QUAN SÁCH

Diêm Cương nói:
- Đi, đi! Hôm nay Trần Kinh là lãnh đạo, tôi dâng trà mời hắn là tôn trọng lãnh đạo, tôi dâng trà mời anh là vì sao à?

Phùng Ngai hét lên:
- Ai ya, cái anh Vương chủ nhiệm này, nịnh bợ lãnh đạo cũng quá trắng trợn đấy, không kiêng nể gì nha, hôm nay tôi bồi lãnh đạo ngồi đến trưa, không có công lao cũng có khổ lao, sao anh lại cay nghiệt thế hả?

Diêm Cương cười hì hì, đưa một chén trà qua cho Phùng Ngai, nói:
- Anh xem, cay nghiệt hay không cay nghiệt chỉ là chuyện của một chén trà, anh nói xem, chỉ có chuyện nhỏ này mà tôi phải gánh lời bình luận cay nghiệt, thực là không đáng đấy!

Trần Kinh nói:
- Được rồi, không đùa nữa, đằng sau còn bao nhiêu người nữa?

Diêm Cương nhìn danh sách, nói:
- Đằng sau còn có tám người nữa, tôi thấy hôm nay hay là thôi đi, hôm nay không thể hoàn thành công tác rồi!

Trần Kinh lấy danh sách xem một lượt, cần phải tiếp chuyện là Tương Bình phó bí thư thành ủy Dung Châu, hắn trầm ngâm một chút nói:
- Không, hôm nay chúng ta chờ chút hãy tan ca, phó bí thư Tương đang đợi bên ngoài, hay là để ông ta vào đi!

- Được, tất cả đều nghe theo sắp xếp của lãnh đạo!
Diêm Cương nói.

Hôm nay tinh thần của anh ta và Phùng Ngai đều rất tốt, trò chuyện với Trần Kinh rất thú vị, rất kích thích tư duy, đều là cán bộ tổ chức, từ cuộc nói chuyện với Trần Kinh họ đã thu được rất nhiều kinh nghiệm.

Đối mặt với đối tượng bất đồng quan điểm, phương thức nói chuyện của Trần Kinh cũng bất đồng, hư hư thật thật, nặng nhẹ đúng mức có thể nắm bắt khá tốt.

Càng quan trọng hơn là, Trần Kinh vô cùng hiểu rõ tình hình của Dung Châu, mức độ hiểu biết khiến bọn họ giật mình.

Bất luận là kinh tế văn hóa hay thuần phong mỹ tục, hay mấy năm gần đây Dung Châu xảy ra chuyện lớn nhỏ gì, Trần Kinh đều nắm trong lòng bàn tay, từ trên xuống dưới trả lời rất hợp lý, khiến đối phương rất tâm phục khẩu phục, rất tự nhiên Trần Kinh làm chủ trong cuộc nói chuyện.

Nổi danh từ giới hư sĩ, danh khí của Trần Kinh rất lớn, công tác ở bộ phận tổ chức làm rất xuất sắc.

Rất nhiều người nói là Trần Kinh gặp may, đúng thời điểm, lại nói Trần Kinh vận khí tốt, lần nào cũng gặp được những chuyện tốt.

Nhưng hôm nay Diêm Cương và Phùng Ngai đều thấy khả năng thật sự của Trần Kinh rồi, họ rất tâm phục khẩu phục Trần Kinh.

Đừng xem thường hôm nay chỉ là một điều tra nhỏ, thường có loại điều tra tạm thời này là bởi vì hai bên đều không thuộc cùng bộ phận, không có quan hệ lệ thuộc, tổ điều tra như vậy, nếu người cầm đầu không có năng lực, công tác thường rất khó triển khai.

Mà hôm nay, Trần Kinh lại như là người nắm giữ cục diện, Diêm Cương và Phùng Ngai hai người đều thuận theo đứng lên.

Tưởng Bình phó bí thư thành ủy Dung Châu năm nay năm mươi mốt tuổi, người vừa gầy vừa cao, xương cốt lộ ra ngoài, vừa cười một cái, để lộ cả hàm răng, rất có lực hấp dẫn.

Nhưng hôm nay, sắc mặt Tương Bình thực sự vô cùng nghiêm túc.

Ông một mực chờ ở bên ngoài, tinh thần của từng người từng người tiếp chuyện xong đi ra ông đều quan sát hết, đặc biệt là Quách Vĩ Toàn, lúc đi từ phòng hội nghị ra, thần sắc rất ngưng trọng, bước chân rất nhanh, ba bước thành hai đi xuống cầu thang.

Tưởng Bình hiểu rất rõ về Quách Vĩ Toàn, thái độ này của lão Quách, chứng tỏ trong lòng ông ta không bình tĩnh.

Mà người có thể làm cho Quách Vĩ Toàn mất bình tĩnh, tuyệt đối không phải người bình thường, cho nên, hôm nay Tưởng Bình đã làm công tác chuẩn bị từ trước rồi.

Sự việc của Trương Khê lần này, có hai người là đứng mũi chịu sào.

Một người là Quách Vĩ Toàn, một người khác chính là Tưởng Bình.

Đối với Quách Vĩ Toàn mà nói, cục diện hiện tại mà Tương Bình gặp phải càng thêm khó khăn.

Bởi vì có người chặn xe của Cao Vệ tố cáo Quách Vĩ Toàn, ở đây chỉ tồn tạo hai khả năng.

Một là Quách Vĩ Toàn vốn có vấn đề, sự phẫn nộ của dân chúng rất lớn, hai là có thể có người muốn chỉnh Quách Vĩ Toàn, cố ý đâm vào điểm yếu của ông ta.

Bây giờ là lúc nào?

Là lúc chức chủ tịch thành phố Dung Châu đang trống, Quách Vĩ Toàn và Tưởng Bình là hai người sốt dẻo để bình chọn vào chức chủ tịch nhất, ai đâm Quách Vĩ Toàn? Ai đang cạnh tranh với Quách Vĩ Toàn? Câu trả lời rõ ràng là đã có rồi…

Cho nên, khoảng thời gian gần đây, nội bộ chính đàn Dung Châu, Tương Bình đã là nhân vật bị cho là nguy hiểm rồi.

Mà Tương Bình và Quách Vĩ Toàn tranh cử, bây giờ cũng đã đến thời điểm mấu chốt nhất, nhìn cục diện hiện tại, chính là không chết không ngừng.

Ở thời điểm này, không khí trong diễn đàn Dung Châu làm sao có thể không khẩn trương?

Tương Bình đi vào, gật đầu với Trần Kinh, chào hỏi ba người.

Trần Kinh lại cười nói:
- Phó bí thư Tương, thực là xin lỗi, hôm nay đã để ông phải đợi lâu rồi!

Tương Bình hơi sửng sốt nói:
- Trần trưởng ban quá khách sáo rồi, nói chuyện với lãnh đạo, chờ một chút là điều nên làm.

Trần Kinh nói:
- Phó bí thư Tương, cấp trên cấp dưới không thể lẫn lộn, ông và tôi ngồi một chỗ, ông mới là lãnh đạo.

Hắn chỉ chỉ vào ghế nói:
- Ngồi đi, Diêm chủ nhiệm, rót cho phó bí thư Tương một chén trà!

Diêm Cương vừa đứng dậy, rót một chén trà cho Tương Bình, Tương Bình có chút thụ sủng nhược kinh(được sủng ái mà lo sợ) nhận lấy chén trà.

Trần Kinh nói:
- Phó bí thư Tương, qua cuộc nói chuyện hôm nay và sự hiểu biết, cùng với điều tra tất cả tài liệu của vịnh đập chứa nước, vậy thì lần này việc tố cáo Vĩ Toàn đồng chí không phải là không thật, cống hiến của Vĩ Toàn đối với Dung Châu rõ như ban ngày, năng lực cũng rõ như ban ngày.

Lần này trong tỉnh điều chỉnh đối với thành phố cấp ba, đồng chí Vĩ Toàn cũng là người được ứng cử, lúc này, Dung Châu chúng ta xuất hiện việc tố cáo ông ấy, tôi không kịp báo cáo với bí thư, tôi nghĩ trước tiên nghe xem ý kiến của ông thế nào.

Tương Bình khẽ nhíu mày, nụ cười trên mặt dần giảm đi.

Một lúc lâu sau ông nói:
- Tố cáo không thật đây là chắc chắn, vấn đề của vịnh đập nước tôi sẽ giải thích, thị trưởng Vĩ Toàn ở mảng này không có phạm phải sai lầm, ngược lại ông ta thay đảng chúng tôi chịu tiếng xấu, là oan uổng!

Trần Kinh gật gật đầu nói:
- Uhm, phó bí thư phân tích rất thấu đáo!

Hắn dừng một chút nói:
- Lúc này là thời điểm quan trọng, việc điều tra này chúng tôi còn muốn tiếp tục, hôm nay tôi nói chuyện với ông có hai ý, thứ nhất, tôi hy vọng ông không bị ảnh hưởng bởi những tin đồn không thật bên ngoài, trên công việc và cuộc sống nhất định không thể bị loại cảm xúc này ảnh hưởng.

Thứ hai, tôi có thể nói rõ cho ông biết, trên thế giới này luôn có công đạo, sự việc đến tột cùng là nguyên nhân gì, tổ chức nhất định sẽ điều tra rõ ràng, minh bạch, điểm này không thể nghi ngờ, hy vọng ông có niềm tin vào tổ chức!

Tưởng Bình gật gật đầu nói:
- Tôi tin tưởng tổ chức!

Trần Kinh cười cười nói:
- Được rồi,
Hắn nâng tay nhìn đồng hồ.
- Đến giờ tan ca rồi.
Để phó bí thư Tương chờ lâu như vậy, tôi thực sự không đành lòng chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi tan ca của ông nữa, hôm nay chúng ta nói đến đây thôi!

Tương Bình có chút ngạc nhiên, cuộc nói chuyện hôm nay kết thúc như vậy sao?

Ông làm chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, vốn tưởng hôm nay nói chuyện sẽ mất nhiều thời gian, dù sao trong chuyện này ông cũng là một nhân vật quan trọng, nhưng…..

Trần Kinh đã đứng dậy. Diêm Cương và Phùng Ngai cũng đứng dậy, Tương Bình cũng vội vã đứng lên, khách khí nói:
- Cảm ơn Trần trưởng phòng, tôi nhất định sẽ yên tâm làm việc!

Mắt thấy Tương Bình khuất sau cánh cửa, Trần Kinh nheo mắt, nhẹ nhàng lấy kính xuống.

Bất luận là Quách Vĩ Toàn hay Tương Bình, đêm này sợ rằng đều không muốn ngủ rồi.

Nghĩ lại, Dung Châu của hôm nay, lại có bao nhiêu nhân dân không ngủ được đây?

Đây chính là chính trị a, sao mà phức tạp, sao mà tổn hao tinh thần.

Cho dù là sự việc Trương Khê chỉ là chuyện nhỏ, đằng sau cho dù đến tột cùng là thứ gì, cũng đều là sương mù chồng chất.

Trần Kinh đã cảm nhận được chuyện phức tạp này, trong lòng hắn cũng rõ, bằng năng lực của hắn, đám sương mù này và khúc mắc kia về lý là không rõ ràng được.

Mà tới mức độ cao nhất chỉ sợ những thứ này có thể được hiểu rõ ràng, người ta cũng sẽ không đem tất cả sương mù đánh tan đi.

Chính trị có đôi khi là cả hai đều biết, nhưng cả hai đều không nói, các loại lợi ích rối rắm, cân bằng lợi ích các bên, đây chính là chính trị.

Trần Kinh hiện tại là trưởng phòng, nhưng hắn ngồi ở vị trí này, chính đàn Dung Châu hắn không thoát khỏi quan hệ liên quan, có đôi khi ngẫm lại, đây chính là một trò chơi, có đôi khi cái mà mọi người tranh đoạt chính là quyền chủ động.

Trần Kinh cũng vậy.

Trần Kinh được giao nhiệm vụ điều tra vấn đề này, hắn buộc phải nắm được thế chủ động trong chuyện này, hắn chỉ có thể dắt mũi người khác đi, chứ không thể để người khác dắt mũi mình, cho nên, hắn không thể dễ dàng đưa tấm bài của mình ra.

Quách Vĩ Toàn có vấn đề không? Tưởng Bình ở trong đây sắm vai nhân vật gì? Còn có Kế Tiểu Bình, thậm chí còn có thể có cái gì đó cao hơn ở bên trên.

Chuyện gì đang xảy ra?

Trần Kinh không thể dễ dàng đem phán đoán của mình lộ ra ngoài, cho nên, trong lòng Quách Vĩ Toàn thấp thỏm, trong lòng Tương Bình cũng thấp thỏm, kết quả này là cái Trần Kinh muốn có.

Một người nội tâm bất định, vậy thì nhất định sẽ động.

Gió cũng không động, phiên cũng không động, là tâm động, câu này là chủ nghĩa duy tâm.

Nhưng đứng ở góc độ nào đó, đây hoàn toàn là chuyện có thể xảy ra, bởi vì trong lòng một người tĩnh lặng, lại làm sao biết gió đang động, phiên đang động?

Trở lại khách sạn, trong lòng Trần Kinh cũng không ngừng lay động rồi.

Trong đầu hắn lại nghĩ đến mảnh giấy nhìn thấy ở đầu giường kia, nghĩ đến mảnh giấy đó, hắn liền nhớ tới đêm qua, cả một đêm dây dưa triền miên.

Loại tư vị đó, một khắc mất hồn đó, chỉ cần ý niệm trong đầu nghĩ đến, trong lòng cũng ngứa ngáy.

Kim Lộ hôm nay sẽ trở lại, khi nào cô ấy sẽ đến?

Còn nữa, lầu một bao nhiêu đồng nghiệp như vậy, chẳng may có người đụng phải chuyện này, vậy thì làm thế nào?

Ngay tại khi Trần Kinh nghĩ ngợi lung tung, di động vang lên.

Hắn vừa nhìn điện thoại gọi đến, mặt liền thay đổi, nhấn nút trả lời, liền nghe thấy thanh âm của Phương Uyển Kỳ:
- Trần Kinh, anh làm gì vậy? mấy ngày rồi cũng không gọi điện thoại cho em, có phải anh đến Dung Châu du sơn ngoạn thủy, vui đến quên trời đất rồi không?

Trần Kinh cười khổ nói:
- Uyển Kỳ à, em nói lời này là không có lương tâm rồi, lần này là khổ sai a, Cao trưởng ban của chúng ta rất khó hầu hạ đấy.

- Khó hầu hạ như vậy sao? Cao trưởng ban chính là Cao Vệ phải không, người này em biết, kinh đại tài tử mà, năm đó có chút danh tiếng, nhã nhặn đấy, thân thể còn nhẹ hơn cả muỗi, có gì khó đối phó?
Phương Nhã Kỳ cười ở đầu dây bên kia điện thoại.

Trần Kinh nhăn mặt nhíu mày, hắn nhạy bén cảm giác được đằng sau có người, hắn đột nhiên quay đầu lại, Cao Vệ cười như không đứng ở phía sau mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi