QUAN SÁCH

Tâm tình Phương Khắc Ba rất tệ.

Dù gã hung hăng phê bình Thiệu Hồng Ngạn, nhưng phê bình là phê bình, trong lòng gã vẫn lo lắng không yên.

Gã phê bình Thiệu Hồng Ngạn là vì Thiệu Hồng Ngạn nói chuyện không suy nghĩ, không có chừng mực.

Vấn đề của Trần Kinh, không chỉ dừng ở vấn đề là 1 chức phó, không phải chức chính, chức phó chủ trì công tác thì vẫn có thể làm người chủ trong nhà được. Thiệu Hồng Ngạn lại cố tình nói Trần Kinh chỉ là chức phó, chẳng đáng gì, nghe những lời này Phương Khắc Ba cảm thấy rất chói tai, cảm giác như Thiệu Hồng Ngạn đang bóng gió nói về gã.

Trên thực tế, hiện tại Thiệu Hồng Ngạn cũng đang gặp áp lực như vậy

Trước kia, Ngũ Đại Minh cao cao tại thượng, gã cảm thấy tài năng của mình không phát huy được, cảm thấy Ngũ Đại Minh cho mình không gian nhỏ hẹp quá.

Nhưng khi Ngũ Đại Minh bỏ gánh xuống không làm, để Phương Khắc Ba đảm đương cái nhà này, làm chủ cái nhà này, gã lại không thể khống chế được cục diện.

Gã vẫn chưa là người chủ của gia đình, người khác đã nói gã không đi theo đường lối của Bí thư Ngũ, muốn đi theo hướng khác, điều này khiến gã rất bị động. Gã cảm thấy đi thế nào cũng không thoát được khỏi cái vòng tròn Ngũ Đại Minh đã vẽ cho gã.

Lại nghĩ về Trần Kinh, Phương Khắc Ba trong lòng càng khó chịu.

Đức Thủy là chỗ nào? Đối với Phương Khắc Ba mà nói, đây là nơi thuộc sở hữu của gã, là hang ổ của gã, là nơi xuất thân của gã.

Ngũ Đại Minh đưa Trần Kinh đến Đức Thủy, hơn nữa còn đảm nhiệm chức Phó bí thư, có thể nói là chạm đến thần kinh mẫn cảm nhất của Phương Khắc Ba. Nhưng quan lớn hơn 1 cấp đã đủ đè chết người, ý của Bí thư, gã không ngăn được, rơi vào đường cùng, gã chỉ có thể ghét Trần Kinh thôi.

Sau đó, gã lại hy vọng Trần Kinh không có đất sinh tồn ở Chính đàn Đức Thủy, Lưu Tích Nhân sẽ dìm chết hắn

Nhưng, giờ nhìn lại, Lưu Tích Nhân đã giao cho Trần Kinh nhiều trọng trách, quan trọng hơn, Trần Kinh bản thân có năng lực rất tốt, làm việc đâu ra đó.

Đến giờ, hắn bắt đầu quán triệt năng lực chủ trương chính trị của mình.

Trong lòng Phương Khắc Ba không thoải mái, Phó trưởng ban thư ký Mãn Diên Ba trong lòng hiểu rõ.

Ý đồ của lãnh đạo không tiện nói, Mãn Diên Ba gọi cho từng thành viên trong bộ máy Quận ủy Đức Thủy.

Trong điện thoai, Mãn Diên Ba lờ mờ nói:
- XX, hiện nay Đức Thủy đang trong thời điểm mấu chốt, 1 mặt, các phương diện công tác đang làm ra thành tích, mặt khác, hiện nay Đức Thủy có rất nhiều vấn đề, rất nhiều nguy cơ.

Đặc biệt Bí thư Lưu giờ lại ở Bắc Kinh xa xôi, Quận ủy Đức Thủy các anh như rắn mất đầu, khó tránh những chuyện vụn vặt, Bí thư Phương rất lo lắng cho tình hình dưới đó.

Sau đó, y nói:
- Bí thư bảo tôi gọi điện cho anh, nói rõ Bí thư rất tin tưởng anh. Vào thời khắc mấu chốt, anh nhất định phải phát huy tác dụng Định Hải thần châm của 1 cán bộ lão thành, không thể để cục diện càng lúc càng tồi tệ!

Mãn Diên Ba tiêm thuốc cho từng người 1, y tin là ở Đức Thủy nhất định sẽ có 1 trào lưu khác nổi lên, Trần Kinh có muốn quán triệt cũng khó khăn!

Trần Kinh tựa vào cửa sổ chầm chậm hút thuốc, trong phòng nồng nặc mùi thuốc lá.

Chân Củng đẩy cửa bước vào, bị mùi thuốc lá làm cho ho khan, Trần Kinh dập điếu thuốc, nói:
- Lão Chân, tôi xin lỗi nhé, tôi nghiện thuốc nặng quá, làm ảnh hưởng đến các anh!

Chân Củng nói:
- Đâu có, đâu có! Tôi đưa vài văn kiện đến cho anh phê duyệt!

Chân Củng xếp chồng văn kiện lên bàn, Trần Kinh bước qua xem vài trang sau đó khép văn kiện lại, nói:
- Đám văn kiện này cứ để đấy, Bí thư Lưu cũng sắp về rồi!

Chân Củng “Hả” 1 tiếng, giọng điệu hơi mất tự nhiên.

Là Chánh văn phòng Quận ủy, anh ta là người có quan hệ mật thiết với Lưu Tích Nhân nhất, tin Lưu Tích Nhân về anh ta còn chưa biết, sao Trần Kinh biết trước được?

Trong lòng anh ta rất nghi ngờ, nhưng chỉ nghi ngờ thôi chứ không hỏi, chỉ để ở trong lòng.

Chân Củng làm việc với Trần Kinh lâu, anh ta cảm thấy mình càng ngày càng không thể hiểu được Trần Kinh.

Trần Kinh làm việc đôi khi thực sự nằm ngoài dự đoán của mọi người. Chẳng hạn như sự cổ gần đây còn khiến 1 nhân viên tử vong, còn tiến độ của công trình cải tạo nữa chứ. Những điều này đối với Đức Thủy mà nói liên quan đến đại sự ổn định và danh dự, còn liên quan đến lợi ích đại cục nữa.

Chuyện như vậy, Trần Kinh không nắm chắc đại cục, lại để Nhiếp Quang chủ đạo, quán triệt theo ý của Nhiếp Quang, Trần Kinh thì chỉ gánh tội, hắn định làm gì vậy?

Dưới cái nhìn của Chân Củng, ở Đức Cao, Trần Kinh không cần e dè thái độ và mặt mũi của ai. Nhưng không thể không để ý đến thái độ và mặt mũi Lưu Tích Nhân.

Chẳng hạn như Chân Củng mà nói, quan hệ với Nhiếp Quang rất bình thường, thái độ của anh ta tất cả đều xoay quanh Lưu Tích Nhân, chỉ cần Lưu Tích Nhân tín nhiệm anh ta, dù toàn bộ Đức Thủy không ai tín nhiệm anh ta, anh ta cũng chẳng thay đổi.

- Bí thư Trần, chuyện xảy ra ở Hà Hoa mấy hôm trước, chúng ta có làm báo cáo không? Tốt nhất là báo cáo bằng văn bản, như vậy sẽ chính thức hơn, giờ chúng ta báo cáo lên trên, lãnh đọa bên trên cũng có thể thông qua chuyện này nhìn thấy được thái độ của chúng ta!
Chân Củng đề nghị.

Trần Kinh trầm ngâm không nói, 1 lúc sau, hắn mới nói:
- Cái này không cần, mấy thứ báo cáo gì đó, tất cả chúng ta cứ dựa theo báo cáo của Cơ quan công an và các bộ phận có liên quan chuyển thẳng lên. Chuyển tài liệu như vậy, so với đi qua tay chúng ta sẽ thích hợp hơn.

Khẩu khí của Trần Kinh rất cứng rắn, nhưng trong lòng thầm thở dài.

Hắn nhớ đến tình hình mình điều tra Hà Hoa, trong lòng có chút thổn thức.

Không thể không nói, giữa nhân viên giải phóng mặt bằng với cư dân Hà Hoa xảy ra xung đột, trong chuyện này có rất nhiều hệ lụy.

Nếu như đem tất cả những trách nhiệm này đều đỗ lỗi cho Khu dân cư và Công ty xây dựng Phiếm Giang từng có mâu thuẫn thì không đáng thuyết phục.

Lần xung đột này, vấn đề chủ yếu vẫn nằm ở chuyện giải phóng mặt bằng.

Bồi thường dựa theo quy định của Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận, chỉ có gần 70% khoản tiền này đến tay người dân, còn hơn 30% là bị Văn phòng quản lý khu phố tham ô, khoản tiền tham ô không đến tay dân chúng này chính là nguyên nhân dẫn đến mâu thuẫn.

Ngoài ra, còn hàng loạt vấn đề như sắp xếp nhà cửa, vị trí nhà quá xa, thiết bị lại chưa hoàn thiện..., chính phủ đều không ra mặt phối hợp làm việc, đây là 1 vấn đề lớn.

1 loạt vấn đề chồng chất lên nhau, giải quyết chậm chạp, vấn đề càng ngày càng lớn, cuối cùng mới dẫn đến cục diện không thể vãn hồi như hiện nay.

Trần Kinh lúc đó đã đến 1 hộ gia đình chưa giải phóng mặt bằng.

Lúc đó ông cụ có nhắc đến vấn đề giải phóng mặt bằng, nói:
- Chính phủ bảo chúng tôi đi, bảo xây dựng cao ốc trên mảnh đất này, chúng tôi không ý kiến. Nhưng chính sách của chính phủ phải phù hợp với chúng tôi. Chúng tôi đều thất nghiệp, 2 miệng ăn toàn dựa vào xe bán dạo

Xây dựng thành phố đẹp quá, sau này xe bán dạo sao mà bán nữa đây? Tôi sống làm sao đây?

Ông cụ nói rất thành khẩn, trong giọng nói còn có sự bất đắc dĩ và lo lắng.

Bất đắc dĩ là bởi vì bọn họ không còn cách nào khác, lo lắng là vì, họ lo chuyện rắc rối lần này sẽ khiến họ bị quy vào phần tử gây rối.

Trần Kinh thông qua xâm nhập điều tra, phát hiện chuyện này hoàn toàn có thể tránh khỏi, nếu chính quyền từng cấp từng cấp có thể thực hiện chính sách đến nơi đến chốn thì chắc chắn chuyện này không thể xảy ra.

Nói 1 ngàn, làm 1 vạn, trong quá trình này đã thiếu sự “kết nối”.

Kể ra, chính vì cán bộ cơ sở không làm tròn bổn phận, vì không làm tròn bổn phận, dẫn đến vấn đề lớn, tạo ra ảnh hưởng tiêu cực, điều này khiến người ta phải đau lòng

Theo Trần Kinh, chuyện này trở thành như vậy, đối với toàn Đức Thủy mà nói, chính là 1 vụ bê bối.

Việc xấu trong nhà không nên đưa ra bên ngoài, nên lập tức tìm ra vấn đề, giải quyết vấn đề, hóa giải mâu thuẫn từ trong nội bộ.

Nhưng cách làm hiện nay không phải như vậy, cách làm hiện tại là Đu và Ủy ban nhân dân quận phải khống chế dư luận, không cho đưa tin việc này, cố gắng dập bớt lửa.

Còn về những chuyện khác, Ủy ban nhân dân quận do Phó chủ tịch quận đích thân dẫ đội tự vệ đi trông coi mấy “phần tử gây rối” kia, đồng nghĩa giám sát hành động của những người này, đặc biệt là không cho những người này ra khỏi Đức Thủy, tránh để họ đi khiếu kiện.

Cách làm như vậy chỉ giải quyết được phần ngọn, không giải quyết được vấn đề căn bản, cho dù dùng cách này để giải quyết vấn đề thì vẫn để lại hậu quả ngầm, mà hậu quả ngầm như vậy sẽ kéo rất dài, thậm chí là kéo dài nhiều năm, có khả năng vì thế sẽ dẫn đến tai họa lớn.

Nếu chỉ như vậy thì cũng thôi đi, quan trọng hơn là, có người làm như vậy để lợi dụng, đạt được mục đích chính trị của bản thân.

Chẳng hạn như Nhiếp Quang, rõ ràng gã muốn đấu với Lưu Tích Nhân nhưng không dám.

Thế nên gã lợi dụng cơ hội này, để Trần Kinh đến khoác 1 tấm da, để khiến chuyện này giống như là giữa Trần Kinh và Tam Giang có mâu thuẫn, là do Trần Kinh không chịu tha cho Tam Giang, muốn điều tra tới tận gốc chuyện này.

Người ngoài nhìn vào, Trần Kinh 1 mũi tên trúng 2 đích, hắn điều tra Tam Giang, cũng là giải quyết những xung đột lần này, để báo cáo về xung đột lần này với công luận, với dân chúng.

Người trong thiên hạ đều biết, Lưu Tích Nhân là chỉ huy chính của dự án cải tạo thành phố, hiện công ty xây dựng Phiếm Giang đến Đức Thủy, cũng được Lưu Tích Nhân dốc sức ủng hộ.

Hiện nay Trần Kinh muốn để công ty xây dựng Phiếm Giang dính vào chuyện này, muốn làm rõ, điều tra rõ chuyện này, vyaaj rốt cuộc là hắn muốn làm rõ cái gì?

Có bao nhiêu người tin rằng Trần Kinh muốn làm rõ nguyên nhân gây ra sự cố lần này, muốn trả lại công bằng cho dân chúng không?

Hành động này của Trần Kinh, trong chính trị vô cùng mẫn cảm, Trần Kinh rõ ràng muốn lợi dụng lúc Lưu Tích Nhân không ở Đức Thủy, muốn điều tra Lưu Tích Nhân, muốn làm rõ nội tình Lưu Tích Nhân.

Không phải muốn hại Lưu Tích Nhân, Trần Kinh có thể hạ độc thủ, có thể điều tra Tập đoàn Tam Giang sao?

Không thể không nói, Nhiếp Quang là 1 tay chính trị già đời, gã am hiểu các kỹ xảo đấu tranh trong chính trị.

Mâu thuẫn giữa gã và Lưu Tích Nhân rất rõ nét, gã muốn lôi kéo Trần Kinh, ngay cả chiến thuật áp dụng cũng mang tính lôi kéo.

Phần lôi kéo, đó là chủ động thể hiện thiện ý với Trần Kinh. Còn phần đánh, đó là tạo cớ để Trần Kinh với Lưu Tích Nhân đối mặt, mượn tay Lưu Tích Nhân khiến Trần Kinh khó sống, từ đó tranh thủ điều kiện chỉnh Trần Kinh.

Nhiếp Quang và Trần Kinh trước kia rất ít tiếp xúc, hắn thật sự không ngờ bề ngoài Nhiếp Quang nhã nhặn mà bên trong lại không hề đơn giản...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi