QUAN SÁCH

Ở nhà nghỉ ngơi, buổi chiều, Trần Kinh nhận được điện thoại của trưởng khoa khoa 1 Vương Nhữ Bồi.

Trong điện thoại, Vương Nhữ Bồi báo cáo đơn giản với hắn về tình hình điều tra vấn đề tác phong của Phó giám đốc sở Đơn.

Trần Kinh nghe báo cáo trong điện thoại xong, nói:
- Trưởng khoa Vương, chuyện này anh thấy sao?

Vương Nhữ Bồi trầm ngâm một chút nói:
- Trưởng phòng, tôi thấy chuyện này chúng ta vẫn nên kiến nghị xử phạt Phó giám đốc sở Đơn, dù sao thì lỗ trống gió không đến…

Trần Kinh nói:
- Kết quả điều tra của anh không phải đã đủ chứng cứ rồi sao? Còn chưa đủ để xử phạt sao?

Vương Nhữ Bồi dừng một chút, nói:
- Nhưng trưởng phòng Trần, vụ án này phòng Đốc tra tỉnh ủy chuyển xuống, có phỉ chúng ta cần phải duy trì thống nhất với Phòng đốc tra sao?

Trần Kinh vừa nghe vậy, trong lòng liền tức giận.

Lần trước Triệu An Sơn báo cáo vụ án này với hắn, cũng nhắc đến Trưởng ban Biên để ép người, sau đó còn nghĩ cách châm ngòi mối quan hệ của mình với khoa 2.

Hôm nay Vương Nhữ Bồi thì giỏi rồi, đem cả Phòng đốc tra tỉnh ủy ra, Phòng đốc tra tỉnh ủy ra là bộ phận trong tâm của tỉnh ủy, cái giá của Phó giám đốc sở, nặng hơn nhiều so với 1 cán bộ giám sát xử phạt của Ban tổ chức cán bộ bên dưới như Trần Kinh đây, nhất trí với Phòng Đốc tra, đó chẳng phải là cố gắng điều chỉnh cho vấn đề nhỏ đi sao?

- Trưởng khoa Vương, nếu phòng Đốc tra có thể điều tra được vấn đề, vậy còn chuyển đến bên chúng ta làm gì? Hơn nữa, khi vụ án này đã chuyển đến chỗ chúng ta, có phải trên giấy tờ phòng Đốc tra đã phê chuẩn, bảo chúng ta nhất định phải điều tra vấn đề không?
Giọng Trần Kinh hơi cao 1 chút.

Vương Nhữ Bồi nghe Trần Kinh nói
- Không có chuyện này! Trưởng phòng, làm gì có chuyện phê chuẩn nhất định phải tra ra vấn đề?

Trần Kinh nói:
- Vậy thì được, nếu không có chỉ thị này, vậy thì thực sự cầu thị! Điều tra được gì cứ báo cáo như thế, anh chỉnh lý xong tài liệu. tôi đích thân đi báo cáo với Trưởng ban Biên!

Cúp máy, trong lòng Trần Kinh vẫn còn tức giận

Bản thân mình vừa mới đến phòng giám sát, áp lực khắp nơi đã kéo đến, đầu tiên là Triệu An Sơn tạo áp lực, giờ Vương Nhữ Bồi lại “nhắc nhở”

Trần Kinh hiểu rõ, nếu chuyện này mình không cứng rắn 1 chút. Kiên trì nguyên tắc, sau này ở trong phòng còn có ai nghe lời một trưởng phòng như hắn? Ở phòng giám sát còn có chút tính độc lập nào nữa không?

Ngày hôm sau Trần Kinh đi làm sớm, Triệu An Sơn vội vàng đến báo cáo

Báo cáo vấn đề về Phó giám đốc sở Đơn đã được báo cáo lên trên, đó là dựa theo chỉ thị của Trần Kinh, Trần Kinh lúc ấy đã sửng sốt.

Triệu An Sơn nói:
- Trưởng phòng, vốn định đợi anh đích thân báo cáo lên Trưởng ban Biên, nhưng việc này bên trên thúc giục gấp quá. Trưởng ban Biên cũng thúc giục mấy lần, cho nên tôi bảo Tiểu Vương đem báo cáo đưa đi rồi! Anh nói không gấp được sao? Một lãnh đạo cấp Phó giám đốc sở có vấn đề, ngoài xã hội có biết bao lời bàn tán chứ?

Nếu chuyện này mãi chưa đưa ra kết luận, sẽ tạo ra ảnh hưởng tiêu cực lớn!

Trần Kinh gật gật đầu nói:
- Anh suy xét rất chu đáo, về sau những chuyện thế này anh không cần báo cáo với tôi, gửi đã gửi rồi, không sao!

Triệu An Sơn cười cười nói:
- Không báo cáo được à? Anh cũng biết, vụ án này quan trọng mà, đều là anh đích thân chỉ thị cả!

Trần Kinh nhẹ nhàng cười cười, không nói câu nào

Triệu An Sơn lại giở trò, anh ta vội vàng bảo Vương Nhữ Bồi báo cáo như vậy chính là muốn để mình không có cơ hội gặp mặt Biên Kỳ, đây chính là đang tạo hiểu lầm và mâu thuẫn!

Biên Kỳ là lãnh đạo trực tiếp, Phó trưởng ban thường trực, quyền bính kinh người trong tay.

Xem ra lúc này đây, có khả năng mình đã rơi vào tin đồn chống đối Trưởng ban Biên.

Vương Phượng Phi gọi điện đến, bảo mời Trần Kinh đi ăn.

Trần Kinh cười nói:
- Tôi nói này ông anh Phượng Phi, anh đó! Năm đó ở dưới tôi muốn cầu cạnh anh, mời anh đi ăn bữa cơm khó như lên trời, giờ thì ngược lại rồi, không phải anh bận lắm sao? Sao còn thời gian mời tôi đi ăn cơm thế?

Vương Phượng Phi nghiêm mặt nói:
- Trần Kinh, cậu nói thế tổn thương tình cảm anh em đấy! Tôi thành tâm thành ý mời cậu. Cậu nói thử xem, cậu thăng chức, chuyện vui lớn như vậy mà tôi không bỏ chút thời gian mời cậu, tôi là ông anh cũng thấy bại quá đấy!

Cậu đừng có lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, 6h tối, khách sạn Lệ Đô, đúng giờ đấy!

Trần Kinh tan sở là đến khách sạn Lệ Đô, Vương Phượng Phi đã đứng trước cửa phòng bao riêng cười tủm tỉm nhìn hắn.

Động tác đầu tiên khi anh ta bước đến là ôm Trần Kinh 1 cái, sau đó cười ha hả:
- Cậu đấy! Thăng chức khí thể cũng khác trước, vừa nhìn là thấy mặt đen như Bao Công rồi, bỏ cái bộ mặt ấy đi. Hôm nay tôi mời cơm, cậu không thể có bộ mặt ông chủ được không, không thì tôi gan nhỏ không chịu nổi đâu!

Trần Kinh giả vờ cả giận nói:
- Quan uy của anh mới ghê gớm, tôi chỉ đáng xách dép cho anh, anh còn giễu cợt tôi à?

Vương Phượng Phi vỗ vai Trần Kinh, nói:
- Được rồi, được rồi! Chúng ta không cần thổi phồng nhau nữa. Tôi giới thiệu với cậu 1 người bạn, cậu vào đây!

Vương Phượng Phi dẫn Trần Kinh tiến vào phòng riêng, trong phòng có 1 người đàn ông béo hơn 40 tuổi đứng dậy, vẻ mặt mỉm cười.

Vương Phượng Phi nói:
- Đây là Bí thư Tống Trung Nguyên của quận Tây Thành, Sở Giang chúng ta!

- Lão Tống, đây là Trần Kinh đại danh đỉnh đỉnh, thế nào? Còn trẻ quá đúng không?

Tống Nguyên Thu vội đứng dậy, quy củ đi tới bên cạnh Trần Kinh, nói:
- Trưởng phòng Trần, chào anh!

Trần Kinh và anh ta bắt tay, cảm giác tay Tống Nguyên Thu rất dày, nhìn hành động, cử chỉ, lời nói của người này có thể cảm nhận được, đây hẳn là 1 người trầm ổn, Bí thư quận ủy của Sở Giang, chắc chắn là nhân vật tương đối có sức ảnh hưởng, Trần Kinh từ cơ sở lên đây, hắn rất rõ sức mạnh của 1 Bí thư quận ủy bên dưới.

Tống Nguyên Thu dường như rất ngạc nhiên về sự trẻ tuổi của Trần Kinh, nhất thời có vẻ có chút câu nệ.

Vì trong con mắt của anh ta, Trần Kinh còn trẻ như vậy mà có thể bước vào cánh cổng Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, đương nhiên là bối cảnh rất cao

Bạn gái của Trần Kinh là Phương Uyển Kỳ, điều này khiến trong lòng anh ta rất bồn chồn.

Nhưng anh ta với Phương Uyển Kỳ cũng có quen biết, cô gái này rất đẹp, tính tình tương đối nóng nảy. Tống Nguyên Thu cũng từng đụng độ với Phương Uyển Kỳ mấy lần

Lần này, Thịnh Hiếu Ẩn làm loạn, như vậy không chỉ chọc giận Phóng viên Phương, mà còn chọc giận Trần Kinh, chuyện này có thể bỏ qua sao?

Tống Nguyên Thu không còn cách nào khác, đành nhờ Vương Phượng Phi giúp đỡ, anh ta và Vương Phượng Phi ở cùng bộ máy, biết Vương Phượng Phi có hậu đài, bối cảnh cứng rắn.

Khả năng chỉ có Vương Phượng Phi mới có thể nói chuyện với Trần Kinh.

Vương Phượng Phi tính cách hào sảng, vừa nghe Tống Nguyên Thu kể sự việc, đã vỗ ngực đảm bảo giúp anh ta giảng hòa.

Nhưng hiện tại Tống Nguyên Thu bắt tay Trần Kinh, trong lòng lại bắt đầu lo lắng!

Chủ khách ngồi xuống, mọi người cùng ăn cơm uống rượu, qua ba tuần rượu, Vương Phượng Phi bèn chủ động nhắc đến chuyện Thịnh Hiếu Ẩn, nói anh ta hiểu đồng chí Thịnh Hiếu Ẩn này, tính cách có chút bốc đồng, chưa trưởng thành, mong Trần Kinh bao dung.

Trần Kinh đặt chén rượu xuống, híp mắt nhìn Vương Phượng Phi nói:
- Lão Vương, anh đấy, thích lo chuyện bao đồng, chưa nắm rõ tình hình đã chủ quan suy đoán sự việc. Anh nói Trưởng ban Thịnh này, anh ấy sao lại sợ tôi chứ?

Anh cảm thấy vì anh ta đặc tội với tôi nên sợ tôi sao?

Anh cũng coi thường Trần Kinh tôi quá, tôi là người công tư không phân minh à?

Trần Kinh dừng một chút, nói:
- Nói tới đây, Bí thư Tống, chúng ta cũng nói trắng ra! Trần Kinh tôi không có suy nghĩ hẹp hòi như vậy, sẽ không vì người ta đắc tội với tôi mà nhất định phải trả thù. Thịnh Hiếu Ẩn có thể thật sự có vấn đề.

Trong hồ sơ của Phòng giám sát cán bộ thành phố Sở Giang, Trưởng ban Thịnh Hiểu Ẩn tình nghi nhận hối lộ, giúp người khác điều động công việc.

Anh nói chuyện này cũng đúng dịp lắm, đồng chí điều động công việc kia, trước kia là cán bộ ở Đức Cao, hôm đó đi trên đường tôi còn gặp anh ấy!

Trần Kinh gắp 1 miếng đồ ăn nói:
- Cho nên, chuyện này không vì ân oán cá nhân gì. Lão Vương anh mời tôi ăn bữa cơm này hay không đều thế thôi. Đầu tiên, tôi tuyệt đối không vì chuyện cá nhân mà đi báo thù ai đó.

Nhưng bảo tôi bao che cho ai đó cũng không được, anh ấy à, tốn tiền vô ích rồi!

Trần Kinh vừa nói như vậy, Vương Phượng Phi có chút xấu hổ, hỏi Tống Nguyên Thu:
- Lão Tống, chuyện này là thế nào?

Tống Nguyên Thu sắc mặt xanh mét, tỏ thái độ nói:
- Lão Thịnh này, nói linh tinh, tôi cũng không rõ tình hình. Trưởng phòng Trần, hôm nay tôi bày tỏ rõ thái độ, nếu Thịnh Hiểu Ẩn có vi phạm kỷ luật, nên xử lý thế nào cứ làm thế ấy, anh không cần nể mặt tôi, tôi chẳng có ý kiến gì hết!

Trần Kinh cười cười, nói:
- Bí thư Tống , không cần phải nghiêm túc như vậy! Thực sự cầu thị mà nói, tôi với Trưởng ban Thịnh tình cờ gặp nhau, chúng tôi có chút hiểu lầm. Từ góc độ này mà nói, anh ấy đưa đồ cho anh để báo đáp cũng không sai!

Chỉ có điều mỗi người đều có 1 quan điểm cố hữu, xảy ra vấn đề, trước giờ không bao giờ tìm nguyên nhân ở bản thân, mà toàn trách người khác, tôi thấy tư tưởng của Trưởng ban Thịnh không đúng đắn!

Tống Nguyên Thu liên tục đồng ý, trong lòng càng có cách nhìn cao đối với Trần Kinh.

Trần Kinh còn trẻ như vậy, có thể làm nhân vật số 1 ở Phòng giám sát của Ban tổ chức cán bộ quả nhiên là có điểm hơn người.

Dưới con mắt của Tống Nguyên Thu, Trần Kinh không mang vẻ của con ông cháu cha, hắn nói chuyện làm việc, đều rất có trật tự, rất có kết cấu, xem như khiến cho người ta tâm phục khẩu phục.

Ba người ba chai rượu Mao Đài, mọi người bỏ qua vấn đề Thịnh Hiểu Ẩn 1 bên, bàn về chuyện khác, không khí cũng hòa hợp hơn

Trần Kinh và Vương Phượng Phi vốn có quan hệ cũ, là bạn bè cũ, lâu ngày không gặp nhau, hôm nay nâng cốc vui vẻ, cả 2 người trong lòng đều rất vui.

Vương Phượng Phi cũng muốn nhân cơ hội này chỉ điểm cho Trần Kinh nhiều chuyện.

Vị trí của anh ta cao hơn Trần Kinh, sống lâu ở tỉnh thành,các ngóc ngách, quan hệ ở tỉnh thành đều trong lòng bàn tay.

Điều này rất có lợi cho Trần Kinh.

Tống Nguyên Thu rất trầm ổn, cũng rất thật sự, Trần Kinh và Vương Phượng Phi nói chuyện rất vui, anh ta cũng xen vào vài câu, cơ bản đều là lời ít mà ý nhiều, có đôi lúc còn vẽ rồng điểm mắt, cũng không lộ vẻ dư thừa.

Cuối cùng mọi người đều ăn uống no say, Tống Nguyên Thu bắt tay Trần Kinh nói:
- Trưởng phòng Trần, lão Thịnh này dù có lúc hồ đồ, nhưng cũng có ưu điểm riêng, hôm nay tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi anh!

Trần Kinh bắt tay anh ta:
- Người được Bí thư Tống khẳng định, tất nhiên phải có ưu điểm, còn về vấn đề của anh ấy, trước mắt vẫn chưa gửi đến chỗ tôi, xem xem ý kiến của Khoa giám sát thế nào!

Tống Nguyên Thu gật đầu, trong lòng thì hoàn toàn ngược lại, Trần Kinh thật sự làm việc công! Không phải là tỏ vẻ nhà quan!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi