QUAN SÁCH

Đức Thủy là khu vực kinh thế phát triển nhất toàn thành phố, môi trường của Ủy ban nhân dân quận và quận ủy Đức Thủy cũng là số một.

Tòa nhà Quận ủy Đức Thủy, cũng xây tòa nhà ủy viên thường vụ như đại viện Thành ủy và Tỉnh ủy, một tòa nhà bốn tầng màu đỏ sẫm, nằm ở dưới bóng cây, đây là nơi tượng trưng cho sự tập trung của quyền lực quận Đức Thủy.

Phòng làm việc của Trần Kinh được sắp xếp ở tầng hai tòa nhà ủy viên thường vụ, hắn đến phòng làm việc của Lưu Tích Nhân phải lên một tầng gác, phòng của hắn nằm dưới phòng của Lưu Tích Nhân, bố trí bày biện trong phòng, gần như giống với phòng Lưu Tích Nhân.

Việc sắp xếp phòng làm việc, đều được chính Chánh văn phòng Quận ủy Chân Củng đích thân hỏi đến, ông ta đã đưa ra một phương án sắp xếp chung, rồi trưng cầu ý kiến Trần Kinh, cuối cùng mới sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi thứ.

Những đồ dùng văn phòng trong phòng làm việc của Trần Kinh đều là mới mua cả, mấy chậu cảnh màu xanh xếp nối nhau, bên ngoài phòng xanh rì, bên trong phòng ánh sáng rạng rỡ, môi trường làm việc rất tốt.

Chánh văn phòng Chân Củng là một người làm việc rất cẩn thận, bước đến đâu, trên tay ông ta cũng có một quyển sổ, người khác nói gì, ông ta đều ghi lại, sau đó quay về sắp xếp lại thành điều khoản, cuối cùng làm từng điều khoản một, làm việc như vậy sẽ chuẩn xác, ít xảy ra sai sót.

Ngồi trong văn phòng mời, Trần Kinh hút thuốc, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đờ đẫn.

Hắn đã đến Đức Thủy, nhưng chưa hề bắt kịp trạng thái làm việc, thật ra, hắn còn chưa biết triển khai công việc của mình hiện nay thế nào.

Mấy ngày nay, hắn và Lưu Tích Nhân đã nói chuyện mấy lần, phần lớn đều về vấn đề phân công công tác.

Vốn dĩ là một Phó bí thư chuyên trách, công việc của Trần Kinh phải là kết hợp với Lưu Tích Nhân xử lý các công việc ở nhiều phương diện, nhưng trên thực tế, điều này gần như không thể xảy ra.

Trần Kinh không phải là Đàm Dương, Lưu Tích Nhân và Trần Kinh đều không tin tưởng lẫn nhau, trong tình trạng như vậy, hai người không thể phối hợp ăn ý với nhau.

Như vậy, điều Trần Kinh cần là sự phân công cụ thể.

Lưu Tích Nhân và Trần Kinh nói chuyện, thái độ của ông ta lúc đó rất chân thành, rất thành thật, ông ta nói:

- Bí thư Trần, bên ngoài có rất nhiều lời đồn, mọi người đều nói hai chúng ta không thể phối hợp với nhau! Nói ra thì, điều này là áp lực với cả anh và tôi!

Tôi vẫn giữ nguyên câu nói đó, không có đoàn kết thì không có Đức Thủy, vì vậy anh và tôi, cần phải phối hợp tốt, cần phải khiến cho tất cả mọi người ngạc nhiên!

Nói tới đây, ông ta cầm cốc trà lên uống một ngụm rồi chuyển đề tài:

- Tôi đã suy nghĩ thận trọng, về vấn đề phân công công tác của anh, tôi thấy cứ làm thế này đi, là Phó bí thư, anh hãy bắt đầu từ công tác quần chúng Đảng ủy. Các phương diện cụ thể là văn hóa giáo dục, kế hoạch hóa gia đình, đây cũng là công việc của Đàm Dương làm trước kia, anh tiếp tục làm việc này, anh có ý kiến gì không?

Những lời này của Lưu Tích Nhân khiến cho Trần Kinh hơi ngớ người, công tác quần chúng Đảng ủy là việc có thể tùy tiện đưa người khác làm sao?

Trần Kinh mới tới Đức Thủy, chưa biết gì, mà đã phụ trách việc quần chúng Đảng ủy, nhất định sẽ không thuận lợi, Lưu Tích Nhân cố ý hào phóng như vậy, khiến cho Trần Kinh hơi khó xử.

Nếu từ chối, thì tỏ vẻ sĩ diện, nhưng nếu nhận, thì lại không biết chừng mực, hơn nữa nhất định sẽ xảy ra chuyện.

Hơn nữa, nếu cứ chối từ mãi, thì là không tự tin, trên quan trường, không tự tin đồng nghĩa với không có khả năng.

Một cán bộ được cho là không đủ khả năng, việc đề bạt sau này sẽ rất khó khăn.

Bởi vậy, với những lời này của Lưu Tích Nhân, sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, Trần Kinhliền nói:

- Bí thư Lưu, về vấn đề công tác, tôi là người mới đến, hơn nữa trước kia chưa được chắc chắn lắm, nếu tự làm thì còn phải có một quá trình nữa. Vì vậy, rất nhiều việc, tôi phải xin ý kiến của ông, phải nhờ ông quyết định!

Lưu Tích Nhân hơi chau mày, nhìn Trần Kinh đầy ngụ ý.

Lần đầu tiên ông ta cảm thấy, mình chưa hiểu rõ người thanh niên trước mắt này. Cán bộ trẻ tuổi, thường là đầy nhuệ khí, ít nhiều đều muốn đi đầu, gần như chưa từng gặp tình huống chủ động từ bỏ quyền lợi. Trần Kinh có thể nói ra những lời như vậy, dù trong lòng hắn nghĩ thế nào, đều là rất giói. Lưu Tích Nhân đương nhiên không tin lời của Trần Kinh, ông ta cười khô khan một tiếng, rồi nói:

- Bí thư Trần, anh khách sáo quá, cả Đức Cao ai mà chẳng biết khả năng làm việc của anh rất tốt, trước kia anh làm việc ở Thành ủy còn thừa khả năng, giờ đây đến Đức Thủy đương nhiên không có gì khó khăn rồi.

Về mặt công việc, anh cứ yên tâm mà làm ạnh dạn, làm theo phương thức của mình, có vấn đề gì, có ai không nghe lời, anh cứ nói với tôi, tôi xem ai dám làm loạn!

Trần Kinh cười, không nói gì thêm, nói chuyện đến đây là có thể ngừng được rồi!

Nói thì dễ làm thì khó, giờ đây những điều cần nói đã nói rồi, vấn đề quan trọng là hành động cụ thể!

Lòng Trần Kinh hiểu rõ, sự hào phóng kia của Lưu Tích Nhân là có sự chắc mẩm trong đó, hiện nay, Trần Kinh không thể khống chế công tác quần chúng Đảng ủy.

Ông ta hào phóng đưa công việc này cho Trần Kinh phụ trách, có thể thể hiện sự rộng lượng của ông ta, đồng thời có thể khiến người khác nhìn ra điểm yếu trong năng lực Trần Kinh, điều quan trọng nhất là đến cuối cùng ông ta vẫn phải là người quyết định công việc này, đây là việc làm một mũi tên trúng ba con chim.

Trần Kinh không làm được công tác quần chúng Đảng ủy, tiếp sau đó là liên hệ văn hóa giáo dục và kế hoạch hóa gia đình, hai mảng công tác này có Phó chủ tịch quận chuyên phụ trách, Trần Kinh không thể vừa vào đã thay đổi theo ý mình, nếu thay đổi không thành công, nhất định là chuốc họa vào thân.

Nhưng nếu không thay đổi, lại không làm được gì, điều này đối với Trần Kinh, cũng là vạn sự khởi đầu nan, hiện tại Trần Kinh thật sự không nghĩ ra cách gì để đột phá.

- Bí thư Trần, anh quen với Trưởng khoa tổng hợp 2, Trưởng khoa Mã đúng không? Về vấn đề thư ký, Mã Tiến đã đề cử cho tôi một người, đó là Hoàng Cách trong khoa ông ấy, đồng chí Hoàng Cách này làm việc trong Thành ủy không lâu, nhưng lại rất chăm chỉ, viết lách giỏi, điều mấu chốt là trẻ tuổi, đầu óc linh hoạt…

Chánh văn phòng Quận ủy Chân Củng nhẹ nhàng xin ý kiến Trần Kinh.

Năm nay Chân Củng đã 48 tuổi, hai bên tóc mai đã bạc, còn Trần Kinh mới 27 tuổi, hai người tuổi cách xa nhau, nhưng trước mặt Trần Kinh, ông ta vẫn rất tôn kính, không chút lơ là.

Lưu Tích Nhân là người ưa thể diện, càng là những người ông ta không muốn gặp, thì càng phải chú ý trong khâu thể diện, không thể phạm sai lầm.

Nếu có sơ suất trong thể diện, người khác sẽ có chuyện để nói, đây là điều Lưu Tích Nhân rất kiêng kị, vì vậy công tác thể diện làm rất tốt.

- Lão Chân, việc này cứ từ từ nhé! Không phải tìm thư ký vội, theo quy định, một cán bộ Phó cục trưởng như tôi, làm sao có thể có thư ký được? Giờ công việc cũng không bận, chúng ta không phải vội thế đâu, đến lúc thật sự cần chúng ta đi tìm cũng không muộn!

Trần Kinh xua xua tay nói.

Chân Củng gật đầu rồi nói:

- Vậy vấn đề tài xế lái xe!

- Lái xe thì cứ để Tiểu Trương làm! Buổi sáng tôi đã nói chuyện với anh ấy rồi, anh ấy được lắm, tinh thần rất tốt, lại xuất thân từ quân lái xe, kỹ thuật cũng tốt, có thể yên tâm!

Trần Kinh nói.

Chân Củng cười đáp:

- Tiểu Trương đúng là có phúc, anh ấy vừa được điều đến Quận ủy đó, vừa đến đã được lái xe cho lãnh đạo quan trọng, đây là phúc của anh ta!

Trên mặt ông ta cười, nhưng trong lòng lại nghĩ về tuổi của Trần Kinh, Trần Kinh không lớn tuổi hơn lái xe Tiểu Trương là mấy, nhưng hắn lại gọi anh ta là Tiểu Trương, thái độ tự nhiên như vậy, có lẽ bản thân hắn không cảm thấy gì, nhưng người khác cảm thấy khó chịu.

Trần Kinh coi như không biết những điều đó, hắn không tìm thư ký theo ý của Chân Củng.

Một là hắn không muốn khiến cho Chân Củng cảm thấy, hắn là Bí thư, mà điều gì cũng cần ông ta sắp xếp, không có chút chủ kiến nào.

Ngoài ra, về vấn đề thư ký, Trần Kinh đã quan sát kỹ, hiện tại các thư ký của Quận ủy, đều khá lớn tuổi. Tuổi của thư ký quá lớn, Trần Kinh cảm thấy không phù hợp.

Còn về phần tài xế, Trần Kinh có xe riêng, Quận ủy lại phân xe, thì lái xe chỉ cần có kỹ thuật tốt, linh hoạt một chút là được, về điểm này, Chân Củng sắp xếp thế nào cũng được.

Với sự thận trọng cẩn thận của Chân Củng, ông ta sẽ không dám làm qua loa trong việc sắp xếp tài xế, điểm này có thể yên tâm.

- Lão Chân, thời gian tôi đến Đức Thủy không lâu, tôi đang làm quen với các mặt. Giờ đây, tôi phải làm quen với việc, càng phải làm quen với người, anh thấy thế này có được không, thì chúng ta bắt đầu trong thời gian gần đây, đầu tiên, tôi muốn tìm cơ hội để làm quen với các cán bộ cấp Phó cục trưởng trở lên của Thành ủy, anh xem có thể sắp xếp được không?

Trần Kinh nói.

- Điều này…

Chân Củng hơi ngạc nhiên, ông ta chưa từng nghĩ tới yêu cầu này, nên nhất thời chưa kịp phản ứng lại.

Nhưng rất nhanh, ông ta bèn nói:

- Được, tôi sẽ đi sắp xếp ngay, bảo mấy Chủ nhiệm, Phó chủ nhiệm đến báo cáo công tác với anh, để anh làm quen với từng người!

Chân Củng thầm nghĩ, không biết Trần Kinh định giở trò gì, mấy người trong Quận ủy thì cần gì phải làm quen chứ?

Với Trần Kinh, điều quan trọng nhất là phải nghĩ cách đứng vững chân, đứng vững được, thì mới có thể triển khai công tác.

Cái gọi là người làm quan mới lên phải có sự đột phá, thứ Trần Kinh cần là một sự đột phá, đột phá ở đâu được đây?

Chân Củng không thể nghĩ ra Trần Kinh có thể đột phá từ đâu, Đức Thủy hiện tại, công tác các mặt đều đã đâu vào đấy, không có vấn đề gì.

Mặc dù Trần Kinh là Phó bí thư, nhưng hắn không biết nhiều về đàn chính trị Đức Thủy, sao hắn có thể khiến cho sức ảnh hưởng của mình lan tỏa đến bên trong hệ thống chính trị Đức Thủy đây?

Không thể không khẳng định rằng đây là một vấn đề vô cùng khó khăn, Trần Kinh muốn phá được điểm khó này, thì phải suy nghĩ thật nhiều. Trần Kinh chầm chậm khép mắt lại, giống như lão tăng ngồi thiền.

Đầu hắn nghĩ tới lời của Mã Bộ Bình, Mã Bộ Bình có một câu rất kinh điển mà lại rất triết lý, ông ta nói, trong chính trị, nếu không biết làm thế nào, thì đừng làm gì cả.

Lời này xem ra thì rất dễ hiểu, nhưng suy xét cẩn thận, thì lại rất có chiều sâu.

Những chuyện chính trị đều có liên quan đến trách nhiệm, người làm quan sợ nhất là gì, sợ nhất là xảy ra chuyện!

Nếu xảy ra chuyện, thì có thể không giữ được chức quan, có thể mất mũ ô sa, vì vậy mỗi khi đến lúc này, tất cả mọi người đều rất căng thẳng, căng thẳng, thì đây chính là cơ hội! Giờ đây Trần Kinh không có việc gì làm, chỉ là chưa tới lúc thôi, nếu như phương diện nào có vấn đề, mảng công tác mà Trần Kinh phụ trách đó, chẳng lẽ không có ai báo cáo với hắn sao?

Chỉ cần kiên nhẫn, là sẽ có cơ hội, nếu hành động thiếu suy nghĩ trong lúc này, là rất ngu xuẩn. Thế lực mỏng manh, không thể hành động khinh suất, nếu ra tay, là phải tất thắng, nếu không, càng làm nhiều thì càng sai nhiều, càng sai nhiều, thì uy tín sẽ không tăng lên được, nếu vậy, công việc sẽ rất khó làm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi