Mất sức của chín trâu hai hổ, nghĩ hết biện pháp, đã dùng hết thủ đoạn, cố gắng hơn một tháng, hai anh em họ Thiệu cuối cùng cũng đã ổn định được cục diện Công ty bất động sản Tam Giang ở Đức Cao!
Cục diện ổn định cũng đã đến cửa ải cuối năm rồi, trong cuộc họp chúc tết 1 năm 1 lần của Tập đoàn Tam Giang, Công ty bất động sản Tam Giang năm nay chủ định không lộ mặt.
Thiệu Khôn là Chủ tịch Công ty bất động sản Tam Giang càng ngày càng hữu danh vô thực rồi,ông đến Đức Cao là vì tranh giành quyền lực trong nội bộ Tập đoàn, lúc có có người đề nghị với ông, nói ông Trọng Nhĩ tại ngoại mà yên, Thân Sinh tại nội mà vong.
Thiệu Khôn đến Đức Cao, vốn muốn lấy Đức Cao làm cứ điểm tạo ra thành tích, sau khi có được vài thành tích mới trở về, từ đó ngồi vững trên vị trí Chủ tịch bất động sản.
Nhưng hiện nay, Đức Cao gặp phải thất bại lớn như vậy, ông đã trở thành đối tượng châm biếm của cả tập đoàn, đã đến mức này rồi thì tham gia cuộc họp chúc tết này còn có ý nghĩa gì nữa?
So với Thiệu Khôn, Thiệu Hồng Ngạn cũng chẳng hơn gì, cục diện này ổn định được 1 tháng, gã cũng mất khá nhiều vốn, số vốn gã kinh doanh ở Đức Cao bao nhiêu năm phải dùng hết toàn bộ mới có thể kìm hãm sự việc lại, nói đến chật vật, 1 tháng này, gã cảm thấy là thời gian mình chật vật nhất!
...
Ven bờ Sở Giang, sau khi đón Tết âm lịch xong chính là đầu xuân, tiết xuân se se lạnh khiến Sở Giang 1 màu xanh biết, Thiệu Hồng Ngạn ngồi ở quán trà ven sông, ánh mắt lạnh lẽo, sắc mặt thâm trầm.
-Cốc, cốc!
Hai tiếng gõ cửa vàng lên, Thiệu Hồng Ngạn lạnh lùng nói:
-Vào đi!
Cửa bị đẩy ra, không nhìn thấy người, 1 làn hương thơm đã được thổi vào trước.
Người chưa đến mà hương đã đến, đàn ông hẹn phụ nữ, đến giờ phút này càng thêm động tình.
Nhưng hôm nay, Thiệu Hồng Ngạn không cảm thấy động tình, gã hừ hừ, thầm mắng một câu:
-Bựa! Cố làm ra vẻ huyền bí.
Ngoài cửa xuất hiện 1 phụ nữ cao gầy model, người phụ nữ đeo kính gọng đen, nhìn có vẻ trí thức, trên tay cầm chiếc ví hàng hiệu, yểu điệu bước đến, không chút khách khí, đặt mông ngồi xuống đối diện Thiệu Hồng Ngạn.
Sau khi ngồi xuống cũng không lên tiếng, lấy từ trong ví 1 gói thuốc lá, rút 1 điếu,tự mình mồi, ngồi tự vào lưng ghế nói:
-Thiệu tổng, sao tìm tôi gấp vậy, có việc gì cần chỉ giáo à?
Thiệu Hồng Ngạn lạnh lùng cười, nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt mình, lửa giận trong lòng như nước lũ vỡ đê, không cách nào khống chế nổi!
Người phụ nữ này không ai khác chính là Hoàng Linh.
Suốt cả tháng nay, Thiệu Hồng Ngạn vắt óc tìm mưu kế bình ổn dư luận, nhưng lúc nào Hoàng Linh cũng chống đối gã.
Vì cô nàng là ký giả thâm niên, các mối quan hệ truyền thông từ thành phố đến quận huyện đều biết rõ, vì vụ ma quỷ ở khu chung cư Công ty bất động sản Tam Giang, cô nàng đã viết mấy bài. Có lúc, chẳng dễ dàng gì anh em họ Thiệu mới ngăn chặn được lỗ hổng, bên Hoàng Linh lại gây rắc rối tiếp, khiến anh em họ Thiệu cực kỳ bị động.
Cái gì nhìn được chứ cái này thì không thể, hôm nay cuối cùng Thiệu Hồng Ngạn không nhin nổi phải ngửa bài với Hoàng Linh!
Không nói mấy câu vô nghĩa, Thiệu Hồng Ngạn đưa ra 1 đĩa CD, đứng dậy bước đến bên đầu đĩa, bỏ đĩa CD vào, hình ảnh lập tức xuất hiện, hình ảnh 1 nam 1 nữ đang trong trạng thái khỏa thân rất rõ nét, còn có tiếng nói chuyện của họ nữa...
Tay Hoàng Linh run lên, cơ thể cũng hơi run, sắc mặt vô cùng khó coi.
Thiệu Hồng Ngạn cười ha hả nói:
-Tiểu Hoàng, ngày mau tôi có thể giúp cô nổi tiếng cả nước, không chỉ giúp cô trở thành ký giả nổi tiếng mà còn giúp cô thành danh kỹ, thế nào? Cô cảm thấy tôi có thể làm được không?
Hoàng Linh rít 1 hơi thuốc, chậm rãi nhắm mắt.
Cô nàng lúc này, cảm xúc vô cùng kích động, trong lòng rối rắm bất an, có sợ hãi sợ, cũng có bất lực!
Thuốc sặc trong phổi, không phun ra được, cảm giác này, khiến cho người ta cảm thấy ngực như muốn nổ tung! Đúng lúc này, Hoàng Linh đột nhiên nhớ đến lời dặn dò của người khác!
-Không phải sợ! Hắn phải sợ cô hơn! Nếu khí thế cô yếu, cô sẽ xong đời!
Nghĩ đến câu này, thần sắc Hoàng Linh dần bình tĩnh, tay hơi run, nhưng mắt đã mở ra!
Mấy phút sau, ánh mắt Hoàng Linh đã khác trước, lúc trước ánh mắt rất trong sáng, nhưng hiện nay, đôi mắt cô đã đầy những tia máu.
Kiểu hận ý vô biên này khiến máu huyết cả người Hoàng Linh như xông lên, khóe miệng cô nàng hơi hơi nhếch lên nói:
-Thiệu Hồng Ngạn, ông có chiêu gì thì cứ việc giở ra! Và đây không thèm quan tâm, chẳng phải đưa ra ánh sáng sao? Có thể kéo 1 Phó trưởng ban thư ký Thành ủy xuống, bà đây cũng có giá lắm!
Bà đây là người thích làm theo ý mình, đàn ông tôi chơi thì nhiều lắm, có thể chơi với lãnh đạo Thành ủy, tôi có mất giá gì đâu chứ? Mấy thứ như Thiệu Hồng Ngạn ông, bà đây chẳng thèm đụng tới đâu!
Cô nàng bưng ly lên, 1 ly trà nóng đột nhiên bị hất lên người Thiệu Hồng Ngạn.
Thiệu Hồng Ngạn không ngờ cô nàng lại đột nhiên ra tay, trở tay không kịp, bị tạt ướt hết, cả người nhảy dựng lên, đau đến mức kêu oai oái.
Hoàng Linh cười ha hả, như phát điên lên, bộ dáng hết sức dọa người.
Cô nàng chỉ tay ra cửa sổ, nói:
-Thiệu Hồng Ngạn, ông muốn phơi nắng thì đi mà phơi nắng đi! Ông nghĩ bà đây sợ ông à? Ông nghĩ ông là ai chứ? ở Đức Cao này chỉ như con chó nhà có tang ủ rũ lăn lộn thôi, nếu không phải Chủ nhiệm Trần Kinh giơ cao đánh khẽ, ông sớm cuốn xéo mẹ nó rồi!
Hoàng Linh càng nói càng kích động, cũng không thèm để ý trong quán trà có ai không, cứ liên tục đập phá đồ, Thiệu Hồng Ngạn mới bị bỏng, lại phải tránh đòn tấn công của đối phương, nhất thời luống cuống tay chân.
-Cô dừng tay lại, dừng tay! Cứ dừng tay lại đã!
Thiệu Hồng Ngạn liên tục xua tay, vẻ mặt chật vật bất đắc dĩ, dáng vẻ cao ngạo khi nãy đã biến mất lên chín từng mây rồi!
Tính tình của cô nàng Hoàng Linh này chanh chua, sao chịu dừng tay lại chứ? Thiệu Hồng Ngạn càng kêu, cô nàng càng không chịu dừng tay, trong chốc lát, cả căn phỏng thành 1 đống hỗn độn, không còn hình dáng gì nữa rồi.
Đập hết đồ, không còn gì để đập phá nữa, Hoàng Linh thở hổn hển, cuối cùng cũng dừng tay, cô nàng bước đến trước mặt Thiệu Hồng Ngạn, hai mắt đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói:
-Thiệu Hồng Ngạn, bà đây nói cho ông biết, cả đời này bà đây không để yên cho ông đâu! Nếu gan thì hôm nay giết luôn tôi đi, bằng không, cả đời này tôi sẽ không để ông biết đến 2 chữ bình yên đâu! Bà đây sẽ khiến cho ông thân bại danh liệt, phải khiến cho ông muốn sống không được, muốn chết không xong!
Cô nàng dừng một chút, cất giọng the thé nói:
-Nói thật cho ông biết, lúc trước bà đây rời khỏi Đức Cao đã được sự giúp đỡ nhiệt tình của Chủ nhiệm Trần Kinh! Trần Kinh là ai chứ? Là người trẻ nhất Sở Giang này, là cán bộ có tiền đồ nhất, cái loại nhãi nhép như ông, muốn đấu với cậu ấy, đúng là không biết trời cao đất rộng!
Tôi nói cho ông biết ông muốn xách dép cho cậu ấy cũng không xứng, cho ông đi liếm đít cậu ấy, người ta còn ngại lưỡi ông bẩn kìa, tôi nhổ vào!
Hoàng Linh nhổ một bãi đờm lên người Thiệu Hồng Ngạn, nhanh chóng đóng sập cửa bỏ đi, bên ngoài chỉ còn tiếng gót giày “cộp cộp”, trong khoảnh khắc đã rời đi xa.
Thiệu Hồng Ngạn sớm đã chết lặng, trên mặt trên tay gã bị bỏng đỏ 1 mảng, áo quần phẳng phiu giờ toàn là vết nước trà, mái tóc vốn gọn gàng giờ đã rối tung, nhất là bãi đờm kia dính hết lên cả tóc và quần áo, khiến người ta ghê tởm đến phát lạnh.
Thiệu Hồng Ngạn tức giận đến mức cả người run lên, khuôn mặt cau có, trong lòng này lên tia độc ác, tàn nhẫn, cuối cùng tất cả đều hóa thành hết cách!
Đối với Thiệu Hồng Ngạn mà nói, năm đó gã là nhân vật nổi tiếng nhất Đức Cao, có thể nói lật tay thành mây, đảo tay thành mưa, tiền đồ lúc đó đúng là vô lượng. Sao giờ gã phải chật vật như hôm nay chứ?
-Trần Kinh!
Thiệu Hồng Ngạn trong lòng lầm bầm cái tên này, lòng gã hận đến mức không thể cắn nuốt cả tên lẫn người, ngay đến chút bột xương cũng không nhổ ra.
Gã ngẫm lại bản thân, những gì mình có hôm nay, đều do Trần Kinh ban tặng.
Nếu năm đó ở Lâm Tinh, không gặp phải Trần Kinh và Ngũ Đại Minh, gã đã không bị bức phải rời đi, giờ vẫn đang còn tiêu dao nơi đó!
Rời khỏi Lâm Tinh, bước vào Công ty bất động sản Tam Giang, nếu không có Trần Kinh quấy phá, Công ty bất động sản Tam Giang sẽ không gặp phải tình trạng tệ hại như bây giờ, gã và Thiệu Khôn cũng sẽ không buồn thiu như chó nhà có tang.
Còn hôm nay, con đàn bà Hoàng Linh kia là cái thá gì? Năm đó Thiệu Hồng Ngạn muốn chơi đám bà này chỉ dễ như trở bàn tay, căn bản cũng không tốn chút bản lĩnh nào.
Nhưng giờ, chúng nó dám nhảy lên đầu gã mà ỉa đái, chúng dám làm như vậy, không phải vì có Trần Kinh gây chuyện sao, con đàn bà này có thể lật trời à? Sao hôm nay có thể ngang ngược càn rỡ như vậy?
Thiệu Hồng Ngạn lúc này giống như một con sói bị thương, gã đặt mông ngồi xuống ghế sofa vô cùng hỗn độn, tự liếm láp miệng vết thương của mình.
Trong đầu gã đang nghĩ, cổ nhân có câu Hàn Tín chịu nhục chui háng, hôm nay Thiệu Hồng Ngạn gã chịu nhục bị mụ đàn bà chanh chua chửi mắng, rồi sẽ có 1 ngày, gã thay đổi vận mệnh bị động hôm nay, phải 1 lần nữa khiến người ta thấy được sự hiện hữu của gã.
Gã vừa nghĩ như vậy, tâm tình dường như dễ chịu hơn 1 chút, gã bắt đầu dùng giấy ăn lau chùi mấy vết bẩn và lau sạch bãi đờm khiến người ta ghê tởm kia.
-Reng, reng...
Chiếc di động lỗi thời ở eo gã vang lên.
Gã lấy điện thoại ra, nhấn nút nghe, đầu bên kia phát ra giọng trầm thấp của Thiệu Khôn:
-Hồng Ngạn à, giới doanh nhân Đức Cao họp mặt chúc tết, chúng ta không thể vắng mặt! Thế này đi, anh có chút việc ở Sở Thành, cậu về ứng phó việc này nhé!
Thiệu Hồng Ngạn biến sắc, gân xanh trên cổ cũng nổi cả lên, gã hít một hơi dài, nói:
-Được, được, chuyện này cứ giao cho em, em sẽ xử lý!
Giới doanh nhân Đức Cao họp mặt chúc tết, Bí thư thành ủy Đức Cao Ngũ Đại Minh sẽ đích thân dẫ cán bộ lãnh đạo đến, năm nào cũng thế cả.
Tham gia cuộc họp mặt chúc tết đều là những tinh anh trong giới doanh nhân Đức Cao, người thường và các công ty bình thường không có tư cách tham dự.
Trước kia, chuyện này là 1 chuyện nở mày nở mặt, nhưng năm nay đối với Tam Giang mà nói, tham gia buổi tụ họp này sẽ bị người ta sỉ nhục.
Giờ ở Đức Cao, ai chẳng biết khu chung cư của Công ty bất động sản Tam Giang là khu nhà ma, tuy đã qua 1 tháng cố gắng nhưng quan niệm này vẫn chưa thay đổi. Nhưng Công ty bất động sản Tam Giang tiến vào Đức Cao rất ngông nghênh, năm đầu tiên mà đã ép được mấy công ty bản địa của Đức Cao xuống.
Cây to đón gió, tài cao bị kị, Tam Giang trước kia ngông nghênh, gây thù hằn khắp nơi, giờ lúc túng quẫn lại rơi vào cảnh bị người ta giậu đổ bìm leo. Không thể không nói, đây cũng là báo ứng, có điều báo ứng này do Thiệu Hồng Ngạn phải gánh lấy, đối với gã mà nói như vậy cũng quá tàn nhẫn...