QUAN SÁCH

Thành uỷ Hải Sơn, bởi vì Phó bí thư tỉnh ủy Hồ Tuấn Trung hai ngày nay đến thị sát điều tra nghiên cứu, Bí thư Thành ủy Hoàng Hoành Viễn rất bận rộn.

Bí thư Hồ thị sát Hải Sơn, điều này nói rõ Tỉnh ủy rất coi trọng công việc của Hải Sơn, mà Hoàng Hoành Viễn sau khi đảm nhiệm Bí thư Thành uỷ thành phố Hải Sơn, Hồ Tuấn Trung lại lần đầu tiên đến đây thị sát, cho nên toàn thành phố từ trên xuống dưới, lần này đều tiếp đãi rất cẩn thận.

Theo lịch trình, Hồ Tuấn Trung muốn sắp xếp đi thực địa xuống ba quận huyện, trọng tâm chính của cuộc khảo sát bao gồm thành quả xây dựng Đảng, thành tích phát triển và quy hoạch kinh tế, còn có một điểm quan trọng là muốn xem biểu hiện của cán bộ trẻ trên cương vị công việc.

Là Phó bí thư của chủ quản Đảng và quần chúng trong Tỉnh, uy tín của Hồ Tuấn Trung tương đương cao, chuyến đi ra ngoài của ông ta, có rất nhiều phóng viên cầm súng trong tay chạy nước rút theo sau, ông ta đi đến nơi nào nói những gì, đều có văn bản ghi chép lại lời nói một cách tỉ mỉ nghiêm túc.

Mà một số ghi chép lại chữ nghĩa trong lời nói của ông sẽ là tin tức rất quan trọng. Trong bản ghi chép này sẽ truyền ra rất nhiều tin tức, cái gọi là tinh thần chỉ thị của lãnh đạo sẽ được thể hiện bên trong.

Sự tình trên chính trị luôn tinh tế mầu nhiệm, địa phương nào phát triển có triển vọng, có tiền đồ, thường thường phải xem lãnh đạo thích hay không thích đi.

Lãnh đạo thường xuyên đi, đi đến nơi nào, nơi này nhất định có tiền đồ, phương diện chính sách, tài nguyên nhất định sẽ được rót vào, cho nên biểu thị có nhiều cơ hội cho sự phát triển.

Lần này Hồ Tuấn Trung đến Hải Sơn thị sát ba quận huyện, mấy địa điểm này của Hải Sơn cũng là trải qua sự chọn lựa đặc biệt.

Sáng sớm, Chu Quốc Hoa Trưởng ban thư ký Thành ủy xoa xoa hai tay đi thẳng đến văn phòng của Hoàng Hoành Viễn.

Ông ta hạ giọng nói với Hoàng Hoành Viễn:
- Bí thư, tình hình bên kia của Lân Giác vẫn chưa ổn định, có nên cân nhắc đổi địa phương khác không?

Hoàng Hoành Viễn nhăn mày nói:
- Chuyện gì vậy? Vấn đề có nghiêm trọng lắm không?

Sắc mặt Chu Quốc Hoa chợt biến đổi, nói:
- Tình hình cụ thể tôi cũng chưa tìm hiểu hết, nhưng Bí thư Trần của Lân Giác rất cẩn thận.

Chu Quốc Hoa là cán bộ lâu năm của cơ quan, ông ta là người công tác bên cạnh lãnh đạo, phương diện từ ngữ của ông ta rất tinh tế hàm súc, ông ta nói hai chữ "Cẩn thận", đã biểu hiện rất nhuần nhuyễn trạng thái sâu sắc hiện tại của Lân Giác.

Tình hình Lân Giác như thế nào ông ta không biết, nhưng thái độ “Cẩn thận” của Trần Kinh đây chính là hắn hoàn toàn chưa nắm chắc việc tiếp đãi đối với sự thăm viếng của Bí thư Hồ, đấy là thái độ của Trần Kinh.

Lời nói của Chu Quốc Hoa, Hoàng Hoành Viễn đương nhiên hiểu rõ.

Hoàng Hoành Viễn đã ra sức gạt bỏ lời khuyên cản của mọi người để đưa ra quyết định đưa Trần Kinh đến Lân Giác, đưa tới sự tranh luận lớn ở chính đàn Hải Sơn.

Hiện tại Trần Kinh trước mắt chưa có thành tích gì nổi bật ở Lân Giác, trong lòng Hoàng Hoành Viễn đã thầm có một số ý kiến. Ngoài ra, Trần Kinh sau khi đến Lân Giác cũng không có quan hệ khắng khít với ông ta, điều này cũng khiến trong lòng ông ta không được vui.

Xem ra, Trần Kinh thật sự rất đặc thù.

Hắn nếu quả thật chủ động muốn dựa vào Hoàng Hoành Viễn. Thái độ của Hoàng Hoành Viễn nhất định sẽ thay đổi rõ ràng, dù sao Hoàng Hoành Viễn đang cần thành viên nòng cốt cho riêng mình, lai lịch của Trần Kinh không rõ ràng, Hoàng Hoành Viễn có đủ nắm chắc hay khống chế được hắn không, đối với cán bộ như vậy, ông ta không dám hoàn toàn tín nhiệm.

Nhưng trái lại, Trần Kinh hiện tại lãnh đạm đối với ông ta, trong lòng ông ta cũng không vui. Lần này Hoàng Hoành Viễn sắp xếp Hồ Tuấn Trung đi thị sát Lân Giác, chính là cân nhắc đến việc tạo một cơ hội cho Lân Giác, Trần Kinh vì xảy ra một chút chuyện đã “Cẩn thận” như vậy. Chẳng phải năng lực của người thanh niên này có vấn đề sao?

- Được rồi, đổi nơi khác đi.
Hoàng Hoành Viễn nói dứt khoát, sắc mặc của ông ta âm trầm nói:
- Anh gọi điện thoại cho bên Lân Giác, để cho bọn họ điều tra vấn đề cho rõ ràng, sau đó làm báo cáo nói rõ cho Thành uỷ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vừa mới lên đã muốn làm cho quan hệ đảng quần chúng xấu như vậy.

Chu Quốc Hoa rùng mình, nghe những lời nói bất mãn của Hoàng Hoành Viễn đối với Lân Giác, ông ta chỉ ho nhẹ nói:
- Nội bộ Lân Giác bất ổn, Trần Kinh hiện tại đang đối mặt với khó khăn lớn trong công việc, cho nên ít suy xét đến một số phương diện đoàn kết con người, luôn nghĩ đến ân oán cá nhân, điều này sẽ có cản trở lớn đối với công việc ở Lân Giác.

Hoàng Hoành Viễn nhìn chằm chằm Chu Quốc Hoa liếc mắt một cái.

Một số người mà Chu Quốc Hoa nói ông ta cũng hiểu được, Trần Kinh đến Lân Giác gặp phải tranh luận lớn, có rất nhiều người mong đợi tiểu tử này lăn lộn ngoài đời không nổi, nói như vậy không chỉ cục diện chính trị của Lân Giác sẽ thay đổi, điều này cũng là bôi nhọ mặt mũi của Hoàng Hoành Viễn.

Nghĩ đến đây, sự bất mãn của Hoàng Hoành Viễn đối với Trần Kinh cũng dần phai nhạt.

Trần Kinh có nỗi khó xử riêng, cá tính của người thanh niên này rất mạnh mẽ, tính tình bướng bỉnh, bây giờ còn có một chút bốc đồng, đây cần phải được khuyến khích cổ vũ, dù sao, Trần Kinh dừng chân ở Lân Giác là có lợi cho ông ta.

Chu Quốc Hoa đi ra khỏi văn phòng của Hoàng Hoành Viễn, nhưng trong chốc lát, ông ta lại quay trở lại, ông ta cười ngượng nói với Hoàng Hoành Viễn:
- Bí thư, vừa nãy tôi có nói chuyện với chủ nhiệm Thẩm của Tỉnh uỷ, chủ nhiệm Thẩm không đồng ý sửa lịch trình, ông ta nói Bí thư Hồ muốn đi xem Lân Giác một chút.

Hoàng Hoành Viễn nhướng mày, đưa tay nhìn đồng hồ nói:
- Anh… anh lập tức gọi điện thoại cho Trần Kinh, để cho hắn nghĩ biện pháp ổn định cục bộ, chí ít hôm nay cũng cam đoan 100% không để xảy ra vấn đề.

….

Trần Kinh hoàn toàn không biết rằng sự tình của Lân Giác đã tạo ra cơn sóng lớn ở Thành uỷ rồi.

Hắn càng không biết Hoàng Hoành Viễn có ý bất mãn với hắn.

Hắn rất thành thục trên mặt chính trị, hắn hiểu rõ vị trí của mình ở Hải Sơn, hắn cũng đang muốn tìm cơ hội dựa sát vào Hoàng Hoành Viễn.

Nhưng, trước mắt hắn không có cả át chủ bài hay thực lực gì cả, làm sao dám dựa sát vào người khác?

Chính mình chủ động thể hiện thiện ý với Hoàng Hoành Viễn, còn không bằng để cho Hoàng Hoành Viễn ý thức được sự thành bại của mình sẽ có một tác động tiêu cực hay tích cực đối với ông ta, đây sẽ còn có một chút tác dụng.

Duy trì mối quan hệ ôn hoà với Hoàng Hoành Viễn, nhưng Trưởng ban thư ký và mấy Phó trưởng ban thư ký trong thành phố, Trần Kinh ngược lại đều là kính cẩn thăm hỏi.

Hắn ở cơ quan nhiều năm rồi, hơn ai hết hiểu rõ tính quan trọng trong việc giữ mối quan hệ tốt với người bên cạnh lãnh đạo “Diêm vương khó thấy, tiểu quỷ khó chơi" lời nói này từ xa xưa đã có, cấp bậc Trưởng ban thư ký không thể tính là tiểu quỷ, nhưng lời nói của bọn họ rất có năng lượng trước mặt lãnh đạo, cho nên cần giữ mối quan hệ tốt.

Vào mỗi buổi sáng, Trần Kinh đi làm rất sớm.

Hắn vừa vào trong sân đã nhìn thấy Lưu Khúc Phong đang đi một vòng quanh đại sảnh lầu một của văn phòng.

Khi ông ta nhìn thấy Trần Kinh đến, vội bước nhanh tới chào:
- Bí thư, anh đã tới, phóng viên Đường vừa sáng sớm đã đến Quận ủy tôi ngăn cô ta không được…

Trần Kinh hơi nhíu mày nói;
- Cô ta đâu rồi?

Lưu Khúc Phong nói:
- Tôi đã sắp xếp cho cô ta ngồi đợi ở phòng khách, hôm nay anh đi thị trấn Bạch Thạch, nhưng hiện tại…

Trần Kinh cắt ngang lời của cậu ta nói:
- Để cô ta vào văn phòng của tôi đợi, tôi chút nữa đến.

Trần Kinh khi nói chuyện còn dặn dò một phó chủ nhiệm của đội sắp xếp xe bố trí xe cho hắn, lát nữa hắn phải đi đến thị trấn Bạch Thạch

Đường Ngọc hôm nay mặc một bộ trang phục công sở, phía trên là chiếc áo màu xám, bên dưới là chiếc váy ngắn, giày cao gót trang nhã, rất trang nghiêm.

Cô bước vào phòng làm việc của Trần Kinh nhìn khắp nơi.

Văn phòng cũng rất sạch sẽ, cũng rất đơn giản.

Trước một tủ sách có một cái ghế và cái bàn làm việc, bên kia củaphòng khách còn có một bộ ghế sa lon kết hợp với bàn trà, tiếp theo là những cây cối xanh tươi thường gặp để tô điểm theo cho phòng.

Đường Ngọc hít sâu một hơi, trong không khí có một mùi thơm ngát tự nhiên, hẳn là hương hoa từ bên ngoài sân đưa vào.

- Đây là phòng làm việc của Trần Kinh?
Đường Ngọc khá kinh ngạc với sự đơn giản của văn phòng, mà bố cục của văn phònglại có hương vị của sự lão luyện, làm cho người ta tràn đầy tưởng tượng đối với chủ nhân của văn phòng đơn giản này.

Cô lấy lại bình tĩnh, tự ý ngồi trên ghế sa lon, hôm nay lại đây cô đã hạ quyết tâm phải hỏi cho ra sự tình của thị trấn Bạch Thạch.

Cô muốn xem Trần Kinh sẽ nguỵ biện như thế nào. Sẽ che lấp chuyện này như thế nào, là phóng viên nhiều năm như vậy, cô ta đã gặp qua không ít cán bộ.

Những cán bộ đó nhiều khi vì tránh né phóng viên vì che dấu sự thật chân tướng, muốn phong tỏa tin tức, đã dùng nhiều mánh khoé lảng tránh.

Đường Ngọc cũng dễ dàng xoay trở ứng phó với những biện pháp và thủ đoạnnày, hôm nay cô theo dõi Trần Kinh, cô muốn xem gã cánbộ trẻ tuổi ưu tứ xuất sắc ngàn dặm chọn một rốt cuộc có thủ đoạn gì.

Nghĩ đến đây, trong nội tâm của cô không kìm nén được sự hưng phấn, lần trước cô nhất thời sơ suất, bị Trần Kinh làm cho đầu tóc đầy bụi, lần này là nghênh đón cơ hội rửa nhục cuối cùng.

- Một tiếng “Két”cánh cửa bị đẩy ra, Đường Ngọc có chút giật mình, vội vàng lấy lại tinh thần, ngồi nghiêm chỉnh.

Một gương mặt quen thuộc hiện ra trước mắt Đường Ngọc, rất trẻ tuổi, tuấn tú, có phong độ, đây chẳng phải là Trần Kinh sao?

Cô vội đứng dậy, Trần Kinh vừa thấy Đường Ngọc, hơi nhíu mi, phẩy tay nói:
- Phóng viên Đường, ngồi, ngồi đi, cô uống cái gì trà hay cà phê.

Sắc mặt Trần Kinh mỉm cười, cởi bỏ áo khoác bên ngoài ra, đặt túi xách ở trên bàn, sau đó lấy ly đến rót trà, Đường Ngọc thốt lên:
- Tuỳ ý, cho tôi tách cà phê.

Trần Kinh lại cười, thuần thục lấy một ly cà phê đưa cho Đường Ngọc.

Cá phê nóng hôi hổi, Trần Kinh đích thân đặt trước mặt Đường Ngọc nói:
- Phóng viên báo Tỉnh đến Lân Giác của chúng tôi, tôi hy vọng phóng viên Đường làm nhiều tuyên truyền cho Lân Giác của chúng tôi, tôi thay mặt chính quyền quận uỷ Lân Giác cảm ơn cô trước.

Trong lòng Đường Ngọc thầm cười lạnh, Trần Kinh này quả nhiên vừa đến đã tránh nặng tìm nhẹ, ngậm miệng không nói chuyện xảy ra gần đây của Lân Giác, cố gắng nói lời rỗng tuếch, cho mình là người mới vừa vào nghề non nớt thiếu kinh nghiệm sao?

Đường Ngọc ở ngoài mặt ứng phó, nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm, lần này nhất định phải làm cho Lân Giác nổi danh, nhưng phương thức nổi danh có chút cực đoan.

Trần Kinh và Đường Ngọc nói chuyện phiếm, có mấy lần Đường Ngọc chuẩn bị hỏi mấy vấn đế mấu chốt, nhưng không biết tại sao, cô lại cảm thấy khó có thể mở lời.

Giơ tay không đánh thật mất mặt, thái độ Trần Kinh rất tốt, ngoại trừ mới đầu còn nói lời khách sáo, câu nói kế tiếp không ngờ cảm giác rất thành khẩn trung thực, khiến Đường Ngọc rõ ràng cảm thấy rất hoảng hốt.

Cuối cùng, cô cắn răng một cái, quyết định ra chiêu nhẫn tâm.

Vừa đúng lúc này, điện thoại trong văn phòng của Trần Kinh vang lên không đúng lúc, Trần Kinh đi đến nghe điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Trần Kinh nói với Đường Ngọc:
- Phóng viên Đường, mục đích của cô tới đây chúng tôi đều biết rõ, tôi cũng không giấu gì cô, hiện tại tôi lập tức phải đi thị trấn Bạch Thạch, cô có nhã ý đi cùng tôi không?

Cô là phóng viên nổi danh phải dùng hai mắt của mình nhìn, dùng lỗ tai nghe, dùng đầu phân tích, tôi hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi