QUAN SÁCH

Phương Uyển Kỳ bước vào, che miệng ho khan 1 trận.

- Phòng anh làm người ta sặc chết mất, có ai giống như anh tự nhốt mình trong phòng, cửa sổ chẳng thèm mở mà lại hút thuốc không hả?
Phương Uyển Kỳ hừ giọng nói, cô nàng bước tới, trên tay cầm 1 chiếc đèn pin định đi mở cửa sổ.

Cửa sổ vừa mở ra, Trần Kinh dùng bật lửa đốt 1 ngọn nến lên, trong phòng liền le lói chút ánh sáng.

- Sao thế? Anh không phải lãnh đạo sao? Bên điện lực dám cắt điện khu nhà anh à, sao anh không gọi điện 1 cú, không phải sẽ giải quyết gọn được chuyện này sao?
Phương Uyển Kỳ cười khúc khích nói.

Hôm nay cô nàng mặc bộ đồ công sở, bộ đồ vest màu đen may vừa khéo người càng làm nổi bật thân hình của cô nàng.

Trong vẻ nữ tính của Phương Uyển Kỳ còn có cả vẻ tài trí, đặc biệt là dưới ánh nên thấp thoáng, làn da vốn trắng nõn nà giờ lại ánh thêm chút màu đỏ nhàn nhạt, giống như thoáng vẻ thẹn thùng.

Điều này khiến những nét trẻ trung, cá tính thường ngày của Phương Uyển Kỳ giờ lúc này toàn toàn mờ nhạt đi.

Bình thường Phương Uyển Kỳ rất đẹp, vừa cá tính lại thêm chút khéo léo, vô cùng quyến rũ.

- Sao em đến đây? Có âm mưu gì đấy?
Trần Kinh không trả lời câu nói đùa của Phương Uyển Kỳ mà đổi đề tài khác.

Phương Uyển Kỳ ngồi xuống ghế, rót 1 chén trà, thản nhiên nói:
- Chuyện của anh hôm nay em có nghe nói, đúng là cũng hơi tiếc, nhưng cũng chẳng có gì quan trọng. Học tập thì có nhiều cơ hội, lúc này Bí thư Sa đang học theo người khác, học theo các tỉnh khác thôi mà!

Sau này chắc chắn còn rất nhiều cơ hội, lần này bỏ lỡ thì lại có lần khác thôi!

Giọng Phương Uyển Kỳ rất nhẹ, đôi mắt luôn băn khoăn nhìn Trần Kinh, đối với cô nàng mà nói, cơ hội an ủi người ta như vậy không nhiều.

Trần Kinh thản nhiên cười cười:
- Bên ngoài đồn đại nhiều lắm à? Mà có đồn mấy thì anh cũng chẳng quan tâm, anh chỉ chăm chỉ làm việc, làm những việc thực tế, chẳng sợ mấy lời hàm hồ kia!

Trần Kinh dừng một chút, ánh mắt nhìn chằm chằm Phương Uyển Kỳ, nói:
- Em cảm thấy anh yếu đuối vậy à? Chỉ có chuyện nhỏ xíu thế này mà cũng cần em an ủi anh sao?

- Anh rất kiên cường!
Phương Uyển Kỳ nói:
- Em chỉ ghé thăm anh, xem như an ủi 1 chút, dù thế nào, cũng coi như có lòng tốt, anh đừng có biến lòng tốt của em thành lòng lang dạ thú chứ!

- Tối mịt như thế này, cực cho em rồi! Cả ngày nay cúp điện. Em đến an ủi anh anh hoan nghênh, nhưng anh lại không thể tiếp đãi em cho tử tế, có lỗi với em quá!
Trần Kinh nói

Phương Uyển Kỳ cười cười nói:
- Quen anh lâu như vậy, hôm nay mới thấy anh nói được 1 câu có lương tâm, điều kiện tiếp đãi của anh kém, nhưng có câu này của anh. Em...

Phương Uyển Kỳ nói được 1 nữa, cảm thấy giọng điệu có gì đó không đúng, câu tiếp theo cũng cảm thấy khó nói thành lời.

Bình thường trước mặt người khác cô đều cao cao tại thượng, cho tới bây giờ cũng chỉ có người khác dụ dỗ cô, nói với cô những điều dễ nghe, trêu chọc cho cô vui.

Còn nói mấy câu mờ ám như ngày hôm nay, cô nàng đã phải lấy hết dũng khí, nhưng cũng chỉ dám nói đến đây là cô đã thẹn thùng lắm rồi.

Cô lén nhìn Trần Kinh, dường như Trần Kinh vẫn chưa nhận ra điều gì. Trong lòng cô nàng thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng có chút thất vọng.

Xác định mối quan hệ với Trần Kinh, Phương Uyển Kỳ vẫn luôn cảm thấy phức tạp.

Cô từng nghĩ cô cứ bình thường với Trần Kinh, cả đời là bạn, nếu như vậy, cả 2 bên đều không phải chịu áp lực gì, bản thân cô cũng không phải mệt mỏi như bây giờ.

Nhưng, công việc bận rộn, cứ mỗi lần rãnh rỗi, nhất là 1 mình trong đêm quạnh quẽ, 1 mình không ngủ được, trong đầu cô luôn hiện lên bóng dáng Trần Kinh.

Với điều kiện của Phương Uyển Kỳ, bên cạnh cô trước nay không thiếu đàn ông.

Bao nhiêu thanh niên tài năng tuấn tú đã phải vắt hết óc để tiếp cận Phương Uyển Kỳ.

Trong đám người này, kiểu nào cũng có, có người cực kỳ si tình, nghĩ đủ mọi cách làm cô vui. Cũng có người dám tiêu tiền để chứng minh cả 2 môn đăng hộ đối, cùng có tiền tiền đồ vô lượng.

Còn có người thì tấn công từ vòng ngoài thông qua cha mẹ, anh chị em.

Trong đó, có đủ các chàng trai tài giỏi, cao to, đẹp trai, nhà giàu, tất cả những điều đó, trong lòng Phương Uyển Kỳ tỏ tựa gương.

Nhưng Trần Kinh và những người này không giống nhau.

Phương Uyển Kỳ thích 2 điểm ở Trần Kinh, thứ nhất là không bao giờ chịu thua, thứ hai là tính cách mạnh mẽ hiếu thắng.

Cô quen Trần Kinh từ sớm, lúc đó Trần Kinh vẫn còn đang ở tầng thấp nhất, lương tháng bèo bọt, làm những công việc nặng nhọc nhất. Ngày nào cũng tiếp xúc với đám người ở tầng lớp thấp của xã hội, công việc như vậy, trên thế gian này có quá nhiều.

Trần Kinh có thể trở thành người duy nhất khác với bọn họ chỉ vì hắn có sở trường viết văn, là 1 cây bút tốt.

Nhưng xã hội này quá dư thừa nhân tài, chỉ là 1 cây bút cứng rắn thì đã là gì chứ?

Nhưng, dựa vào khởi điểm này, Trần Kinh cũng không oán trời trách đất, cũng không cam chịu. Mà luôn tích cưc đi lên phía trước, đối diện với những khó khăn lớn hơn, đối diện với những đối thủ hùng mạnh, trong suy nghĩ của Trần Kinh không tồn tại ý định lùi bước và bỏ cuộc, càng không có an nhàn và ngừng lại.

Trần Kinh luôn có nhiệt tình với câu việc, luôn có trách nhiệm với công việc, cũng rất tự tin vào tiền đồ của mình.

Nhiệt tâm tiến lên phía trước, tác phong dũng cảm phấn đấu của Trần Kinh đã khiến những người tiếp xúc với hắn, gặp hắn đều có ấn tượng rất sâu sắc, hơn nữa cũng rất dễ bị hắn cuốn hút.

Trừ những điểm này, Trần Kinh đối nhân xử thế rất hờ hững, càng khiến Phương Uyển Kỳ khó chống lại được.

Trần Kinh làm việc chưa bao giờ lúc nóng lúc lạnh, dù ai đứng trước mặt hắn thì hắn cũng đối xử bình đẳng, chưa bao giờ có ý định giả bộ siểm nịnh lãnh đạo, cũng không run rẫy trước những người cao cao tại thượng.

Chẳng hạn như Phương Uyển Kỳ vậy.

Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ tiếp xúc với nhau mấy năm nay, quan hệ của 2 người từ xa lạ đến là bạn bè, tất cả đều rất tự nhiên, giống như nước chảy thành sông vậy.

Cảm giác này, Phương Uyển Kỳ cả đời này chưa từng trải qua. Những người cô từng tiếp xúc, hoặc ít hoặc nhiều trong lòng đều có sự giả dối và tính toán, dù cho thân quen cỡ nào, cũng không đạt được tình bạn thực sự

Có 1 vài thanh niên bề ngoài cố ý tỏ ra thâm trầm, lạnh lùng.

Chỉ cần Phương Uyển Kỳ giở chút thủ đoạn là đã có thể bóc được bộ mặt giả dối của những người này, để lộ bộ mặt thật ra rồi thì những người này cũng giống như những người khác.

Không khoa trương mà nói, chỉ khi Phương Uyển Kỳ ở cạnh Trần Kinh cô mới có thể thật sự thả lỏng bản thân, mới có thể thật sự không đề phòng.

- Trần Kinh, có chuyện này anh đã biết chưa?
Phương Uyển Kỳ nhìn Trần Kinh nhẹ giọng nói.

Trần Kinh quăng ánh mắt về phía cô nàng

- Ở thành phố Đức Cao, hình như có mở 1 nhà hàng ngon lắm, ở ngay bên bờ sông, trang trí rất lộng lẫy, hình như tên “Kim Ngọc Tửu Lâu” í.
Phương Uyển Kỳ thản nhiên nói
- Em hơi tò mò, nên đã đến đó xem thử, hình như chủ là người Lễ Hà!

Sắc mặt Trần Kinh thay đổi, lúc lâu sau hắn mới hỏi:
- Chuyện này từ khi nào? Gần đây à?

Phương Uyển Kỳ lắc đầu nói:
- Em cũng chẳng biết là khai trương lúc nào, chỉ lúc đi ngang qua em mới thấy nên vào xem thử.

Trần Kinh thản nhiên cười, không nói câu nào.

Chuyện Kim Ngọc Tửu Lâu vào Đức Cao, Trần Kinh đã biết.

Hiện nay chuyện kinh doanh của Kim Ngọc Tửu Lâu gần như hoàn toàn do Ân Hồng và Từ Lệ Phương phụ trách. Từ Lệ Phương nắm hầu hết mọi việc.

Chuyện đưa Kim Ngọc Tửu Lâu vào Đức Cao Trần Kinh không biết có phải sách lược của ai, nhưng trước khi vào đây, Từ Lệ Phương đã gọi điện cho Trần Kinh.

Trong điện thoại cô nói, cô và Ân Hồng muốn đến thăm hắn, Trần Kinh lúc đó đang ở Sở Giang, bèn nhẹ nhàng từ chối. Trong suy nghĩ của hắn, Kim Ngọc Tửu Lâu đến Đức Cao, chuyện này từ suy nghĩ đến hành động cụ thể hẳn là phải có cả 1 quá trình.

Hắn không ngờ rằng, tốc độ lại nhanh như vậy, Kim Ngọc Tửu Lâu Đức Cao không ngờ đã khai trương rồi!

- Anh với Kim Lộ không liên lạc à? Em nghe nói, cô ấy mở chuỗi nhà hàng ở vùng duyên hải, phát đạt lắm! Đúng là không thể ngờ, một cô nàng xuất thân từ Lễ Hà mà lập nên thành tích như vậy, đúng là khiến người ta giật mình!
Phương Uyển Kỳ làm bộ lơ đãng nói.

Trần Kinh trầm mặc, im lặng không nói gì.

Ánh mắt Phương Uyển Kỳ lướt qua mặt Trần Kinh, không nói thêm gì nữa.

Vẻ mặt của Trần Kinh rất bình thản, bình tĩnh đến mức khiến người ta nghi ngờ. Nhưng từ vẻ bình thản này Phương Uyển Kỳ cảm nhận được rõ sự đau đớn và mất mát khôn cùng trong lòng Trần Kinh!

Vốn có nhiều câu Phương Uyển Kỳ định nói để rèn sắt khi còn nóng.

Nhưng không biết tại sao, trong lòng cô lại nghĩ không nên nói những câu này.

- Uống rượu đi, chỗ anh có rượu không?
Không biết qua bao lâu, Phương Uyển Kỳ mới đưa ra đề nghị!

Tim cô đập mạnh, cô sợ Trần Kinh sẽ từ chối, nếu như vậy thì cô sẽ khó mà chịu được. Hôm nay cô đến chỗ Trần Kinh đã phải do dự rất lâu. Cô rất quan tâm đến Trần Kinh.

Cô đã thông qua mọi con đường để tìm hiểu, gần đây Trần Kinh bị mọi phía ép hắn phải giải quyết vấn đề cá nhân.

Lúc này, Phương Uyển Kỳ cảm thấy đứng ngồi không yên. Hôm nay, cơ hội này cũng được cô tính toán rất kỹ, cô quyết định đường hoàng đến tìm Trần Kinh tâm sự!

- Trong cái tủ phía sau đó, có 2 chai rượu, lần trước có 2 cán bộ Lễ Hà đem qua biếu!
Trần Kinh chỉ ngăn tủ chỗ TV.

- Chúng ta mỗi người 1 chai, rượu này cũng được, uống từ từ có thể uống nhiều 1 chút!
Trần Kinh nói.

Cường độ làm việc cao, tâm trạng luôn chịu áp lực, khó có cơ hội được buông lỏng.

Chẳng hạn như hôm nay, trong lòng Trần Kinh đủ các cảm xúc lẫn lộn, đủ các cảm xúc đan xen với nhau, cảm giác này khó dùng ngôn từ để diễn đạt.

Trần Kinh lúc này thật sự muốn uống chút rượu!

Khó tìm được đối thủ, hôm nay trời lại tối đen như mực, ngồi trong đêm đen như vậy uống vài chén đi!

Bỏ mấy thứ quyền thế, mấy chuyện ồn ào... vứt hết qua 1 bên đi. Đời người, có nhiều thứ phải theo đuổi, nhưng cũng có nhiều thứ phải lãng quên.

Để chén rượu này làm vật dẫn, để vứt đi những phiền muộn và buồn bực, uống rượu trong đêm, rượu nuốt xuống bụng, sau đó lại cho ra khỏi cơ thể, hóa thành khói bụi giữa vũ trụ mênh mông đi...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi