QUAN SÁCH

Trần Kinh cũng không ngờ rằng, vấn đề điều động của mình lại gây ra một làn sóng lớn đến vậy.

Ngày kết thúc khóa học của lớp cán bộ thanh niên trường Đảng, kết quả cuối cùng của Trần Kinh là xuất sắc, đứng thứ năm cả lớp, lớp đã phát giấy chứng nhận vinh dự cho năm học viên đứng đầu, Trần Kinh vừa vặn là người cuối cùng.

Chính trong lúc này, ở Sở Thành bắt đầu có người lan truyền cái tên của Trần Kinh.

Trần Kinh nổi tiếng khắp Sở Thành, điều này ngay cả Trần Kinh cũng cảm thấy không thể tin nổi, hắn nhận được điện thoại của Phương Uyển Kỳ trước, Phương Uyển Kỳ trêu hắn trong điện thoại:

- Giỏi quá, Trần Kinh! Giờ đây anh là người nổi tiếng đấy, dường như bất kỳ vấn đề gì liên quan đến anh, đều gây sóng gió ở tỉnh, một cán bộ Phó cục trưởng như anh, mà có thể gây nên làn sóng lớn như vậy, thật là giỏi quá!

Trần Kinh nghe Phương Uyển Kỳ nói vậy, rất lấy làm ngạc nhiên, vội vàng hỏi lý do.

Phương Uyển Kỳ lại không nói, còn hỏi ngược lại Trần Kinh rằng, anh đã nổi bật, mà còn không biết sao?

Cuối cùng cô cúp điện thoại trong tâm trạng không vui lắm, khiến Trần Kinh không hiểu gì.

Trong lúc Trần Kinh đang thắc măc, hắn nhận được điện thoại của Vương Phượng Phi, trong điện thoại, Vương Phượng Phi nói:

- Trần Kinh, cậu về Đức Cao đã lâu như vậy, mà tôi vẫn chưa mời cậu ăn bữa cơm, mấy ngày nay nhất định phải bỏ chút thời gian quý báu của mình, hai anh em ta gặp nhau, nói chuyện một chút!

Cậu thật là đáng gờm đấy, vì chuyện điều động của cậu, mà đã kinh động đến cả hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, giới truyền thông toàn quốc đều theo gót, đây có thể là một tiền lệ ở cả Tỉnh ủy Sở Giang!

- Bí thư Vương, tôi xin nói thật với anh, giờ tôi chẳng hiểu gì cả. Tôi vừa ra khỏi trường Đảng, không biết gì về những việc xảy ra ở bên ngoài, anh phải nói cho tôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Trần Kinh nói.

- Hả? Có chuyện này sao?

Vương Phượng Phi rất ngạc nhiên, anh ta trầm ngâm một lát rồi nói:

- Vậy được, thế này đi, giờ cậu đến khách sạn Lệ Đô ở khu đông, chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh, tôi sẽ nói rõ ràng cho cậu biết!

Trần Kinh biết rất rõ khách sạn Lệ Đô, tổng giám đốc ở đó - Hồng Lượng, là người Lễ Hà, Trần Kinh còn là một nhân vật Vip cao cấp ở khách sạn đó.

Khách sạn Lệ Đô có thể móc nối quan hệ với Vương Phượng Phi, đây cũng là công lao giới thiệu của Trần Kinh, Hồng Lượng là một người giỏi trên thương trường, có Trần Kinh bắc cầu, anh ta đương nhiên được như ý rất nhanh.

Anh ta có thể xây khách sạn Lệ Đô thành khách sạn đứng đầu tỉnh Sở Giang, điều này không thể tách rời với các mối quan hệ mật thiết của anh ta với lãnh đạo thượng tầng.

Vương Phượng Phi đã bao một phòng ở khách sạn trong một thời gian dài, căn phòng rất rộng, giống như nhà chung cư vậy.

Vừa có thể làm việc hành chính, lại có thể ở, có lúc Vương Phượng Phi làm việc ở đây, ăn cơm cũng ở đây, bình thường gặp riêng khách, anh ta cũng thường chọn ở đây.

Trần Kinh nhìn thấy Vương Phượng Phi, hai người hàn huyên một lúc, Trần Kinh bèn hỏi quá trình sự việc. Vương Phượng Phi cũng không chối từ, bắt đầu kể đầu đuôi câu chuyện.

Thời gian trước, đột nhiên ở tỉnh Sở Giang có lời đồn, rằng Tỉnh ủy sẽ chọn một thư ký ở phía dưới, hơn nữa thư ký này sẽ do Trưởng ban thư ký Đường đích thân lựa chọn.

Sau khi tin này đồn ra ngoài, rất nhanh, một loạt người muốn được đến Tỉnh ủy bèn tìm các mối quan hệ, khiến cho chế độ phân công nhân sự của Tỉnh ủy làm người ta rất nghi ngờ.

Rất nhanh, trong nội bộ Tỉnh ủy, đã có những âm thanh phải đối, ngay sau đó tin tức Trần Kinh sắp được gọi vào Tỉnh ủy, lại bắt đầu xôn xao. Về việc này, các giới xã hội Sở Giang bắt đầu nghị luận, mọi người đều rất hiếu kỳ, Trần Kinh rốt thuộc là thần thánh phương nào?

Việc điều động của một mình hắn, được nhiều người chú ý như vậy sao?

Sự chú ý ngày càng nhiều, Tỉnh ủy bèn công bố tin với bên ngoài rằng, việc Trần Kinh được điều động vào Tỉnh ủy là việc không có thật, không hề có việc như vậy. Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Đường chưa từng yêu cầu đưa người này vào, có người cố tình đưa tin như vậy, mượn cớ này để phá hủy hình tượng của Tỉnh ủy.

Tin tức này của Tỉnh ủy vừa được công bố, cả tỉnh Sở Giang liền rộ lên. Bởi tin này là thông tin chính thức từ phía chính phủ, hoàn toàn không như lời đồn bên ngoài.

Trong thông tin này nhiều lần nhắc đến cái tên Trần Kinh, rất nhiều người liền tò mò, Trần Kinh là nhân vật lợi hại nào chứ?

Vốn dĩ chuyện này đến đây là đã kết thúc, nhưng sự việc lại có một sự thay đổi mới.

Khai mạc hội nghị công tác kinh tế tỉnh mỗi năm một lần kết thúc, Bí thư Tỉnh ủy Sa Minh Đức nhận lời phỏng vấn một đài truyền thông nổi tiếng nào đó trong nước, nói tới sự phát triển và tương lai của Sở Giang. Trong đó đã nói tới vấn đề nhân sự, phóng viên đột nhiên hỏi Sa Minh Đức.

Nhắc tới việc Tỉnh ủy giải thích gần đây, hỏi tới việc điều động Trần Kinh, trong chuyện đó rốt cuộc có nguyên nhân sâu sắc gì.

Câu trả lời của Sa Minh Đức vượt ngoài dự kiến của mọi người, ông ta nói:

- Gần đây tôi nghe thấy quá nhiều cái tên Trần Kinh! Đầu tiên, vấn đề thân phận của Trần Kinh và xuất thân của anh ta, đều có thể điều tra cẩn thận, không có chút bối cảnh quan hệ nào.

Mặt khác, tôi có biết Trần Kinh, đây thật sự là một chàng trai rất giỏi giang. Tuổi đời còn trẻ, mới 27 tuổi, cán bộ thế này có thể đứng top 5 trong lớp học thanh niên trẻ của Tỉnh ủy, dù Tỉnh ủy thật sự muốn kéo nhân tài này đến, cũng hoàn toàn có thể.

Chỉ có tài năng mới được trọng dụng, lấy con người làm gốc, điều này không bao giờ sai, đem nhân tài thích hợp đặt vào vị trí thích hợp, đây là việc làm quan trọng trong công tác của tôi. Dựa vào trình độ của Trần Kinh, dù anh ta có vào Tỉnh ủy công tác, cũng là thừa khả năng…

Sau khi được giới truyền thống công bố câu trả lời này của Sa Minh Đức, độ chú ý vào Trần Kinh đi lên theo đường thẳng tắp.

Về tin này, gần như tất cả các giới truyền thông, báo chí chủ yếu đều có đưa. Tiêu đề của tin này cũng rất phong phú.

Một tờ báo thủ đô đã viết một tiêu đề rất bắt bắt:

“Bí thư Tỉnh ủy trọng dụng nhân tài, muốn đề bạt cán bộ thanh niên trẻ hai mươi bảy tuổi vào đảm nhiệm trưởng phòng trong Tỉnh ủy.”

Còn dòng tin chạy phía dưới của một đài truyền hình, thì có xuất hiện dòng chữ sau trong một thời gian dài:

“Thư ký đầu tiên nhận được sự chú ý của Bí thư tỉnh ủy, có thể sẽ thực hiện được nhảy nhiều cấp bậc thăng quan.”

Còn trên tờ Sở Giang Nhật Báo, đưa tin này tích cực hơn một chút, tiêu đề bài báo viết:

“Bí thư Tỉnh ủy quan tâm sát sao, cán bộ trẻ được phá lệ đề bạt”.

Cùng với việc truyền thông ngày càng đưa nhiều tin về Trần Kinh, đời sống riêng của Trần Kinh cũng dần bị người ta khám phá, cha mẹ của hắn đều là giáo viên, không có quan hệ bối cảnh nào, đã tham gia công tác từ sớm, thậm chí còn bị Hội đồng nhân dân tỉnh đưa xuống huyện Lễ Hà xa xôi làm việc ba năm.

Trần Kinh từ Lễ Hà bước đến vị trí Thư ký Bí thư Thành ủy thành phố Đức Cao, cuối cùng được Đức Cao lựa chọn đưa vào lớp tập huấn cán bộ trẻ của tỉnh, thành tích xuất sắc, các môn đều tốt…

Những bài báo này, khiến Trần Kinh không thể che giấu điều gì, độ nổi tiếng của hắn thì lên theo đường thẳng đứng, danh tiếng của tài tử Sở Giang ngày càng vang dội.

Cùng với sự dịch chuyển góc độ nhìn nhận của các nhà báo, rất nhiều đài báo bắt đầu nghi ngờ về vấn đề cấp cao dùng người dựa vào tài năng hay là phân biệt đối xử, tại sao việc phân bổ một thư ký, lại gây ra nhiều tranh luận đến vậy? Điều này đã cho thấy rất rõ, dù là trong các cán bộ cấp cao của tỉnh, dùng người theo cách phân biệt đối xử là chủ đạo.

Tỉnh là vậy, về đến thành phố, quận, huyện, thị trận, càng như vậy, nếu như thế này, thì tương lai của đất nước sẽ đi về đâu?

Vương Phượng Phi có tài diễn thuyết, anh ta nói những điều này như bắn súng liên thanh, rất rành rọt từ đầu đến cuối.

Trần Kinh nghe xong không thể tin được, vô cùng kinh ngạc.

Hắn thật sự không ngờ rằng, mới hơn một tuần, mà đã xảy ra chuyện lớn đến vậy, mà bản thân hắn lại không biết gì.

Nếu muốn trách cũng chỉ có thể trách việc học tập ở trường Đảng quá căng thẳng, gần đây Trần Kinh vùi đầu vào đó, đến tận khi thi cuối khóa mới thư giãn được một chút.

Vừa hết khóa học, đã nghe được thông tin thế này, hắn sao có thể không ngạc nhiên?

Chuyện này vượt quá sức tưởng tượng của hắn, hắn không thể tin được việc này là thật, nhưng đây là những điều phát ra từ miệng Vương Phượng Phi, hắn không thể không tin.

Trần Kinh lấy máy tính của Vương Phượng Phi lên mạng xem tin tức Sở Giang, nhìn thấy rõ ràng những tin tức này, lần này, hắn tin thật rồi!

Biết được điều này, hắn không còn tâm trí nào nói chuyện phiếm với Vương Phượng Phi nữa. Hắn ngay lập tức quyết định, trở về Đức Cao ngay lập tức, tất cả hành động nghe theo chỉ huy, sự việc mới không đến nỗi lệch phương hướng.

Nhưng chính trong lúc này, thành phố gọi điện thoại đến, người gọi chính là Chu Thanh.

Chu Thanh hỏi Trần Kinh ở đau, sau khi có được câu trả lời, ông ta liền nói:

- Bí thư bảo tôi thông báo với cậu, dù cậu ở đâu, phải ở yên đó, không được làm bất kỳ điều gì, cũng không được gặp bất kỳ ai, mọi hành động phải nghe theo sự chỉ huy!

Trần Kinh hơi giật mình rồi nói:

- Vâng, tôi biết rồi!

Vương Phượng Phi cười ha ha nói:

- Được rồi, Trần Kinh, cậu không phải làm bộ dạng như vậy nữa đâu! Đây là Tái ông thất mã, cậu còn trẻ thế này, người trẻ tuổi bị nghi ngờ, là nấc thang tiến bộ của cậu đó. Giờ cậu nổi tiếng như vậy, điều này nói không chừng cũng là một cơ hội, vì thế, cậu không phải lo lắng gì đâu.

Anh ta dừng lại một chút rồi tiếp lời:

- Ở lại đây đi, làm gái ngoan mấy ngày đi, nghe sự sắp xếp của tổ chức. Giờ đây cậu phải hiểu rằng, vấn đề điều động của cậu, đã không còn là vấn đề của cá nhân cậu nữa, mà liên quan đến rất nhiều vấn đề, không được qua quýt đâu.

Trần Kinh không nói gì, lời của Vương Phượng Phi rất có lý, một việc quá được chú ý, đây là con dao hai lưỡi.

Từ sâu trong nội tâm, Trần Kinh không hi vọng việc điều động của mình móc ngoặt với những thứ lớn lao như đường lối phương châm của Đảng, nhưng không như hắn nghĩ, vấn đề phân công của hắn, đã dính vào với những thứ này rồi, hơn nữa còn dính chặt với nhau, Trần Kinh thật sự không biết phải giải thích thế nào với người dân?

Trần Kinh đợi ở khách sạn Lệ Đô đến sáng ngày hôm sau, Trưởng ban thư ký Đức Cao, Chu Thanh gọi điện tới một lần nữa, bảo Trần Kinh chuẩn bị một chút, cần phải sắp xếp hắn nhận lời phỏng vấn của đài truyền hình tỉnh, trong quá trình phỏng vấn, hi vọng Trần Kinh có thể nhân cơ hội này để nói rõ về sự việc lần này.

Trần Kinh hỏi Chu Thanh rằng, Ngũ Đại Minh có gì dặn dò không, và trong quá trình phỏng vấn có vấn đề gì cần chú ý không…

Chu Thanh nói:

- Bí thư bảo tôi nói với anh rằng, tất cả đều do anh tự quyết định, anh nghĩ thế nào thì nói như vậy, không phải băn khoăn.

Anh ta dừng lại một chút, rồi chuyển chủ đề:

-Trần Kinh , theo kinh nghiệm của tôi, lần phỏng vấn này của cậu rất quan trọng. Hi vọng anh có thể nắm lấy lần phỏng vấn này, anh có kinh nghiệm trong việc xử lý các tình huống, tôi không dặn anh gì thêm nữa!

Chu Thanh cúp máy, Trần Kinh ngơ ngác không nói nên lời, bất giác cảm thấy đầu mình lùng bùng hỗn loạn…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi