QUAN SÁCH

Trần Kinh và Cao Vệ lúc này nói chuyện phiếm, hai người tán gẫu thoải mái mãi đến hơn hai giờ sáng.

Đúng lúc ngoài trời có mưa, nhưng trong phòng lại ấm áp, buổi tối ở huyện thành nhỏ huyện Quốc Kiều yên bình, mỗi người rót một ly trà thơm, Trần Kinh lại mua hai bao thuốc, hút thuốc uống trà, hai người tán gẫu với nhau.

Không tán gẫu không biết, vừa tán gẫu trong lòng Trần Kinh đã rất chấn động.

Sự hiểu biết của Cao Vệ tương đối uyên bác, bất kể là kiến thức kinh tế hay là bãn lĩnh về chính trị, đều khiến cho Trần Kinh vô cùng ngưỡng mộ.

Càng làm cho Trần Kinh toát mồ hôi chính là, hai người nói đến phương diện văn hoá thậm chí còn nói đến văn học, Cao Vệ đối với các tác phẩm kinh điển nổi tiếng lại có thể hạ bút thành văn, nhất là các tác phẩm kinh điển cổ xưa, các tác phẩm trứ danh của Nho gia Đạo gia và Pháp gia, văn xuôi Đường Tống Bát đại gia, danh ngôn kinh điển, thơ Đường Tống, cho đến các sáng tác kinh điển của Hugo, Gorky, Thagore, Cao Vệ không ngờ cũng thông thuộc như lòng bàn tay.

Tư duy của Cao Vệ rất nhanh lẹ, phản ứng rất nhanh chóng, có đôi khi hai người đang nói chuyện, Trần Kinh vừa há miệng ra nói vài chữ, là anh ta có thể hiểu được ý tứ của Trần Kinh.

Liên kết như vậy sẽ có hiệu quả cao, chính câu nói kia, cuộc trao đổi giữa hai người thông minh đều có hiệu quả cao.

Mà hai người nói nhiều nhất vẫn chính là Sở Giang, Cao Vệ hỏi Trần Kinh nhiều về Đức Cao.

Tình hình các khu huyện của Đức Cao, con đường phát triển của Đức Cao, còn có cuộc sống sản xuất cơ bản của nhân dân ở Đức Cao.

Khi hai người đang tán gẫu say sưa, Cao Vệ lại nói:

- Trần Kinh, tôi là người miền Bắc chính cống, nhưng nguyên quán của tôi lại ở Giang Nam, cha của tôi là người miền Nam, mẹ của tôi là người miền Bắc. Nói ra thật là xấu hổ, đã quen ăn mì của miền Bắc, không quen với cơm của miền Nam.

Quen nhìn quen đi trên đồng bằng của miền Bắc, nhưng khi thấy núi cao trùng điệp trong lòng lại sợ hãi.

Cậu xem con đường mà hôm nay chúng ta đến, những núi và vách đá kia. Chúng ta đững ở giữa những vách núi đá chênh vênh quả là nhỏ bé biết bao?

Tôi rất hâm mộ những người cả đời sinh sống ở vùng núi, bởi vì người như vậy phải đối mặt núi lớn mà lao động. Bọn họ từ nhỏ sẽ hiểu được sự kinh sợ, hiểu được sự nhỏ bé của mình, người như vậy, có thể chịu được cực khổ, rất kiên cường, chỉ cần bọn họ có điều kiện thích hợp, năng lượng ẩn chứa bên trong của bọn họ sẽ trỗi dậy đến kinh người.

Trần Kinh nói:

- Trưởng ban Cao, ngài hâm mộ, tôi còn hâm mộ hơn. Tôi cũng chính là người của Sở Thành, nếu không phải tổ chức thả tôi ở Đức Cao mấy năm qua. Tôi làm sao hiểu những chuyện này?

Cao Vệ tiếp lời nói:

- Cho nên tôi nói phương pháp phương thức bồi dưỡng cán bộ phải được thay đổi, nhất định phải phải coi trọng nền tảng, lần này do Trưởng ban Mễ tuyên truyền trong bộ phận, đưa ra lời kêu gọi cán bộ phải đi từ cơ sở rất tốt, giống chúng ta lần này xuống dưới.

Chỉ riêng chuyến đi này, chúng ta sẽ thu nhiều lợi ích, nhất là tôi, đối với cậu mà nói, chỉ sợ đây là một chuyến đi vất vả?

Anh ta dừng một chút lại nói:

- Mấy ngày tiếp theo, chúng ta đến Quốc Kiều, cậu dẫn tôi đi dạo. Vừa rồi trên xe chẳng phải cậu nói chúng ta buôn bán cây hồng sao? Chúng ta nên tìm hiểu cây hồng, cũng nên kinh doanh một chút.

Trần Kinh cười nói:

- Trưởng ban Cao, quả hồng vào mùa thu mới chín. Bây giờ chỉ có hoa thôi. Người ở đây nói xem hoa, chính là muốn đặt trước cây hồng, chúng ta là đến xem hoa đấy.

Cao Vệ ngẩn người, cười nói:

- Tôi lại tự làm trò cười cho thiên hạ rồi. Lúc ở nhà, mẹ tôi thường nói với anh em chúng tôi, tứ thể bất cẩn, ngũ cốc bất phân, xem ra lời tổng kết của người xưa quả có lý. Đích xác là ngũ cốc bất phân.

Anh ta tự chế giễu vài câu, lại hào hứng nói:

- Trần Kinh, cậu nói Quốc Kiều này là một huyện lớn như vậy, mà chỉ có một ít cây hồng sao? Ngoại trừ cây hồng ra, còn có cây công nghiệp gì không? Hoặc là còn có thể kinh doanh cái gì nữa chứ?

Cậu nên suy nghĩ một chút, cậu xem tài nguyên nơi này nhiều như vậy, tảng đá nơi này, thực vật nơi này, dược liệu nơi này, đây đều là những vật quý, chúng ta cũng có thể lấy nó để kinh doanh chứ.

Trần Kinh ngạc nhiên, hắn không ngờ Cao Vệ này lại muốn làm kinh doanh thật, đây không phải đùa giỡn sao?

Một Trưởng ban Tổ chức của Tỉnh ủy xuống dưới điều tra nghiên cứu, dở chừng, lại chạy tới rừng sâu núi thẳm bỏ tiền làm kinh doanh, chính mình còn đi theo bỡn cợt anh ta, chuyến này trở về ắt bị phê bình.

Cao Vệ có hứng thú cao như vậy, Trần Kinh không nên đả kích sự tích cực của ông ta, hắn trầm ngâm một chút, nói:

- Nếu như nói chế tạo sản phẩm, vậy cũng chỉ có gỗ. Chúng ta cũng không thể làm một xe củi đi ra ngoài buôn bán?

Cao Vệ ngẩn người, nói:

- Cái này hay, cái này hay. Gỗ thì gỗ. Đúng rồi, cậu chẳng phải đã từng làm qua Cục trưởng cục Lâm nghiệp sao? Muốn kinh doanh gỗ đây chẳng phải là nghề của cậu sao, chúng ta kinh doanh một lần gỗ, ngày mai chúng ta sẽ thuê một chiếc xe xuống nông thôn, đi tìm nguồn hàng cung cấp cho phương diện này.

Cao Vệ lại lần nữa cao hứng, đặc biệt kích động, đi qua đi lại trong phòng.

Một lúc lâu sau anh ta nhìn đồng hồ mới hô to:

- Trời ạ, đã hai giờ sáng rồi, ngủ thôi, sáng sớm ngày mai dậy sớm, hiện tại thời gian cấp bách, chúng ta một khắc cũng không thể lãng phí.

Buổi tối, Trần Kinh nằm lăn qua lăn lại trên giường không thể nào ngủ được.

Lần này xuống đây, gặp một đại lão như vậy, không làm khảo sát điều tra nghiên cứu lại muốn làm kinh doanh gỗ đây chẳng phải đùa giỡn hay sao?

Không thể tưởng tượng, thiên mã hành không.

Trong đầu Trần Kinh quanh quẩn bởi hai từ này, Phó trưởng ban Cao này, Trần Kinh trước kia chưa tiếp xúc qua, không ngờ người này có một suy nghĩ nằm ngoài dự liệu của mọi người.

Trong cơn mơ màng, Trần Kinh nhìn thấy bên ngoài trời đã sáng, hắn rón rén xuống giường đi rửa mặt.

Rửa mặt xong, hắn trở trở vế phòng ngồi im thư giãn, lấy điện thoại cầm tay ra lặng lẽ khởi động máy.

Vừa mở di động ra, vừa mới có tín hiệu, điện thoại lại vang lên.

Hắn vừa thấy điện báo, lập tức tiếp nghe, chỉ nghe thấy lời mắng như gió đổ ập xuống từ đầu dây bên kia:

- Trần Kinh? Cậu làm cái trò gì vậy? Cậu mang Trưởng Ban Cao đi đâu vậy? gọi điện cũng không được, cậu không nhận được tin tức của tôi sao?

Cậu có biết Bí thư Sa đang vận động lực lượng cảnh sát vũ trang lục soát tìm kiếm các cậu không?

Trần Kinh sợ tới mức vội vàng hạ giọng kể từ đầu đến đuôi chuyện xảy ra của ngày hôm qua.

Uông Minh Phong bỗng im lặng trong điện thoại chốc lát lại, nói:

- Cao Vệ này, thật đúng là có suy nghĩ muốn kinh doanh à, muốn làm kinh doanh gỗ à, thật là do anh ta nghĩ ra chứ.

Ông ta dừng một chút sau lại nói:

- Trần Kinh, cậu phải nhớ kỹ, cậu phải cam đoan bảo vệ sự an toàn cho Trưởng ban Cao, có tình hình như thế nào, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể liên lạc với tôi. Về phần sắp xếp công việc... Trưởng ban Cao muốn sắp xếp thế nào, cậu phải chấp hành theo, ngoại trừ tôi ra, cậu không cần liên hệ với người khác.

Trần Kinh ngẩn người nói:

- Chủ nhiệm Uông, chúng tôi ở chỗ này sẽ chở một xe gỗ xuống núi đấy?

Uông Minh Phong tức giận:

- Tôi làm sao biết? Việc này cậu nên hỏi Trưởng ban Cao của chúng ta.

- Tít, đô.

Trong điện thoại bỗng im bặt, Trần Kinh kinh ngạc sững sờ, đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng la của Cao Vệ:

- Trần Kinh, dậy chưa? Sớm rời giường đi, chúng ta mau chóng xuất phát.

Việc kinh doanh gỗ của Trần Kinh và Cao Vệ cuối cùng không có làm thành.

Hai người thuê một chiếc xe nhỏ, đi vòng quanh khắp mấy xã lân cận của huyện Quốc Kiều, vừa mới liên hệ với nguồn hàng, chợt nghe thấy tiếng còi cảnh sát chói tai, người từ bốn phương tám hướng vây lại xe của hai người.

Khiến cho người lái xe tim đập chân run, run rẩy ngồi xụi lơ trên ghế ngồi.

Sắc mặt của Trần Kinh và Cao Vệ rất bình tĩnh, hai người liếc mắt nhìn nhau, Trần Kinh giang tay ra, sắc mặt Cao Vệ rất khó nhìn, nói:

- Cậu đi ra ngoài đi.

Trần Kinh từ trên xe xuống, một đám người từ sau xe cảnh sát đi đến, một người khoảng hơn 50 tuổi dẫn đầu, tóc trên đầu rất thưa thớt, ông ta ưỡn bụng chạy thẳng đến, người phía sau chạy theo ông ta.

Bọn họ đi đến trước mặt Trần Kinh, người dẫn đầu nói:

- Ngài... Ngài... Ngài là Trưởng phòng Trần? Cao... Trưởng ban Cao phải không?

Lời nói của ông ta có chút lộn xộn, hỏi những câu này, lại cảm thấy không ổn, lại nói:

- Tôi là Chu Sách Hoa, chính là bí thư Huyện uỷ huyện Quốc Kiều.

Trần Kinh rõ ràng có thể cảm nhận được sự cẩn trọng của Chu Sách Hoa, bình thường là một Bí thư uy phong lẫm liệt, chủ quản một phương, ông ta là chúa đất của vùng đất hoang vu Quốc Kiều này.

Nhưng hiện tại, Chu Sách Hoa lại sợ hãi giống học sinh tiểu học, trơ mắt nhìn Trần Kinh.

Sáng sớm hôm nay, ông ta còn đang nằm trong chăn ngủ, liền nhận được điện thoại của Bí thư trong thành phố đích thân gọi tới, nói Ban Tổ chức Tỉnh ủy có lãnh đạo quan trọng đến huyện Quốc Kiều.

Khiến ông ta lập tức vận động hết thảy lực lượng tra tìm, Kế Tiểu Bình ở trong điện thoại còn ngoan thoại, nói nếu nhiệm vụ này Chu Sách Hoa làm không trọn, ông ta không cần làm Bí thư huyện uỷ này nữa.

Chu Sách Hoa vừa nhận được mệnh lệnh này, lập tức mở cuộc họp khẩn cấp, lực lượng cảnh sát toàn huyện có thể điều động đều bị ông ta thuyên chuyển rồi, cuối cùng tra ra được tin tức Trần Kinh đang ký ở khách sạn Quốc Kiều, sau đó cảnh sát toàn huyện điều tra, cuối cùng mới đến nơi này chặn đứng hai người Trần Kinh lại.

- Bí thư Chu, không cần có trận chiến lớn như vậy, anh bày trận chiến này ra, người ta tưởng đang lục soát tội phạm, Trần Kinh nói;

Trưởng ban Cao đang ở trong xe, nói mọi người giải tán cả đi.

Chu Sách Hoa quay đầu lại, khua hai tay, giống như là chỉ huy hòa âm, trong miệng còn nói:

- Giãn ra, giãn ra.

Xe tới cũng nhanh, đi càng nhanh hơn, cuối cùng chỉ để lại Chu Sách Hoa và mấy người bên cạnh ông ta, còn có hai chiếc xe.

Trong lòng Trần Kinh thở một hơi dài, như vậy cũng tốt, còn chưa trả tiền gỗ, nếu hắn và Cao Vệ thực làm một chuyến vận chuyển gỗ ra ngoài, chỉ sợ toàn bộ Sở Giang đều có một một tin tức lớn.

Kinh động đến Huyện uỷ Quốc Kiều, tất cả kế hoạch đều biến thành hư ảo.

Cao Vệ cũng khôi phục thái độ uy nghiêm của Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy vốn có, khi anh ta ngủ lại ở khách sạn Quốc Kiều, anh ta còn phải tiếp kiến bộ máy của Huyện ủy Quốc Kiều.

Chu Sách Hoa Bí thư huyện uỷ Quốc Kiều và Ngũ Tư Niêm Chủ tịch huyện tỉ mỉ chuẩn bị công tác báo cáo, khiến cho không khí rất nghiêm túc.

Nhưng Cao Vệ nào có tâm tư nghe những người này báo cáo một cách máy móc? Trong lòng của anh ta còn có chút tiếc nuối thời gian tự do của mình quá ngắn ngủi, một xe gỗ chưa kịp tới vá chưa được chuyên chở ra ngoài.

Thêm với tối hôm qua ngủ rất muộn, hôm nay lại thức dậy sớm, vào lúc này anh ta không còn nhiều tinh lực nũa rồi, muốn ngủ gà ngủ gật.

Tiếp kiến toàn bộ bộ máy của huyện ủy huyện Quốc Kiều, Cao Vệ nghỉ ngơi, Trần Kinh ngược lại thấy Chu Sách Hoa và cả đám người còn ở bên ngoài sợ hãi, hắn liền đi tới nói:

- Bí thư Chu, các anh cần phải làm gí thì làm đi thôi, phái một chiếc xe một giờ sau sẽ xuất phát, đưa tôi và Trưởng ban Cao đi Dung Châu.

Chu Sách Hoa liên tục gật đầu, rồi lại lắp bắp nói:

- Trưởng phòng Trần, ngài và Trưởng ban Cao có thể đến Quốc Kiều của chúng tôi, mọi người chúng tôi cảm thấy rất phấn khởi. Vội vã đi như vậy, chúng tôi cũng chưa có gì chuẩn bị, chỉ có một chút đặc sản của núi rừng.

- Đều đặt phía sau rương xe đi, lần này quả thật làm phiền các anh, Trần Kinh nói.

Hắn vươn tay ra, Chu Sách Hoa cũng chìa tay ra bắt tay với hắn, sắc mặt rất xúc động.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi