QUAN SÁCH

Ngày 18 tháng 10

Một ly trà đặc, một điếu thuốc cay.

Ngồi đối diện Trần Kinh là Hồng Lực viện trưởng viện kiểm sát, kiêm bí thư đảng bộ viện kiểm sát.

Công việc điều tra, chứng thực về công trình hai đoạn đường đã xuống cấp ở quận Đức Thủy đều do viện kiểm sát phụ trách.

Vì vụ án này rất quan trọng hơn nữa lại còn liên quan tới những vấn đề mà những vị lãnh đạo chủ chốt đang quan tâm vì vậy Lưu Tích Nhân tự mình sắp xếp công việc sau đó giao cho Hồng Lực phụ trách việc này và phải báo cáo lại cho ông ta.

Hồng Lực triển khai công việc rất nhanh, chỉ trong vòng ba bốn ngày, anh ta dẫn đội điều tra đi khắp tỉnh, bắt đầu cho điều tra từ vùng trọng yếu nhất, thông qua một loạt những điều tra chứng nhận, hiện tại anh ta đã điều tra sự việc rõ ràng, lập báo cáo, hiện tại anh ta dựa vào bản báo cáo đó để báo cáo lại với những vị lãnh đạo chủ chốt.

Tất nhiên người đầu tiên mà anh ta phải báo cáo đó là Lưu Tích Nhân, Lưu Tích Nhân đã đưa ra những nhận xét rất tốt về bản báo cáo của anh ta và đồng tình rằng viện kiểm sát làm việc rất tỉ mỉ, hiệu quả công việc cao, bằng chứng xác thực, rõ ràng, đúng là một tổ chức điều tra có năng lực, sau đó, Lưu Tích Nhân bảo Hồng Lực rằng phải nộp ngay bản báo cáo này cho phó bí thư Trần Kinh.

Báo cáo với Lưu Tích Nhân xong, anh ta tiếp tục báo cáo với Nhiếp Quang , giống Lưu Tích Nhân, sau khi xem xong báo cáo của anh ta thì Nhiếp Quang cũng đánh giá cao những thành tích của viện kiểm sát, đúng là có một không hai và cũng yêu cầu báo cáo ngay với Trần Kinh.

Việc đấu đá, cạnh tranh nhau giữa các phòng ban ở quận ủy thì Hồng Lực cũng chẳng còn lạ gì, vì vậy mấy năm lại đây anh ta luôn giữ quan hệ thân thiết với Lưu Tích Nhân.

Có rất nhiều vụ án giống như trên, Lưu Tích Nhân đều trực tiếp chỉ huy viện kiểm sát mà không thông qua Ủy ban chính trị pháp luật.

Điều này khiến cho Hồng Lực có chút cảm động.

Bí thư ủy ban chính trị pháp luật Vương Học Bình và Hồng Lực nhiều năm nay đã thuộc hai phe chính trị khác nhau, nói ngay cái chức bí thư ủy ban chính trị pháp luật này, trước đây phó bí thư ủy ban chính trị pháp luật Vương Học Bình và viện trưởng viện kiểm sát Hồng Lực này đã cạnh tranh nhau rất nhiều.

Sau này Vương Học Bình đã lật ngược thế cờ, lấy yếu thắng mạnh, một bước đã trở thành ủy viên thường vụ quận ủy, bí thư ủy ban chính trị pháp luật, chuyện này đã cách đây rất nhiều năm rồi, nhưng tới bây giờ thì Hồng Lực vẫn mãi giữ chức viện trưởng viện kiểm sát mà không có sự thay đổi nào.

Thật lòng mà nói thì anh ta đối với Vương Học Bình vẫn có chút không vừa lòng. Để cho Vương Học Bình chỉ huy, anh ta thấy rất khó chịu.

Lưu Tích Nhân có thể trực tiếp giao nhiệm vụ cho anh ta, vượt mặt Vương Học Bình, vì vậy anh ta mới dựa vào Tích Nhân để thăng tiến.

Nhiệm vụ lần này Lưu Tích Nhân giao cho anh ta có vẻ rất quan trọng, hai người đã bàn bạc với nhau hơn một giờ.

Từ những gì Lưu Tích Nhân nói thì anh ta có thể cảm nhận được Lưu Tích Nhân cũng không ưa gì Vương Học Bình.

Những nội dung, vấn đề được đưa ra trong hội nghị thường vụ không thể được bảo mật một cách tuyệt đối, Hồng Lực cũng đã nghe ngóng được gì đó.

Bây giờ Vương Học Bình và Lưu Tích Nhân bắt đầu có mâu thuẫn, Vương Học Bình dần dần theo phe Trần Kinh. Hơn nữa mâu thuẫn giữa Trần Kinh, Lưu Tích Nhân và Nhiếp Quang ngày càng trở lên gay gắt, không sớm thì muộn cũng thể hiện ra mặt thôi.

Lúc này Hồng Lực có thể làm người tiên phong cho Lưu Tích Nhân, anh ta thấy rất vinh hạnh và vui sướng.

- Phó bí thư Trần, toàn bộ sự việc là như thế này
Công việc có sai sót, nhầm lẫn khiến ai cũng cảm thấy rất tiếc. Hơn nữa đã để cho kẻ gian lợi dụng những kẽ hở này làm cho hình tượng của huyện Đức Thủy chúng ta bị bôi nhọ, sai lệch sự thật. Đây là kết quả điều tra cuối cùng của chúng tôi về cái vụ án này.

Công việc tiếp theo. Chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ thủ tục tố tụng đối với những người có liên quan tới sự việc này, trong đó có cả một số cán bộ của chúng ta đã vi phạm kỉ luật. Một mặt, chúng tôi cũng mong ban kỉ luật sẽ sẽ tiến hành thẩm tra thêm về những trường hợp này.

Là viện trưởng viện kiểm sát, tôi luôn phải cho mọi người thấy rằng, chúng tôi nhất định sẽ điều tra sự việc rõ ràng và triệt để, và đưa kết quả điều tra chân thực nhất trước công chúng! Đảm bảo giảm tối đa những ảnh hưởng xấu của sự việc này.

Đây là những lời của Hồng Lực ư? đanh thép quá nhỉ, anh ta ngày thường đạo mạo là vậy, thân là viện trưởng viện kiểm sát xem ra có vẻ rất uy nghi.

Trần Kinh gật gật đầu, nhếch mép cười và nói:
- việc này đồng chí đã làm rất tốt, hơn nữa tôi cũng không quản việc ấy. Vì vậy đồng chí cũng không cần báo cáo với tôi.

Hồng Lực dõng dạc nói:
- Đây là ý của bí thư và chủ tịch quận, đồng chí là lãnh đạo chủ chốt của khu vực này, cần phải nắm rõ tình hình chi tiết của chuyện này chứ.

Trần Kinh cầm ly trà lên uống một ngụm, thầm nghĩ rằng, xem ra lần này Lưu Tích Nhân và Nhiếp Quang không đợi được nữa rồi!

Đối với cái vụ án này trong lòng Trần Kinh mới đầu cũng cảm thấy có chút lo lắng không yên.

Nhưng dần dần, cái sự lo lắng ấy của hắn không còn nữa.

Vì càng ngày hắn càng chắc chắn rằng đằng sau cái vụ án này có rất nhiều thế lực khác nhau đã nhúng tay vào và cũng có quá nhiều lỗ hổng.

Với kết quả điều tra của cái vụ án này, trước mắt mà nói thì Trần Kinh cũng cho rằng tình huống xấu nhất của mình chẳng qua là phải từ bỏ cái vị trí này.

Nhưng về lâu dài mà nói, việc này cũng như cái kim trong bọc không sớm thì muộn cũng phải lòi ra thôi, sớm muộn cũng có những phát hiện mới, tới lúc đó bản báo cáo này chẳng phải như một câu chuyện cuời sao.

Nghĩ tới những điều đó, Trần Kinh có chút thất vọng về bọn Lưu Tích Nhân và Nhiếp Quang, là lãnh đạo chủ chốt của một vùng, chỉ nghĩ đến an oán cá nhân mà quên đi trách nhiệm của mình, không có cái nhìn đại cục về sự việc, thật khiến cho người ta phẫn nộ.

- Dựa vào những điều tra trước mắt về vụ án này của các anh, thì tôi cũng có liên quan! Đây chắc hẳn là nguyên nhân mà tại sao Lưu bí thư và Nhiếp chủ tịch lại bảo anh đến báo cáo với tôi. Anh đã tỏ rõ thái độ của mình, tôi cũng vậy, về việc điều tra sau này của vụ án này thì anh không cần phải băn khoăn gì nữa.

Nên điều tra thế nào thì điều tra vậy đi, kỉ luật đảng vô tình bất cứ ai phạm phải thì đều không có trường hợp ngoại lệ Trần Kinh nghiêm túc nói.

Hồng Lực ngẩn người ra, theo bản năng gật gật đầu.

Anh ta và Trần Kinh ngồi đối diện nhau, trong ánh mắt của Trần Kinh không biểu lộ một chút hoảng loạn, sợ hãi nào, càng không nói đến phẫn nộ và uất ức.

Trong lòng anh ta cũng có phần khâm phục Trần Kinh, anh ta và Trần kinh rất ít khi tiếp xúc với nhau, nhưng anh ta vẫn luôn tò mò về vị Phó bí thư trẻ tuổi của Đức Thủy, tại sao chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà lại có ảnh hưởng lớn như vậy ở vùng Đức Thủy, giờ gặp mặt mới biết quả thật không phải ngẫu nhiên mà lại vậy.

Riêng cái sự điềm tĩnh và kiên định này cũng khiến cho người ta cảm thấy ngưỡng mộ rồi.

Bất giác, cái sự hung hăng hung hổ ban đầu Hồng Lực hết dần đi, sự uy nghiêm của một vị viện trưởng viện kiểm sát đột nhiên mất đi.

Trần Kinh bỏ kính xuống, lấy trong ngăn kéo ra một cái mảnh vào và cẩn thận lau cái kính ,“teng” “teng” “teng” tiếng chuông tin nhắn điện thoại kêu lên, hắn đeo kính vào và cầm điện thoại lên.

Trên mang hình điện thoại hiện rõ ràng dòng chữ: “con chim đã sập bẫy rồi, mẹ nó, đừng có đùa với cơn giận của ông, không ai biết ta đang đứng sau giật dây !

Từ phần nơi gửi tin nhắn của người gửi thấy ba chữ:” Phương Liên Kiệt!”

Trần Kinh không nói gì lẳng lặng nhét điện thoại vào trong ngăn bàn, đặt tay xuống bàn, bình thản cầm cây bút máy pike ở trên bàn, mặt dần dần dãn ra, và nói

- Hồng Kiểm, lần sau báo cáo việc này với tôi, phải đưa ra những tình tiết mới, quan trọng hơn, tiếp tục cố gắng!

Hồng Lực sửng sốt, tưởng mình nghe nhầm.

Lần sau báo cáo?

Lại còn có lần sau báo cáo nữa ư?

Hồng Lực rất muốn nhắc nhở Trần Kinh rằng ngay mai cuộc họp thường vụ của ủy ban quận đã diễn ra rồi, trong cuộc họp lần này anh ta phải báo cáo tình hình điều tra vụ án này với ban thường vụ.

Dựa vào tình hình trước mắt thì vụ án này đã quá rõ ràng rồi, chỉ dựa vào cái mối quan hệ không rõ ràng giữa Trần Kinh và Diêm Danh thì ngày mai sau khi hội nghị thường vụ của đảng bộ diễn ra thì Trần Kinh có thể bị cắt chức và chờ thẩm tra.

Bất kể kết quả thẩm tra như thế nào thì Trần Kinh và cái duyên của hắn với Đức Thủy coi như chấm hết, chẳng nhẽ lại còn phải báo cáo với hắn cái gì nữa?

Theo phản xạ, Hồng Lực cầm tách trà lên và uống một ngụm.

Chỉ cảm thấy đầu lưỡi hơi có cảm giác tê tê, trà vẫn còn đặc, vị chát khiến cho lợi anh ta tê buốt, cảm giác đó thật khó chịu.

Trấn Kinh nói:
- Hồng kiểm, tách trà này đã được pha rất lâu rồi! Hương vị của trà sẽ thay đổi theo thời gian pha trà. Mới đầu sẽ nhạt nhưng rất thơm, dần dần sẽ đắng, đến cuối cùng thì cái tách trà này khó có thể mà uống!

Hồng Lực lúng túng gật đầu, nói:
- Phó bí thư Trần, đồng chí là một người pha trà thực thụ vậy, hôm nay tôi được mở rộng tầm mắt rồi!

Trần Kinh chỉ cười không đáp, mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, nhíu mày và nói:
- Nhìn trời này chắc chắn lại mưa rồi! Chỉ không biết sẽ có mưa vào hôm nay hay ngày mai thôi!

Trần Kinh dừng lại nói:
- Không phải hôm nay chứ, hôm nay là buổi diễn tập ra mắt lần đầu tiên của tiết mục thời trang của chúng ta.

Hồng Lực thấy rất lúng túng không biết phải trả lời thế nào.

Anh ta có chút hoảng hốt, nhìn Trần Kinh hết lòng hết dạ vì công việc, anh ta không thể tưởng tượng được, cái người trước mặt này sắp gặp phải những thất bại và đả kích lớn nhất trong cuộc đời chính trị. Bộ dạng hiện giờ của Trần Kinh, rõ ràng là rất hăng hái, đâu có giống bộ dạng của một kẻ sắp phải ra đi?

- Phó bí thư Trần, nếu đồng chí không có chỉ thị gì, thì tôi xin ra ngoài trước.
Hồng Lực nghẽ nói.

- Ồ
Trần Kinh bừng tỉnh khỏi suy nghĩ miên man của mình, quay lại nhìn, nhưng cảm thấy luyến tiếc một điều gì đó.

- Đồng chí cứ đi làm việc đi. Bây giờ thời gian là vàng là bạc, đi mau đi. Trấn Kinh nói.

Hồng Lực từ từ đi ra khỏi phòng làm việc của Trần Kinh, trong lòng cảm thấy rất rối bời.

Tâm trạng của anh ta trước và sau khi vào phòng làm việc của Trần Kinh hoàn toàn khác nhau, lúc bước vào thì anh ta có chút gì đó đắc ý, kiêu ngạo, thậm chí còn có chút vênh váo tự đắc.

Nhưng bây giờ, anh ta lại cảm thấy có chút gì đó thấp thỏm, hoài nghi, thậm chí còn cảm thấy hồ đồ, mất phương hướng.

Anh ta vừa ra khỏi phòng của Trần Kinh thì nghe bên trong phòng Trần Kinh gọi điện thoại:
- Lão Chân phải không? Hôm nay là ngày ra mắt tiết mục thời trang của Đức Thủy chúng ta, đây cũng coi như là một ngày trọng đại của chúng tôi không thể bỏ qua, chúng tôi lập tức đến nơi tổ chức cỗ vũ tinh thần cho các đồng chí.

Bước chân của Hồng Lực đột nhiên dừng lại, anh ta cảm thấy lòng mình chĩu nặng.

Anh ta vốn định bước thật nhanh ra khỏi chỗ này, nhưng dường như có cái gì cản bước chân của anh ta, cứ như vậy anh ta đi tới đầu hành lang và dừng lại bên của sổ nhìn ra ngoài hít một hơi thật sâu, dùng sức lắc mạnh đầu.

Anh ta tự nói với mình rằng, không thể để cho mình nghĩ lung tung, đây là vụ án do anh ta phụ trách, mỗi tình tiết đều do anh ta tự mình điều tra, không thể nào có sai sót được! Đây là một bản thiết án!

“Trẻ tuổi thật tốt, trẻ tuổi thì chắc chắn sẽ có nhiều cơ hội rồi!” Thâm tâm anh ta tự nói với mình câu này,Trần Kinh vẫn còn trẻ, hắn còn có rất nhiều cơ hội để phát huy khả năng của mình, nhưng Hồng Lực lúc này anh ta không thể đi sai một bước, cơ hội lần này mà vụt mất là sẽ không còn lần sau nữa!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi