QUAN SÁCH

Phó chủ tịch thường trực tỉnh Sở Giang, Từ Tự Thanh vốn xuất thân là một quân nhân!

Với tư cách một quân nhân chuyển về làm cán bộ, Từ Tự Thanh từng bước leo lên, leo đến vị trí ngày hôm nay, thật sự ông đã phải cố gắng rất nhiều và trải qua không ít gian khổ.

Tác phong của quân nhân chính là nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, kỷ luật, nghiêm minh, ông không thích nhất chính là thói lề mà lề mề, công tác không có hiệu quả!

Cổ Minh Phàm, một nhân vật có tiếng của vùng Tây Bắc được xem như là ân sư của Từ Tự Thanh, một cựu lãnh đạo, năm đó Từ Tự Thanh trong quân ngũ phát triển rất tốt, thế nhưng tại điểm diễn tập, ông làm tướng chỉ huy lại bị đối phương bắt sống, mà ông không chấp nhận được lần diễn tập thất bại đó, cùng đối phương đã xảy ra xung đột kịch liệt.

Cuối cùng, ông người ít không đấu lại đám đông, bị người ta chế ngự, mà ông ở trong trận đấu đó đã bị cắt đứt một chân, thành người tàn phế.

Tuy rằng tàn phế không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường, nhưng đối với một quân nhân mà nói, khuyết điểm này khiến ông không cách nào tiếp nhận được, cuối cùng ông dứt khoát quyết định chuyển nghề.

Cổ Minh Phàm vì chuyện này mà tát cho ông một cái bạt tai, nhưng tâm ý đã quyết, Cổ Minh Phàm cũng không có cách nào giữ ông lại!

Lần đầu tiên Từ Tự Thanh chuyển nghề là đến Kỳ Bắc đảm nhiệm chức vụ Phó chủ tịch thành phố Mã Giang, ở đó, ông dốc hết sức mình thúc đẩy công cuộc kiến thiết công trình thủy lợi Mã Giang, ông lợi dụng tài nguyên vốn có, dùng thời gian ba năm kiến thành hệ thống trung khu thủy lợi lớn nhất Kỳ Bắc, hệ thống thủy lợi trọng yếu của hệ thống thủy lợi Mã Giang.

Việc kiến thiết thành công hệ thống thủy lợi này đã giải quyết xong vấn đề nước uống cho hơn mười vạn nhân khẩu cả người và gia súc cùng vấn đề tưới tiêu đồng ruộng của Mã Giang, nền kinh tế Mã Giang cũng từ đó bắt đầu phát triển hơn, bắt đầu bộc lộ tiềm năng ở Kỳ Bắc.

Mà Từ Tự Thanh với thành tích này cũng được thăng chức làm Chủ tịch thành phố Mã Giang, sau này đảm nhiệm chức vụ Bí thư Thành ủy Mã Giang.

Ông vốn được chọn là người đứng đầu bộ máy Ủy ban nhân dân tỉnh Kỳ Bắc, nhưng cuối cùng lại dời Kỳ Bắc, tới Sở Giang nhận chức Phó chủ tịch thường trực tỉnh, cũng trở thành Ủy viên thường vụ Tỉnh Sở Giang.

Ông từ quân nhân trở thành Ủy viên thường vụ tỉnh ủy tỉnh Sở Giang, Phó chủ tịch thường trực tỉnh, chỉ trong thời gian 8 năm.

Mà trong khoảng thời gian 8 năm này, cũng khiến ông trở thành người nổi bật nhất trong số quân nhân vào biên chế. Chấn động đến cả vùng tây Bắc.

Khác với tác phong quân nhân của Từ Tự Thanh, Cao Tiểu Thụ lại có phong thái của một thương nhân.

Thương nhân làm việc lấy lợi làm đầu, chỉ cần có lợi, trì hoãn, thậm chí là vi phạm quy định, vi phạm kỷ luật cũng sẽ không tiếc mà làm.

Cho nên, quan hệ của Từ Tự Thanh và Cao Thọ Sơn không tốt cho lắm, nhưng Cao Thọ Sơn lại là người vùng Tây Bắc, hai người ở Sở Giang không thể nói chuyện, cho nên, nhiều khi, hai người đều cảm thấy rất không tự nhiên!

Nhưng cái cảm giác không tự nhiên này cũng không kéo dài lâu lắm. Cao Thọ Sơn nắm trong tay tập đoàn khách sạn Sở Giang, ông ta đã từng trải qua nước sôi lửa bỏng, đã trở thành lão chuột già trong thành phố.

Vào thời điểm như vậy, Cao Thọ Sơn đã không còn cùng Từ Tự Thanh chống lại chủ nghĩa tư bản rồi, việc duy nhất bây giờ ông ta có thể làm là dựa vào Từ Tự Thanh, hy vọng Từ Tự Thanh có thể ra mặt giải quyết vấn đề nan giải trước mắt của ông ta!

Hừ nhẹ một tiếng, Từ Tự Thanh đặt mạnh chén trà xuống, lạnh lùng nhìn Cao Thọ Sơn nói:
-Lão Cao à, nói như vậy, bây giờ anh là miệng hùm gan thỏ, bó tay không có cách nào rồi hả? Anh chiếm cứ ở Sở Giang này lâu như vậy, tập đoàn Âu Lãng của anh ta cũng mới đến mà thôi, tục ngữ có câu, rồng mạnh đánh không lại rắn địa phương! Sao chuyện đơn giản như vậy mà anh cũng không có cách xoay chuyển sao?

Chẳng lẽ tập đoàn Âu Lãng của anh ta thật sự vững như thép, khiến anh không có cách nào công phá sao?

Cao Thọ Sơn sắc mặt vô cùng khó coi.

Mấy tháng nay, ngày nào Cao Thọ Sơn cũng phải chạy quanh kiện tụng với tập đoàn Âu Lãng, Âu Lãng người ta là khách sạn thương hiệu quốc tế, làm việc quy củ thật sự, sau lưng lại có một sư đoàn luật sư hùng mạnh làm hậu thuẫn.

Cao Thọ Sơn dùng tất cả vốn liếng, vận dụng các loại quan hệ, nhưng Âu Lãng người ta lại lấy luật pháp ra làm thước đo, hiện tại mỗi ngày đều hô hào pháp chế xã hội. Nào ai dám ở nơi này làm việc bất minh chứ?

Cho nên tập đoàn Âu Lãng không chịu nhả, Cao Thọ Sơn cũng không có cách nào, điều khiến ông cảm thấy buồn bực hơn chính là người mà ông tiếp xúc mỗi ngày, Tổng giám đốc khách sạn Âu Lãng, Ngũ Dũng, căn bản không phải là chủ nhân thực sự.

Người phụ trách Âu Lãng vùng đại lục, Âu niệm là một con rồng thấy đầu mà không thấy đuôi, ông muốn gặp cũng không gặp được.

Ngũ Dũng không thể làm chủ, Cao Thọ Sơn dù có uốn ba tấc lưỡi, nói mỏi miệng cũng không ích gì. Công việc đều được quyết định bởi vị kia, vậy nói phỏng có ích gì? Vẫn không thể thương lượng cùng đối phương.

Cao Thọ Sơn cũng nghĩ đến việc bỏ tiền ra mua lấy bình an, hai bên giải quyết riêng với nhau.

Nhưng tập đoàn khách sạn Âu Lãng đề nghị, giải quyết riêng cũng được nhưng trước hết tập đoàn khách sạn Sở Giang phải công bố trên giới truyền thông nguyên nhân, hậu quả của cuộc tranh chấp này, tập đoàn khách sạn Sở Thành nhất định phải công khai xin lỗi, việc này mới có thể không cần phải ra tòa án.

Chuyện này Cao Thọ Sơn sao có thể làm được chứ?

Những vấn đề và bí mật của tập đoàn khách sạn Sở Giang, ông nhất định phải che giấu, che giấu không được nắm trong tay tập đoàn khách sạn, hơn nữa sẽ mất đi sự tin tưởng của quần chúng và các nhà đầu tư đối với tập đoàn.

Mà quan trọng nhất là, ông ta làm như vậy chính là đưa mình vào chỗ chết.

Cao Thọ Sơn sao có thể làm như vậy?

Cho nên, cục diện cứ như vậy lâm vào cảnh giằng co, mãi cho đến tận bây giờ vẫn không có cách nào giải quyết!

Cao Thọ Sơn trầm mặc.

Từ Tự Thanh nói:
-Cao tổng à, lần trước anh báo cáo với tôi, không phải là vỗ ngực cam đoan với tôi, Âu Lãng kia không có vấn đề gì sao? Hơn nữa anh còn tỏ thái độ, nói nhất định phải kéo Trưởng phòng Trần kia vào đó sao, khiến hắn lún sâu vào đó, không thể không giúp ngươi giải quyết việc này sao.

Hiện tại sao vậy? Trần Kinh của Ban Tổ chức kia có động tĩnh gì không?

Cao Thọ Sơn đỏ mặt, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.

Vừa nhắc đến Trần Kinh, Cao Thọ Sơn liền thấy khắp người mất tự nhiên.

Ông trăm phương nghìn kế muốn bày mưu với Trần Kinh, không biết rằng Trần Kinh đã sớm biết hành động của ông, từng chiêu từng chiêu đều theo đúng suy nghĩ của Trần Kinh mà làm.

Kết quả là Cao Thọ Sơn ông, nhạn không đánh được, ngược lại còn bị nhạn mổ cho mù mắt!

Hiện tại Trần Kinh đã trút sạch sẽ trách nhiệm của mình , vụ án tập đoàn khách sạn Sở Giang khi hắn ở bên kia đã được kết án, sau này mọi rắc rối không có liên quan đến hắn, hiện tại nếu tập đoàn còn không tự giải quyết ổn thỏa vấn đề, đó chính là do Cao Thọ Sơn ông vô dụng.

Hiện giờ, Cao Thọ Sơn muốn tìm Trần Kinh, ông cũng không có lý do gì để tìm hắn, hơn nữa, cứ cho là ông có lý do để tìm Trần Kinh, Trần Kinh cũng sẽ nể mặt ông sao?

Hừ nhẹ, Từ Tự Thanh nói:
-Lão Cao, anh cùng Trần Kinh hợp tác đã lâu như vậy, anh cảm thấy hắn là người như thế nào?

-A... Trần....
Cao Thọ Sơn trầm ngâm một chút nói:
-Trưởng phòng Trần là người rất chính trực, làm việc rất có nguyên tắc, cũng rất lợi hại, tuy rằng còn trẻ nhưng đa mưu túc trí, khiến người ta vô cùng khâm phục!

Từ Tự Thanh vui vẻ nói:
-Lão Cao, không sai, chưa thấy qua anh khen ai như vậy đó! Tôi thấy trạng thái này của anh có phải hay không đã bị Trần Kinh tưới nước rồi phải không?

Cao Thọ Sơn mặt mày nhăn nhó, thầm muốn khóc.

Ông hận Trần Kinh, điểm này không thể nghi ngờ.

Nhưng ông lại không thể không thổi phồng Trần Kinh, bởi vì ai cũng biết Trần Kinh hại ông đến không còn đường lui, nếu ông còn hạ thấp Trần Kinh, đó không phải là nói với người bên cạnh mình rằng mình rất vô dụng sao?

Ông chỉ có thể khen Trần Kinh vô cùng lợi hại, như vậy ông mới có thể giữ lại được chút thể diện!

-Anh tìm thời gian nói chuyện với Trần Kinh đi, thái độ thành khẩn một chút! Vấn đề của tập đoàn khách sạn Âu Lãng chỉ có anh ta mới có cách giải quyết!
Từ Tự Thanh nói.

-Anh ta....anh ta có thể có biện pháp gì chứ? Tôi làm ra chuyện như vậy, một Trưởng phòng nhỏ bé như anh ta có thể có cách nào giải quyết được chứ?
Cao Thọ Sơn gân cổ nói, gân xanh lộ hết cả ra.

-Anh ta không có cách vậy anh có cách không?
Từ Tự Thanh sa sầm mặt nói:
-Tự mình không có cách giải quyết, lại không muốn nhờ người, anh định trì hoãn vấn đề này đến bao giờ, đến khi tòa án chính thức mở phiên tòa sao?

Cao Thọ Sơn rụt cổ lại, không dám cãi, đành ngậm ngùi đáp ứng.

Khóe miệng Từ Tự Thanh lộ ra một tia cười lạnh.

Ông cũng muốn xem thử xem Trần Kinh có thể có bao nhiêu năng lực, người khác không biết nhiệm vụ trên vai Trần Kinh, nhưng Từ Tự Thanh ông biết.

Nhiệm vụ Trần Chi Đức giao cho Trần Kinh, chính là muốn Trần Kinh cam đoan nguy cơ giải trừ cho tập đoàn khách sạn Sở Giang, do đó bước tiếp theo phụ thuộc vào tình hình sáng lập, thay đổi chế độ xã hội.

Trần Kinh dám trêu đùa, lừa dối Cao Thọ Sơn, để hắn có thể tự do tự tại, khiến Cao Thọ Sơn phải tự mình xoay sở, buồn thiu như chó nhà có tang!

Từ Tự Thanh bẻ khớp tay phát ra những tiếng “Tạch...! Tạch...!”. Đối với cậu con rể Phương gia này, ông càng ngày càng có hứng thú, tiểu tử này, có thể tìm được đường sống từ cõi chết, vốn là một kẻ tranh cử Bí thư huyện ủy thất bại, lại có thể bước chân vào tỉnh thành.

Hơn nữa có thể liên tiếp làm được nhiều việc như vật, thật đúng là một con nghé con thích đấu đá lung tung.

Đáng tiếc, tiểu tử này không sinh ra trong quân ngũ, nếu là trong quân ngũ, Từ Tự Thanh khẳng định sẽ muốn đề bạt, trọng dụng hắn, dựa vào sức mạnh đó có thể đánh thắng được nhiều trận ác liệt đấy!

...

Trần Kinh cũng không biết rằng mình đang bị người khác ngấm ngầm bày mưu.

Lúc hắn tan tầm về nhà, trong nhà cả một phòng người, hóa ra là cả nhà Sử Kiến và anh rể Uông Thụy Quốc đến.

Bố mẹ của Sử Kiến, hai vợ chồng Sử Văn Minh, còn thêm cháu ngoại, Sử Tử Ký, tên gọi là Tảo Tảo. Bố mẹ của Uông Thụy Quốc, hai vợ chồng Uông Quý Phát, và cháu ngoại Linh nhi.

Linh nhi vừa thấy Trần Kinh, lập tức bỏ lại em trai, nhào vào lòng Trần Kinh, kêu:
-Cậu....

Trần Kinh ôm lấy Linh nhi, chào hỏi từng người trong nhà, hai vợ chồng Sử Văn Minh hắn gọi chú và dì, mà hai vợ chồng Uông Quý Phát hắn gọi là bác trai, bác gái.

Sử Văn Minh cũng xuất thân là cán bộ, cử chỉ rất có khí thế, ông đứng dậy và bắt tay Trần Kinh nói:
-Kinh tử à, cháu càng ngày càng làm quan lớn rồi! Chúc mừng cháu nhé!

-Cảm ơn Sử thúc, công việc của Ban Tổ Chức rất là mệt, chẳng phải chuyện tốt gì đâu ạ!
Trần Kinh khiêm tốn nói.

Uông Quý Phát xuất thân là công nhân, chân chất, ông không có được cái phong thái kia của Sử Văn Minh, chỉ nhiệt tình cười với Trần Kinh gật đầu một cái.

Trần Kinh có ấn tượng rất tốt đối với Uông Quý Phát , lúc trước chị về Uông gia, Trần Kinh còn một năm nữa mới tốt nghiệp, vì khi đó trường học khá gần nhà Uông gia nên tan học Uông Quý Phát thường mang theo một hộp cơm giữ ấm, không quản gió lạnh thấu xương, đứng ở cổng trường đưa cơm cho Trần Kinh.

Lại nói, ông chính là điển hình của một công nhân lão thành, chân thật, đúng theo tiêu chuẩn của nước cộng hòa.

Trần Kinh cung kính bước đến cạnh Uông Quý Phát nói:
-Bác Uông, thân thể thực vẫn còn cường tráng lắm ạ! Sau này bác nhớ thường xuyên đến đây thăm Linh nhi nhé!

Uông Quý Phát gật đầu không nổi, không nói lên lời, người bạn già bên cạnh nói:
-Bác Uông của cháu có chịu ngồi yên đây, gần đây thường ra ngoài, muốn tích cóp ít tiền cho hai đứa, hy vọng sau này có thể mua được một căn nhà thôi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi