QUAN SÁCH

Trần Kinh ngồi trên sô pha hút thuốc, nuốt sương nhả khói khiến trong phòng sương khói lượn lờ.

Chân Củng vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thuốc lá rất nồng, y thầm nhíu mày, nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc, vẫn chậm rãi dạo bước tới bên cạnh Trần Kinh, nói:

- Bí thư Trần...

Trần Kinh chỉ chỉ sô pha, nói:

- Ngồi đi, ngồi xuống rồi nói!

Chân Củng ngồi xuống ghế sa lon cạnh Trần Kinh, đem một xấp văn kiện đặt lên tay vịn sô pha, đoạn nói:

- Bí thư Trần, phòng thanh tra điều tra về vấn đề bên phòng Giáo dục đã ra kết quả, tin tố giác đa phần đều là điều tra nhưng không tìm được chứng cứ, bây giờ bản lĩnh bịa đặt của đám người viết đơn tố giác ngày càng lớn, ai cũng viết như chuyện có thật mười mươi, điều này thật sự là đã mang đến rất nhiều khó khăn cho công tác của chúng ta!

Chúng ta cứ việc xâm nhập điều tra đấy, điều tra nhưng không tìm được chứng cứ, lại hao tiền tốn của, cuối cùng còn làm tổn thương tình cảm của các đồng chí. Còn như chúng ta bỏ mặc thì lại không thể khiến người ta yên tâm, điều này thật sự là rất khó xử lý!

Trần Kinh tĩnh lặng hít một hơi khói thật sâu, đặt siêu nước bên tay phải lên bếp điện, bắt đầu lấy trà từ dưới bàn ra.

Trần Kinh lấy trà, rửa chén với động tác ung dung không nhanh không chậm, làm cho người ta cảm thấy hắn rất bình tĩnh.

Giống như hắn căn bản chưa hề nghe thấy lời Chân Củng mới vừa cố nói ra... hệt như vừa rồi Chân Củng căn bản chưa nói gì hết cả.

Chân Củng hơi kích động, muốn lặp lại một lần những gì đã nói, nhưng lời ra đến miệng lại tự nuốt vào.

Nước sôi rất nhanh, Trần Kinh khoan thai pha trà, Chân Củng trong lòng có chút bực bội, muốn mở miệng cáo từ Trần Kinh. Một ngày của anh ta rất bận bịu, đào đâu ra tâm trạng đi thưởng thức trà.

Mà đúng lúc này, Trần Kinh lại nói:

- Đứng vội, uống hớp trà rồi hẵng đi!

Chân Củng còn lời muốn nói nhưng đã bị chặn ngay từ trong cổ họng. Quan lớn một cấp đè chết quan nhỏ, Trần Kinh mời Chân Củng uống trà, đó là xem trọng y, Chân Củng sao có thể dễ bề từ chối chứ?

Việc uống trà với Chân Củng mà nói, quả thực là một loại thống khổ, trà uống vào trong mồm chát đến khổ, vô cùng khó chịu mà vẫn phải gật đầu lia lịa khen ngon.

Y như đứng đống lửa, ngồi đống than, mà Trần Kinh lại tỏ ra hết sức hứng thú, uống trà nói chuyện phiếm hết sức vui vẻ.

Chân Củng thật sự là nhịn không được, bèn nói:

- Bí thư Trần, tôi còn có chút chuyện, không thưởng thức trà với anh được rồi...

Trần Kinh e hèm một tiếng, vẻ tươi cười dần dần thu lại, đoạn nhướng mày nói:

- Lão Chân, anh cả ngày đều bận rộn như vậy sao? Uống một chén trà tĩnh tâm mà cũng không được? Một người tĩnh tâm không được thì làm việc sao nổi chứ?

Chân Củng mặt hơi đỏ lên, môi mấp máy không biết mở miệng ra sao.

Theo ông ta nhớ thì hôm nay là lần đầu tiên Trần Kinh dùng loại khẩu khí này để nói chuyện, đây là khẩu khí gì vậy? Đây rõ ràng chính là giọng điệu giáo huấn.

Làm cấp trên thì giọng điệu này là rất bình thường, Lưu Tích Nhân thường nói chuyện với Chân Củng bằng giọng điệu này. Nhưng giọng điệu này được Trần Kinh nói ra vẫn khiến cho Chân Củng cảm thấy không thích hợp.

Trần Kinh đặt chén trà xuống, nói:

- Anh vừa mới nói, tình hình điều tra của phòng thanh tra phần lớn là điều tra nhưng không tìm được chứng cứ. Vậy tôi hỏi anh, phần lớn cũng chỉ là một phần thôi, ngoài ra sẽ có phần nhỏ, vậy tình hình phần đó ra sao rồi hử?

Chân Củng sửng sốt, giờ mới biết được Trần Kinh sớm đã nghe thấy những gì mình nói, y không dự đoán được Trần Kinh đột nhiên lại chuyển đề tài sang chuyện công việc, nhất thời không biết ứng đối ra sao.

Trầm ngâm một lát, ông ta mới đáp:

- Chủ nhiệm phòng thanh tra Thành Sâm đã làm một báo cáo riêng về lần điều tra này, mọi thứ chi tiết đều được ghi chép lại tỉ mỉ trong báo cáo, để tôi bảo anh ta đem báo cáo giao cho anh thẩm duyệt!

Trần Kinh cười cười, không nói lời nào.

Một ly trà đặt trên tay Trần Kinh khiến Chân Củng cảm thấy Trần Kinh không phải đang uống trà mà là đang thưởng thức đồ cổ. Khoảnh khắc chậm rề này khiến Chân Củng thật sự là chịu không nổi.

Một người trong lòng tĩnh lặng, một người tâm tình vội vàng xao động hai người, như vậy nói chuyện với nhau thì sẽ thành ra thế nào chứ.

- Anh Củng à, tôi với anh đều quen với việc giấy bút, những thứ như báo cáo này nọ ở đâu mà ra, hai ta hiểu rõ hơn ai hết! Cho nên, báo cáo tôi chẳng cần xem nữa, anh Củng làm việc cẩn thận chu đáo, anh nói là điều tra nhưng không tìm được chứng cứ thì chắc là tình hình thực tế cũng chẳng sai đi đâu được.

Tôi tin tưởng ở anh!

Chân Củng liền rối rít:

- Không dám, cảm ơn Bí thư Trần đã tín nhiệm!

Trần Kinh cười ha hả, nói:

- Nói cảm ơn thì là khách khí rồi! Còn có chuyện này khiến tôi hơi buồn bực. Anh nói phòng thanh tra điều tra nhưng không tìm được chứng cứ thì cũng tạm gác qua một bên, nhưng còn việc Quận ủy muốn điều tra bộ máy giáo dục Đức Thủy, tin tức tuyệt mật như vậy sao lại để tiết lộ ra ngoài?

Tôi còn nghe nói, lúc tổ điều tra chúng ta đến thì người ta đã sớm đối đãi nghiêm chỉnh rồi, có chuyện gì vậy chứ? Tổ thanh tra Quận ủy chúng ta hành động mà thành trò trẻ ranh tập làm người lớn rồi, chẳng còn gì gọi là bí mật nữa hả?

Chân Củng khẽ rùng mình, đoạn nói:

- Hẳn là không có việc này đâu, chuyện này sao có thể chứ?

Trần Kinh lim dim mắt nhìn Chân Củng, trên mặt như cười lại như không, nói:

- Anh Chân à, anh không nên kích động, tôi đang suy luận sự việc chứ chưa nhằm vào bất kỳ người nào cả! Đức Thủy chúng ta không thể tự tấu hài làm trò cười cho thiên hạ, thế mất mặt người Đức Thủy lắm.

Tôi nghĩ lần này Quận ủy chúng ta giữ bí mật công tác kém như thế, bí thư Lưu mà biết thì ổng sẽ phản ứng thế nào chứ?

Chân Củng sắc mặt trắng nhợt, trở nên cực kỳ mất tự nhiên. Một câu của Trần Kinh đánh trúng vào chỗ chí mạng của ông ta, Lưu Tích Nhân là số một về yêu cầu nghiêm khắc với cấp dưới, thậm cứ còn cưỡng chế bắt chấp hành.

Nếu chuyện giống kiểu vụ điều tra phòng giáo dục vừa rồi mà gặp phải ông ta thì Lưu Tích Nhân nhất định sẽ nổi giận lôi đình, chắc chắn phải điều tra phanh phui rõ ràng, cuối cùng sẽ còn nhân danh công đạo để nghiêm trị những người có trách nhiệm.

Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh sau lưng Chân Củng túa cả ra, ông ta đột nhiên cảm giác được mình đã có chút xem nhẹ Trần Kinh.

Trần Kinh cả ngày trông thì như chẳng làm quái gì, Lã Vọng buông cần, nhưng hắn lại có thể nghiền ngẫm tính cách người khác rất tỉ mỉ.

Những lời này của Trần Kinh đã chứng tỏ hắn rất am tường về tính cách của Lưu Tích Nhân, Lưu Tích Nhân làm việc kỹ lưỡng, ghét nhất bị người dưới bằng mặt không bằng lòng, mà những chuyện kiểu tiết lộ bí mật như thế này ông ta lại càng không nhịn được.

Người trong Quận ủy đều không đáng tin rồi, ai mới đáng để tin cậy đây?

Mà về chuyện để lộ bí mật, nói thật ra chính là một kiểu cảnh cáo. Bên phòng Giáo dục mấy năm nay làm rất tốt công tác đi lại thượng tầng, nhất là đối tượng cần điều tra lần này, Phó cục trưởng Vương Văn Bân, mỗi lần lễ tết đều không thiếu chia phần cho Chân Củng.

Chân Củng cũng không có nhiều cơ hội để còn có qua có lại mới toại lòng nhau mà chiếu cố cho y một chút, lần này khó lắm mới có cơ hội này, ông ta không hề nghĩ ngợi mà nhắc nhở đối phương luôn thể.

Chân Củng không ngờ Trần Kinh lại bỗng mạnh tay với chuyện này, hắn không chỉ mạnh tay mà “lực đạo” ở đây cũng rất kỳ quái, có chút khiến Chân Củng trở tay không kịp.

Tiếp tục uống trà, Chân Củng cũng không dám ... lộn xộn gì nữa, mặc dù ông ta vẫn đứng ngồi không yên như trước, nhưng trên mặt cũng không lộ ra vẻ gì, càng ngày càng im lặng.

Qua một lúc thật lâu, Trần Kinh lại đổi đề tài, hắn quay đầu nhìn về phía Chân Củng nói:

- Chúng ta làm việc, tĩnh tâm phải đặt hàng đầu mới đúng. Bình ổn tinh thần mà ngẫm lại, một việc phải làm như thế nào, bắt tay vào làm từ đâu.

Trần Kinh chỉ chỉ trái tim mình,

- Còn nữa, khi tĩnh tâm được rồi thì người ta có thể cảm nhận được nhịp đập của con tim đó, trong quá trình làm việc thì tự nhiên đó chính là lương tâm đó!

Chúng ta làm cán bộ, bất cứ lúc nào cũng phải nghĩ đến lương tâm, đừng làm việc trái với lương tâm...

Chân Củng ngoài mặt nở nụ cười rất mất tự nhiên, nói:

- Bí thư Trần cao kiến, cao kiến, tôi được chỉ bảo không ít chút nào!

Trần Kinh lại chuyển đề tài:

- Lão Chân, quay lại với chuyện bên phòng Giáo dục. Anh hãy về nói với Thành Sâm, nếu anh ta thật sự không tra ra vấn đề thì cứ bảo anh ta đích thân đến báo tôi một tiếng! Tôi không cần nộp báo cáo gì cả, tôi thích ba mặt một lời, vấn đáp trực tiếp!

Thư ký Lưu trong hội nghị thường ủy lần trước đã có nói, chúng ta phải có một đội ngũ mẫn cán, mẫn cán ở đây nên bắt đầu từ đâu nào?

Tôi cho rằng nên bắt đầu từ Quận ủy chúng ta, nếu bên trong Quận ủy chúng ta, tồn tại vấn đề, một chuyện nhỏ cũng điều tra không rõ thì còn nhắc đến những từ to tát như "cơ bản", "đại bộ phận" làm gì, những đồng chí như vậy có thể đáp ứng những yêu cầu của Đức Thủy chúng ta trong thời kỳ mới hay không?

Bước chuyển ngoặt trong cách nói chuyện này của Trần Kinh như thay đổi hẳn cả con người hắn lúc nãy.

Vừa rồi khi hắn khoan thai uống trà nghiễm nhiên tỏ vẻ phong thái cao nhân không dùng hương lửa chốn nhân gian, làm cho người đối diện cảm giác có chút sâu xa khó hiểu.

Nhưng hiện tại, Trần Kinh bỗng nhiên trở nên giỏi giang sắc bén rồi, từng câu từng chữ của hắn trực chỉ yếu hại, mỗi một câu, một lời nói đều nhằm điểm mấu chốt mà tấn công, làm cho người ta có chút thở không nổi.

Những lời này của Trần Kinh nghe như là nói Thành Sâm có vấn đề về thái độ làm việc, năng lực làm việc không ổn. Nhưng trên thực tế, đầu mâu của hắn rõ ràng chính là chỉ về ông ta, Chân Củng ngẫm nghĩ mà cảm thấy có chút gánh không được, mặt đỏ bừng cả lên.

Ngay lúc ông ta đang xấu hổ không biết làm sao thì Trần Kinh lại một lần nữa rót trà, khoát tay nói:

- Lão Chân, uống trà, uống trà đi! Anh có vội đến mấy cũng phải uống chén trà này đã, trà Ô Long đại hồng bào, có khí chất đế vương, loại trà này uống ngon nhất là 3 nước đầu.

Đây chính là nước 3, nước trà này trong có vị chát nhẹ, ngọt dịu thơm ngát, thấm vào ruột gan người uống như nước suối từ trên núi, nhưng so với nước suối thì vị dịu mát trong lành hơn, anh nếm thử chứ?

Chân Củng bưng chén lên uống một ngụm, quả thật cảm thấy chén trà này không còn chát như lúc trước nữa, liền thuận miệng nói:

- Đi theo Bí thư Trần đúng là được phát triển kiến thức, ngay từ chuyện uống trà đã có nhiều quy củ cần chú ý như vậy, hôm nay xem như tôi đã được chỉ giáo rồi!

Trần Kinh thản nhiên cười cười, nói:

- Uống trà chỉ là “tiểu đạo”, nhưng trong đó lại ẩn chứa đạo lý lớn, là gì nào. Cái lý ở đây chính là trước đắng sau ngọt! Còn có một đạo lý càng đơn giản hơn nữa, đó là mỗi loại trà có một vị riêng.

Một ly trà đặt ra, hương vị từ đâu mà tới? Đúng là vẫn phải tùy loại trà đem pha.

Chẳng ai pha nổi Thiết Quan Âm mà ra vị Đại hồng bào cả...

Nói tới đây, Trần Kinh lại quay sang tiếp tục:

- Trong thực tế chúng ta cũng sẽ có một số việc, một số tình huống rất dễ mơ hồ nhầm lẫn. Nhưng có một điểm cần quán triệt, rằng dù là chuyện gì thì cũng chỉ có một sự thật! Sự thật tồn tại khách quan, bất cứ kẻ nào cũng không thay đổi được. Cũng giống như trong chúng ta có một số cán bộ không chịu theo quy củ, tạm thời có người có thể đủ làm ô dù cho họ, tạm thời có người che chở ủng hộ.

Nhưng vi phạm kỷ luật vẫn chính là vi phạm kỷ luật, có vấn đề vẫn chính là có vấn đề, hoàn toàn tồn tại một cách khách quan. Sự thật này chỉ cần tồn tại thì chung quy có một ngày sẽ bị người ta tìm ra, từ xưa đến nay không có chuyện tà thắng chính. Tôi tin tưởng vững chắc điểm này, cho nên, tôi có lý do nghiêm khắc yêu cầu điểm này...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi