QUAN SÁCH

Nhận được điện thoại của Hầu Lâm, vừa bắt máy đã thấy Hầu Lâm lên tiếng:
-Bí thư Trần phải không ạ? À, không, không đúng, hiện tại phải gọi là Trần Trưởng phòng mới phải!

Trần Kinh cười cười, nói:
-Sao vậy? Hầu công tử nhà cậu hôm nay lại rảnh rỗi gọi điện thoại cho tôi sao?

Hầu Lâm đáp:
-Trần Trưởng phòng, lời nói này thật khiến tổn thương tình cảm huynh đệ của chúng ta đó! Tôi không lúc nào là không nhớ cậu! Chỉ e các anh làm lãnh đạo, công việc bận rộn, gọi điện cho cậu nhiều lại ảnh hưởng đến công việc của cậu thôi!

Hầu Lâm dừng một chút, nói:
-Trần Trưởng phòng từ khi vào Tỉnh ủy vẫn như trước không thay đổi chút nào! Nhưng tôi nghe nói, tên tiểu tử không biết lớn nhỏ Trần Lâm đã bị cậu trừng trị cho một trận không phản kháng được hả? Thật là hả giận, đáng ra phải có người thu phục tên tiểu tử này từ sớm rồi mới phải!

-Tôi nói cậu đó, đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn!
Trần Kinh trầm giọng nói:
-Hắn nên sớm bị thu phục vậy sao cậu không đi trừng trị hắn đi!

Hầu Lâm cười hắc hắc nói:
-Đó là do hắn không trêu chọc tôi, cứ thử đụng vào tôi xem, tôi cho cậu thấy tôi thu phục hắn ta như thế nào!

Trần Kinh nói:
-Được rồi, cậu cũng đừng có ở đó mà bốc phét nữa, những lời đó không thể làm cơm ăn được đâu, cậu vẫn nên quan tâm vào sự nghiệp của cậu đi, ráng mà phát triển nó đi!

Hầu Lâm nói:
-Vậy không được, hôm nay tôi gọi điện thoại cho cậu là muốn mời cậu ăn cơm! Cậu nên nể mặt tôi chứ!

Trần Kinh đáp:
-Mấy ngày nay thì không được, mấy ngày nay công việc thật sự rất bận rộn, chất chồng chất đống lên rồi, còn có thời gian đâu để đi ăn cơm chứ? Hôm nào cậu về Sở Thành? Tôi sẽ chiêu đãi cậu một chầu có được không?

Hầu Lam không kiên nhẫn, trầm ngâm một chút, nói:
-Vậy được! À, đúng rồi, chuyện của Trầm Lâm, cậu phải cẩn thận một chút, hai huynh đệ bọn họ nổi danh khó chơi khó, đối phó lắm đấy!

Kết thúc cuộc nói chuyện với Trần Lâm, Trần Kinh vặn cổ lắc lư đầu một chút.

Công việc phải xử lý mấy ngày gần đây thật sắp chất đồng đến nơi rồi, nhất là việc viết báo cáo công việc, nhân lực bên thư ký lại không đủ, Trần Kinh phải tự mình “cầm đao xung trận”, cổ mỏi muốn rụng rời, cả người ê ẩm, ăn cũng không ngon!

Trận phong ba lần trước ở quán Tam Giang Ngư kia, hiện tại cũng đã qua một tuần lễ.

Trong một tuần đó, Trần Kinh cũng không bị quấy rầy gì. Công việc cũng không bị ảnh hưởng.

Về điểm này, hắn không lo sợ chút nào.

Hắn hiểu rất rõ loại công tử bột như Trần Lâm, đám người kia bình thường ở bên ngoài dương oai diễu võ, kỳ thật phần lớn đều là cáo mượn oai hùm, bọn họ thật sự sẽ không dám mang chuyện này đến chỗ lão đại kia kêu cứu đâu.

Nhưng Trần Kinh cũng không coi thường Trần Lâm chút nào.

Trong lòng hắn hiểu rõ, loại công tử bột như Trần Lâm coi trọng nhất chính là thể diện, ngày đó Trần Kinh khiến anh ta mất mặt, anh ta nhất định sẽ không từ bỏ ý định trả thù

Về sau, người này khẳng định sẽ gây nhiều phiền toái.

Nhưng đối với Trần Kinh mà nói, hắn không quá để ý những phiền toái như vậy, sẽ có chút phiền toái với hắn, nhưng cứ luôn sợ gây ra phiền toái như vậy sẽ phải ôm sự tức giận liên miên đến chừng nào đây.

Người đôi khi phải biết tranh giành, bằng không lúc nào cũng tỏ vẻ khúm núm đáng thương hẳn hắn sẽ mệt mỏi lắm.

Binh đến thì tướng chặn, nước dâng thì đất ngăn, không có gì to tát cả.

Ban Tổ chức mời các bộ và ủy ban Trung Ương dự họp, tất cả các Trường phòng trở lên đều phải tham dự.

Ở trong cuộc họp, Trưởng ban Tổ chức, Mễ Tiềm, trịnh trọng phát biểu, chính thướng yêu cầu Ban Tổ chức phải tăng cường điều tra nghiên cứu các huyện, thị xã, và nhiều cơ sở tuyến dưới.

Ông bày tỏ. Công tác Tổ chức mặc dù là công tác bên trong Đảng nhưng phải làm tốt công tác Tổ chức, trọng điềm là phải lắng nghe tiếng nói từ cơ sở, phải hiểu được cơ sở cần gì, sau đó sắp xếp đề xuất cán bộ Đảng viên có năng lực tương ứng với yêu cầu.

Đối với việc đi xuống cơ sở, Trưởng ban, Phó ban các cấp lãnh đạo trong bộ phận phải yêu cầu nghiêm khắc. Một năm ít nhất phải đến hơn 10 thị xã trong toàn tỉnh, từng xã đến một lần.

Mà lãnh đạo cấp Cục trưởng trở lên, tần suất đi phải nhiều hơn một chút. Mỗi lần đi xuống, nguyên tác là không được phô trương, không được kinh động đến một số nhân vật trong Chính Đảng tại địa phương, phải thật lặng lẽ đi xuống, phải làm tốt công tác điều tra nghiên cứu thực tế.

Mỗi một lần xuống cơ sở điều tra nghiên cứu, nhất định phải tỉ mỉ, xác thực điều tra nghiên cứu trên báo cáo giao ban, phải cam đoan cán bộ Ban Tổ chức từng giây từng phút đều liên hệ chặt chẽ với quần chúng, đi sâu vào lòng quần chúng.

Để thực hiện chu đáo lời dạy của Trưởng ban Mễ, bộ phận tổ chức chuyên môn quyết định việc sắp xếp công tác xuống cơ sở do bộ phận văn phòng phụ trách dự tính và sắp xếp rồi thông báo đến các phòng ban.

Văn phòng làm việc của Phó chủ nhiệm Diêm Cương lúc nào cũng râm ran tiếng chuyện phiếm. Anh ta cả ngày không có việc gì, đi qua đi lại các nơ, có đôi khi dừng lại ở một phòng đến mấy giờ liền.

Trần Kinh vừa lúc đó vừa mới vào, không biết tình huống này, bị Diêm Cương giữ lại nói chuyện đến tối tăm mù mịt.

Sau khi hắn cùng cán bộ Trương Bình Hoa thoát ra được, Trương Bình Hoa mới nói cho hắn biết, mọi người sợ nhất là cũng Diêm Cương đó tán dóc, bình thường Diêm Cương thích khoác lác, nói mình năm đó xuất thân là thư ký lãnh đạo, văn phong rất tốt, được rất nhiều người tán dương.

Nhưng trên thực tế thật sự không phải do anh ta viết. Vợ của anh ta làm ở tòa soạn báo, am hiểu chơi chữ, tất cả tài liệu buổi tối đều được Diêm Cương đem về cho vợ giải quyết, sau đó liền thổi phồng lên.

Mà bình thường, nếu có người muốn cùng anh ta bàn luận văn thơ ca phú...., trong lòng của anh ta liền chột dạ, nói phiếm vài câu rồi mượn cớ cáo từ.

Trần Kinh vốn xuất thân là người có học, về phương diện này hắn rất am hiểu, có mấy lần hắn nghe theo lời Trương Bình Hoa thử một lần, thật đúng là bách phát bách trúng, trong lòng của hắn liền cảm thấy buồn cười, Diêm Cương này càng quen càng cảm thấy đáng yêu hơn một chút.

Diêm Cương cầm một xấp kế hoạch đi xuống cơ sở thật dày từ ngoài đi vào văn phòng của Trần Kinh, cười híp mắt nói:
-Trần Trưởng phòng, tài liệu kế hoạch xuống nông thôn của anh đây! Bản kế hoạch tôi đã lên cho anh rồi! Dựa theo nguyên tắc của bộ phận, việc xuống cơ sở ngoại trừ các đơn vị bên ngoài ra, Trưởng ban, Phó ban các cấp lãnh đạo, cũng phải dẫn người của mình cùng xuống. Theo ý của Mễ Trưởng ban, xuống cơ sở như vậy là để xóa bỏ sự ràng buộc trong việc phân công quản lý của các cấp lãnh đạo, giữa các nơi phải cùng nhau đi xuống.

Anh xem bản kế hoạch này một chút đi!

Trần Kinh tiếp nhận bản kế hoạch từ tay Diêm Cương, đọc lướt qua một chút, hắn được sắp xếp xuống cơ sở rất ít, cơ bản mỗi tháng chỉ đi có 2 lần.

Một số Phó trưởng ban dẫn người xuống, Trần Kinh đều có cơ hội đi cùng.

Trần Kinh đặt bản kế hoạc trên mặt bàn, ngẩng đầy đã thấy Diêm Cương ngồi trên ghế salon, không cần ai bảo tự lấy chén rót trà uống.

Đầu hắn có chút choáng váng, biết hôm nay thể nào mình cũng bị tên tán dóc này tiêu tốn thời gian mất rồi.

-Trần Trưởng phòng, anh quả nhiên là một văn nhân, Ban chúng ta có nhiều chỗ như vậy, duy chỉ có chỗ anh, tôi vừa bước vào liền cảm thấy thân thiết! Anh xem cách bài trí của gian phòng này, mấy bồn cây xanh này được vẽ rồng điểm mắt, cùng cậu thật sự rất tự nhiên, quả là thiên nhân hợp nhất, đây là cảnh giới tối cao của Đạo gia đó!
Diêm Cương dù bận vẫn ung dung uống trà nói.

Trần Kinh nói:
-Đúng vậy, chủ nhiệm thật có nhã hứng! Tôi hiện tại đã thành tục nhân mất rồi, cả ngày đều bị công việc chiếm hết thời gian, trước kia còn có viết ít thứ, hiện tại thật sự không thể làm nổi rồi!

Trần Kinh từ trong ngăn kéo lấy ra một tập bản thảo, nói:
-Đây là nhiệm vụ Tam Sở Thần sớm nay Báo Hồ Duyệt bố trí cho tôi, một bài báo cáo tại chỗ, tôi mới viết được một tháng làm bản sơ thảo. Nhưng cái bản thảo này tôi nào dám đưa cho chủ biên xem chứ? Tôi vẫn muốn trau chuốt qua một chút!

Diêm Cương liên tục khoát tay nói:
-Anh không cần đưa tôi xem, tôi sợ ảnh hưởng đến chính kiến của anh. Chúng ta không nói chuyện văn chương, không nói chuyện văn chương!

Diêm Cương nói không nói chuyện văn chương, nhưng lại không đứng dậy cáo từ.

Trần Kinh có chút khổ tâm, lần nào cũng chỉ cần dùng đúng một chiêu đến giờ mất hiệu lực rồi, anh ta cũng có chút chai lỳ rồi!

Diêm Cương trầm ngâm trong chốc lát, nói:
-Trần Trưởng phòng, tôi có một yêu cầu hơi quá đáng. Anh nói tôi và anh đã là đồng nghiệp được một thời gian, bình thường tán gẫu như vậy rất thoải mái, quan hệ cũng tốt như vậy, vẫn không có cơ hội mời anh đi ra ngoài ngồi một lúc, điều này khiến tôi thật sự thấy day dứt!

Anh ta vung tay lên nói:
-Thật lòng mà nói, trong bộ phận của chúng ta nhiều Trưởng phòng như vật, muốn nói tuổi trẻ tài cao, có thể làm lên việc lớn, có tiền đồ nhất, ngoại trừ anh, Trần Trưởng phòng, thì không còn ai hết! Tôi, lão Diêm từ một người không bội phục, hiện tại đối với anh chính là tâm phục khẩu phục!

Trần Kinh vừa nghe lời Diêm Cương tâng bốc, trog lòng hắn đã biết có chuyện gì.

Hắn bất động thanh sắc mà nói
-Diêm chủ nhiệm, anh khách khí rồi! Không phải ra ngoài ngôi một chút sao, chuyện này quá đơn giản, tôi mời! Hôm nay sau khi xong việc, chúng ta hội họp một chút!

Diêm Cương nói:
-Nào dám phụ lòng, Đông Thành mới mở một quán trà, dưới lầu là quán trà, trên lầu có phòng ca múa và quán rượu, vô cùng đặc biệt! Hôm nay chúng ta cùng nhau tới đó đi!

-Quyết định vậy nhé
Diêm Cương dường như sợ Trần Kinh đổi ý, lập tức đứng dậy, trong tay cầm một tập văn kiện lớn
-Trần Trưởng phòng, anh đang bận, tôi còn phải đi phân phát mấy thứ này, không quấy rầy anh nữa! Tan tầm tôi gọi lại cho anh!

Buổi tối, Diêm Cương tự mình lái xe, đưa Trần Kinh đến một quán tên “Thanh Phong Thế Gia” ở Đông Thành, sau khi dừng xe, Diêm Cương dẫn Trần Kinh theo lối cửa lớn đi vào, còn chưa bước vào đã nghe trên lầu tiếng uỳnh uỳnh rất mạnh, âm hưởng dao động mạnh đến mức mặt đất đều rung chuyển.

Trần Kinh cau mày nói:
-Nơi đây là quán trà sao?

Diêm Cương cười lớn nói:
-Trên lầu là quán rượu! Trên đó đang biểu diễn! Diễn viên ở đâu diễn rất đặc sắc, mời đến đây đều là đại minh tinh ở thủ đô! Có cái gì mà Lưu Đức Hoa, Quách Phú Thành, cùng với Phạm Nhi Hòa kia nữa, có thể nói là không có gì khác biệt với chốn đô thành, như vậy chúng ta mới vui vẻ chứ phải không?

Trần Kinh nói:
-Cứ uống trà trước đã! Đi đến quán trà uống trà nói chuyện mới là chuyện chính!

Diêm Cương hơi sửng sốt nói:
-Đúng, đúng! Uống trà trước đã, Trần Trưởng phòng vốn thích trà ngon, hôm nay tôi sẽ cho anh thấy tuyệt phẩm nổi danh của trà Thanh Phong.

Hai người đi vào quán trà, một thiếu nữ tuổi đôi mươi xinh đẹp nhiệt tình đưa họ vào một phòng.

Diêm Cương hào sảng vung tay lên:
-Đem trà ngon các cô cất giấu ra đây, hôm nay tôi mời một Trà Danh tới đây, các cô cũng không thể giấu nổi đâu!

Cô gái mỉm cười lui ra ngoài, trong chốc lát bưng một chén đĩa tiến vào.

Trong mâm là chè Sư đỉnh Long Tỉnh, loại cao cấp nhất, Vũ Di sơn phật thủ cực kỳ hiếm thấy, còn có Thản dương công phu hồng trà, các loại trà ngon thật khiến cho người ta hoa cả mắt.

Trần Kinh nheo mắt nhìn thấy những cốc chén trên bàn trà, lại không động tay.

Hắn lại cười nhạt nhìn Diêm Cương, nhìn đến mức Diêm Cương cảm thấy mất tự nhiên.

-Diêm chủ nhiệm, anh mời những quý khách khác à! Làm sao vậy? Lỡ hẹn rồi ư?
Trần Kinh thản nhiên nói.

Dêm Cương hơi sửng sốt, rồi chợt cười rộ lên, nói:
-Trần trưởng phòng thật sự là mắt lửa ngươi vàng, vậy được, ta kêu 2 tên tiểu tử kia đến, anh cứ thưởng thức trà trước đi!

Diêm Cương đứng dậy đi ra khỏi phòng, một lát sau liền mang đến 2 người nam, nữ

Hai người con trai vóc dáng đều cao, có chút gầy, nhìn thân hình tỷ lệ rất không phù hợp, một người thì béo, mặt đặc biệt lớn, chỉ liếc mắt nhìn qua cũng khiến cho người khác có một ấn tượng sâu sắc.

Mà người con gái kia thì nhan sắc cũng chỉ bình thường, có điều lại am hiểu việc trang điểm, chợt nhìn qua vẫn thấy được nét phong lưu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi