QUAN SÁCH

Đến Dung Châu, điều kiện ở Quốc Kiều không thể nào so sánh với nơi đây được.

Trong cả tỉnh Sở Giang, thành phố Dung Châu cũng chỉ là thành phố nhỏ, cả thành phố chỉ có năm khu huyện, diện tích cũng không bằng nửa diện tích của Đức Cao.

Nhưng Dung Châu là thành phố mới xây dựng, tuy nhân khẩu không nhiều, nhưng do là thành phố mới nên được quy hoạch hết sức hợp lý và đúng cách, nhà cửa được xây rất đẹp mắt, thành phố có nhiều khách sạn, trong đó có hơn chục khách sạn hạng sao trở lên.

Đoàn người của Trần Kinh được sắp xếp ở khách sạn hào hoa nhất của Dung Châu - khách sạn quốc tế Dung Châu.

Đáng lẽ ra, nhóm người của Trần Kinh đến đây để tiến hành điều tra nghiên cứu, theo như yêu cầu của Bộ, cần phải hết sức yên lặng, không được khoa trương để tránh làm kinh động tới chính quyền bên dưới.

Nhưng lần này, sự hiện diện của Cao Vệ có chút ồn ào, muốn không kinh động đến Kế Tiểu Bình cũng khó.

Kế Tiểu Bình tự mình dẫn người đến khách sạn thăm đoàn người của Cao Vệ, và tại phòng họp của khách sạn đã tổ chức hội nghị nghênh đón sự hiện diện của đoàn khảo sát Tỉnh ủy.

Dáng người Kế Tiểu Bình rất nhỏ và gầy, trên mặt gầy gò, tuổi cũng chỉ tầm ngoài năm mươi, nhưng vì gầy quá, vả lại thêm mái tóc trắng phau, làm cho ông ta trông chẳng khác gì ông lão bảy mươi.

Ông ta lần lượt bắt tay từng người của đoàn khảo sát, đến khi bắt tay Trần Kinh, ông ta nói:
-Trưởng phòng Trần, chúng ta không còn lạ nhau nữa rồi! Mình đã từng gặp nhau đấy, anh còn nhớ chứ?

Trần Kinh nghĩ ngợi một lúc, nhưng hắn quả thực là không nhớ được gì cả.

Nhưng hắn lại phản ứng rất nhanh, trên mặt nở nụ cười tự nhiên, tỏ vẻ như mình vẫn còn nhớ.

Kế Tiểu Bình cười nói:
-Lần đó tại cuộc họp tại tỉnh thành, anh đến gặp Bí thư Ngũ, lúc đó tôi cũng có mặt trong cuộc họp, Bí thư Ngũ khen anh hết lời à!

Trong đầu Trần Kinh lúc này dần nhớ lại, hắn loáng thoáng nhớ rằng đúng là có một lần như thế.

Lần đó Ngũ Đại Minh mở hội nghị ở tỉnh thành, tham dự hội nghị hình như đều là lãnh đạo cấp thành phố, nhưng lúc đó Trần Kinh chỉ chú ý đến một mình Ngũ Đại Minh, cho nên cũng không để ý đến Kế Tiểu Bình.

Trần Kinh ngầm lắc đầu trong lòng.

Hắn thầm nghĩ bản thân đúng là vẫn còn nhiều khiếm khuyết quá, chốn quan trường cần phải để ý nghe ngóng, chú trọng về mọi mặt, Kế Tiểu Bình còn chú ý đến hắn, thế mà hắn lại không hề chú ý đến ông ta, đó chính là do bản thân mình còn quá sơ sài, nông cạn.

Kết thúc cuộc gặp mặt, Trần Kinh về phòng của hắn, Diêm Cương cũng đi theo chân hắn vào phòng.

Ông ta vừa vào trong phòng, vừa ngồi trên ghế sô pha đã nói:
-Anh Trần, các anh được đấy! Còn mò đến tận xó góc Quốc Kiều cơ đấy, điện thoại thì không nghe, anh không biết đấy chứ, Bộ trưởng Mễ đã gọi điện đến mắng tôi một trận lôi đình! Anh bảo lãnh đạo các anh không có mặt, chúng tôi ở đây đã khóc không ra nước mắt rồi!

Trần Kinh trịnh trọng nói:
- Chủ nhiệm Diêm, việc đến Quốc Kiều cũng là một bộ phận trong quá trình thị sát của Bộ trưởng Cao, Bộ trưởng Cao không tới, việc nghiên cứu điều tra của các anh có thể tiếp tục mà!

Diêm Cương mặt buồn rầu nói:
- Tiếp tục gì chứ? Như một lũ rắn mất đầu, điện thoại của lãnh đạo tỉnh thì cứ liên tục gọi về, mấy vị lãnh đạo trong thành phố còn gọi điện video hỏi tình hình, làm cho chúng tôi căng thẳng vô cùng, anh bảo chúng tôi đâu còn tâm trí mà điều tra với nghiên cứu chứ?

Ông ta tiến đến gần Trần Kinh, hạ giọng nói:
- Anh Trần, thế nào? Trưởng ban trẻ tuổi đó cũng khó chiều đấy chứ?

Trần Kinh cười cười, trong lòng Diêm Cương hiện rõ lên sự than phiền, kêu ca.

Với tư cách là phó chủ nhiệm văn phòng đi theo Đồng Cao Vệ tới đây, trách nhiệm của Diêm Cương là phải chăm sóc cho Cao Vệ, sắp xếp lịch trình cho Cao Vệ, giờ xảy ra chuyện như thế này, trách nhiệm là do anh ta không làm tròn bổn phận, khi trở về bị phê bình là điều không thể tránh khỏi, anh ta sao có thể không than trách được?

- Anh Diêm, có một điều anh phải hiểu rõ! Việc trưởng ban Cao lần này một mình ngồi xe nhỏ của bộ xuống thị sát hoàn toàn được giữ bí mật. Nhưng tại sao đến Trương Khê, người dân lại biết chuyện này? Mà còn cản trở, chặn xe lại?

Cho nên anh không nên bực tức, đầu tiên phải suy nghĩ kỹ, nghĩ lại những chuyện đã qua, tự kiểm điểm bản thân mình.

Tôi nói thẳng với anh luôn, nếu việc này không làm rõ, tội của anh còn nặng hơn cả tội không làm tròn phận sự, anh hiểu chứ?

Diêm Cương ngẩn người tại chỗ, sắc mặt bỗng trắng bệch ra.

Anh ta đã hiểu những lời nói của Trần Kinh, hậu quả của việc thời gian và lộ trình chuyến đi này của Cao Vệ bị lộ ra ngoài rất có khả năng sẽ đổ hết lên đầu anh ta, bởi vì chuyện này do anh ta phụ trách, chỉ đành bụng làm dạ chịu thôi!

Làm việc ở cơ quan, tối kị nhất là mồm mép không kín đáo, lộ trình của lãnh đạo cũng bị tiết lộ thì lãnh đạo nào dám để cho những cán bộ như thế bên cạnh mình đây ?

Vấn đề này không chỉ đối với một mình Cao Vệ, mà là ánh mắt của tất cả cán bộ trong cơ quan đối với Diêm Cương.

Nghĩ đến những điều này, người anh ta mềm nhũn trên sô pha, sau một hồi lâu ngẩn người trên ghế, anh ta nói:
- Anh Trần, oan uổng tôi quá! Việc trưởng ban Cao một mình ngồi xe xuống Dung Châu đâu phải bí mật gì đâu, rất nhiều người trong ban đều biết chuyện này mà, nhất là trong văn phòng, cả mấy nhân viên đánh máy cũng biết chuyện này cơ! Anh nói chỉ cần một người trong bọn họ gọi một cuộc điện thoai, việc này hoàn toàn...

Trần Kinh trừng mắt nhìn anh ta, nói:
-Vậy anh bảo ai gọi điện thoại? Anh có thể tìm ra kẻ đó được không?

Diêm Cương lắc lắc đầu, Trần Kinh nói tiếp:
-Vậy còn nói gì nữa? Hành trình của lãnh đạo do anh sắp xếp, lại không biết vấn đề xuất phát từ đâu, anh đi kêu oan với ai đây?

Diêm Cương mặt đỏ bừng, anh ta bị những câu chất vấn liên tiếp của Trần Kinh làm cho không nói được lời nào.

Qua một hồi lâu, anh ta ôm đầu nói:
- Để tôi nghĩ lại xem, để tôi nghĩ lại xem...

Anh ta ngồi dày vò trên sô pha, trong đầu ra sức nghĩ lại, rồi bỗng nhiên thốt lên:
-Đúng rồi, tôi có nhớ một chuyện, gần đây bộ máy địa phương có điều chỉnh lại, đang tiến hành chuẩn bị chọn người, tôi có xem qua tài liệu của hai nơi gửi lên, danh sách của Dung Châu có cả Phó chủ tịch thường trực Quách Vĩ Toàn.

Nhóm người chặn xe lần này, mang khẩu hiệu biểu ngữ như thế chẳng phải muốn phản ánh những vấn đề về Quách Vĩ Toàn hay sao? Lẽ nào trong việc này...

Anh ta từ ghế sô pha đứng phắt dậy, nói:
- Đúng rồi, trong vụ này nhất định có điều u ám! Anh nghĩ xem, hiện tại Chủ tịch Dung Châu Nhiêu Cường đang bệnh nặng, giờ đã đi điều trị tại Mỹ, hơn nữa bệnh của Nhiêu Cường rất nặng, không thể chữa khỏi trong một thời gian ngắn.

Vị trí Chủ tịch thành phố Dung Châu đang trống ra, Quách Vĩ Toàn lần này mà được điều lên trên, thì những người khác cũng phải được hưởng cơ hội này chứ?

Ví dụ phó bí thư Thành ủy Dung Châu Tương Bình, ông ta cũng đứng đầu trong danh sách ...

Trần Kinh nhíu mày nói:
-Anh Diêm, đừng có nghi ngờ, phỏng đoán lung tung! Những hoài nghi này của anh không hề có bằng chứng…

- Sao lại không có chứng cớ? Chúng tôi đi Trương Khê, tiếp thu phản ánh của quần chúng, những vấn đề mà họ tố cáo về Quách Vĩ Toàn tôi đã ghi chép lại hết rồi! Không có lửa làm sao có khói, đã có tố cáo thì trong chuyện này ắt có vấn đề.

Vấn đề đó tôi không hiểu, trưởng ban Cao cũng không hiểu?

Không được, tôi phải báo cao cho Bộ trưởng Cao ngay thôi, nhất định phải làm rõ việc này!

Diêm Cương vừa từ ghế sô pha đứng phắt dậy như lửa đốt mông chạy ra ngoài, Trần Kinh vỗ vỗ nhẹ nhàng tay vịn sô pha, rồi tháo kính xuống, lấy tay xoa xoa mắt.

Đất Dung Châu này đúng là nơi chứa đựng nhiều thị phi, Cao Vệ lựa chọn đến Dung Châu, phải chăng trong lòng ông ta có ý định gì đây?

-Cộc, cộc!

Trần Kinh đáp lại một tiếng, một cô phục vụ xinh đẹp đẩy cửa bước vào, nhoẻn miệng cười, nói:
-Trưởng phòng Trần, bên ngoài có khách…

-Ai? Vào đi! Vào…

-Ha ha, Trưởng phòng Trần, muộn thế này còn đến thăm, không quấy rầy anh nghỉ ngơi chứ!
Tiếng nói vang lên trước sau đó mới thấy bóng người xuất hiện.

Người đến cao lớn uy mãnh, tuổi tầm khoảng năm mươi, mặc một chiếc áo sơ mi xanh lam nhạt, sơ mi được nhét trong quần, nhìn qua là biết rất có phong độ.

Trần Kinh giật mình kinh ngạc, người này chẳng phải Quan Tiền Tiến, trưởng ban tổ chức Thành ủy thành phố Dung Châu sao? Ông ta sao lại đến gặp mình chứ?

Trần Kinh vội vàng đứng dậy, nói:
-Ôi trời, là Bộ trưởng Quan, đúng là làm tôi bất ngờ quá, tôi còn chưa đến thăm hỏi ngài, ngài lại đích thân đến đây rồi!

Quan Tiền Tiến đưa hai tay ra, nói:
-Cậu Trần nói thế sao tôi dám nhận đây, lãnh đạo tỉnh xuống thị sát, sao lại chủ động thăm hỏi tôi được chứ?

Hai người bắt tay nhau rất chặt, Trần Kinh bảo người mang trà vào.

Hai người hàn thuyên được vài câu, Quan Tiền Tiến nói:
-Cậu Trần, trong quá trình thị sát lần này có nhiều điều không thuận tiện lắm, điều này làm tôi cảm thấy cực kỳ hổ thẹn! Bí thư Kế đã mở một hội nghị chuyên môn, trọng điểm là đưa ra những phê bình trong lần tiếp quản công tác lần này!

Do chúng tôi quá sơ xuất, không chú ý, để xảy ra những việc ngoài ý muốn như thế, chúng tôi, kể từ bí thư Kế, sẽ tiến hành làm kiểm điểm…

Trần Kinh tay nâng chén trà, mỉm cười không nói, hắn không đón ý nói hùa theo Quan Tiền Tiến mà cũng chẳng khuyên giải, an ủi, chỉ mỉm cười như thế.

Quan Tiền Tiến có chút ngường ngùng, không biết nói gì tiếp theo nữa.

Trần Kinh lúc này mới nói:
-Trưởng ban Quan này, tôi lần này đến điều tra nghiên cứu, chủ yếu là tìm hiểu tình hình giám sát cán bộ của Dung Châu chúng ta, tổ chức chúng ta trong công tác giám sát cán bộ đã phát huy được những tác dụng gì, tác dụng lớn thế nào. Ngoài ra chúng ta có những biện pháp mới, biện pháp tích cực nào trong công tác tăng cường giám sát cán bộ! Đó chính là những thông tin mà chúng tôi muốn tìm hiểu!

Quan Tiền Tiến ngẩn người, cảm thấy quá bất ngờ.

Trước khi đến đây, đã có người dặn dò qua ông ta, nói rằng Trưởng phòng Trần này không dễ đối phó, trước khi đến gặp nên nghĩ biện pháp trước.

Bây giờ, ông ta vào cửa, vừa nói được mấy câu, quả nhiên cảm thấy những lời dặn dò ấy không phải nói đùa.

Trần Kinh không tiếp chiêu của Quan Tiền Tiến mà chỉ khoanh tròn vẻn vẹn trong phạm vi công việc của hắn, hắn chỉ là một phần của phòng giám sát cán bộ, và chỉ nói chuyện về phương diện này mà thôi, những vấn đề khác hắn không đề cập tới!

Quan Tiền Tiến hôm nay đến để nói chuyện về công việc của hắn sao? Không thể nào!

Trương Khê xảy ra chuyện như thế này, đó hoàn toàn là một sự kiện mang tính tập thể, đằng sau sự kiện này rốt cục dính líu đến những vấn đề gì đây?

Thái độ của Cao Vệ về sự việc này là như thế nào?

Hiện tại e rằng có những nhân vật của Dung Châu còn thực sự muốn biết hơn ai hết, Quan Tiền Tiến cũng không nằm ngoài số đó.

Hơn nữa sau lưng Quan Tiền Tiến có thể vẫn còn có người khác, ông ta tìm đến Trần Kinh, là vì Trần Kinh và Cao vệ hai người đã đi Quốc Kiều.

Quốc Kiều là nơi như thế nào? Những lãnh đạo nào đã từng nhiệm chức ở Quốc Kiều? Hai người đã thu thập được gì ở Quốc Kiều?

Những điều này e rằng không hề chỉ đơn giản có thế.

Ban tổ chức là một cơ quan nghiêm túc, nhất cử nhất động của lãnh đạo đều liên quan và ảnh hưởng tới tinh thần của vô số người khác.

Vụ việc Trương Khê và việc Cao Vệ chuyển hướng đi Quốc Kiều, hai việc này nếu đứng trên lập trường của Cao Vệ và Trần Kinh, thậm chí trên lập trường của lãnh đạo tỉnh thì chỉ là một việc nhỏ mà thôi.

Nhưng nếu đứng trên góc độ của Thành ủy Dung Châu thì đây là việc hết sức hệ trọng, bởi vì đằng sau sự việc này sẽ dẫn đến hàng chuỗi những sự việc khác, sẽ tạo nên phong ba như thế nào thì chắc khó có thể dự đoán được.

Một cơn bão quét qua, làm cho mũ ô sa của bao nhiêu người khó mà giữ được, cơn bão đó có thể coi thường được không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi