QUAN SÁCH

Cuộc họp nội bộ của tập đoàn trở thành một hội nghị đấu tranh phê bình.

Thiệu Khôn luôn đi theo Liêu Triết Du, trong nội bộ tập đoàn, anh ta trước nay luôn tự cho mình là nguyên lão, người thường anh ta chẳng thèm để vào mắt.

Cho nên, nhân duyên của anh ta không được tốt lắm, thích gây thù hằn, khuyết điểm nhiều thù hằn thể hiện rõ ở anh ta.

Cũng chính vì như thế, một khi anh ta gặp chuyện không may, tất cả mọi người đều chĩa mũi dùi vào anh ta, trách cứ anh ta có làm ăn quá lộ liễu, không đối xử thân ái với mọi người, đắc tội với người khác.

Đích xác, mấy chuyện xảy ra của Đức Cao, nếu không đắc tội với người ta, có ai lại đi làm mấy chuyện như vậy không? Kiểu bịa đặt thâm hiểm này có được hiệu quả như vậy đều vì dân chúng Đức Cao còn tin vào phông thủy, còn mê tín.

Chiêu này vừa được sử dụng, Công ty bất động sản Tam Giang quả thực hoàn toàn không phải đối thủ, không biết nên đối phó cục diện như thế nào.

Đành phải trơ mắt nhìn cụ diện liên tục biến đổi xấu, vắt óc suy nghĩ cũng không tìm được thượng sách.

Hai anh em trở về khác sạn nghỉ ngơ, cuối cùng Thiệu Khôn cũng không kiềm chế được cảm xúc, bước vào phòng thấy gì là quăng đó, cả người trở nên điên cuồng, anh ta hét to:
- Cái đám tiểu nhân, đám khốn kiếp, tụi mày vui vì người khác gặp họa, giậu đổ bìm leo, chẳng suy nghĩ cho việc công gì cả, cũng chẳng thèm nghĩ cho lợi ích của tập đoàn.

Tụi bay chính là lũ sâu mọt, lũ giòi bọ, cả một đám bại hoại!

Thiệu Khôn hoàn toàn không khống chế được cảm xúc, Thiệu Hồng Ngạn ngồi bên cạnh sắc mặt vô cùng u ám.

Trong đầu y đang nghĩ về cuộc họp khi nãy, từng chủ quản cấp cao phát biểu, vênh váo tự đắc, cả vú lấp miệng em, đồng loạt chỉ trích bọn họ, bọn họ không chút khách khí với Thiệu Khôn thì đối xử với Thiệu Hồng Ngạn cũng y như vậy, từng câu từng chữ chẳng giữ lại cho y chút thể diện nào.

Thiệu Hồng Ngạn đã lâu lắm rồi không oan ức, không chật vật như ngày hôm nay.

Nhớ năm đó, y làm xưởng trưởng của Xưởng máy kéo Lâm Tinh, đi tới đâu cũng trải đất vàng, ai gặp y mà không cung cung kính kính chứ?

Giờ y ra khơi đầu quân vào một công ty tư nhân, vậy là lại bị một đám nhóc miệng còn hôi sữa nói năng lỗ mảng với mình, quả là nực cười!

Thiệu Hồng Ngạn vốn là người lòng dạ hẹp hòi, hôm nay phải chịu nhục, thậm chí y kích động đến mức muốn lập tức cầm dao đi giết người, giết sạch những kẻ hôm nay đã khiến y chịu nhục. Như vậy mới có thể tiêu tan mối hận trong lòng y, như vậy mới giúp y nguôi lửa giận trong lòng...

Hai anh em họ Thiệu 1 nổ trận lôi đình, 1 ngồi im giận dữ không nói được tiếng nào.

Chó sủa là chó không cắn, câu này quả có lý. Thiệu Khôn giải phóng cơn giận trong chốc lát, cảm xúc dần dần bình ổn rồi. Còn sắc mặt của Thiệu Hồng Ngạn vẫn chưa thay đổi, trong đầu y các suy nghĩ vẫn đan xen với nhau, y cố gắng suy nghĩ, làm thế nào để đảm bảo được vị trí hiện nay, làm thế nào để nghĩ cách lấy lại sự tín nhiệm của Liêu Triết Du, sau đó 1 lần nữa giành lại quyền chủ động.

Kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm trong xã hội khiến Thiệu Hồng Ngạn hiểu rõ 1 sự thật, đó là muốn giẫm nát những kẻ hạ nhục mình dưới chân, con đường duy nhất là phải nghĩ cách Đông Sơn tái khởi.

Hiện nay đối với Thiệu Hồng Ngạn mà nói, vị trí của y ở Tập đoàn Tam Giang chưa vững chắc, giờ lại xảy ra chuyện này, vị trí của y có thể nói là tràn đầy nguy cơ.

Dưới tình huống như thế, làm thế nào để đảm bảo vị trí, làm thế nào để Liêu Triết Du tiếp tục tin tưởng y, đây là nhiệm vụ quan trọng.

Suy nghĩ trong đầu y đang xoay chuyển, hàng loạt ý tưởng xuất hiện trong đầu y, dần dần tạo thành 1 hệ thống.

- Anh...
Thiệu Hồng Ngạn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Thiệu Hồng Ngạn, lúc tiếng anh vừa bật ra khỏi miệng, một người đàn ông to lớn như y cũng bật khóc như mưa.

- Đều tại em, là em là khổ anh! Nếu không phải em, chắc chắn sẽ không đắc tội với Trần Kinh, không đắc tội Trần Kinh, sẽ không xảy ra chuyện này...
Giọng Thiệu Hồng Ngạn nghẹn ngào.

- Để em đi chào Liêu tổng, Đức Cao thất bại như ngày hôm nay đều do những thù hằn em đã gây ra!

Thiệu Khôn nhìn thấy bộ dạng này của Thiệu Hồng Ngạn, anh ta liền biến sắc, nói:
- Thiệu gia chúng ta không phải thứ hèn nhát, chuyện đã xảy ra, xả hai chúng ta tự gánh chịu, còn phân cậu, phân tôi, phân lẫn nhau làm cái gì? Hồng Ngạn, nam tử hán đại trượng phu, thắng bại là chuyện thường binh gia, khóc cái gì mà khóc? Bây giờ chúng ta cần phải tích góp lực lượng, tìm thời cơ để ngóc đầu trở lại!

Thiệu Hồng Ngạn vỗ đùi, nói:
- Anh nói đúng, nhưng chúng ta đụng phải xui xẻo như vậy, Liêu tổng còn tin tưởng chúng ta được nữa không? Còn cho chúng ta cơ hội không?

Thiệu Khôn thở dài, ngồi trên sofa không nói gì.

Anh ta đi theo Liêu Triết Du đã nhiều năm, biết rõ tính Liêu Triết Du thưởng phạt phân minh. Lúc này, quả thực cái sọt này lớn quá, dựa theo quy củ của nội bộ tập đoàn, anh ta sẽ không còn cơ hội đảm nhiệm mấy hạng mục lớn nữa rồi...

Thiệu Hồng Ngạn ngồi cạnh đoán ý qua lời nói và sắc mặt, thấy sắc mặt Thiệu Khôn như vậy, lòng của y cũng trầm xuống.

Hai tròng mắt y đảo quanh, nói:
- Anh, anh có nghe bên ngoài đồn đại gì không? Bên ngoài nói Trần Kinh và Liêu tổng tranh giành phụ nữ, hai bên đánh nhau ghê lắm, Liêu Triết Du lợi dụng quan hệ, đuổi Trần Kinh khỏi Đức Cao, anh ta vẫn chưa đắc ý được bao lâu, không ngờ lại gặp phải cú đánh khó chịu này, kể ra hai anh em ta cũng hơi oan uổng!

Thiệu Khôn ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thiệu Hồng Ngạn:
- Hồng Ngạn, không được ăn nói lung tung, em nghe đâu ra mấy chuyện linh tinh này vậy?

Thiệu Hồng Ngạn nói:
- Đại ca, có tường nào chắn được hết gió đâu, em thấy lời đồn này cũng có lý! Anh nghĩ đi, Trần Kinh được Ngũ Đại Minh coi trọng như vậy, sao đột nhiên nói đi là đi? Đi rồi thì thôi đi, hắn lại đến Sở Giang, ở Đức Cao bắt đầu xuất hiện nhiều lời đồn này, tính ảnh hưởng lớn như vậy, không có người tỉ mỉ thiết kế thì sao có thể chứ?

Còn nữa, anh! Cái con nhà báo của Nhật báo Đức Cao kia trước giờ luôn đối chọi với em, con đó hình như có quan hệ không rõ ràng với Trần Kinh, lần trước cũng là con đó đối chọi với em đấy!

Trên mặt Thiệu Khôn có chút nghi ngờ, dù biết Thiệu Hồng Ngạn có thêm mắm thêm muối nhưng anh ta vẫn tin 7, 80%

Anh ta tin rồi, trong lòng cũng thoải mái hơn, nói:
- Được, vì Liêu tổng, tôi đây đành mang tiếng xấu! Ít nhất trong lòng tôi cũng thấy thoải mái...

Thiệu Hồng Ngạn nghe Thiệu Khôn nói như vậ tự dưng muốn chết đi cho rồi.

Y cảm thấy anh trai của mình đôi lúc ngốc đến đáng yêu, giờ là thời buổi nào chứ, là thời buổi người không vì mình, trời tru đất diệt, vậy mà anh trai y vẫn còn là một ngu trung.

Làm việc với người như vậy đúng là mệt muốn chết.

Thiệu Hồng Ngạn bất đắc dĩ, đành phải ngồi xuống từ từ khơi thông Thiệu Khôn. Y giảng giải cho Thiệu Khôn, hiện nay Tập đoàn Tam Giang không thể không có Thiệu Khôn.

Mấy thanh niên bên cạnh Liêu Triết Du kia, tuổi trẻ khí thinh, một đám như vậy ở bên cạnh Lưu tổng, sớm muộn gì cũng làm cho tập đoàn chẳng ra gì nữa. Cho nên lúc này là lúc không được sa sút tinh thần, nhất định phải nghĩ cách tranh thủ vị trí, không có được vị trí, làm sao có thể cống hiến sức lực cho tập đoàn?

Cuối cùng, Thiệu Hồng Ngạn uốn ba tấc lưỡi thuyết phục Thiệu Khôn, Thiệu Khôn hỏi Thiệu Hồng Ngạn có tính toán gì không, Thiệu Hồng Ngạn nói:
- Chuyện đã thế này rồi, tối nay chúng ta phải gặp Liêu tổng từ chức, từ chức thì từ chức, nhưng, chân tướng chuyện ở Đức Cao chúng ta nhất định phải nói rõ với Liêu tổng.

Bằng không, sau này Liêu tổng còn phải đối mặt với tên Trần Kinh tiểu nhân thâm hiểm kia, chỉ cần không cẩn thận, có thể sẽ bị tiểu nhân đó hại, như vậy, có thể dẫn đến những hậu quả còn nghiêm trọng hơn.

Việc đã đến nước này, Thiệu Khôn sớm đã không có chủ ý, hết thảy đều nghe theo sắp xếp của Thiệu Hồng Ngạn.

Thiệu Hồng Ngạn vì việc này đã sớm đánh tiếng khắp Đức Cao, bên Tống Ca, Phương Khắc Ba đã liên hệ rồi, lúc nãy Phương Khắc Ba cũng nói sẽ ra sức ủng hộ Thiệu Hồng Ngạn, ông sẽ âm thầm gây áp lực với Liêu Triết Du.

Còn Tống Ca thì ở Đức Cao đặt điều ăn miếng trả miếng, lấy cái bô lần này khu chung cư của Công ty bất động sản Tam Giang bị người ta đặt điều đổ lên đầu Trần Kinh.

Để dân chúng tin tưởng, Tống Ca còn bỏ công sức biên ra nhiều phiên bản.

Có phiên bản nói Trần Kinh và Liêu Triết Du trước kia xích mích vì 1 người phụ nữ, mâu thuẫn rất sâu sắc, lần này, Trần Kinh bịa chuyện là muốn trả đũa Liêu Triết Du.

Để thuyết phục dân chúng tin chuyện này, cô nàng còn đưa ra nhiều ví dụ, nói vì sao Trần Kinh sớm không rời khỏi Đức Cao, muộn không rời khỏi Đức Cao, cố tình rời Đức Cao trước khi xảy ra chuyện? Thời điểm trùng khớp đến bất thường, khiến người ta cảm thấy có gì đó đáng nghi.

Những lời đồn này cùng lúc lan truyền trong Công ty bất động sản Tam Giang.

Tin đồn vừa truyền đi, tầng quản lý cấp cao của Công ty bất động sản Tam Giang bắt đầu có người lung lay, dù sao, để người ta biết chuyện này không liên quan đến mình, chả có ai mà lại muốn vác tiếng xấu trên lưng.

Khách quan mà nói, rất nhiều người đã bỏ tâm huyết vào khu chung cư Tam Giang, cuối cùng tất cả tâm huyết đều như nước chảy về bi*n đ*ng, đây quả thực là đả kích lớn với mọi người, hiện tại lại có 1 “chân tướng” lớn như vậy, ai mà không cảm thấy oan ức?

Dưới tình huống như vậy, Thiệu Hồng Ngạn và Thiệu Khôn đến tìm Liêu Triết Du xin từ chức, dưới sự sắp đặt của Thiệu Hồng Ngạn, hai người còn diễn đủ trò, một người thì trung thành tận tâm, nguyện chết vì chủ. Còn Thiệu Hồng Ngạn thì phát biểu toàn những lời chính nghĩa, than thở khóc lóc với Liêu Triết Du, nói anh ta nhất định phải coi chừng Trần Kinh kia.

Đối với Trần Kinh, Thiệu Hồng Ngạn đã nghiên cứu rất kỹ, y kể lại lúc Trần Kinh ở Lễ Hà, nói Trần Kinh giỏi mưu mô quỷ kế, làm việc rất thâm hiểm.

Lúc đầu ở Lễ Hà đã đắc tội với hai Bí thư, cuối cùng bị ép vào đường cùng, dựa vào mối quan hệ với phụ nữ nên mới đến được Thành ủy.

Sau khi đến Thành ủy, làm tay chân cho Ngũ Đại Minh, giúp Ngũ Đại Minh bày ra rất nhiều âm mưu quỷ kế...

Thiệu Hồng Ngạn vốn giỏi ăn nói, lý lịch đại khái của Trần Kinh y đều nắm, y còn thêm mắm thêm muối vào, khiến Liêu Triết Du cũng cảm thấy khó chịu.

Liêu Triết Du trong lòng luôn coi thường Trần Kinh, một thằng nhà quê có gì đặc biệt hơn người chứ?

Giờ nghe Thiệu Hồng Ngạn nói vậy, với tính khí của anh ta, anh ta càng nghĩ càng thấy mấy chuyện xấu này là do Trần Kinh làm.

Anh ta lại nghĩ, Trần Kinh này làm việc chẳng nghiên cứu gì cả, có phải Phương Uyển Kỳ cũng bị hắn che mắt rồi không? Bằng không đường đường là tiểu thư Phương gia Phương Uyển Kỳ, sao có thể đi thích một thằng ma cà bông như vậy?

Anh ta vừa nghĩ vậy, trong lòng cũng không bình tĩnh nữa, lửa giận với hai anh em họ Thiệu sớm đã không còn nhớ đến nữa rồi...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi