệng Ngũ Đại Minh nói, khiến cho anh ta vô cùng cảm động, đồng thời trong lòng cũng hạ quyết tâm, sau này nhất định phải duy trì sự nhất trí cao độ với Bí thư không thể có nửa điểm sơ sẩy, qua loa...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi